Cầu Đạo

Chương 302: Chương 302: Hiểu nhầm




Trần Nguyên nhìn chằm chằm vào bình Linh Thủy trước mặt. Là một pháp khí dạng bình. Mặc dù kích thước của nó lớn hơn ấm trà không nhiều, thế nhưng, lượng Linh Thủy chứa trong đó chỉ e tương đương với một cái hồ lớn. Trần Nguyên kinh ngạc nhận ra, thứ gây nên thân thể hắn cộng minh lại là vật này. Nguyên lai, thứ hắn đang tìm kiếm không phải nằm trên người Hoàng Yên quận chúa mà lại ở tại vị Quý Phi hờ của Thanh Lạc Vương triều.

Hắn vận dụng Khởi Nguyên nhãn tới thăm dò. Kết quả thu được lại là như thế này:

Tên vật phẩm: Tạo Hóa Lôi Minh Thủy.

Phẩm giai: Lục phẩm hạ đẳng.

Chi tiết: Là một giọt nước mắt kết tinh lực lượng Tạo Hóa của Tạo Hóa Huyền Vương trước khi vẫn lạc rơi xuống một mảnh hồ Linh Thủy, trải qua năm tháng dài đằng đằng dung hợp mà thành. Bởi trước khi vẫn lạc, Tạo Hóa Huyền vương đạt được một tia bả nguyên Phá Thiên Lôi Đình, ý định dung hợp tự thân, khám phá huyền diệu của Tạo Hóa trong Phá Diệt, tìm con đường đột phá cảnh giới, cho nên, bên trong giọt nước mắt kết tinh rơi xuống của Tạo Hóa Huyền Vương mang theo hai loại lực lượng Tạo Hóa vốn có và Phá Diệt của Lôi Đình...

Trần Nguyên coi như hiểu rõ vì sao bản thân hắn cảm thấy được dẫn dắt đến gần món truyền thừa chí bảo này. Nguyên lai, bên trong nó còn ẩn chứa một tia lực lượng của Phá Thiên Lôi Đình mà bản thân hắn thì có một bộ phân thân dung hợp với Diệt Thế Thần Lôi bản nguyên. Cứ mặc cho bộ phân thân này không trực tiếp dung hợp, thế nhưng, cảm ngộ pháp tắc là hắn có nắm lấy sơ bộ. Thậm chí, Lôi Đình Ngụy Lĩnh vực cũng đã dần hình thành.

“Xem ra, Diệt Thế Thần Lôi và Phá Thiên Lôi Đình, giữa hai loại lực lượng Lôi đình này hẳn phải có mối liên hệ gần gũi nào đó.” Trần Nguyên âm thầm nghĩ lấy.

Mặt khác, lai lịch của bình Tạo Hóa Lôi Minh Thủy này xem như không tầm thường. Từ một giọt nước mắt kết tinh lực lượng Tạo Hóa của Tạo Hóa Huyền Vương mà thành.

Huyền Vương.

Nếu như nói, cảnh giới của tu sĩ đạt tới Lục phẩm thì được xưng là Chân quân, cảnh giới đạt tới Thất phẩm thì được xưng là Tôn giả thì chỉ khi cảnh giới đạt tới Bát phẩm mới có thể xưng một tiếng Huyền Vương. Danh xưng này bắt nguồn từ cảnh giới Bát phẩm thì tương đương với Huyền Tiên tại hệ thống tu luyện nguyên thần của Đạo gia và Tiên Vương trong hệ thống tu hành của Linh Tu. Từ đó, người ta gọi tắt chúng thành Huyền Vương.

Huyền Vương đã là cấp bậc tồn tại siêu thoát Minh Nguyệt giới. Dẫu cho đó là là một giọt nước mắt của Huyền Vương thì cơ duyên ở trong đó đối với tu sĩ ở thế giới này vẫn là to lớn vô cùng.

Huống chi, căn cứ vào sự thật vị này Tạo Hóa Huyền Vương đang liều lĩnh tìm con đường càng cao hơn, hắn rất có thể đã tu hành đến Bát phẩm đỉnh phong, khoảng cách bước vào Cửu phẩm chỉ còn kém một bước. Bất quá, một bước này vĩnh viễn ngăn cách hắn khỏi bậc thềm của cảnh giới càng cao hơn kia.

Nên biết rằng, tu hành tới cảnh giới càng cao, chênh lệch giữa các cảnh giới lại càng lớn. Nếu như giọt nước mắt này còn nguyên vẹn trạng thái ban đầu, dù là Thất phẩm Tôn giả cũng sẽ tranh đến đầu rơi máu chảy để đoạt được nó. Chính là với Trần Nguyên thứ này cũng có trợ giúp tương đối lớn.

