Mấy người Trần Nguyên quay người nhìn lại nơi đầu nguồn thanh âm thì phát hiện, ở đó đã xuất hiện một vị nam tử trẻ tuổi. Người này tương đối trẻ tuổi, ăn mặc một thân quần áo hoa quý, dệt từ tơ lụa cao cấp nhả ra từ linh tằm, đầu hắn đội ngọc quan, hông đeo dây lưng cực kỳ xa hoa, một bên còn mang theo ngọc bội không tầm thường, có tác dụng xua tà đuổi quỷ, tránh những những thứ ô uế hay lời nguyền không quá mạnh, tay hắn cầm quạt xếp, cũng là một kiện không tầm thường phòng ngự pháp khí. Toàn thân hắn trên dưới, chỉ là trang phục liền lộ ra vô cùng sáng trọng, giá trị không thua gì Tam phẩm pháp khí.
Duy chỉ đáng tiếc là, kẻ này dù ăn vận có tốt đến mấy cũng không che được thứ khí chất của một tên công tử hoàn khố, đã có chút hèn mọn lại cợt nhả, khiến cho đa số nữ tử vì đó mà vô ý thức sinh ra lòng chán ghét. Như để minh chứng cho điều đó, kẻ này tu vi không cao, chỉ có Nhị phẩm tầng một. Ấn lấy niên kỷ đã trên dưới ba mươi của hắn, lại cộng thêm xuất thân hẳn là bất phàm, tu vi của hắn đầy đủ thỏa mãn để được coi là một tên phế vật.
Đi đàng sau nam tử này còn có bốn, năm tên hộ vệ trẻ tuổi khác, tu vi đều tại Nhị phẩm tầng năm, tầng sáu cùng một lão giả, thân mặc áo xám, rất tươm tất, râu tóc có điểm hoa râm nhưng gương mặt hồng hào, sống lưng thẳng tắp, tinh thần quắc thước, bước đi nhanh nhẹn, vững chãi, khí tức dù nội liễm nhưng đủ để khiến cho dì Phương e dè không thôi. Trần Nguyên nhìn ra, lão giả này tu vi tại Tam phẩm tầng tám, trọn vẹn cao hơn dì Phương tới hai cái tiểu cảnh giới.
Trần Nguyên còn đang hiếu kỳ đánh giá nam tử này. Kể từ khi biết Tô Thần là Đại Khí Vận giả, hắn liền ôm một chút chờ mong đối với tình huống hiện tại. Nam tử trẻ tuổi trước mặt mang đầy đủ đặc điểm của một tên công tử ca cuồng vọng, có chút vô tri lại phách lối. Cho nên, đây chính là tiểu quái trong truyền thuyết sao? Tiếp theo sẽ là trang bức đánh mặt?
Khi mà Trần Nguyên còn đóng vai trò một tên khán giả, hứng thú quan sát vở kích trước mắt thì Phương Thải Hà tức giận đến gương mặt phát xanh, hai nắm tay siết chặt. Nàng nhìn chằm chằm vào đối phương, biểu cảm băng hàn đến đáng sợ, ánh mắt không che giấu chút nào phẫn nộ, ghen ghét cùng lãnh ý. Nàng có biết bao nhiêu tức giận đối với tên nam tử này, mười năm nay một mực quấn lấy nàng không buông, thái độ qua mỗi năm một thái quá. Sau cùng, bao nhiêu phẫn nộ ấy chỉ hóa thành một câu: “Đồ vô liêm sỉ.”
Khó có thể trách nàng sau cùng chỉ có thể nói ra một câu ngắn ngủi như thế. Thân là một tiểu thư khuê các, từ nhỏ nhận giáo dục lễ nghĩa thấm nhuần và cực kỳ khắt khe, vốn từ vựng của nàng về những từ ngữ thô tục quả thực ít đến thảm thương.
Nam tử kia nghe nữ tử trong lòng mắng chửi, chẳng những không tức giận lại còn cười ha ha: “Thải Hà quả nhiên thật xinh đẹp, dù là mắng chửi người vẫn như cũ đáng yêu như thế.”
“Ngươi…” Đối phương cợt nhả như thế để cho Phương Thải Hà giận dữ không thôi.
Không để cho Phương Thải Hà có cơ hội tiếp lời, nam tử kia trực tiếp đánh gãy nàng: “Lại nói, ta trước đó chỉ là gọi tên ngươi mà thôi, cùng Thải Hà ngươi đàm đạo sự tình duyên phận, lại như thế nào vô liêm sỉ với có liêm sỉ?” Nói rồi, hắn lắc đầu, điệu bộ như có tiếc nuối: “Thải Hà, ngươi như thế này là không được. Ngươi mặc dù là một trong mười đại mỹ nhân trẻ tuổi Đại Càn, thế nhưng, không phân biệt trắng đen, thị phi như thế thì lại có thể nào xứng đáng với danh hiệu Phương gia hòn ngọc quý.”
