Cầu Đạo

Chương 356: Chương 356: Giao chiến




Tám kẻ lạ mặt vừa xuất hiện liền bộc phát ra công kích nhanh nhất, mạnh nhất, hướng về năm người Trần Nguyên đánh tới.

Có hai đường tấn hướng về Trần Nguyên. Một nam một nữ. Nam tử sử dụng một thanh đao lớn, dài bằng một người trưởng thành, bên trên sống đao có những khối xương trắng xóa, âm u kinh dị. Nữ tử thì sử dụng một cặp đoản kiếm, thân kiếm dài không đến ba thước, sắc bén, nhọn hoắt, lại có tác dụng cực lớn hỗ trợ phong thuộc tính.

Hai đường công kích đánh về Trần Nguyên, một cương mãnh bá đạo, một nhanh nhạy sắc bén. Cả hai khóa chặt lấy khí tức của hắn, không để cho hắn một cơ hội tránh thoát.

Trần Nguyên chưa từng muốn tránh thoát. Trường kiếm trong tay hắn vung mạnh. Lôi Đình kiếm khí hóa thành vệt ánh sáng, lướt qua không gian, trực tiếp va chạm với hai đợt công kích của kẻ địch.

ẦM.

Chúng nổ tung giữa không trung, nhấc lên cuồng phong mãnh liệt rồi triệt tiêu lẫn nhau, chỉ để lại một khối cầu chớp điện, lửa và khói lan rộng đến trăm dặm khiến cho nhóm người Thanh Uyển phía sau không thể không nhấc lên linh lực phòng hộ.

Trần Nguyên không dừng lại. Hắn sử dụng Tung Địa Kim Quang, trong một khoảnh khắc thuấn di đến vị trí phía sau tên nam tử. Trướng kiếm trong tay hắn vung lên, lực lượng lôi đình tuôn trào. Kiếm bổ ra.

“Thật nhanh.” Tên nam tử co rụt con ngươi, lần đầu tiên thốt ra thanh âm ồm ồm, có phần khó nghe.

Dẫu vậy, dù hắn có kinh ngạc, nhưng phản ứng của hắn không chậm chút nào. Hắn liều mạng vung lên thanh đao khổng lồ của mình. Từ những khối xương trắng, ghê rợn trên sống đạo, một luồng quỷ khí, âm u, dày đặc bộc phát, lan tỏa chống lại lực lượng lôi đình công kích.

Lực lượng lôi đình vốn là khắc tinh của tà quỷ. Chẳng có gì ngạc nhiên khi lôi đình kiếm khí dễ dàng đánh tan hết thảy quỷ khí.

Bất quá, quỷ khí thật sự có nhiều lắm. Cho đến khi lực lượng lôi đình đánh tan hết chúng thì sức mạnh của nó cũng hao tổn không sai biệt lắm.

Nam tử vững vàng chặn lại kiếm của Trần Nguyên.

Vừa lúc này, nữ tử còn lại đánh tới. Nàng mượn nhờ sức mạnh của gió, di chuyển cực nhanh, dù cho không bằng Đại Tông đỉnh cấp thần thông Tung Địa Kim Quang, thì cũng nhanh hơn tuyệt đại đa số Tứ phẩm sơ kỳ Thượng nhân thông thường. Chỉ một chớp mắt, nữ tử xuất hiện bên sườn Trần Nguyên, hướng về hắn đánh tới.

Trần Nguyên muốn tạm thời tránh thoát, rời khỏi tình thế cùng một lúc dây dưa với cả hai. Thế mà, hắn phát hiện, thân thế hắn lúc này như hãm vào một vũng bùn lầy, nửa bước khó di chuyển.

Đối diện hắn, nam tử trung niên nhếch khóe môi, để lộ ra hàm răng dữ tợn, nói: “Muốn đi? Nào có dễ như vậy.”

