Trần Nguyên không biết rõ, các phe thế lực của Ngọc Hòa Châu đã nghiên cứu Tà Ma tới trình độ nào. Thế nhưng, với hắn mà nói, một chút đặc điểm mà hắn nhìn ra khi giao chiến với đối thủ Tà Ma trước mắt đã phần nào thỏa mãn lòng hiếu kỳ của hắn. Đây cũng coi như là cái nhìn đầu tiên của hắn về thứ sinh vật có liên quan trực tiếp tới toàn tại kia. Tà Thần.
Hắn có dự cảm, trong tương lai, hắn sẽ còn gặp lại vị Tà Thần này. Hiện tại chuẩn bị trước một chút, tuyệt không phải là điều thừa thãi.
Cảm thấy không sai biệt lắm, Trần Nguyên dứt khoát chấm dứt thống khổ cho sinh vật kỳ dị.
“Bạo Lôi Đình Kiếm.”
Kiếm khí mang theo lực lượng lôi đình khủng bố cùng sức tàn phá kinh khủng, đột nhiên mở rộng ra, dài đến ngàn dặm, uy thế che kín trời đất, chiếu sáng rự rỡ khoảng không gian tới gần mười vạn dặm.
“KEEEE...”
Sinh vật kỳ dị điên cuồng kêu gào. Tà khí quanh thân thể nó trỗi dậy, cuồn cuộn chảy quanh thân thể như dòng lũ hòng tìm cách chống lại thứ công kích kinh khủng kia.
Vô dụng.
Kiếm khí cắt ngang qua thân thể nó trong nháy mắt. Lực lượng lôi đình khổng lồ chôn vùi cả bản thân nó lẫn khối Tà khí đen kịt, dày đặc.
Chỉ một khoảnh khắc, sinh vật kỳ dị bị đánh thành tro tàn. Tà khí cũng tan biến giữa không trung. Tất cả những gì còn lại chỉ là một khối hạch có nhìn như quả trứng, lớn bằng hai nắm đấm người lớn, đen và trong suốt như pha lê, nhìn qua tương đối đẹp mắt.
“Thứ này là?” Trần Nguyên do dự trong nháy mắt rồi thu lấy thứ duy nhất còn sót lại từ trên thân đối thủ của hắn.
“Hạch tâm của sinh vật kia?” Trần Nguyên nhỏ giọng lẩm bẩm.
Hắn cố thể nhìn ra, ẩn chứa trong viên thể rắn kết tinh trong suốt này là một cỗ năng lượng khổng lồ, tà ác, ô uế và đen tối như đúng những gì hắn cảm nhận được từ Tà khí tại Thanh Châu, Nam Hoàng vực.
“Tà khí kết tinh?” Trần Nguyên cũng không dám nói chắc. “Vẫn nên gọi là Tà hạch đi.”
Bất quá, hắn biết rõ, một viên tinh thể chỉ lớn bằng hai nắm tay, đen kịt mà hắn cầm giữ lại ẩn chứa nguồn lực lượng tương đương với một tôn Tứ phẩm tầng ba Thượng nhân. Nếu như thứ này tùy tiện vứt xuống, chưa biết chừng, nó còn phân tán lượng Tà khí khổng lồ, gây ra tai họa khó lường.
“Lại nói, nếu như Như Yên có thể tịnh hóa viên Tà hạch này, chưa biết chừng nàng sẽ được phản hồi một số lượng lớn năng lượng tinh khiết, bớt đi không ít công sức khổ tu.” Trần Nguyên đánh lấy tính toán nhỏ nhặt rồi cẩn thận thu viên Tà hạch vào trong nhẫn trữ vật.
Bấy giờ, ánh mắt của hắn mới dõi về phía chiến trường trên mặt đất.
Nhóm người Thanh Uyển, Dược Huyên Huyên, Ngọc Huyền Vương cùng chúng tu sĩ của Thôi Nguyên thành đã sớm giao chiến với Tà Ma. Lực lượng của đối phương được dẫn đầu ba tôn Tam giai trung kỳ, mười lăm tôn Tam giai sơ kỳ cùng gần năm trăm Nhị giai Tà Ma. Đến mức Nhất giai hoặc bất nhập lưu thì nhiều vô số kể, số lượng lên đến gần mười vạn.
Nếu như không có mấy người Thanh Uyển, Ngọc Huyền Vương tới trấn tràng, có lẽ, Thôi Nguyên thành thành chủ cùng Khương gia tu sĩ chỉ có nước mượn nhờ trận pháp để cố thủ trong thành. trong khi một bên khác phát ra tín hiệu cầu cứu, chờ đợt tiếp viện tới.
