Tà Ma tập kích bất ngờ để cho Thôi Nguyên thành những ngày này đề cao cảnh giới đến mức sâm nghiêm. Thời thời khắc khắc đều có mấy đội hộ vệ quân kết thành đoàn đi tuần trong ngoài thành trì. Phía trên càng là có từng tốp, từng tốp Nhị phẩm tu sĩ cưỡi pháp khí phi hành, lần lượt giám sát phạm vi trăm dặm xung quanh. Thậm chí, ngay cả thành chủ, phó thành chủ cùng với mấy vị Tam phẩm Đại tu sĩ của Khương gia cũng đích thân xuất mã, thường xuyên chính mình tọa trấn, quan sát thế cục.
Bước ra đường lớn, Trần Nguyên đã không còn thấy con phố đông vui náo nhiệt như trước. Ở trong mắt hắn, người người đi đường chỉ có vội vã, hoảng hốt cùng lo lắng. Ngay cả đám hộ vệ quân cũng không che giấu chút nào căng thẳng cùng phiền muộn.
Trần Nguyên nói khẽ: “Xem ra, Tà Ma một lần tấn công đã để lại trong lòng tu sĩ Thôi Nguyên thành bóng ma tâm lý cực lớn.”
Đi bên cạnh hắn, Lục Thiên Tuyết gật đầu đồng tình: “Có thể không bị ám ảnh sao được? Lực lượng của Tà Ma vốn áp đảo tu sĩ trong thành quá nhiều. Nếu như không phải có tiền bối ra tay kịp thời, cho dù Thôi Nguyên thành có hộ thành đại trận, lại có nhiều thủ đoạn hơn nữa thì chí ít cũng phải hao tổn phân nửa tu sĩ mới đẩy lui được lần Tà Ma xâm lược này.”
Dừng một lúc, nàng bổ sung: “Bây giờ, nào có ai biết, Tà Ma có thể lúc nào mới quay lạ lần nữa. Thậm chí, lần tấn công tiếp theo liệu có hay không mạnh hơn lần trước. Đổi lại là Nhị phẩm, Tam phẩm tu sĩ các nhân vật lớn một chút còn có cơ hội chạy thoát. Nếu là dân thường cùng Nhất phẩm tu sĩ thì lại có thể làm như thế nào cho được?”
Trần Nguyên vô cùng đồng tình. Đồng thời, ánh mắt của hắn như có như không quét qua vị trí phủ thành chủ. Tại nơi đó, có một cỗ khí tức thuộc về Tứ phẩm sơ kỳ, kiếm ý dạt dào. Không khó để đoán ra, lại là một vị Kiếm Tu từ Ngũ Đại Kiếm tông phái ra tọa trấn Thôi Nguyên thành. Bên cạnh đó, còn có mười mấy cỗ khí tức thuộc về Tam phẩm, Nhị phẩm xa lạ mà Trần Nguyên chưa từng gặp trước đây, phân tán ra khắp các nơi xung quanh thành trì.
Hai người lặng lẽ ra khỏi thành.
Lấy thủ đoạn của Trần Nguyên che lấp, dù là vị Tứ phẩm Thượng nhân tọa trấn tại trung tâm Thôi Nguyên thành kia cũng chẳng thể phát giác ra điều gì bất thường. Cho đến khi đi ra ngoài trăm dặm và đảm bảo không có người chú ý, Trần Nguyên mới dỡ bỏ ngụy trang trên thân. Cho đến lúc bấy giờ, Trần Nguyên không còn kè kè đi bên cạnh Lục Thiên Tuyết nữa. Hắn ẩn mình, che giấu khí tức rồi biến mất vào giữa những tầng trời cao vút.
Quãng đường hai ngàn dặm đối với Tam phẩm Đại tu sĩ không tính là xa. Chẳng mất bao lâu, Lục Thiên Tuyết đã đặt chân đến tòa đình nhỏ trên đỉnh núi chỉ cao chưa đầy năm trăm trượng, đứng lẻ loi một mình giữa mảnh thảo nguyên kéo dài đến tận chân trời.