“Đáng tiếc, hòa vào hồ Linh Thủy quá lớn khiến cho đạo vận, pháp tắc bị pha loãng quá nhiều, theo thời gian qua đi càng dễ dàng bị phân tán và tan rã hơn. Hiện giờ phẩm giai cũng chỉ miễn cưỡng bảo trì được Lục giai hạ đẳng.” Trần Nguyên nghĩ đến đều cảm thấy có phần tiếc nuối.

Cùng thời điểm Trần Nguyên còn đang miên man với những suy nghĩ về bảo vật trong tay, Thanh Uyển và Dược Huyên Huyên cũng đã ngự kiếm đuổi tới. Dược Linh Nhi thì được Dược Huyên Huyên cẩn thận ôm lấy trong lòng. Nàng giương lên đôi mắt đen nhánh, to và tròn, hiếu kỳ ngắm nhìn hoàng cảnh xa lạ và những gương mặt lạ lẫm bốn phía. Cho tới khi nhìn thấy Ngọc Huyền Vương, nàng mới mừng rỡ la lên: “A, là Từ thúc thúc.”

Ngọc Huyền Vương trước tiên phản ứng với các nàng. Hắn cưới rất tươi, rất tự nhiên với Dược Linh Nhi, nói: “Ồ, thật là Linh Nhi. Từ thúc thúc rất nhờ Linh Nhi.”

Dứt lời, hắn dang ra hay tay muốn đón nàng vào lòng. Dược Linh Nhi cũng cười vui vẻ, theo bản năng muốn chạy về phía hắn, tiếp nhận cái ôm này. Đáng tiếc, nàng vừa chạy đến giữa đường thì bị một cỗ lực lượng vô hình ngăn trở, kéo nàng trở lại bên mẹ ruột.

Bên kia, Ngọc Huyền Vương giơ hai tay trống trải giữa không trung, lộn xộn trong gió. Động tác cứng đờ, biểu lộ ngơ ngác như không kịp phản ứng của hắn có chút buồn cười. Mấy tên tùy tùng theo phía sau phải nín thật chặt môi, gương mặt đỏ bừng mới miễn cưỡng không phát ra tiếng qua khóe miệng. Chỉ là, thứ âm thanh khúc khích truyền ra từ trong cuống họng càng khiến tình huống trở nên xấu hổ hơn mà thôi.

Dược Huyên Huyên chẳng thèm để ý. Nàng giữ chặt tay Dược Linh Nhi, nghiêm khắc nói: “Linh Nhi, lời mẫu thân nói, ngươi đã quên rồi sao? Không được phép tới gần người kia. Hắn là kẻ xấu.”

Dược Linh Nhi ủy khuất. Đôi mắt ngây thơ, đáng yêu của nàng ngập trong nước mắt. Nàng lầu bầu nói khẽ: “Thế nhưng là, Linh Nhi thấy Từ thúc thúc rất tốt. Từ thúc thúc cho Linh Nhi rất nhiều đồ ăn ngon. Từ thúc thúc không phải là người xấu.”

Dược Huyên Huyên nghe vậy thì trợn trừng mắt. Biểu cảm nàng càng trở nên giận dữ hơn: “Tốt một cái Dược Linh Nhi. Ngươi có phải hay không cảm thấy bắt đầu tu luyện, lông cánh cứng cáp rồi liền muốn cãi lại mẫu thân? Dược Linh Nhi, ngươi xem hôm nay ta trừng trị ngươi thế nào.”

Dẫu cho Dược Linh Nhi phát triển sớm hơn một đứa trẻ bình thường, ý thức cũng sớm trưởng thành hơn, tuy nhiên, sự thật rằng nàng vẫn là một đứa bé. Bị mẹ đẻ quát mắng hung dữ như vậy khiến cho nàng hoảng sợ vô cùng.

“Oa... Oa... Oa... “ Tiếng khóc thương tâm cứ như thế từ trong miệng cô bé mà phát ra. Nước mắt, nước mũi trên gương mặt đáng yêu của nàng chảy ròng ròng không ngừng được.

Bên cạnh, Thanh Uyển bất đắc dĩ, một lần nữa tiến lên vỗ về, an ủi Dược Linh Nhi bé bỏng. Nàng khẽ gắt với Dược Huyên Huyên: “Huyên Huyên tỷ, muội phải nói bao nhiêu lần nữa đây? Linh Nhi còn nhỏ, tỷ không thể hung dữ như vậy quát nạt nàng. Đến ta cái này thiếu nữ chưa trải sự đời còn biết phải từ từ dạy dỗ nàng. Tỷ đã làm mẹ sáu năm sao còn không thông đạo lý đơn giản ấy?”

“Ta không thông?” Dược Huyên Huyên tức giận đến đấm ngực dậm chân.

