Lại hai tháng nữa đi qua.
Thái Linh học viện thời gian này đi qua không yên bình. Bởi vì biến động dẫn đến tầng lớp đạo sư và đệ tử tinh anh bị điều động, náo loạn đến gà bay chó chạy. Tầng lớp đệ tử phổ thông lại càng là sợ hãi, lo lắng. Cựu sinh còn dễ chấp nhận, mấy thập niên sinh hoạt, tu luyện và làm nhiệm vụ khiến cho tâm nhãn và khả năng chấp nhận không nhỏ. Tân sinh thì thảm rồi, hoảng thành một nhóm. Thậm chí có kẻ còn nghĩ đến chuyện rời đi học viện.
Bất quá, bởi lý do này hay lý do khác, gần như chẳng một tân sinh nào rời đi học viện. Phần vì bọn hắn vượt qua bao nhiêu gian nan, khó khăn mới đi đến một bước này, đột ngột bỏ dở, bọn hắn không cam tâm. Một phần lý do khác là an toàn. Tại địa giới Tô Châu, có mấy nơi an toàn hơn Thái Linh học viện?
Ai ai cũng biết có đại sự. Thái Linh học viện thoát không ra liên quan. Càng nhiều khả năng là Tô Châu có đại sự. Bất quá, loại đại sự này chỉ có tầng lớp cao tầng, những bậc đại năng thật sự tại Tô Châu mới thật sự tiếp xúc đến.
Ngay cả trong học viện, các học sinh cũng chỉ nhận được lời giải thích qua loa mà thôi. Các đạo sư còn trấn thủ học viện liên tục nhấn mạnh rằng, yên tâm ở lại học viện tu luyện và học hỏi, không nên tự ý rời đi.
Các cựu sinh cũng chú ý đến một điểm đáng ngờ. Kể từ thời điểm dị biến xảy ra, học viện hạn chế các học sinh làm nhiệm vụ bên ngoài. Không phải hoàn toàn cấm đoán, nhưng số lượng giảm đi quá nhiều.
Đối với bên ngoài hỗn loạn, Trần Nguyên có chút lo lắng, nhưng không đến mức hoảng loạn. Cần làm việc gì thì vẫn cứ như đó mà làm.
Hàng ngày, hắn dành phần lớn thời gian vào việc tu luyện. Đã quen thuộc Nho gia triết lý, tốc độ cảm ngộ Nho gia kinh thư cũng nhanh hơn một bậc. Hai tháng này, Trần Nguyên nuốt liền một mạch, ba mươi sáu cuốn Nho gia kinh thư, đạo hạnh tăng vọt, tu vi đi một mạch vào đến Đệ Ngũ trọng đỉnh phong.
Hắn có tự tin, lại không qua mấy tháng nữa, hắn tiêu hóa trên dưới năm mươi cuốn Nho gia kinh thư còn lại, hắn có thể đột phá Đệ Ngũ trọng, bước vào Đệ Lục trọng.
Đối với mặt ngoài tu vi, Trần Nguyên ban đầu không có ý tưởng gì. Bất quá, không lâu sau khi dị biến xảy ra, Dương Ly Tình đến gặp hắn. Nàng nói, trước khi đi, Băng Ngọc Chân quân cũng để lại cho nàng một viên Thập Niên đan, căn dặn nàng nên tranh thủ thời gian luyện hóa đan dược, tăng cao thực lực.
Thời điểm đó, Trần Nguyên nghe lời Dương Ly Tình thuật lại liền cảm thấy không ổn. Nếu như học viện không ra mối đe dọa gì, tại sao Băng Ngọc Chân quân muốn ái đồ của mình tăng cao tu vi?
May mắn thay, cuối cùng vẫn là không có tình huống đáng ngại nào xảy ra, hay chí ít là mặt ngoài như vậy, tân sinh bọn hắn tiếp xúc không tới.