Ở đó đã có ba người chờ sẵn: hai nam một nữ, đều là thế hệ trẻ tuổi cả. Trong đó, nam tử ăn mặc một thân hoa quý, trên thân có không ít pháp khí, bảo vật đeo lên mình. Tu vi của hắn đã bước vào Tam phẩm, cùng vơi Lục Thiên Tuyết không chênh lệch là bao. Hơn nữa, kẻ này vẫn còn có hứng thú vừa ngắm cảnh đêm, vừa gảy đàn giữa trời cao gió lạnh.
Không thể không nói, phong cách này thực quá tốt, dù là Trần Nguyên nhìn thấy cũng không thể không khen ngợi.
Hai người nam nữ còn lại thì đứng hầu tại phía sau, cử chỉ, tác phong giống với tùy tùng của người trước. Dẫu vậy, cả hai đều là nam thanh nữ tú, dung nhan bề ngoài rất bắt mắt, phong thái, khí chất cũng là hơn người. Một thân tu vui của bọn hắn, dù không phải chủ thượng, thế nhưng cũng là Nhị phẩm tầng tám, tầng chín, đặt trong thế hệ trẻ tuổi cũng là người nổi bật.
Lục Thiên Tuyết vừa tới, nam tử ăn mặc hoa quý liền dừng lại tiếng đàn, ngầng mặt tự nhiên nhìn lên trương kia dung nhan tuyệt mỹ, đủ để tịnh xưng là một trong mấy vị mỹ nhân đứng đầu Ngọc Hòa Châu. Hắn thầm nghĩ: 'Đệ Nhất mỹ nhân của Lục gia quả nhiên không chỉ là lời đồn. Đáng tiếc, quá lạnh...'
Tất nhiên, ý nghĩ trong lòng không thể mảy may ảnh hưởng chút nào vẻ măt tươi cười của hắn. Nam tử cời mở nói: “Ninh mỗ thật không nghĩ tới, Lục tiên tử vậy mà đáp ứng lời mời của ta. Lục tiên tử không hề lo lắng, ngươi có đi chuyến này mà không có về sao?”
Nói đến câu thứ hai, thanh âm của nam tử đã trở nên rét lạnh. Một cỗ thể nội linh lực trong thân thể hắn cộng hưởng cùng với tinh thần lực đánh trực diện vào người đối phương, tạo nên sức uy hiếp về tinh thần. Này cũng coi là một dạng thủ đoạn công kích tinh thần.
Chỉ là, Lục Thiên Tuyết không có mảy may dị động. Tu vi của nàng không kém đối phương, loại thủ đoạn này không có hiệu quả đối với nàng.
“Ninh Huyền Thành, ngươi muốn gì thì nên nói thẳng.” Lục Thiên Tuyết lạnh nhạt đáp lại, trên gương mặt xinh đẹp chưa hề để lộ một tia cảm xúc nào cả.
“Muốn gì?” Ninh Huyền Thành thong dong nói: “Lục tiên tử hẳn phải rất rõ ràng, vị trí của tiên tử trong Lục gia hiện tại. Có thể nói là vô cùng lúng túng, cũng vô cùng bất ổn. Không phải sao?”
“Cho nên?” Lục Thiên Tuyết lạnh nhạt đáp lại. Một thời gian ở cùng với Trần Nguyên đã thay đổi ngữ điệu nói chuyện của nàng trong lúc vô hình.
Mà đổi lại Ninh Huyền Thành có chút sững sờ, không nghĩ ra, vì sao nữ tử trước mặt có thể bình tĩnh và lạnh lùng đến như vậy. Bất quá, hắn vẫn là ứng theo ý nghĩ trước đó, dẫn dắt câu chuyện:
“Cho nên, lực chọn tốt nhất của Lục tiên tử vẫn là đi theo ta đi thôi...”
...