Ấy vật mà, nàng lại chẳng thể làm gì. Cứ mỗi lần nhìn đến nam nhân kia, trong lòng nàng lại sinh ra một cỗ cảm giác buồn rầu, uất ức. Sau cùng, Dược Huyên Huyên chỉ có thể phát tiết cơn giận dữ này bằng cách trừng mắt, lườm người nam tử gây nên tất cả.

Ngọc Huyền Vương gặp Dược Huyên Huyên lườm hắn, chẳng những không nổi giận, trái ngược lại chỉ khẽ lắc đầu tựa như không quá để tẩm. Thế mà, hành động này lại càng làm cho Dược Huyên Huyên tức tối hơn.

“Dược cô nương, Linh Nhi còn nhỏ. Cô nương như vậy sử dụng biện pháp quá cứng rắn với nàng chỉ làm cho nàng càng thêm khó dạy hơn, làm phản tác dụng mà thôi.”Ngọc Huyền Vương chậm rãi nói, bộ dáng cực kỳ giống như một người có nhiều kinh nghiệm. Hắn thành thục lại ổn trọng.

Dược Huyên Huyên tức quá. Hết thảy những điều này là từ ai mà nên? Nàng rất muốn gầm lên như thế. Tuy nhiên, sự tỉnh táo trong tâm trí đã khắc chế hành động mất mặt ấy lại.

Ngọc Huyền Vương đi tới bên cạnh Dược Linh Nhi, ôn tồn nói: “Ngoan, Linh Nhi ngoan. Linh Nhi không khóc. Khóc là sẽ xấu.”

Dược Linh Nhi nghe được giọng nói quen thuộc, liền giương mắt nhìn lên.

“Vâng. Linh Nhi sẽ... nấc... ngoan. Nấc... Linh Nhi không khóc.” Cô bé nức nở đáp lại, giọng nói còn mang theo nức nở.

“Tốt. Linh Nhi ngoan nhất.” Ngọc Huyền Vương hiền hòa cười nói: “Từ thúc thúc có mang cho Linh Nhi đồ ăn ngon. Linh Nhi có thích hay không?”

Nói rồi, hắn lấy ra từ trong nhẫn trữ vật một viên kẹo que. Viên kẹo nhìn từ bên ngoài thường thường không có gì lạ, thế nhưng nguyên liệu chế biến lại đều là Linh Mễ, Linh Quả cùng đê giai Linh Thủy. Hàm lượng Linh khí chứa bên trong đó rất nồng, lại thông qua chế biến phức tạp để biến cỗ năng lượng khổng lồ ấy trở nên ôn hòa, đối với Dược Linh Nhi đứa bé mới bước vào tu hành không lâu là có chỗ tốt cực kỳ lớn.

Không thể không nói, Ngọc Huyền Vương cực kỳ dụng tâm chăm sóc Dược Linh Nhi.

Dược Linh Nhi tiếp nhận viên kẹo, tâm tình nhanh chóng trở nên vui vẻ. Nàng có chút cao hứng nói: “Linh Nhi đa tạ Từ thúc thúc. Từ thúc thúc tốt nhất rồi.”

Vừa nói, nàng vừa từ trên người Thanh Uyển nhào về phía Ngọc Huyền Vương. Thanh Uyển cũng thuận thế đưa nàng sang. Ngọc Huyền Vương đón lấy cô bé. Cả hai người, một lớn một nhỏ cứ như vậy vừa cười vừa nói, trêu chọc lẫn nhau. Tiếng cười khanh khách của Linh Nhi vang lên không ngừng.

Ngọc Huyền Vương thậm chí cũng chẳng để tâm lấy nước miếng cùng vết bẩn từ chiếc kẹo ngọt trên tay Linh Nhi bôi vào chiếc áo bào cực phẩm xa hoa mà giá trị đã không kém một kiện Tam giai hạ đẳng pháp khí.

Trong lúc nhất thời, phong cảnh nơi này thật hài hòa và vui vẻ vô cùng. Nếu như người ngoài không biết thì sẽ còn tưởng rằng đó là hai cha con đang chơi đùa đâu.

Dược Huyên Huyên cũng đã từ bỏ ngăn cản Dược Linh Nhi đến gần Ngọc Huyền Vương. Thậm chí, nàng nhìn quang cảnh trước mắt mà tâm trạng còn có chút ngẩn ngơ.

Qua chừng một lúc, Ngọc Huyền Vương mới hỏi: “Linh Nhi, vì sao Linh Nhi lại tới nơi này? Có biết nơi này nguy hiểm lắm không? Là mẫu thân đưa Linh Nhi tới đây sao?”

