Ngày hôm sau, Trần Nguyên và Thiên Lan đúng hẹn đến Tàng Kinh các. Tàng Kinh các nằm chếch vừa hướng Tây tại Thái Linh nội viện, trên một ngọn núi nhỏ, tiên khí tràn đầy, cách Thần Luyện phong ba vạn dặm. Sau khi vượt qua hai tầng trận pháp phòng ngự cùng xác nhận thân phận (mà thực ra là ba nếu như tính luôn cả một tầng trận pháp thủ hộ vô hình đến ngay cả thần thức của bậc Tứ phẩm Thương nhân cũng không phát giá ra nổi), thì hai người Trần nguyên đứng trước một tòa tháp cổ kính, đạo vận tràn ngập, cao đúng chín trượng chín, sừng sững mà đơn độc giữa khoảng sân nhỏ.
Tàng Kinh các.
Tấm hoành phi cũ kỹ làm từ cổ mộc xưa cũ đã tồn tại không biết bao nhiêu năm tháng vẫn đứng đó, tản mát ra cỗ khí thế mênh mông như vũ trụ tinh không, ăn nhập sâu vào tinh thần bất kỳ người nào, mặc kệ là Nhất phẩm tiểu tu sĩ hay là Lục phẩm Chân quân, chấn nhiếp linh hồn họ, buộc bọn hắn phải khom lưng, uốn gối kính nể mỗi khi bước qua cánh cửa kia.
Trần Nguyên khẽ đảo mắt một vòng quanh đỉnh núi. Bố cục cực kỳ đơn giản. Một cái sân nhỏ, mấy cái đình viện mà quanh năm không có bao nhiêu người ngồi, hai gốc đào già, một gốc liễu, bốn bụi trúc xếp thành một cái vườn nhỏ cùng một dòng linh tuyền chỉ rộng chừng hai thước róc rách kéo dài mười mấy trượng từ phía sau Tàng Kinh các cho đến cửa vào.
Tàng Kinh các bề ngoài không lớn, chỉ có chín tầng, lấy hình thức như một tòa lâu cổ đứng tại giữa sân nhỏ. Không như tiểu thuyết huyền huyễn mô tả, Tàng Kinh các không phải là địa phương tập trung đông đảo đệ tử đến như vậy, ngược lại, nơi này lộ ra tương đối hiu quạnh nếu so sánh với Đan các, Thần Binh các hay Phù các.
Không có gì lạ lẫm.
Trái ngược với Đan dược chữa thương, hỗ trợ tu luyện hay phù chú cần thường xuyên tiêu hao loại hình, công pháp, pháp thuật tần suất sử dụng thấp hơn rất nhiều. Một học sinh lựa chọn một công pháp, thông thường công pháp ấy sẽ đi thẹo học sinh một quãng thời gian rất dài. Tại giới tu chân, thay đổi công pháp tu luyện không phải chuyện đùa. Tình huống về pháp thuật cũng là vậy. Tập luyện một môn pháp thuật đến nhập môn tương đối dễ dàng, nhưng để đạt đến tiểu thành, có thể sử dụng trong đấu pháp, chí ít, cũng cần bỏ ra một, hai năm không ngừng luyện tập. Bởi vậy, một học sinh sau khi đến Tàng Kinh các, thông thường rất lâu sau đó mới quay trở lại.
Trần Nguyên và Thiên Lan đi vào trước cửa. Nơi này có sáu vị sư huynh, sư tỷ thuộc chấp pháp đội theo nhiệm vụ mà canh gác. Tu vi không cao, đều là tại Tam phẩm tầng năm, tầng sáu, hiếm hoi có một vị đạt đến Tam phẩm hậu kỳ. Thành thực mà nói, sự hiện diện của Chấp pháp đội tại đây, nhiều hơn là mang ý nghĩ tượng trưng hay duy trì trật tự. Thật sự có học sinh gây rối, bên trong Tàng Kinh các liền có mấy vị Đạo sư tu vi Tứ phẩm hậu kỳ lập tức ra tay chấn nhiếp.
Và cũng như tại Tô Châu Thái Linh học viện Tàng Kinh các, chân chính thủ hộ giả của tòa tháp này là những vị tiền bối ẩn núp ở trong bóng tối kia. Trần Nguyên có thể cảm nhận được, tại thời khắc bọn hắn vừa đặt chân tới, có không ít hơn năm, bảy cỗ khí tức già nua quét qua người bọn hắn. Rất nhanh thôi. Từng cỗ khí thế không thua kém với Khinh Vũ Chân quân.