Tiếp đến Lục Thiên Tuyết và Ninh Huyền Thành bàn bạc với nhau điều gì, Trần Nguyên không rõ ràng. Hắn không đi nghe lén, cũng chẳng có bao nhiêu hứng thú với điều này. Thay vào đó, sự tập trung của hắn rơi vào vào người trước mặt.
Tứ phẩm Thượng nhân.
Đúng vậy, cả hai kẻ này đều là Tứ phẩm sơ kỳ tu sĩ. Một nam một nữ.
Nam tử vóc dáng thấp bé, mang một thân áo bào cũ kỹ, tay cầm trượng gỗ cao bằng đầu người. Mái tóc và râu của hắn đã có phần chuyển màu hoa râm, kết hợp với một gương mặt già nua cùng với một cặp mặt tang thương để người ta không hiểu thấu cảm nhận được sức mạnh của năm tháng.
Mà nữ tử thì có vẻ ngoài trẻ trung hơn nhiều. Nàng ăn mặc hoa quý, vóc người nổi bật trong chiếc váy màu tím nhạt, để lộ ra một loại khí chất thành thục, quyến rũ. Gương mặt nàng xinh đẹp, chí ít cũng đạt tới tám điểm, đầy đủ để xưng mỹ nhân hiếm thấy một phương. Đáng tiếc, vết thương dữ tợn trên má trái, kéo dài từ khóe mắt xuống đến gần cằm, đã phá hủy đi hết thảy.
Trần Nguyên cùng hai người nam nữ này đã đứng đối mặt với nhau tại độ cao trăm dặm phía trên đỉnh Thanh Sơn. Khoảng cách giữa hai bên gần trong gang tấc, bất quá chỉ là hai trăm dặm mà thôi.
Nam tử trung niên nhìn chằm chằm Trần Nguyên, bình tĩnh nói: “Vị đạo hữu này thật xa lạ. Tha thứ cho bần đạo cô lậu quả văn, không biết đạo hữu là tu sĩ phương nào? Truyền thừa ở nơi đâu?”
Trần Nguyên nhàn nhạt đáp: “Tại hạ là Trần Nguyên, không phải tu sĩ Ngọc Hòa Châu, hai vị không biết cũng là điều dễ hiểu.”
“Không phải là tu sĩ Ngọc Hòa Châu?” Nữ tử kia giật mình, nhìn chằm chằm Trần Nguyên.
“Vậy đạo hữu vì cái gì đi cùng Lục tiên tử?” Nam tử hơi híp mắt lại: “Đạo hữu thế nhưng có biết, tình huống của Lục tiên tử hiện tạ hung hiểm cỡ nào?”
“Ta đi cùng Lục tiên tử, bất quá là một hồi giao dịch mà thôi. Đến nỗi, nàng lại như thế nào gặp nguy hiểm, chẳng lẽ, nàng còn có thể nhận Ngũ phẩm Chân nhân truy sát không bằng?”
Nam tử nghe vậy lại cười ha ha: “Không phải là bần đạo hù dọa đạo hữu. Sự thật cùng đạo hữu nói là không kém bao nhiêu đâu.” Tới đây, ngữ điệu của hắn trở nên nguy hiểm: “Bần đạo khuyên đạo hữu một lời chân thành, tu hành không dễ dàng, đạo hữu vẫn chớ nên lội vũng nước đục này.”
Trần Nguyên lười nhác cho ý kiến. Hai người đối diện cũng trầm ngưng, không nói thêm một lời. Bọn hắn vốn không quen biết, lời nói giao lưu cũng chỉ là câu được câu không như vậy.
Không gian lâm vào tĩnh lặng. Giữa trời cao chỉ có từng trận gió đên heo hút, lạnh lẽo thổi qua.
Không biết thời gian trôi đi bao lâu. Lúc này, giữa đình nhỏ trên đỉnh Thanh Sơn bỗng nhiên nổ tung. Hai cỗ khí thế thuộc về Tam phẩm tầng một bốc lên ngùn ngụt, che phủ phương viên mấy chục dặm. Bên cạnh đó, hai cố khí tức yếu hơn, thuộc về Nhị phẩm hậu kỳ cũng xen lẫn vào, dù không nổi bật như hai cỗ khí tức trước nhưng cũng không kém.