Ngược lại, hơn một tháng tiểu bế quan luyện hóa dược lực đan dược, Dương Ly Tình thuận lợi tấn thăng liền hai cái tiểu cảnh giới, từ Tam phẩm tầng bốn đến Tam phẩm tầng sáu. Nàng đột phá nhanh đến như vậy để cho Trần Nguyên có điểm giật mình. Tuy nhiên, suy nghĩ lại thì chẳng có gì ngoài ý muốn. Trước đó Băng Ngọc Chân quân tự mình xuất thủ, trợ giúp Dương Ly Tình trải chuốt lại linh lực, nện vững căn cơ. Sau, vị Chân quân này lại cung cấp thêm cho ái độ không dưới hai mươi loại linh dược phụ trợ. Lấy Dương Ly Tình thể chất thức tỉnh Ma Sát Linh thể, thiên phú cũng được cải thiện, tốc độ tu luyện không thua kém tầng lớp thiên tài, nàng năm năm đột phá một tiểu cảnh giới không đến mức như thế khó tiếp nhận.
Ngược lại là Trần Nguyên, cũng thuận theo đó ‘phục dụng’ Thập Niên đan. Băng Ngọc Chân quân từng nói, hắn sử dụng đan dược này có thể gia tăng ba cái tiểu cảnh giới. Đã như vậy, hắn nhất quyết đẩy bản thân lên Tam phẩm tầng năm.
Không chỉ có thế, Dương Ly Tình còn dạy cho hắn một môn Liễm Linh thuật, là một môn pháp thuật trợ giúp ẩn tàng sóng linh lực, che giấu tu vi. Bọn hắn phục dụng Thập Niên đan, tu vi đột nhiên tăng mạnh chắc hẳn sẽ dọa đến nhiều người. Đã như vậy, không bằng tự thân che dấu, tại tình huống cấp bách cũng có thể sử dụng như một con át chủ bài chưa lật.
Liễm Linh thuật giới tu hành không thiếu. Không phải ai cũng thích để lộ tu vi của mình cho người ngoài nhìn chằm chằm. Bất quá, Liễm Linh thuật cũng có nhiều loại, trình độ thô ráp đến tinh tế có nhiều cấp bậc khác nhau, hiển nhiên hiệu quả che dấu, điều kiện thực hiện cùng yêu cầu cũng khác nhau.
Liễm Linh thuật xuất từ tay Lục phẩm Chân quân, dẫu cho không phải là loại tốt nhất thì cũng thuộc về hàng đỉnh tiêm trên toàn đại lục. Ấn Dương Ly Tình lời nói, lấy bọn hắn Tam phẩm tu vi, một khi thi triển môn Liễm Linh thuật này, không phải Chân quân xem không thấu bọn hắn.
Trần Nguyên vui mừng học tập Liễm Linh thuât. Trước nay hắn không biết Liễm Linh thuật, hắn thu phóng cường độ linh lực là dựa theo bản năng, cũng là ỷ vào đạo hạnh hơn người, hiệu quả cơ hồ không cao. Đối với Tam phẩm đại tu sĩ, Tứ phẩm thượng nhân còn có chút tác dụng.
Chỉ cần gặp phải Ngũ phẩm Chân nhân, Lục phẩm Chân quân, bọn hắn một cái liếc mắt liền biết hắn không giống như mặt ngoài đơn giản là vậy. Tựa như hắn gặp phải năm tên Ngũ phẩm Chân nhân đệ tử Ma môn hay Băng Ngọc Chân quân chẳng hạn. Đối phương chẳng cần dùng đến bất kỳ môn vọng linh thuật nào đều nhận ra trên người hắn có che giấu thiên cơ. Về phần không nhìn ra sâu cạn, ấy là bởi vì Trần Nguyên cùng bọn hắn phương pháp, hệ thống tu luyện khác nhau, cảnh giới không đối ứng, cho nên nhìn vào hắn chỉ như thấy nhìn vào một đoàn sương mù mờ ảo. Bọn hắn tự nhận đây là do pháp khí cao giai che lấp thiên cơ.
Nay Trần Nguyên học đến Liễm Linh thuật, hắn thuận tiện hơn rất nhiều. Tu vi mặt ngoài cùng là Tam phẩm tầng hai, tu vi tầng trong là Tam phẩm tầng năm, tu vi thật sự là Cảnh giới thứ Tư Đệ Ngũ trọng đỉnh phong. Lấy hắn đạo hạnh thật sự, hắn có tự tin, hắn toàn lực thi triển, Băng Ngọc Chân quân cũng không nhìn ra sâu cạn.