Bất quá, giờ thì khác.
Lực lượng từ mấy người Thanh Uyển, Dược Huyên Huyên mang đến đã đủ lớn để phe con người lật ngược tình thế. Thay vì mượn nhờ trận pháp, cố thủ trong thành, bọn hắn chủ động tiến công để giảm thiểu nhỏ nhất thiệt hại lên Thôi Nguyên thành.
Nổi bật nhất có lẽ là Thanh Uyển. Không nên nhìn nàng còn trẻ, tâm tính chưa hoàn toàn thành thục, thế nhưng, thực lực của nàng là tuyệt đối kinh khủng. Nàng vốn có tu vi Tam phẩm tầng năm, thân lại mang thể chất đặc thù, mặc cho không giỏi đấu pháp, không phát huy ra được toàn bộ thể nội linh lực hùng hậu đã sánh ngang với tu sĩ Tam phẩm hậu kỳ, thế nhưng, trấn áp hai tôn Tam giai trung kỳ Tà Ma vẫn là không có vấn đề gì.
Một bên khác, Ngọc Huyền Vương nhìn cảnh này, trong nội tâm cũng là nhấc lên sóng gió, khó mà tin tưởng thiếu nữ trẻ tuổi, dáng người yểu điệu, xinh đẹp tuyệt trần trước mắt lại sở hữu thực lực kinh khủng đến thế.
Tất nhiên, hắn cũng không kém. Bằng vào tu vi Tam phẩm tầng bốn đỉnh phong cùng với kinh nghiệm đấu pháp phong phú, bản năng chiến đấu có thể xưng là kinh khủng, hắn dễ dàng đè ép một tôn Tam giai trung kỳ cùng một tôn Tam giai sơ kỳ đỉnh phong Tà Ma khác lên đánh. Ấn lấy tình huống đến xem, chẳng qua bao lâu, Ngọc Huyền Vương liền có thể chém xuống hai tôn kẻ địch này.
Những người khác cũng đề riêng phần mình tìm được đối thủ xứng tầm. Có người chiếm thượng phong, có kẻ đánh ngang tay, cũng có người rơi vào hạ phong,... bất quá, từ tình huống tổng thể đến xem vẫn chưa thoát ly không chế.
Không, nên nói là phe tu sĩ nhân tộc hoàn toàn nắm quyền chủ động mới đúng.
Tình thế ổn định để Trần Nguyên thoáng buông lỏng, trong lòng yên tâm không ít. Hắn không muốn chỉ vì hắn nổi hứng thú nhất thời để rồi phía dưới mây vị bằng hữu cùng với dân chúng Thôi Nguyên thành xảy ra điều gì ngoài ý muốn.
“A...” Thế mà khi phóng tầm mắt rộng hơn, Trần Nguyên lập tức kinh ngạc.
Nguyên lai, không chỉ có Thôi Nguyên thành chịu đến Tà Ma tấn công. Ở phương viên mấy vạn dặm xung quanh, còn có trên dưới bốn mươi tòa thành khác cũng chịu đến tai ương tương tự.
Những tòa thành này không lớn, kích thước cùng quy mô dân số cũng ở vào khoảng chừng tương tự như Thôi Nguyên thành. Ánh mắt của Trần Nguyên sao mà sắc bén, huống chi chiến đấu ba động đã vang dội đến như thế kia, hắn tự nhiên nhìn ra, tu vi của tu sĩ trấn thủ những tòa thành nhiều nhất cũng chỉ có Tam phẩm tầng bốn mà thôi.
Tình đến thực lực tổng hợp, mỗi một tòa thành này nhiều nhất cũng chỉ có khoảng chừng mười vị Tam phẩm tu sĩ, Nhị phẩm tu sĩ không có quá mấy trăm. Đối mặt với lực lượng Tà Ma hùng hậu, tại mỗi nơi đều phân đến mười lăm, hai mươi con Tam giai Tà Ma, Nhị giai Tà Ma tiếp cận một ngàn, Nhất giai cùng bất nhập lưu càng là gần mười vạn, tình hình của những tòa thành này là không thể nào tốt.
Một số tòa thành nội tình hùng hậu một chút, mượn nhờ thủ đoạn này hay thủ đoạn khác, miễn cưỡng cầm chân Tà Ma bên ngoài thành, duy trì để bọn chúng tạm thời không tiến lên được. Bất quá, có thể kéo dài được bao lâu lại không nói trước được.