Gần như ngay sau đó...
OANH.
Một vụ nổ chấn động đánh nổ tung phần nửa trên của đỉnh Thanh Sơn, nhấc lên khói bụi ngập trời. Linh khí trong bán kính gần trăm dặm bị dẫn dắt điên cuồng. Từng đợt sóng xung kích dữ dội quét ngang khu vực rộng gần mười dặm, nhấc lên đất đá, cỏ cây thổi bảy lên không trung mấy chục dặm. Mấy hơi thở sau, sóng nhiệt trào ra, nung chảy cả mặt đất, để lại những mảnh thủy tinh vun rải rác khắp mọi nơi do cát sỏi hình thành.
Từ giữa đống khói bụi, một thân hình tuyệt mỹ, vóc người yểu điệu, xinh đpẹ tuyệt trần thối lui bay ra ngoài. Mặc cho thân hãm giữa đống đất cát hỗn loạn, thế mà trên trang phục, da dẻ của nàng chẳng mảy may dính một chút bụi bẩn. Phong thái cùng khí chất tựa như tiên nữ chưa một giây phút nào rơi mất.
Mà đối diện bên kia, ba người Ninh Huyền Thành cũng lui ra. So với Lục Thiên Tuyết thong dong tự nhiên, Ninh Huyền Thành chật vật hơn nhiều lắm. Hai tùy tùng phía sau hắn càng là chật vật, tóc tai rối tung, ống tay áo bị cháy sém một mảnh. Rõ ràng, ba người này trong lần giao phòng vừa rồi bị ăn thua thiệt.
Rõ ràng, cuộc nói chuyện của những người này diễn ra không được như ý muốn. Cả hai phe đã chính thức ra tay đánh nhau.
Ở trên bầu trời, hai người nam nữ nhìn thấy cảnh này, ánh mắt liếc nhìn nhau một chút. Một khoảnh khắc, bọn hắn tựa như ăn ý lẫn nhau, đồng thời hành động.
Nam tử hai tay kết ấn, thể nội linh lực thôi động. Tốc độ cực nhanh, trước mắt hắn hiện ra một chiếc ấn hư ảnh, lớn gấp mười lần đỉnh Thanh Sơn, trực chỉ dướng Trần Nguyên đánh tới.
Cùng lúc, nữ tử còn lại thật gấp bay xuống bên dưới, hướng về nơi mà Lục Thiên Tuyết cùng Ninh Huyền Thành vừa giao thủ lao đi. Thể nội linh lực cũng xao động. Trên tay nàng không biết từ khi nào xuất hiện một thanh trường kiếm, tư thái lúc nào cũng có thể ra đòn công kích.
Trần Nguyên sử dụng thần thức nhìn qua chiến trường. Cả Lục Thiên Tuyết cùng Ninh Huyền Thành và hai tùy tùng của hắn đã một lần nữa sát nhập vào chiến đấu. Bất quá, Lục Thiên Tuyết ổn thỏa chiếm thế thượng phong. Bất luận là thể nội linh lực cho đến đạo pháp, nàng đều mạnh hơn đối phương một đường. Đấy là cảm nhận trong mắt Trần Nguyên.
Tạm thời yên tâm về thế cục bên dưới mặt đất, hắn đưa sự chú ý trở lại hai vị Tứ phẩm Thượng nhân muốn can thiệp chiến trường. Hắn vung tay lên, mạnh mẽ đấm ra một quyền.
Minh Không Quyền.
Âm thanh khủng bố bạo tạc quét ngang tầng trời một trăm dặm. Không gian âm ầm sụp đổ trước sức mạnh tuyệt đối, kéo theo phía sau nó là chiếc ấn hư ảnh bị đánh vỡ vụn, tan nát thành mảnh nhỏ rồi biến mất giữa hư không.