Quanh thân hắn, một loại khí tức âm u, gần giống như quỷ khí ầm ầm bạo phát, chiếm lĩnh không gian, chặn lại Trần Nguyên.

Lúc này, nữ tử cũng tấn công tới. Kiếm khí cực nhanh, sắc bén kinh khủng. Toàn bộ sức mạnh của nàng chỉ dồn vào ba kích duy nhất, nhắm đến tim, cổ họng và thái dương.

Leng Keng...

Kiếm khí đánh tới. Âm thanh của kim loại va chạm vang lên, cực kỳ chói tai. Kiếm khí không xuyên vào da thịt mà bị vàng chặn lại.

“Đây là... thứ quỷ gì?”

Lần này là nữ tử lên tiếng. Giọng nói của nàng nhẹ nhàng nhưng lạnh lẽo.

Bọn hắn những người này chưa từng gặp Hạo Nhiên chính khí, càng chưng từng thấy có người vận dụng nó vào chiến đấu, tự nhiên không thể nhìn ra Hạo Nhiên Kiếm khí.

Trần Nguyên tự nhiên sẽ không cho trả lời bọn hắn. Hắn vung tay lên. Hạo Nhiên Chính Khí đột nhiên xuất hiện, bao phủ đầy trời, chiếm cứ không gian, ẩn ẩn có xu thế đẩy lùi quỷ khí.

Hạo Nhiên giáng lâm, Quỷ Tà tránh lui.

Chỉ trong chớp mắt, lại có trên một trăm thanh hạo nhiên kiếm khí khác ngưng tụ, hướng về nữ tử mà công kích đến. Kiếm khí sắc bén kinh khủng, so với kiếm khí của nữ tử còn sắc bén hơn nhiều.

Nữ tử vốn mạnh về tốc độ, sở trường về tấn công bất ngờ, phòng thủ là điểm yếu của nàng. Đối mặt thế công mãnh liệt như vậy, nàng không còn cách nào khác ngoài lựa chọn thối lui.

Một bên khác, Hạo Nhiên Chính khí mỗi lúc một nhiều hơn, bắt đầu lấy tốc độ cực nhanh xua tan quỷ khí. Nam tử thấy tình huống không ổn bèn vội vàng tìm cách rút lui.

Chỉ là, tốc độ của hắn so với nữ tử phải chậm nhiều lắm, so với phần lớn Tứ phẩm sơ kỳ Thượng nhân cũng phải chậm hơn.

Trần Nguyên lạnh lùng nói: “Muốn đi? Nào có dễ dàng như vậy. Hạo Nhiên... Phá Kiếm.”

Hạo Nhiên chính khí cấp tốc ngưng tụ thành một chuôi kiếm khí dài ba thước, cực kỳ vững chắc, sắc bén vô song, xoay tròn cực nhanh trong không khí.

Tại thời điểm Trần Nguyên vừa dứt lời, chuôi hạo nhiên kiếm khí này lấy tốc độ cực nhanh, uy thế cực kỳ mạnh mẽ công kích hướng nam tử.

Nam tử biểu tình nghiêm nghị. Một tay hắn đặt lên lưỡi đao. Máu từ ngón tay chảy ra, nhiễm vào thanh đao rồi cấp tốc bị thanh quỷ đao âm u hút khô queo.

“Minh Khí. Âm Minh Thuẫn.” Nam tử nói khẽ.

Lời hắn vừa dứt, thanh quỷ đao như nổi khùng. Vô số quỷ khí tuôn ra, dày đặc đến mức độ khó có thể tin nổi. Chúng nhanh chóng hình thành lên một mặt thuẫn tròn, dày và nặng nề, bên trên có các họa tiết hoa văn của u minh, xương cốt và ngạ quỷ.