Một số tòa thành khác yếu kém hơn, thế trận sụp đổ, tu sĩ liên tục bại lui. Trận pháp thủ hộ thành trì cũng bị phá thành những lỗ hổng lớn. Tà Ma đã bắt đầu giết đến bên trong thành. Tình cảnh thảm liệt vô cùng, máu chảy thành sông, xác chất thành núi. Mỗi thời mỗi khắc đều có vô số tu sĩ ngã xuống, lại bị càng nhiều hơn Tà Ma tại chỗ xé xác. Tiếng khóc thê lương khắp nơi. Có tu sĩ chịu không được sợ hãi, ỷ vào một thân tu vi, nghĩ một mình đột phá vòng vây bỏ chạy. Nào có thể ngờ, vừa ra ngoài mấy mấy trăm dặm đã có từng tốp, từng tốp Tà Ma phục kích sẵn, chỉ chờ con mồi đi lạc đàn, bị chúng nó bao vây cắn xé.
“Làm sao tình huống lại đến bết bát nước này?” Trần Nguyên nghi hoặc vạn phần.
Hắn như thế nào cũng không thể nghĩ ra, đường đường một cái Vương triều, Tà Ma bằng cách nào mà dễ dàng như vậy vòng qua tuyến phòng thủ dày đặc nơi tiền tuyến, tập kích một loạt thành trì hậu cần ở quy mô khổng lồ như thế? Cứ cho rằng Thái Chu Vương triều không có bao nhiêu Ngũ phẩm Chân nhân có thể điều động, thế nhưng, Tứ phẩm Thượng nhân tu sĩ hẳn phải là tầng tầng lớp lớp, số lượng chí ít cũng phải có vài trăm đi.
Nhiều như vậy Tứ phẩm Thượng nhân, làm sao lại không thể thiết lập hệ thống phòng thủ, cảnh giới nghiêm ngặt? Đáng nói là, Tà Ma lọt qua phòng tuyến, tập kích hậu phương chẳng những tu vi tương đối thấp, Tam giai, Nhị giai, thậm chí là Nhất giai, Bất nhập lưu, số lượng càng là khổng lồ, tổng thể lên đến mấy trăm vạn như thế.
Đây là tình huống gì xảy ra?
Không có thời gian suy nghĩ nhiều đến như vậy. Tại tình huống hiện tại xem ra, đã có không dưới ba tòa thành trì sắp không chịu được Tà Ma tổng lực tấn công.
Trần Nguyên ra tay. Lần này, hắn ra tay toàn lực. Thứ hắn cần không phải là một quyền Minh Không quyền mang theo uy năng khổng lồ có thể đánh sập cả không gian; cũng không phải là một kiếm Bạo Lôi Đình Kiếm ẩn chứa kiếm khí sắc bén cùng sự hủy diệt tuyệt đối của lực lượng Lôi Đình. Thứ mà Trần Nguyên cần không gì hơn ngoài chiêu thức bao phủ rộng, trùm kín lên phương viên mấy vạn dặm, uy lực công kích có thể không cần lớn, nhưng lại cần độ chính xác kinh người.
Một ngày này, vô số sinh linh, tu sĩ, dân thường, hung thú, yêu vật, quỷ quái,... tại Thôi Nguyên thành cùng mấy chục tòa thành trong phạm vi hàng vạn dặm xung quanh, đều thấy cảnh tượng có thể xưng là kinh thế hãi tục, thứ mà bọn hắn mãi cho tới nhiều năm sau này vẫn còn không ngừng say sưa kể lại.
Cả bầu trời trong nháy mắt thay đổi. Ba mươi vạn dặm tinh không trong nháy mắt bị một cỗ khí thế trầm trọng bao phủ. Hạo Nhiên Chính khí đột nhiên xuất hiện, che đậy mặt đất, chiếm cứ toàn bộ trời xanh, giăng kín từ chân trời bên này cho đến tận chân trời bên kia.
Thanh thế này thật sự quá lớn, quá kinh tâm động phách.
Vô số người dân theo bản năng ngước nhìn lên trời. Tất cả hung thú sợ hãi, run lên cầm cập, tìm cách trốn vào trong hang ổ. Yêu tà, quỷ quái dường như gặp phải thiên địch, toàn thân khó chịu, ánh mắt trừng lớn, nhìn về đoàn khí thế trên bầu trời điên cuồng hét lớn. Còn có không ít tu sĩ tu vi thấp, lòng mang ác niệm thì như bị một cỗ khí thế kinh khủng khóa chặt, một ngón tay cũng khó động đậy, khí tức toàn thân không cách nào vận chuyển.