Đồng thời, một bên khác, hắn ngưng kết hạo nhiên chính khí, điều khiển cùng một lúc chín mươi chín thành kiếm khí, hình thành lên một tòa kiếm trận cỡ nhỏ, hướng về nữ tử tấn công.
Tốc độ cực nhanh.
Nữ tử vốn đang phi hành, bỗng nhiên toàn thân cảm thấy không đươc tự nhiên. Một cỗ cảm giác nguy hiểm tột cùng xông lên não khiến động tác của nàng chậm lại trong đôi chút. Một khoảnh khắc này, khóe mắt nàng liếc nhìn lại thì giật nảy cả mình. Không biết từ khi nào, sau lưng nàng đã bị mấy chục thanh kiếm khí đuổi thới, kiếm ý sắc bén cực độ, đã thế còn hình thành lên một tòa trận pháp không tầm thường.
Nữ tử chắt lưỡi. Nàng chẳng thể làm gì hơn ngoại trừ từ bỏ tiến về phía trước, dừng lại thân hình đối kháng máy chục thanh kiếm khí.
Thanh liễu kiếm trong tay nữ tử toàn lực chém ra. Kiếm khí tung hoành trăm dặm, hình thành nên những vệt ánh sáng soi sáng rực bầu trời đêm, hướng về bốn phương tám hướng chém tới.
Ầm... Ầm... Ầm...
Hai phe công kích va chạm lẫn nhau, bùng nổ tạo nên những vụ dư chấn rung chuyển trời đất. Kiếm khí tàn dư, mặc kệ bị đánh nát thành vô số mảnh nhỏ, vẫn còn giữ được sự sắc bén phi thường, bay tán loạn về khắp mọi nơi, tàn phá bừa bãi môi trường xung quanh.
Nữ tử giờ đây sắc mặt hơi trắng. Mặc dù nàng miễn cưỡng đánh tan công kích của đối phương, nhưng bản thân cũng chẳng dế chịu gì.
Mạnh. Quá mạnh.
Đó là ấn tượng duy nhất của nàng về kẻ này. Đối phương chỉ tiện tay ra một đòn liền để nàng chật vật chống đỡ. Khóe mắt của nàng liếc về phía nam tử trung niên, kinh hãi nhân ra, trạng thái của đối phươg so với nàng còn kém hơn. Một thân khí tức hỗn loạn, dù chưa đủ đến đến tình trạng bị thương, nhưng tuyệt đối không dễ chịu gì.
“Hắn, vậy mà cùng một lúc áp chế cả ta và phụ thân?” Nữ tử càng nghĩ càng cảm thấy hoảng.
Lúc này, nàng lâm vào trong do dự, không biết có nên hay không tiếp tục bất chấp, cưỡng ép tiến lên hỗ trợ Ninh Huyền Thành hay ở lại cùng cha nàng đối kháng nam tử này.
Thế mà, còn chưa chờ nàng làm ra quyết định, phiến không gian mấy hơn trăm dặm xung quanh nàng và cha nàng bỗng nhiên ngưng kết. Hạo Nhiên chính khí tuôn trào như dòng lũ. Hàng nghìn, hàng vạn thanh kiếm khí đang lấy tốc độ cực nhanh ngưng tụ, vây xung quanh hai người các nàng. Kiếm ý sắc bén tột cùng hoành ép không gian, lan tràn khắp nơi, áp chế cho hai cha con các nàng khẽ run lên, không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Trần Nguyên một lần nữa lạnh nhạt lên tiếng: “Hai vị vẫn là ở lại nơi này thì hơn. Chuyện của thế hệ vãn bối, lấy cảnh giới của chúng ta thì không nên nhúng tay vào.”
Bị vây trong kiếm trận, hai người nam, nữ nhìn về Trần Nguyên, ánh mắt tràn đầy nghiêm túc. Tại sâu trong nội tâm, từng tia, từng tia cảm xúc run sợ, kinh hoảng bắt đầu tràn ra.