Kiếm khí và Minh Thuẫn va chạm với nhau. Hai cỗ lực lượng khổng lồ không phát ra bất kỳ sóng xung kích hủy diệt nào mà âm thầm triệt tiêu lẫn nhau, thôn phệ lẫn nhau, cuối cùng, cả hai cùng tan biến giữa thiên địa.

Nam tử mang đao còn chưa kịp thở phà nhẹ nhõm thì tóc gáy của hắn dựng cả lên. Một cỗ cảm giác nguy hiểm chiếm cứ toàn bộ linh hồn của hắn.

Thần thức hắn mở rộng đến tối đa dò xét xung quanh. Tinh thần hắn căng cứng. Trong một khoảnh khắc, cả thân thể hắn rơi vào trạng thái đỉnh phong nhất.

“Bắt được.” Hắn nghĩ thầm.

Tại tinh thần lực của hắn hoạt động ở công suất tối đa, hắn bắt được dấu vết chuyển động của đối phương. Nhưng...

“Quá nhanh.” Nam tử thầm hô không ổn.

Hắn có thể lờ mờ nhìn được cử động của đối phương nhưng thân thể lại không theo kịp ý thức.

“Là trên đầu.” Ý thức của nam tử nghĩ đến như vậy. Đáng tiếc, hắn tránh không được. Bằng tất cả nỗ lực, hắn vươn lên hai tay, dựng tạm lên phòng thủ, cố gắng chống đỡ công kích nhiều nhất có thể.

“Minh Không quyền.” Bên tai nam tử văng vẳng giọng nói của đối phương.

Một quyền vung ra, uy thế che phủ cả bầu trời. Sức mạnh khủng bố đủ để khiến cả không gián sụp đổ, bây giờ dễ dàng xuyên thủng qua tầng tầng lớp lớp phòng ngự.

ĐÙNG.

Vụ nổ dữ dội diễn ra. Sóng xung kích quét ngang bán kính một ngàn dặm, nhấc lên trận thảm họa hủy diệt. Hai tay của nam tử bị đánh nát bét. Cuối cùng, vẫn là bản mệnh phát khí của hắn xuất hiện, kịp thời che chắn một quyền này cho hắn vào giây phút cuối, nếu không, chỉ e đầu của hắn đã bị đánh nổ tung như quả dưa hấu chặn trước nòng pháo.

Thế nhưng, cảm giác của nam tử tuyệt đối không dễ chịu.

Thân thể của hắn bị đánh văng xuống dưới, nhanh và mạnh như một khối thiên thạch rơi xuống từ vực ngoại. Mặt đất nổ tung, nện ra một cáo hố đường kính ba trăm dặm, sâu trăm dặm, san phẳng hét thảy sơn mạch tại bán kính nghìn dặm xung quanh.

Ngay cả những nơi giao chiến khác cũng ít nhiều bị ảnh hưởng bởi vụ nổ này. Bọn hắn, hoặc động tác chậm lại, hoặc dừng hẳn động tác, phân ra một phần thần thức, chú ý tới thế cuộc nơi đây. Để rồi, ngay sau đó, từng kẻ phải trợn mắt há hốc miệng trong kinh hãi.

Thật mãnh liệt.

Công kích này, chỉ e đã đạt đến tầng thứ của Quy Nhất cảnh giới đi.

Nếu đổi lại là bọn họ... liệu bọn hắn có hay không khả năng chống đỡ?

Bất kể là các thủ tịch đệ tử hay kẻ địch lạ mặt đều xuất hiện một ý nghĩ này trong đầu. Con người mà, bản năng đều không ưa thích thứ có thể đe dọa đến sự tồn tại của bản thân. Trừ khi, đó là tồn tại mà bọn hắn cực kỳ tin tưởng, đến nỗi sẵn sàng phó tác tính mạng của mình cho đối phương.

Trần Nguyên đứng sừng sững giữa hư không. Hắn không để ý tới ánh mắt khác thường của những người còn lại, cũng không có ý định tiếp tục truy kích nam tử.