Không gian bên trong Tàng Kinh các lợi dụng, trận pháp không gian, nới rộng đã không kém gì một quảng trường lớn. Tàng Kinh các phân ra chín tầng, đối ứng với mức độ quý giá, phẩm giai, tầm quan trọng và sự ảnh hưởng của công pháp, pháp thuật, kinh thư bí tịch. Ba tầng đầu tiên, hết thảy học sinh đều có quyền xem xét. Tầng thứ tư, thứ năm, thứ sáu,lần lượt đối ứng với tinh anh, hạch tâm và thân truyền đệ tử quyền hạn. Từ tầng thứ bảy cần đến thân phận đạo sư hay chí ít là đạo sư cấp bậc nhân vật ủy quyền cho phép mới được bước vào. Tầng thứ tám cần đến thân phận Phong chủ, Phó phong chủ. Riêng tầng thứ chín chỉ có viện trưởng đại nhân, ba vị phó viện trưởng cùng mười sáu vị các lão có quyền hạn thâm nhập.
Đối với quy tắc phân quyền hạn như vậy, Trần Nguyên hiểu tương đối rõ ràng. Bất quá, những quy tắc này đối với hắn và Thiên Lan đều không quá quan trọng. Bởi vì, mục tiêu của bọn hắn nằm ngay tại tầng thứ nhất.
Cũng là thế, Trần Nguyên và Thiên Lan, sau một thời gian thảo luận, quyết định sử dụng một ngàn điểm cống hiến lên một đống Nhị phẩm, Tam phẩm kinh thư.
Có nhiều lý do cho chuyện này.
Lý do lớn nhất là, một ngàn điểm cống hiến, nhìn như nhiều, nhưng thật ra là quá ít. Một ngàn điểm cống hiến còn không đủ số lẻ để mượn đến cấp bậc kinh thư như Huyền kinh, Hoàng kinh. Không, ngay cả dạng Lục phẩm, Thất phẩm kinh thư như Ngọc Hư kinh cũng không đủ.
Lý do thứ hai cũng là Nhị phẩm, Tam phẩm tầng thứ kinh thư quá rẻ. Một quyển Nhị phẩm kinh thư chỉ dùng chừng năm, bảy điểm cống hiến là đủ. Tam phẩm tầng thứ càng chỉ hao tốn hai mươi, ba mươi điểm cống hiến. Một ngàn điểm cống hiến, nếu như chỉ mượn vời đến Nhị phẩm, Tam phẩm cấp bậc, Trần Nguyên bọn hắn có thể lấy đến tiếp cận gần trăm cuốn kinh thư. Cả hai người hợp lại liền là gần hai trăm cuốn. Hơn thế nữa Trần Nguyên phát hiện ra một sự thực, cảm ngộ trăm cuốn Nhị phẩm kinh thư giúp đạo hạnh hắn tăng cao hơn cảm ngộ một cuốn Tứ phẩm kinh thư. Bất quá, hắn có cảm giác, hiện tượng này sẽ càng ngày càng kém đi theo tu vi hắn một mực tăng trưởng.
Một lý do cuối cùng, Thiên Lan nói cho hắn, cảm ngộ càng nhiều kinh thư tầng thứ cơ bản, đối với một trường phái tu hành nắm cơ sở lý niệm, quan điểm và giá trị cốt lõi càng vững vàng. Cũng tựa như tu hành giả đối với cảnh giới đê giai nện càng chắc, tương lai đi được càng xa; cơ sở lý niệm nắm càng rõ ràng, cảm ngộ kinh thư, triết lý cao cấp hơn càng thông thuận.
Bởi vậy mới có hình ảnh: hai tên hạch tâm đệ tử, Tam phẩm tu vi, tại tầng thứ nhất Tàng Kinh các không kiêng nể chút gì, rộng lượng vơ vét Nhị phẩm loại kia bét nhất tầng thứ kinh thư, thứ mà vứt xó ở đó cả năm không ai đụng đến.
Thái Linh học viện Tàng Kinh các có nhiều Nhị phẩm, Tam phẩm tầng thứ kinh thư hay không?
Nhiều. Rất nhiều là đằng khác. Tổng hợp Phật Môn, Nho Gia, Đạo Tông, m Dương gia, Pháp Gia, Mặc Gia, Danh Gia, Binh Gia,... vô số trường phái tu hành lại, số lượng linh thư tầng thứ cơ bản này còn nhiều hơn sao trên trời, đơn vị lấy hàng chục triệu mà tính.
Thế nhưng, loại tầng thứ kinh thư này thường xuyên phủ bụi quanh năm. Học sinh có thể tiến nhập Thái Linh học viện, có ai không phải là thiên chi kiêu tử, thiên chi kiều nữ? Trong lòng mỗi người bọn hắn đều sở hữu một cỗ ngạo khí hơn người. Bọn hắn chính là xem thường loại cấp bậc kinh thư, công pháp hạng chót như vậy.
