Quyết đấu giữa Mã Phong Đằng và Dịch Phong kết thúc, Trần Nguyền cùng Đường Lệ Tuyết theo đám đông rời đi. Đường Lệ Tuyết dường như vẫn còn bị chấn kinh bởi biểu hiện xuất chúng của Dịch Phong mà bàn tán không ngừng. Không riêng gì nàng, bất kỳ ai thấy cũng sẽ có cảm xúc tương tự. Đám tân sinh càng là huyên náo không thôi, chẳng ai nghĩ rằng, vừa đến học viện lại có một màn đặc sắc như thế.
Trần Nguyên đáp lại Đường Lệ Tuyết vừa phải, không quá nhiệt tình với chủ đề này. Nhị phẩm tu sĩ quyết đấu, tại trong con mắt của hắn chỉ là một màn giải trí nhàm chán mà thôi, chẳng có gì đáng để cao hứng thảo luận. Mấy vị đạo sư hứng thú, nếu không phải là vì có người quen thì cũng là thích thú với một viên hạt giống tốt.
Để nói họ học được gì từ hai tên tiểu bối? Liệu một tên học sinh cấp ba có học được bao nhiêu khi nhìn sách giáo khoa tiểu học?
Ngược lại, Trần Nguyên càng chú ý hơn đến nam tử tựa như trích tiên nhìn hắn lúc cuối. Hắn cảm giác… đối phương dường như có gì đó không bình thường. Bất quá, khác thường tại đâu thì hắn không thể nói rõ ra được.
Mặt khác, đối phương đối không đối với hắn có ác ý, Trần Nguyên lại càng không có lý do đi tìm phiền phức vào thân.
Thái Linh học viện, chỉ là chi nhánh Tô Châu, cũng rất lớn, lớn đến vô cùng. Đổi lại một phàm nhân tới đây, hắn chắc chắn sẽ ngỡ rằng, bản thân lạc vào vương quốc của tiên thần. Trần Nguyên dành ra đến mấy ngày thời gian cũng không đi hết một phần mười học viện. Thời gian có hạn, nơi hắn đi qua chỉ là các địa điểm chính, nhiều người sẽ cần đi lại, bao quát: Tàng Thư các, Tháp Thí luyện, Nhiệm Vụ điện, Đan các, Dược viên, Linh Thú các,...
Sau đó mấy ngày, đã làm quen sơ bộ với học viện, Trần Nguyên dành nhiều thời gian hơn cho cảm ngộ kinh thư. Hắn vẫn chưa quên mục đích ban đầu của mình đến học viện: tiếp xúc nhiều hơn đến kinh thư bí tịch, tăng cường đạo hạnh. Hiện tại, tân sinh còn chưa tụ tập đông đủ, tài nguyên tu luyện cùng chương trình học chưa phân, như vậy chẳng bằng cố gắng cảm ngộ số kinh thư trong tay.
Hai tháng thời gian chớp mắt mà qua.
Hai tháng này, Trần Nguyên một mạch cảm ngộ mười tám quyển Nho gia kinh thư, đạo hạnh tăng lên một mảng lớn, tu vi tại một tháng trước đó thuận lợi tiến vào Đệ Ngũ trọng hậu kỳ. Cho đến đây, hắn không khỏi cảm thán, tu vi càng cao, tốc độ tiến giai càng chậm. Bảy tháng trước hắn bước vào Đệ Ngũ trọng, bảy tháng sau mới tu đến đệ Ngũ trọng hậu kỳ. Đây là còn dưới tình trạng có sự trợ giúp của Ngộ Đạo Châu, nếu không còn dài hơn gấp đôi.
Tất nhiên, trong này nguyên nhân không khỏi tránh ra phẩm cấp kinh thư hắn cảm ngộ quá thấp. Thế nhưng, hắn có thể sâu sắc nhận ra sự khác biệt giữa Đệ Ngũ trọng và Đệ Tứ trọng, Đệ Tam trọng.
“Tiếp tục như thế này, chỉ e cần nửa năm nữa mới có thể bước vào Đệ Lục trọng. Đệ Thất trọng, Đệ Bát trọng lại càng lâu. Cảnh giới thứ năm càng chưa cần nghĩ.” Trần Nguyên không tự chủ lẩm bẩm.
Hai tháng này, Trần Nguyên không phải hoàn toàn bế quan không ra. Hắn vẫn đều đặn dành thời gian rảnh dạo quanh thư viện. Vì để chuẩn bị cho khảo hạc tiến vào nội viện, hắn còn không ngừng thu thập tình báo về những kỳ khảo hạch lần trước cùng nhóm tân sinh lần này.
