Trần Nguyên cảm nhận ba động linh lực đến từ nữ tử đẹp tựa thiên tiên giữa sân. Thật quen thuộc. n. Chính là linh lực ba động mà hắn cảm nhận được trước khi tiến vào Viên Minh thành mấy ngày.
Không chỉ có thế, hắn nhận ra người trước mắt. Nàng chính là người mà hắn nhường cho cơ duyên, Khinh Vũ kiếm pháp, Lữ Như Yên.
Nàng đứng tại đó, mặc cho làn gió đêm lạnh thôi bay ba nghìn tóc đen, tà áo thanh nhạt nhè nhẹ phất phơ, bó sát vào vóc người đẹp mê hồn không ngôn ngữ nào tả nổi. Ánh mắt nàng nhìn chăm chú đến ba kẻ đã bao vây tòa tiểu viện, không một giây phút nào buông lỏng.
Một kẻ đứng trước cổng, hai tên còn lại khóa chặt trên tường hoa, chặn lại mọi lối đi của nàng. Trên người ba kẻ này tản mát ra loại khí tức ô uế, hôi thối khiến cho người ta chán ghét vô cùng.
“Đến đây thôi, ngươi không còn đường thoát.”
Lúc này, tên Tam phẩm tu sĩ mở miệng. Toàn thân hắn bọc kín mít trong bộ đen, chỉ để lộ ra hai con mắt lạnh lẽo, tỏa ra sát khí vô biên. Giọng nói của hắn khàn khàn, không nhận ra nam nữ, già trẻ, cũng không biết là do tu luyện tà công mà thành, hay dựa vào đặc thù thủ đoạn. Loại âm thành này, lọt vào tai người đối diện chói tai vô cùng, cũng làm cho đối phương tâm thần bấn loạn.
Vậy mà, đối diện kẻ địch tu vi cao hơn mấy cái tiểu cảnh giới, sát ý lạnh lẽo, Lữ Như Yên bình tĩnh vô cùng. Nàng không nói lời nào, ánh mắt chăm chú không dám bỏ sót bất cứ động tác nào của đối phương.
Đối phương tu vi có thể cao hơn nàng, có thể nhiều người hơn nàng, nhưng thân là một thiên kiêu, bảo vật trên thân không thiếu, giết chết nàng không dễ dàng như vậy.
‘Bất quá, muốn thoát thân, chỉ sợ không dễ dàng.’ Lữ Như Yên âm thầm tính toán.
Đối phương phá vỡ quy tắc ngầm, đem căn tiểu viện này phá nát đến phân nửa, chẳng mấy chốc, người của phủ thành chủ sẽ kéo đến đây. Nàng có thể lợi dụng điều này.
Một tên áo đen bỗng trở nên cảnh giác, ánh mắt lạnh lẽo nhìn chằm chằm vào trong nhà:
“Bên trong con người.”
Câu nói này để cho ba người còn lại, bao quái Lữ Như Yên giật mình. Trước đó, vậy mà họ không có phát giác ra sự tồn tại của người này. Trong nháy mắt, cả bốn người đề cao cảnh giác.
“Đạo hữu nếu đã xuất hiện, vì sao không ra mặt đâu?” Tên Tam phẩm duy nhất lên tiếng, giọng nói lạnh lùng, mang theo ý đe dọa.
Trần Nguyên buồn bực. Thoạt đầu hắn không có ý định xen vào chuyện người khác. Hắn và Lữ Như Yên giao tình qua loa. Lại nói, đối phương nhìn thế nào cũng không thấy đã đến đường cùng, không cần hắn can thiệp. Hai bên nước sông không phạm nước giếng chẳng phải là tốt sao?
Chỉ là ba con linh thú gặp cảnh tu sĩ đấu pháp, nảy sinh hiếu kỳ nên vô tình gây ra động tĩnh làm cho người kia phát giác.
“Các vị, vì cớ gì quấy rầy ta tu luyện?” Trần Nguyên thở dài, bước ra tiểu viện.
Lữ Như Yên trừng lớn mắt, kinh ngạc nhìn về nam nhân trẻ trung, tuấn lãng, từ đáy mắt ánh lên sự vui vẻ ngoài ý muốn. Bất quá, rất nhanh, nàng ý thức đến kẻ địch, lòng sinh lo lắng.
“Trần công tử, ngươi mong chóng rời khỏi đây. Những kẻ này là ma tu, đều không phải là loại người lương thiện gì.”
Cho đến nay, ấn tượng của nàng về Trần Nguyên đều rất tốt. Từ lần đầu gặp mặt đã là như vậy. Cái gọi là tam quan theo ngũ quan chạy vốn chính là như thế. Từ ánh mắt đầu tiên, nàng đã bị đối phương thu hút, vô hình chúng đánh lên biệt hiệu người tốt.