Cùng lúc đó, tại trê dưới bốn mươi tòa thành trì đang cùng với Tà Ma kịch chiến, tất cả tu sĩ cùng với Tà Ma đều bị ba mươi vạn dặm hạo nhiên chính khí cho kinh động đến. Hàng chục vạn tu sĩ cùng hàng trăm vạn Tà Ma đều dừng lại động tác trong tay, ánh mắt kinh sợ nhìn lên bầu trời. Thậm chí, thể nội linh lức cũng quên mất vận chuyển trong phút chốc.
Thế rồi, một cảnh tượng còn kinh khủng, hãi hùng hơn xuất hiện trong mắt tất cả sinh linh quan chiến. Vô biên vô tận Hạo Nhiên Chính khí cấp tốc ngưng tụ, hình thành nên những chuôi kiếm khí phủ kín bầu trời. Nhiều lắm. Số lượng kiếm khí nhiều đến không sao đếm xuể. Một triệu, mười triệu, một tỷ, một trăm tỷ,... so với sao trên trời còn nhiều hơn.
Không chỉ có thế, song sóng xuất hiện với kiếm khí còn có kiếm ý ngút trời, sắc bén vô cùng, giống như có thể cắt qua vạn vật trên thế gian. Mà càng đáng sợ hơn là số lượng và uy thế của thứ kiếm ý này, mênh mông và vĩ đại như trời xanh, bao trùm lên hết thảy.
Một khoảnh khắc này, cả trời đất đều lâm vào yên tĩnh. Hết thảy sinh linh đều triệt để im lặng. Ánh mặt trời mờ đi sau đám mây dầy đặc những thanh kiếm khí lấp kín trời xanh. Tất cả chỉ còn lại là tiếng kiếm reo, cao vút và đều đặn, tựa như tiếng trời rót xuống phàm gian.
“Ực.”
Không biết là ai đó nuốt ngụm nước bọt. Thanh âm nhỏ bé trở nên phá lệ nổi bật trong hoàn cảnh tĩnh lặng tuyệt đối.
Và rồi, những thanh Hạo Nhiên kiếm khí bắt đầu chuyển động. Tất cả theo một quỹ tích định trước, đổ ập xuống mặt đất, nặng nề như trời sập. Cảnh tượng tráng lệ và hùng vĩ chưa từng có. Cả bầu trời lúc này cứ như hóa thành kiếm khí, đè sập thế gian.
Trong không gian, dường như có một giọng nói thoáng qua, nhẹ như gió nhưng thẳng tắp truyền vào tai tất cả mọi người:
Hạo Nhiên Già Thiên kiếm
Vô số sinh linh run sợ.
Tuyệt đại đa số, có lẽ bởi vì thanh thế kinh khủng, uy thế chấn nhiếp tâm thần mà hoàn toàn làm ra từ bỏ. Tất cả chỉ còn lại sự sợ hãi và kinh hoảng đến tột cùng.
Thế mà, các tu sĩ rất nhanh phát hiện ra: những kiếm khí này không nhắm đến bọn hắn. Hết thảy kiếm khí đều chính xác công kích Tà Ma. Mặc cho những Tà Ma này làm ra thủ đoạn tránh né như thế nào, mặc cho bọn chúng sử dụng phương pháp gì chống đỡ. Tất cả đều vô dụng. Đứng trước vô cùng vô tận kiếm khí sắc bén, tốc độ nhanh đến cực hạn, số lượng nhiều đến vô kể, tất cả mọi chống cự chỉ là vô ích.
Nhục thân chôn vùi. Những tiếng thét chói tai im bặt. Tà khí bị đánh xơ xác.
Qua không đầy ba hơi thở, mấy trăm vạn Tà Ma bị quét sạch khỏi trên dưới bốn mươi tòa thành trì. Theo cùng biến mất là vô biên vô tận kiếm khí và Hạo Nhiên chính khí mênh mông như tinh không vũ trụ.
Hết thảy những gì còn sót lại, tựa như một lời nhắc nhở cho kẻ còn ngỡ ngàng rằng trước đó không lâu, vẫn còn một đại quân khổng lồ Tà Ma xâm lấn, là hàng trăm vạn Tà thạch lớn nhỏ, đen óng, trong suốt, lơ lửng giữa không trung.