Trong hai tháng, các đạo sư được phái ra chiêu thu tân sinh cũng lục tục kéo nhau trở về. Ngày nào cũng có thể nhìn thấy Linh Hạc cùng các loại phi cầm, phi liễn, pháp khí phi hành băng ngang qua bầu trời, trở theo hàng trăm tân sinh đáp xuống quảng trường. Ước lượng sơ bộ, hai tháng này, Thái Linh học viện Tô Châu chi nhánh chiêu thu trên dưới hai vạn tân sinh.
Hai vạn tân sinh, nhìn như là nhiều nhưng kỳ thực nếu suy tính quy mô của toàn bộ Tô Châu thì nhận ra con số ấy chẳng đáng là bao. Nên biết rằng, một cái Đại Ngu Vương triều sở hữu diện tích lãnh thổ, quy mô dân số lớn hơn bất kỳ quốc gia hay vùng lãnh thổ nào trên Trái đất. Chỉ một cái Tô Châu càng là chứa mấy chục Vương triều như thế, diện tích và dân số lớn hơn toàn bộ Trái Đất cộng lại hàng trăm lần. Tô Châu lớn đến như thế, mỗi mười năm chỉ chiêu thu hai vạn người. Tính toán ra, tỷ lệ trúng tuyển nhỏ bé đến đáng thương.
Có câu nói, có người thì có giang hồ. Huống chi, hai vạn người đột ngột tụ tập về một chỗ, không ít những chuyện ly kỳ bát quái nảy sinh. Cựu sinh vì học viện thêm máu mới mà náo nhiệt, hưng phấn mang ra bao nhiêu trò cũ. Tân sinh vì trở thành Thái Linh học viện học sinh mà kiêu ngạo, mà kích động cùng chờ mong cuộc sống mới.
Trần Nguyên hai tháng này theo sau Đường Lệ Tuyết cùng một đám sư huynh, sư tỷ biết đến không ít cái mới lạ. Tỷ như: vị nào đó là thiên kiêu mới quật khởi của Vương triều xa lạ, vị nữ tử nào đó là thiên chi kiều nữ của thế gia xa xôi, vị tân sinh nào đó được học tỷ coi trọng, vị tân sinh nào đó vướng vào mối tình tay ba, hay vị nữ tân sinh xuất sắc nào đó tại mấy năm trước đột ngột thay đổi hoàn toàn tính cách con người, tu vi cũng từ đó tăng vọt, trở thành một đời thiên chi kiều nữ,...
Bất quá, để cho Trần Nguyên nảy sinh ra hứng thú chỉ có hai chuyện.
Chuyện thứ nhất liên quan Đại Khí Vận giả Dịch Phong. Hai tháng này, hắn không ngừng hướng những tân sinh xuất sắc nhất, thậm chí có cả cựu sinh, khiêu chiến.
Bất bại.
Hắn cả thảy khiêu chiến không dưới mười người, hết thảy đều có tu vi Nhị phẩm hậu kỳ, thậm chí trong đó có không dưới hai người là Nhị phẩm tầng chín. Lấy Nhị phẩm tầng năm để đánh có qua có lại với Nhị phẩm tầng chín, Dịch Phong tại Thái Linh học viện nhóm Tân sinh triệt để đánh ra danh tiếng.
Có người nói rằng, thực lực của hắn tại trong nhóm tân sinh đã đầy đủ đứng vào ba mươi vị trí đầu. Tân sinh chiêu thu đệ tử dưới bốn mươi tuổi, Dịch Phong cốt linh hai mươi còn chưa tròn. Hắn quá trẻ tuổi, tiền đồ là vô lượng, vô số người đã nghĩ thiết lập quan hệ mật thiết với Dịch Phong.
Chuyện thứ hai liên quan đến Dương gia hai tiểu thư, Dương Linh Điệp cùng Dương Linh Y, và Băng Ngọc Chân quân. Sự tình này để Trần Nguyên chú ý hơn một chút. Dẫu sao, quan hệ giữa hắn và Dương gia là không cạn, hắn còn có ý muốn đầu tư vào Dương Minh Thiết. Nếu như Dương gia có thể bám vào bắp đùi Băng Ngọc Chân quân, đối với Trần Nguyên không có chỗ xấu.