Về sau, đối phương càng là chủ động nhường lại cơ duyên cho nàng. Đến khi nàng phát hiện ra trong đó một bộ Lục phẩm kiếm pháp cùng pháp khí phòng ngự thì kinh hỉ không thôi. Mặc dù nàng không cho rằng, Trần Nguyên là biết đến sự tồn tại của cơ duyên bậc này vẫn còn nhường cho nàng, nhưng điều đó không ngăn cản hảo cảm của nàng đối với hắn xoạt xoạt tăng lên như diều gặp gió.
Cho nên, nếu có thể, nàng không muốn kéo Trần Nguyên vào những rắc rối này.
Mà phản ứng của ma tu thì không giống. Nhìn không thấu. Bọn hắn cảnh giác lên. Tu vi của đối phương cao lắm, chí ít cũng là Tam phẩm tu sĩ. Chẳng ai muốn chọc kẻ địch khó nhằn như thế này cả.
Bất quá, nhìn đến đối phương nhận biết mục tiêu của mình, chúng thay đổi ý nghĩ ngay lập tức: “Kẻ này phải chết.”
Đánh trực diện là không thể nào. Chỉ một Lữ Như Yến đã khiến ba người khó khăn hết sức, lại thêm một kẻ mạnh hơn bọn chúng, đánh tiếp, kẻ thua phải là bọn chúng.
Tên cầm đầu trầm mặc chốc lát, ánh mắt hắn biến đổi không ngừng, Giây lát, hắn đã làm ra quyết định:
“Đạo hữu, việc này là ân oán giữa ta và nữ tử này. Như đạo hữu không có liên quan, còn xin mời đạo hữu tránh đi nơi này, kẻo gây nên hiểu lầm.”
Hai tên ma tu còn lại không có bao nhiêu ngạc nhiên, chỉ có Lữ Như Yên kinh ngạc nhất. Kẻ này khi nào nói đạo lý như vậy rồi? Ma tu khác nàng không rõ, nhưng kẻ trước mặt, hai bên đã giao thủ mấy lần, làm sao chưa từng phát hiện.
Chỉ bất quá, Trần Nguyên đứng lù lù bất động, không rời lấy một ly.
“Đạo hữu vì cớ gì chưa rời đi, nhất định muốn xen vào ân oán giữa chúng ta?” Tên ma tu cầm đầu một lần nữa lên tiếng, giọng nói mang theo mấy phần không kiên nhẫn, thanh âm lớn hơn, cũng lạnh hơn trước.
“Trần công tử, đây là ân oán…” Lữ Như Yên muốn mở miệng khuyên bảo, đến nửa chừng thì nàng ngưng lại, hai mắt trừng lớn, hai bàn tay trắng nõn che miệng.
Ba tên ma tu cũng hoảng sợ giật mình, muốn làm ra phản ứng nhưng không kịp.
Nguyên bản, Trần Nguyên vẫn luôn đứng tại chỗ, tay không tấc sắt, bỗng nhiên động. Thân hình hắn lóe lên một cái, biến mất rồi đã hiện lên trước mặt tên ma tu cầm đầu. Trong tay hắn, Tinh Thiết kiếm lập lóe lôi điện kinh người.
Bạo Lôi kiếm pháp không chỉ là đường kiếm nhanh đến cực hạn, mà cũng cần thân pháp kinh người phối hợp. Trần Nguyên, kẻ gần đạt đến tiểu thành kiếm pháp này, tự nhiên thân pháp nhanh nhẹn vô cùng, trong cùng cảnh giới khó tìm ra đối thủ.
“Ngươi…” Tên ma tu cầm đầu hét lên một tiếng sợ hãi.
Hắn muốn phản ứng lại. Quá muộn rồi, kiếm đối phương mạnh mẽ như lôi đình, xé toạc lồng ngực, sức mạnh hủy diệt điên cuồng tàn phá thể nội hắn trước khi hắn kịp nhấc một ngón tay.
Một nháy mắt, thân hình hắn bị đốt đen xì, từ chi bị đánh tan nát, thân thể bị kiếm khí cắt thành mấy khúc rời rạc.
Bạo Lôi đình kiếm, đáng sợ như vậy.
Ba người còn lại, sợ ngây người, trừng mắt lớn nhìn hết thảy, không dám tin vào những gì xảy ra trước mắt. Vẫn là một tên ma tu, kinh nghiệm chiến đấu phong phú, trước hết tỉnh táo lại. Hắn hét một tiếng:
“Rút.”
Tên kia phản ứng lại, biết rằng thế cục đã đổi, bèn co rò chạy theo.
Lữ Như Yên không kịp nói gì, xoay người đuổi theo một tên. Đối phương muốn giết nàng, nàng càng không thể để cho chúng chạy.