Tại Thái Linh học viện, loại kinh thư cơ sở thường được lưu trữ và xem như tài liệu tham khảo khi vần đến suy diễn hay chứng thực công pháp, pháp thuật tầng thứ cao hơn.
Trần Nguyên cùng Thiên Lan hai người, mỗi người mang trong tay gần trăm cuốn kinh thư cơ sở, để cho rất nhiều học sinh mở rộng tầm mắt, cũng tấm tắc lấy làm kỳ lạ. Ngay cả vị đạo sư làm thủ tục trước lối ra, khi nhìn thấy hai người mang đến bó lớn kinh thư như thế, cũng trừng lớn mắt, liên tục xác nhận lại: “Các ngươi xác định muốn mượn những kinh thư này?”
Hắn chưa phải chưa từng thấy qua học sinh muốn tìm tòi thứ gì đó hữu ích từ đống đê giai kinh thư. Thế nhưng, bọn hắn chỉ tranh thủ thời gian tra cứu ngay tại trong Tàng Kinh các mà không hao phí điểm cống hiến một bó lớn như thế để mang về. Lại nói, nếu thật cần đến dẫn dắt, cảm ngộ, học sinh bọn hắn cũng mượn đến một, hai cuốn là cùng; nào có xếp thành núi như vậy mang về?
“Phiền đạo sư làm thủ tục cho học sinh thông qua.” Trần Nguyên kiên định nói ra.
Vị đạo sư nọ, gặp hai tên học sinh trẻ thái độ kiên quyết, từ đó cũng đành thôi. Hắn vốn định khuyên bảo vài lời, bất quá cẩn thận nghĩ lại, mỗi người bọn hắn đều một hơi bỏ ra ngàn điểm cống hiến; này cũng không phải việc học sinh bình thường có thể làm. Như thế, ắt hẳn phía sau bọn hắn có đạo sư chỉ đạo; hắn lại không lo chuyện bao đồng.
Thuận lợi lấy được gần trăm cuốn kinh thư, Trần Nguyên tâm tình thật cao hứng rời khỏi Tàng Kinh các. Thế nhưng là, hắn chưa đi được ba bước, một cỗ khí thế kinh người đột nhiên bộc phát, dâng lên thẳng tắp chín tầng trời, phát ra từ nội bộ Tàng Kinh các.
“Chuyện gì xảy ra?” Trần Nguyên giật mình xoay người lại nhìn lên.
Tàng Kinh các cấm chỉ tranh đấu trong phạm vi mười dặm, đây là quy tắc hàng đầu. Thế nào lại có người dám trong nội bộ Tàng Kinh các bộc phát khí thế?
Bất quá, Trần Nguyên rất nhanh nhận ra điều khác thường. Chỉ có duy nhất một cỗ khí thế phát ra không kiểm soát. Không có cỗ khí thế thứ hai chèn ép hay đối lập. Càng để cho hắn ngạc nhiên hơn là không có bất kỳ một vị đạo sư nào ra tay ngăn cản và trấn áp. Bọn hắn cứ mặc kệ cho cỗ khí thế này mỗi lúc một mạnh lên.
“Là ai đang bạo phát khí thế?” Một vị sư huynh đội chấp pháp lại nhìn không được nói lớn.
“Tiến vào xem xét.” Một vị sư tỷ khác nói ra.
Bọn hắn là người nhận nhiệm vụ trị an tại Tàng Kinh các, hiện giờ lại có người bất chấp quy củ, mặc kệ các đạo sư thái độ như thế nào, các đạo sư chưa tận miệng nói ra cho phép bọn hắn vẫn trước tiên phải ngăn lại theo quy tắc.
“Khí thế không yếu, lại là ai dám ở trong Tàng Kinh các gây ra động tính lớn như vậy?”
“Phen này tất kinh động đến không ít đạo sư cùng các vị sư huynh thân truyền.”
“Nếu không, chúng ta cũng cùng một chỗ tiến đến kiến thức.”
Cỗ khí thế đột nhiên bạo phát đồng thời khiến cho rất nhiều học sinh tại chỗ chấn kinh, cũng muốn nhao nhao theo đội chấp pháp lao vào, mở rộng tầm mắt. Bất quá, bọn hắn cũng ngay cả đội chấp pháp bị một cỗ lực lượng vô hình, mạnh mẽ ngăn tại ngoài cửa, không cho tiến thêm một bước.
Cùng lúc, một giọng nói ầm ầm hữu lực vang vọng bên tai đám học sinh: “Không cần kinh động, có học sinh đang lĩnh ngộ kiếm kinh, không được phép làm phiền.”