Chuyện là Băng Ngọc Chân quân chẳng những không trách cứ hai vị Dương gia tỷ muội mà còn ân cần mời hai nàng vào tiếp xúc một phen. Hai nàng không có đề cập chi tiết Băng Ngọc Chân quân đã nói những gì, thế nhưng bọn họ gặp mặt rất lâu, nói cũng rất nhiều. Hơn nữa, từ thái độ đến xem, Băng Ngọc Chân quân đối với hai nàng chiếu cố vô cùng, đối với Dương Ly Tình càng là áy náy tự trách.
Sau đó không lâu, một tin tức để Trần Nguyên ngoài ý muốn truyền ra, Băng Ngọc Chân quân lực bài chúng nghị, cưỡng ép đưa Dương Ly Tình trở lại môn hạ.
Từ trong miệng Dương Linh Điệp, Dương Linh Y, Trần Nguyên mới biết, trước đó Dương Ly Tình vì cảm thấy hổ thẹn, chưa từng một lần cầu viện qua Băng Ngọc Chân quân. Người sau cũng bởi vì thế mà không biết đến tình huống của nàng, chỉ khi nghe đến, nàng trọng thương, chịu dày vò mấy chục năm, căn cơ hao tổn, suýt nữa bỏ mình, Băng Ngọc Chân quân vừa giận giữ lại vừa tự trách. Bởi vậy, nàng mới bỏ mặc quy tắc, đưa Dương Ly Tình trở lại môn hạ.
Điều này vốn là một kiện sự tình vô cùng khó khăn, gặp không ít lực cản từ các đạo sư. Chưa nói đến việc Dương Ly Tình từ bỏ thân phận học sinh, nàng tham dự vào gia tộc tranh đấu đã là làm trái quy tắc học viện. Bất quá, mấy năm trước Băng Ngọc Chân quân tấn thăng lục phẩm, thực lực đại tăng, địa vị cùng tiếng nói của nàng thay đổi hoàn toàn. Nàng lấy sức một mình, lấn ép tất cả các đạo sư. Tính cách của nàng vốn là cường thế lại vô cùng bao che khuyết điểm, các đạo sư gặp nàng cường ngạnh nên cũng đành nhắm mắt cho qua.
Hiện tại, tân sinh đã có đến học viện báo danh đầy đủ. Nội viện khảo hạch còn bảy ngày nữa mới tiến hành. Một ngày này, Trần Nguyên vừa rời khỏi trạng thái tu luyện thì cảm nhận được cỗ khí tức quen thuộc tới gần.
Vừa ra đến cửa, hắn gặp lại gương mặt quen thuộc. “Dương đạo hữu, đã lâu không gặp.” Hắn chắp tay, cười nói.
Đúng vậy, người đối diện chính là Dương Ly Tình. Mặc dù hắn biết rằng, Băng Ngọc Chân quân có ý định mang nàng trở lại Thái Linh học viện, hắn chưa từng nghĩ rằng, Chân quân thực hiện nhanh đến vậy.
Bên cạnh Dương Ly Tình còn có ba người khác, hai người trong số đó Trần Nguyên không xa lạ chút nào, Dương Linh Điệp và Dương Linh Y hai vị Dương gia tiểu thư.
Có thể, người thứ ba đối với hắn hoàn toàn xa lạ. Nữ nhân này dung mạo xinh đẹp vô cùng, làn da nàng trắng như tuyết, không một tia tỳ vết, sống mũi thẳng, hai gò má cao đầy kiêu ngạo, cằm nàng thon, nhọn đủ để bất kỳ một viện thẩm mỹ nào đều phải ghen ghét, thế nhưng, trong đôi mắt đẹp, xanh lam của nàng lại hiện sự lạnh lùng xa cách cự người ngoài ngàn dặm. Mái tóc nàng đen, dài, buông xõa như dòng suối chảy vô tận, trái ngược với làn váy trắng tinh khiết làm nổi bật sự quyến rũ trên từng đường cong thân thể.
Bất quá, để Trần Nguyên chú ý là cỗ khí tức hùng hồn từ trên thân nữ nhân này tản mát như có như không. Nàng so với bất kỳ người nào hắn từng trực tiếp gặp mặt đều mạnh mẽ hơn không chỉ vài lần. Tu vi của nàng chắc chắn không phải đám người đệ tử thân truyền Ma môn có thể sánh bằng. Trần Nguyên không cần tận lực dùng Khởi Nguyên nhãn dò xét cũng đoán ra thân phận người này. Siêu việt Ngũ phẩm Chân nhân cấp bậc đại năng mà Dương Ly Tình nhận biết chỉ có một người.