Trần Nguyên liếc mắt nhìn qua, không nói hai lời, truy hướng tên còn lại. Hắn không phải là kẻ khát máu, ưa thích đuổi cùng giết tuyệt. Chỉ là hai bên kết xuống ân oán quá sâu, kẻ địch lại biết rõ nhân dạng, nơi ở của hắn, sát ý lại nặng như vậy, làm sao có thể tha.
Chẳng đến ba hơi thở thời gian, hắn đuổi kịp đối phương. Không để cho tên ma tu kịp thốt ra lời nào, một kiếm chém xuống, kết liễu sinh mạng kẻ địch.
Hắn trở về tiểu viện, chờ đợi chừng trăm hơi thở thì bóng hình thướt tha, quen thuộc xuất hiện trước mắt. Lữ Như Yên khí tức hơi hỗn loạn, gương mặt tái đi, có thể thấy, trận chiến vừa rồi không phải nhẹ nhõm. Cũng phải thôi, đối thủ là Nhị phẩm tầng chín, cao hơn nàng một cảnh giới, có thể không thua đã là rất tốt rồi. Muốn kết liễu đối phương nhanh như thế, hẳn trả giá không nhỏ.
Nguyên bản mang theo gương mặt lo lắng, nhìn thấy Trần Nguyên an toàn, tảng đá trong lòng Lữ Như Yên buông xuống. Nàng áy náy nói:
“Thật xin lỗi, Trần công tử, là Như Yên mang đến cho công tử phiền phức.”
Trần Nguyên rất muốn nói: “Phiền phức cũng đã mang đến, nói lời này còn có ý nghĩa gì?”
Bất quá, lời này thế nào cũng nói không ra miệng. Cuối cùng, hắn chỉ có thể đáp:
“Không có gì, chuyện đã qua.”
Đồng thời, trong lòng hắn thở dài: ‘Quả nhiên, người là xem mặt, ta cũng không ngoại lệ. Đạo tâm không đủ, đạo tâm không đủ.’
Lữ Như Yên lúc này lại có chút nóng nảy:
“Trần công tử, người cũng quá sơ suất. Đáng nhẽ, lúc ấy ngươi nên rời đi. Không nên vì ta… vì ta…” Lời của nàng mỗi lúc một nhỏ cho đến khi chỉ lí nhí như tiếng muỗi kếu, không thoát ra khỏi cổ họng. Gương mặt nàng đỏ bừng.
Trần Nguyên liếc mắt qua, đoán chừng cô nàng này lại hiểu lầm cái gì. Hắn ngay thẳng, không nghĩ để đối phương nghĩ lệch lạc, dẫu cho có lợi cho hắn. Cho nên, hắn xòe bàn tay trái, để lộ ra một viên phù văn vỡ nát, lập lòe phát sáng, thẳng thắn:
“Kỳ thật, cô nương không cần nghĩ nhiều, ta làm vậy cũng là vì mình.
“A.” Lữ Như Yên phát hiện mình hiểu lầm, gương mặt nóng bỏng còn đỏ hơn trước. Thế rồi, nhìn thấy viên phù văn vỡ nát, nàng nhanh chóng tỉnh táo lại:
“Đây là… truy tung phù?”
Nàng ngay lập tức hiểu ra, đối phương mặt ngoài để Trần Nguyên ly khai, nhưng bí mật đánh lên hắn truy tung phù. Như vậy muốn giải quyết nàng sau đó, lại tìm đến Trần Nguyên đánh giết.
‘Cho nên, hắn là nhân lúc không ai ngờ đến, ra tay phản sát?’ Hiểu ra vấn đề, Lữ Như Yên trong lòng cảm thấy nho nhỏ mất mát.
Trần Nguyên không để ý đến biến hóa của nàng. Hắn muốn biết tiền căn nguyên của chuyện này, hỏi:
“Lữ cô nương, những người này là ai? Vì sao lại truy sát cô nương?”
Cùng lúc, hắn không khỏi nhớ tới cuộc đấu pháp gặp ven đường mấy ngày trước khi vào thành. Hai bên không phải là lần đầu đối địch?
Lữ Như Yên thành thật đáp:
“Bọn hắn là Yến Ma môn, một môn phái ma tu. Yến Ma môn này làm việc ngang ngược, hoành hành bá đạo, không kiêng nể gì cả, càng không để ý luân thường đạo lý, lạm sát kẻ vô tội vô số. Ba sư huynh muội chúng ta cũng là vô tình biết được bí mật của bọn chúng, cho nên mới gặp bọn chúng truy sát. Không nghĩ tới, ngay cả trong Viên Minh thành như vậy, chúng cũng không kiêng nể gì cả, trắng trợn ra tay.”
“Bí mật của Yến Ma môn?”
Trần Nguyên ngạc nhiên.