Trên thực tế, hắn ngay từ đầu đến chưa từng ra hết sức. Chiến đấu với hai người này bất quá là làm ra vẻ mà thôi. Thực chất, hắn vẫn luôn một mực dò xét, tìm kiếm khí tức của chủ nhân con mắt khổng lồ xuất hiện lúc trước. Hắn cảm giác, khí tức của đối phương phảng phất xuất hiện đâu đây, tuy nhiên, muốn tìm đến đầu nguồn thì lại làm không được, tựa như người ta nắm vào một ảo ảnh trong sương mù vậy. Rất không chân thực, khó có thể cầm tới tay.

Bất quá, Trần Nguyên có thể khẳng định, kẻ này nhất định là không rời đi. Trực giác của hắn nói cho hắn biết, tên này rất có thể đang quan sát toàn cuộc tại một vị trí nào đó, và rằng, hắn là mới kẻ địch nguy hiểm nhất mà hắn cần thời thời khắc khắc chú ý.

Một bên chiến trường, những người khác lại không rảnh rỗi như vậy.

Cuộc chiến tiếp tục tái diễn.

Ngọc Vô Tâm đang lấy sức một mình, kéo lại ba kẻ địch.

Tại Vân giới mảnh đất nhỏ hẹp, nghèo nàn này, có thể tu luyện tới Tứ phẩm Thượng nhân tầng thứ, kẻ nào không phải là thiên chi kiêu tử, thiên chi kiều nữ. Ngọc Vô Tâm càng là thiên kiêu xuất chúng hàng đầu trong số đó. Nàng một mình kéo lại ba tên kẻ địch cùng cảnh giới mà vẫn còn vững vàng áp chế đối phương, thế cục chiếm tại thượng phong trong khi vẫn còn rảnh rỗi phân ra một sợi thần thức để quan sát an toàn nhóm sư đệ sư muội.

Quả nhiên không hổ danh là thiên kiêu mạnh nhất mười vạn năm qua của Cửu Thiên tông.

Bất quá, vững vàng áp chế là vững vàng áp chế. Muốn triệt để đánh bại kẻ thù, Ngọc Vô Tâm lại không dễ dàng đến như vậy. Có thể tu hành đến Tứ phẩm cảnh giới, từng kẻ, từng kẻ có kinh nghiệm chiến đấu phong phú, thủ đoạn tầng tầng lớp lớp, sức mạnh chiến đấu kinh khủng.

Chỉ là, Ngọc Vô Tâm cũng không cần đánh bại đối phương. Nàng chỉ cần giữ ba kẻ này bất động tại đây là đủ. Mấu chốt phá cục, giải quyết kẻ địch phải giao cho ba người còn lại.

Có câu nói, không ai hiểu một con người hơn đối thủ của hắn.

Ngọc Vô Tâm và ba vị thủ tịch đệ tử tại đây tu hành gần năm trăm năm, cạnh tranh với nhau cũng có đến hơn ba trăm năm. Ngay tại thời khắc Ngọc Vô Tâm cố ý kéo lấy ba kẻ địch, ba người còn lại đã hiểu ra ý nghĩ của nàng.

Quả nhiên, bất kể là Dương La Thiên, Tiết Vân Chiêu hay Vân Lạc Cẩm đều vô cùng ra sức tấn công kẻ địch.

Người đầu tiên kết thúc kẻ địch lại là Tiết Vân Chiêu. Đối thủ của hắn yếu nhất.

Nửa canh giờ sau, Tiết Vân Chiêu vung lên cây búa khổng lồ, bề ngoài thường thường không có gì lạ, dữ dằn cười to, quát: “Đi chết đi.”

Theo cây búa ầm ầm nên xuống, từng tầng, từng tầng phòng ngự sụp đổ như giấy mỏng.

“Không...” Tên nam tử trung niên cùng giao đấu với hắn hét lên tuyệt vọng.