Bất quá, hắn còn cần phải cân nhắc thêm, có nên cố ý để Băng Ngọc Chân quân nhìn ra hay không. Nếu như một Tam phẩm thi triển Liễm Linh thuật của nàng mà ngay cả nàng cũng không nhìn ra thì chắc chắn nàng sẽ nảy sinh ra nghi ngờ không cần thiết.
Trần Nguyên lấy thời gian ba tuần ‘tiêu hóa’ hết Thập Niên đan. Viên đan thật sự được hắn cất giấu cẩn thận bên trong nhẫn trữ vật.
Lời phân hai đầu, bốn tháng ở lại Thái Linh học viện, Trần Nguyên không chỉ dùng để tu luyện, tìm hiểu thông tin, kết giao bằng hữu, hắn cũng không quên Lữ Như Yên đã từng có ước hẹn với hắn. Thái Linh học viện sao mà rộng lớn, hai vạn tân sinh sao mà nhiều, tìm được một người trong đó không phải là điều dễ dàng. Tại thời điểm mà hắn còn chưa quen thuộc môi trường ở đây, hắn chẳng có cách nào khác ngoại trừ thông qua các sư huynh, sư tỷ, thăm dò tính danh, lai lịch của các tân sinh.
Không dễ dàng.
Đừng nói là bọn hắn những cái này phổ thông cựu sinh, cho dù là thân truyền đệ tử như Dương Ly Tình hay đạo sư cấp thấp như Ngụy Linh Bân đều không có quyền tiếp xúc đến danh sách tân sinh chiêu thu. Đối với việc bảo vệ tính danh, lai lịch học sinh, Thái Linh học viện quản lý vô cùng nghiêm ngặt.
Bọn hắn có thể làm, cũng chỉ có thể là từ từ hỏi thăm.
Một ngày này, Đường Lệ Tuyết đứng trước Trần Nguyên thở dài:
“Sư đệ à, chúng ta đã tìm qua hơn phân nửa số tân sinh. Không một người nào giống như sư đệ mô tả.”
Trần Nguyên nghe vậy, nội tâm không thể nào cao hứng. Hắn chỉ có thể nói:
“Làm phiền sư tỷ tiếp tục giúp sư đệ tìm kiếm. Bất luận có tìm được nàng hay không, sư đệ nhất định có hậu tạ.”
Nói đến, hắn cao hứng làm sao được? Đã nói trước là cùng hẹn gặp mặt tại Thái Linh học viện đâu? Làm sao đến giờ liền bặt vô âm tín, một chút thông tin cũng không có?
Nghĩ đến đây, Trần Nguyên lại càng buồn bực. Thế giới nhiều thứ tốt, nhưng cũng có nhiều thứ bất tiện. Đổi lại là Trái đất hiện đại, một cú điện thoại, nhiều nhất hai giờ đồng hồ lái xe, đâu còn có bốn tháng tìm kiếm không ra kết quả như thế này.
Một vị sư huynh từng qua Tinh Hà huyện chiêu sinh lại hỏi:
“Sư đệ, người đệ muốn tìm… có thực sự tu vi cao như vậy?”
Trần Nguyên không do dự đấp:
“Đúng thế. Gần hai năm trước, nàng đã là Nhị phẩm tầng chín trung kỳ. Nay gần hai năm đi qua, nàng chí ít cũng đã có Nhị phẩm tầng chín đỉnh phong, thậm chí có thể độ phá đến Tam phẩm.”
Không thể không nói, tốc độ tu hành của Lữ Như Yên là quá nhanh, cơ hồ là nhanh nhất trong tất cả những người Trần Nguyên từng gặp. Hai mươi tuổi không đến, nàng đã là Nhị phẩm tầng chín, dẫu trong đó có không ít nguyên nhân đến từ cơ duyên và đại lượng tài nguyên đầu nhập của Kính Nguyệt hồ, nhưng Trần Nguyên cho rằng, càng nhiều hơn là cố gắng và thiên phú của nàng.
Đổi lại là người khác, kẻ đó đã sớm no bạo bởi lượng tài nguyên khổng lồ ấy rồi.
Từ khi chia tay với nàng đã là một năm tám tháng, thời gian này chỉ e nàng đã bước vào Tam phẩm.