Quả nhiên, không đợi Trần Nguyên hỏi, Dương Ly Tình mỉm cười nói:
“Đã lâu không gặp, Trần đạo hữu. Sự tình lần trước, ta còn cần đa tạ đạo hữu hỗ trợ đâu. Để ta giới thiệu cho đạo hữu, vị này chính là gia sư, Băng Ngọc Chân quân. Người cũng là đạo sư tại Thái Linh học viện.”
Nói rồi, nàng hướng vị nữ tử dung mạo xinh đẹp kia nói ra:
“Sư phụ, vị này chính là đệ tử đã đề cập với người Trần Nguyên Trần đạo hữu. Nếu không có hắn, đừng nói là thức tỉnh linh thể, tu vi tiến một bước dài, chính là đệ tử cùng Dương gia đều chưa chắc đã còn tồn tại.”
Băng Ngọc Chân quân gật đầu, đối với Trần Nguyên nhìn nhiều hơn một chút. Dương gia hai tỷ muội trước đó đã đề cập qua, Băng Ngọc Chân quân tính cách cực kỳ thanh lãnh, trừ đối với đệ tử, nàng cực kỳ ít khi chú ý tới người khác.
Băng Ngọc Chân quân nói: “Đa tạ ngươi giúp đỡ Ly Tình đồ nhi của ta. Chuyện này, là Băng Ngọc ta thiếu ngươi nhân tình.”
Trần Nguyên lại là lắc đầu: “Chân quân quá khách khí. Việc này là giao dịch giữa vãn bối và Dương đạo hữu. Đây là công bằng giao dịch, có qua có lại, chúng ta không ai thiếu nợ ai.” Hắn làm việc này là có tính toán, bất quá đều là dựa trên công bằng, không có ép buộc, cũng không phải mưu toan gì từ Băng Ngọc Chân quân. Lời hắn nói đều là thật lòng.
Có thể, đối phương lại không như vậy tiếp nhận. Băng Ngọc Chân quân lần nữa mở miệng, ngữ khí cứng rắn, thái độ cường ngạnh không cho cự tuyệt:
“Ngươi và Ly Tình giao dịch là việc của các ngươi. Ngươi giúp nàng là sự thật. Ta thân làm sư phụ nàng, đối với ngươi ân tình là sẽ hoàn trả.”
Nói xong, nàng lâm vào trầm tư chốc lát, thế rồi,nàng khẽ vung lên vạt áo, từ trong nhẫn trữ vật bay ra ba đoàn quang mang lơ lửng trước mặt bọn người. Nhìn kỹ lại, Trần Nguyên phát hiện đó là một bình đan dược, một bình ngọc cùng một cái bồ đoàn.
Băng Ngọc Chân quân nói:
“Ngươi giúp Ly Tình chữa khỏi thương thế trên thân thể, ta trả ngươi một kiện Tứ phẩm pháp khí. Cái này là Ngộ đạo Bồ đoàn. Chỉ cần tu vi của ngươi không vượt quá Tứ phẩm, ngồi trên Ngộ Đạo Bồ đoàn sẽ có tác dụng trợ giúp ngươi ngộ đạo, gia tăng ít nhất năm thành tốc độ tu luyện. Mặc dù nó chỉ là một kiện Tứ phẩm pháp khí, nhưng hiếm có vô cùng, so sánh với Lục phẩm pháp khí cũng không mảy may kém một tia.
Ngươi trợ giúp Ly Tình thức tỉnh Linh thể, ta trả ngươi một bình Thiên Nguyên Linh dịch. Linh Dịch này cũng là một loại hiếm có thiên địa linh thủy, bên ngoài trợ giúp luyện đan, luyện khí, còn có một tác dụng khác. Chỉ cần tu sĩ luyện hóa một bình linh dịch này, có tác dụng nhất định thứ tỉnh Linh thể.
Cuối cùng cùng một viên đan dược này là Thập Niên đan, một loại đỉnh cấp Ngũ phẩm đan dược. Tam phẩm tu sĩ ăn vào, bất luận thiên phú tu hành, bất luận ngộ tính, đều có thể bù đắp mười năm khổ tu. Ngươi hai mươi tuổi không đến tu vi lại là Tam phẩm tầng hai, thiên phú tu hành xuất chúng, mười năm đầy đủ ngươi phá ba cái tiểu cảnh giới. Một viên đan dược này chính là đủ cho ngươi trong mấy tháng ngắn ngủi trở thành Tam phẩm tầng năm. Đan dược này chính là để trả ơn cho ngươi trợ giúp Ly Tình tiến vào Tam phẩm trung kỳ.”