Lời vừa ra, đám học sinh hai mặt nhìn nhau, đều thấy ở trong mắt đối phương kinh ngạc đến tột độ. Học sinh tại trong tàng thư các lĩnh hội đến kiếm pháp, pháp thuật hay công pháp không phải là chuyện hiếm thấy, thế nhưng gây ra động tĩnh lớn đến như thế, quả thực là chưa nghe nói qua. Nếu như không bị đạo sư ngăn cản, bọn hắn đúng thật là muốn tận mắt chứng kiến một phen.
Tuy nhiên, các học sinh cũng không phải thất vọng. Chừng ba mươi hơi thở sau khi cỗ khí thế kia bạo phát đi ra, một thân ảnh vượt qua cấm chế của Tàng Kinh các, bay ra khỏi tòa tháp. Người này là một nam tử trẻ tuổi, gương mặt có chút tuấn tú, hai hàng lông mày kiên nghị, vóc người trung bình, khoác áo trường sam màu trắng đục, phía trên áo bào còn có tiêu ký hai thanh kiếm đan chéo vào nhau, biểu tượng của Thiên Kiếm phong.
Nam tử này ngồi xếp bằng giữa không trung, hai mắt nhắm hờ, tinh thần tựa như rơi vào một trạng thái huyền diệu nào đó, hoàn toàn không ý thức được hoàn cảnh xung quanh. Nam tử chỉ có Tam phẩm tầng một tu vi, thế nhưng quanh thân bao quanh bởi một cỗ lực lượng thần bí, mạnh mẽ và sắc bén đến kinh khủng. Không chỉ có như thế, từng luồng, từng luồng đạo vận nồng nặc kinh người quấn quanh người hắn, không ngừng lưu chuyển, không ngừng ra vào thức hải của hắn, hiển hóa thành vô số kiếm ảnh mờ ảo di chuyển trong không trung.
Oanh.
Đúng lúc này, khí thế trên thân thể nam tử một lần nữa bạo tăng. Nam tử giờ khắc này đã lơ lửng giữa không trung ở độ cao chừng ba mươi trượng, khí thế trên thân hắn tựa như một thanh lựi kiếm ra khỏi vỏ, phóng thẳng lên không trung, xuyên thấu qua chín tầng trời. Một thanh Ngọc Kiếm hư ảnh hiện lên tạ sau lưng hắn, cao đến vạn trượng, lập lờ trong không trung, tản mát ra loại kiếm khí sắc bén rợn người, để cho cả Tứ phẩm Thượng nhân cũng vì đó mà kiêng kỵ.
“Kiếm khí thật kinh khủng.”
“Gặp loại kiếm khí này, ta cảm giác như thể bản thân bị chém làm hai ngay lập tức.”
“Đối mặt kiếm khí này, ta đề không nổi chiến ý.” Không ít học sinh nghị luận, tỏ ra sợ hãi trước thanh kiếm Bạch Ngọc hư ảnh trôi nổi giữa không trung. Nên biết, nhiều người trong bọn hắn đều là cựu sinh, tu vi đại đa số đều không thấp.
Trần Nguyên theo đám đông nhìn đến nam tử kia, nội tâm cũng theo sau kinh ngạc. Niên kỷ chừng ba mươi, tu vi đã là Tam phẩm tầng một, phục sức lại là Thiên Kiếm phong hạch tâm đệ tử; nhìn như thế nào đi chăng nữa, đây cũng là thiên kiêu hàng đầu năm nay mà Thiên Kiếm phong mới chiêu thu.
Càng đáng sợ hơn, hắn chỉ có Tam phẩm tầng một tu vi, thế nhưng tầng thứ cảm ngộ kiếm ý cùng kiếm khí bạo phát đi ra, đã đủ để sánh ngang với một số phổ thông Tứ phẩm Thượng nhân Kiếm tu. Thiên phú này không thể nói là không dọa người. Không trách, hắn vừa nhập Thiên Kiếm phong liền nhận được địa vị hạch tâm đệ tử. Nên biết, Thiên Kiếm phong là Thập Đại sơn phong, phong quy chặt chẽ, đẳng cấp sâm nghiêm, muốn tiến cấp hạch tâm đệ tử, không phải dạng này Thần Luyện phong mới mở sơn phong như vậy.
Thế nhưng, đây hết thảy chưa phải là điều để Trần Nguyên để ý nhất. Tại trong Khởi Nguyên nhãn, Trần Nguyên nhìn thấy bốn chữ quen thuộc vờn quanh nam tử kia.
Còn chưa đợi hắn nói ra điều gì, Thiên Lan ở bên cạnh đã nhàn nhạt mở miệng: “Đại Khí Vận gia thân.”