Dường Lệ Tuyết nghe vậy liền lắc đầu cảm thán:
“Hai mươi tuổi không đến, Tam phẩm đại tu sĩ. Lại là một cái quái vật, y hệt như sư đệ một dạng. Người với người, chênh lệch sao mà lớn?”
Một vị sư huynh khác lại nói:
“Cũng không thể nói như thế, theo ta thấy, cũng chỉ có dạng thiên chi kiều nữ như thế mới có thể sánh ngang với sư đệ.”
“Không sai. Vị sư muội này, chẳng những xuất chúng, thiên phú tu luyện kinh khủng mà tính cách lại ôn nhu thiện lương. Trần sư đệ, ngươi nói, ngươi và nàng lại là quan hệ gì? Vì sao vừa vào họ viện liền sốt sắng đi tìm nàng như vậy?”
“Không nói không để ý, nói rồi ta mới biết, vị sư muội này và Trần sư đệ, cho dù không phải thanh mai trúc mã thì cũng là tâm đầu ý hợp. Các ngươi nói có phải không? Cùng một chỗ trải qua hoạn nạn, cùng hẹn ước tới học viện, tốc độ tu luyện cùng một chỗ nghịch thiên…”
Trần Nguyên nghe các vị sư huynh, sư tỷ thảo luận thì giật mình trong lòng. Hắn phát hiện ra, bản thân mỗi lúc nghĩ đến Lữ Như Yên ngày càng nhiều. Hình bóng của nàng xuất hiện trong tâm trí tần suất mỗi lúc một cao hơn. Mặc dù, cảm xúc của hắn đối với nàng không đến mức sẽ nguyện vì nàng đi chết, nhưng không thể thừa nhận, hắn muốn gặp lại nàng.
“Ta đây là, ưa thích nàng sao?” Trần Nguyên thầm nhủ.
Đối với việc phát hiện bản thân có cảm xúc đặc biệt dành cho Lữ Như Yên, Trần Nguyên không có kháng cự. Hắn tu luyện lại không phải là thái thượng vong tình. So với việc phải trảm đi thất tình lục dục, hắn lại càng mong muốn giữ lại những khía cạnh cảm xúc của con người hơn. Bởi vậy, bản thân ưa thích một ai đó, đối với hắn mà nói, là một trải nghiệm đáng để chờ mong.
Đúng lúc này, Đường Lệ Tuyết lại nói:
“Sư đệ, ta không phải muốn làm sư đệ đau lòng. Tuy nhiên, nếu như học viện chúng ta thật sự thu được một tân sinh xuất chúng như đệ nói, việc này đã sớm ồn ào khắp học viện. Cốt linh không đến hai mươi, tu vi Tam phẩm, sư đệ không biết bản thân ngươi khắp học viện danh tiếng nổi đến trình độ nào đâu. Nếu như vị Lữ cô nương kia thật sự bái nhập học viện, chúng ta đã sớm nghe nói.”
Trần Nguyên nghe vậy thì không khỏi thất vọng. Điều này, hắn đã sớm nghĩ đến. Chỉ là biết trong lòng là một chuyện, nói toạc ra lại là một phen cảm xúc khác. Đây là hai mức độ phân biệt hoàn toàn.
Trần Nguyên lại hỏi: “Sư tỷ biết Kính Nguyệt hồ sao?”
Đường Lệ Tuyết một mặt mờ mịt: “Chưa từng nghe qua. Lữ cô nương là người của Kính Nguyệt hồ?”
Trần Nguyên gật đầu xác nhận. Hắn lần lượt lại hỏi những vị sư huynh, sư tỷ khác. Không một ai biết Kính Nguyệt hồ là thế lực nào. Bọn hắn chưa từng nghe nói qua.
Nếu như Kính Nguyệt hồ không phải là Tô Châu thế lực, như vậy thì nghi hoặc có thể được giải khai. Lữ Như Yên không bái nhập ngoại viện chi nhánh Tô Châu.
Chỉ là, một vị sư huynh hai mắt mờ mịt, dường như đang suy nghĩ điều gì, rồi đột ngột sáng lên. Hắn vỗ đùi một tiếng rõ to, sau đó nói:
“Kính Nguyệt hồ, Kính Nguyệt hồ,... chẳng trách vì sao ta nghe quen tai như vậy. Thì ra, danh tự này trưởng bối nhà ta đã từng đề cập qua.”