Linh Nhi nghe cái hiểu cái không. Khi nghe đến câu hỏi cuối cùng thì nàng khẽ gật đầu, nói: “Là mẫu thân đưa Linh Nhi tới đây.”

“Hừ, quả nhiên.” Ngọc Huyền Vương nói ra: “Mẫu thân của Linh Nhi không chút nào biết suy nghĩ. Nơi này nguy hiểm như vậy cũng dám đưa Linh Nhi tới. Mẫu thân của Linh Nhi không ngoan.”

“Là mẫu thân không ngoan.” Dược Linh Nhi theo bản năng gật cái đầu nhỏ, ứng theo phía sau mà nói.

“Ngươi nói cái gì? Ai không ngoan? Ngươi muốn có chết phải hay không?”

Dược Huyên Huyên ở bên cạnh lập tức phản ứng lại. Nàng tức giận quá rồi. Chỉ thiếu chút nữa là nàng tế ra pháp khí, quyết cùng kẻ trước mắt liều mạng. Sau cùng, vẫn là Thanh Uyển giữa lại được một Dược Huyên Huyên đã phẫn nộ đến đỏ bừng cả khuôn mặt.

Sáu người tùy tùng của Ngọc Huyền Vương đã sớm rời ra xa nơi này. Bọn hắn nhìn trời, nhìn đất, nhìn phong cảnh, nhìn tám vạn năm Huyết Dương Sâm, nhìn Thanh Lạc Vương triều hơn một trăm vạn năm truyền thừa chí bảo Tạo Hóa Lôi Minh Thủy, nhưng tuyệt đối không nhìn vào tình huống nơi này.

Ngọc Huyền Vương cũng không nhìn Dược Huyên Huyên mà lẳng lặng lắng nghe Dược Linh Nhi nói tiếp.

“Đưa Linh Nhi tới đây còn có Thanh Uyển cô cô.” Ngón tay nhỏ của nàng khẽ điểm vào cằm, chỉ chỉ Thanh Uyển cách đó không xa: “Đúng, Thanh Uyển cô cô rất xinh đẹp, là cực kỳ, cực kỳ xinh đẹp, cũng rất hiền, rất tốt bụng.”

“Ồ, có xinh đẹp như vậy sao?”

Ngọc Huyền Vương hơi ngạc nhiên. Sau đó, hắn thuận theo ngón tay nhìn về phía Thanh Uyển cách đó không xa khẽ gật đầu, xem như chào hỏi.

Thanh Uyển cũng khéo léo đáp lại.

Hai người vốn không quen biết, chào hỏi cũng chỉ là qua loa như vậy mà thôi.

Ngọc Huyền Vương lại ôn tồn nói: “Thanh Uyển cô cô xinh đẹp sao? Tại sao Từ thúc thúc lại thấy, Thanh Uyển cô cô còn không đẹp bằng Linh Nhi đâu?”

Câu nói này trêu đến Dược Linh Nhi cười khanh khách, vui vẻ vô cùng.

Nàng lại nói: “Đưa Linh Nhi đến đây còn có Trần thúc thúc. Trần thúc thúc cũng là người rất tốt, cho Linh Nhi nhiều đồ ăn ngon.” Nói rồi, nàng hơi dừng lại tựa như có điều suy nghĩ. Qua mấy hơi thở, nàng mới nói: “Đúng, mẫu thân giống như rất tốt với Trần thúc thúc đâu.”

Dược Linh Nhi còn chưa dứt lời, gương mặt của Ngọc Huyền Vương đã sầm lại. Mặc dù biểu cảm của hắn vẫn luôn vui vẻ, hiền hòa trước Dược Linh Nhi nhưng đáy mắt đã ẩn ẩn hiện lên không vui.

Hắn cười, đối với Dược Linh Nhi hỏi thăm: “Linh Nhi có thể nói cho Từ thú thúc biết, vị này Trần thúc thúc là ai hay không?”

Ấy thế mà, trong thanh âm của hắn ẩn chứa một cỗ hàn ý khó mà che lấp.

Gần đó, mấy người tùy tùng gặp chủ thượng biểu cảm như vậy, tất cả đều hô thầm không ổn.

Nơi xa, Trần Nguyên vốn đang nghiên cứu Tạo Hóa Lôi Minh Thủy đột nhiên cảm thấy sau lưng lạnh toát. Một cỗ dự cảm bất thường trong lòng dâng lên.

Cả Thanh Uyển và Dược Huyên Huyền cũng sửng sốt, rõ ràng là bị lời này của Dược Linh Nhi làm cho kinh ngạc. Trong nháy mắt, cả hai nàng đều không kịp phản ứng.

Duy nhất tại hiện trường còn giữ được nụ cười hồn nhiên chính là vị thủ phạm mới có sáu tuổi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.