Bất quá, chẳng có tác dụng gì cả. Dưới sức mạnh hủy diệt của cây búa pháp khí khổng lồ, nhục thể của hắn bị đánh nát bấy như một bãi bầy nhầy. Ngay cả thần hồn cũng không kịp đào thoát mà bị thiêu rụi bởi cỗ nhiệt lượng kinh khủng.

Tiếng thét thảm thiết và thê lương của tên nam tử khiến cho bảy kẻ đồng bọn giật mình. Biểu cảm của bọn hắn lạnh lùng, nhưng ánh mắt của bọn hắn rõ ràng hiện lên thoái ý.

Dương La Thiên thấy vậy, cười lạnh: “Muốn chạy? Chậm.”

Nói rồi, hắn liều mạng ra tăng cường độ công kích.

Đối thủ của hắn khổ không thể tả. Dưới thế công như vũ bão, hắn thậm chí còn chẳng rảnh để phân thần chuẩn bị thủ đoạn chạy trốn. Một khi hắn buông lỏng cảnh giác, dẫu một tia thôi, hắn lập tức sẽ bị loan đao của đối phương chém thành mảnh vụn.

Tình huống như thế đồng dạng diễn ra với Vân Cẩm Lạc và Ngọc Vô Tâm.

Bất quá, dạng tình trạng liều mạng bạo phát này không thể kéo dài được lâu. Bọn hắn đang đánh cược, lấy sự trợ giúp của Tiết Vân Chiêu, bọn hắn có thể nhanh chóng kết thúc kẻ địch.

Đúng như thế, vừa kết liễu kẻ thù, Tiết Vân Chiêu không có dừng tay mà ngay lập tức lao vào chiến trường có thế cục thuận lợi nhất.

“Vân tiên tử, ta tới giúp tiên tử.” Tiết Vân Chiêu quát lớn, hùng hùng hổ hổ lao vào chiến trường tiếp theo.

Vân Lạc Cẩm vốn là áp đảo đối thủ của nàng, bây giờ lại có thêm một Tiết Vân Chiêu thực lực không thua nàng bao nhiêu gúp đỡ, thế cuộc bỗng nhiên chuyển từ thượng phong sang nghiền ép.

Lại thêm một khắc đồng hồ nữa, dải lụa pháp khí của Vân Lạc Cẩm khóa chặt đối phương, cả nhục thể, linh lực lẫn linh hồn, trợ giúp Tiết Vân Chiêu nghiền nát kẻ này.

Sau đó, hai người không dừng bước. Tiết Vân Chiêu phân ra, chạy tới trợ giúp Ngọc Vô Tâm, Vân Lạc Cẩm chống đỡ Dương La Thiên.

Không ra một khắc đồng hồ, đối thủ của Dương La Thiên bị hai người đánh chết, trong khí ba đối thủ của Ngọc Vô Tâm bị hai người các nàng liều mạng kéo lại.

Trần Nguyên cảm thấy thời điểm không sai biệt lắm, tiếp tục kéo dài lại chẳng có ý nghĩa. Hắn dứt khoát bộc phát ra một phần thực lực, một kiếm một quyền, từng cái đánh chết đối thủ.

Giờ đây, năm người vây công ba kẻ địch, mọi chuyện trở nên cực kỳ đơn giản. Cả ba kẻ chống đỡ không được thời gian một phần tư khắc đồng hồ thì bị công kích từ bốn phía đánh tan phòng ngự, hủy diệt nhục thể, chém nát thần hồn.

Ngay khi kẻ địch cuối cùng ngã xuống, một cỗ uy áp khổng lồ như núi buông xuống, che đậy toàn bộ không gian. Con mắt khổng lồ một lần nữa mở trừng trừng, phẫn nộ nhìn chằm chằm nhóm người Trần Nguyên. Giọng nói già nua, khàn khàn lại vang lên: “Các ngươi dám...”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.