Phương Thải Hà bị nam tử nói đến tức giận trợn tròn mắt, bộ ngực đầy đặn, quyến rũ mê người chập chùng lên xuống không thôi. Ngón tay của nàng run lẩy bây chỉ vào đối phương, qua thật lâu mới nói nên lời: “Lôi Minh Vũ, ngươi lại là cái gì? Ta nói cho ngươi biết, tên ta, Thải Hà, cũng không phải là ngươi có thể thân mật như vậy xưng hô.”
Nam tử gọi Lôi Minh Vũ lắc đầu, khe khẽ thở dài, tựa như có chút buồn rầu: “Thải Hà, ngươi nói lời này khiến cho ta thật đau lòng. Trước đó tại kinh thành, cha ngươi thế nhưng ân cần căn dặn ta, nếu như tại Càn Nguyên thành bắt gặp ngươi, thì nhiều chú ý, quan tâm, chăm sóc cho ngươi. Một mảnh ý tốt của ta như thế, vậy mà qua lâu ngày gặp lại, ngươi đối với ta liền là thái độ này? Cái này làm sao không khiến người ta thương tâm?”
Lôi Minh Vũ càng nói càng khiến cho Phương Thải Hà giận dữ không thôi. Sắc mặt nàng khó coi đên vô cùng. Rốt cuộc, nàng dứt khoát: “Cha ta là cha ta, ta là ta. Ta và ngươi chẳng có bất cứ quan hệ gì. Chuyện của ta, không khiến ngươi quan tâm.” Dừng tạm, nàng bổ sung: “Lại nói, lời của ngươi, ai biết có bao nhiêu là sự thật. Tên vô lại như ngươi, lời nói làm sao có thể tin?”
Lôi Minh Vũ vẫn ung dung không vội. Hắn lắc đầu, tựa như thật thương tâm, nhưng rõ ràng, diễn kỹ của hắn chẳng đâu vào đâu, từ góc độ của bọn người nhìn qua thì còn tương đối lố bịch. Lôi Minh Vũ thán: “Phương Thải Hà, ngươi thật khiến cho người ta thất vọng đâu. Giữa người với người liền cứ như thế không thể tín nhiệm với nhau?”Cuối cùng, hắn nhìn chằm chằm Phương Thải Hà, nghiêm túc nói: “Ngươi hỏi, ta và ngươi là quan hệ gì? Vậy thì ta có thể chính thức nói cho ngươi biết, giờ phút này, ngươi có lẽ đã trở thành vị hôn thê của ta đi. Trước khi ta rời khỏi kinh thành, cha ta đã xuất phát đến Phương phủ, chính thức hướng Phương gia gia chủ cầu hôn ngươi cho ta. Đoán chừng đến bây giờ, chúng ta đã có hôn ước đàng hoàng rôi. Ngươi nói, ta gọi hôn thê của mình bằng tên lại có gì quá đáng?”
“Không… Không thể nào.” Phương Thải Hà nghe đến đây, sắc mặt bỗng chốc trở nên trắng nhợt. Nàng điên cuồng lắc đầu, biểu cảm trở nên hoảng sợ, rối loạn. Cứ mặc cho nàng đang không ngừng tự trấn an bản thân: “Ngươi nói dối. Nhất định không phải sự thật. Là ngươi đang nói dối.” Thế nhưng, cứ mặc cho nàng chối bỏ như thế nào đi chăng nữa, lời nói của hắn vẫn cứ văng vẳng trong lòng. Qua thời gian không ngắn, dì Phương phải âm thầm điều một sợi linh lực vào thể nội của nàng, tạm thời giúp nàng trấn tĩnh tinh thần.
Một bên khác, Lôi Minh Vũ khinh thường cười một tiếng: “Nói dối? Loại chuyện này, ta cần thiết nói dối sao? Muốn chứng thực có phải ta nói dối hay không, ngươi chẳng phải chỉ cần liên lạc với cha ngươi một lần là rõ?”
Phương Thải Hà sắc mặt trở nên xanh xám. Nàng không còn muốn nghe thêm đối phương một lời nào nữa, cũng không có đi phản bác đối phương. Hắn nói đúng. Loại chuyện này, chỉ cần liên lạc một tiếng Phương gia liền biết ngay thật giả như thế nào, nàng có ở đây phản bác cũng là vô ích. Bất quá, từ sâu trong thâm tâm, nàng biết rằng, đối phương không cần thiết đem loại chuyện này ra đùa giỡn, lại cũng cảm thấy rằng, khả năng xảy ra chuyện này không hề nhỏ chút nào.
Phương gia trước nay vẫn không phải muốn bám vào Lôi gia sao? Phương gia dù là thế gia đại tộc, tại Đại Càn Vương triều cũng là lẫy lừng một phương hùng bá; thế nhưng đặt cạnh Đại Càn Vương triều đệ nhất thế gia, Lôi gia, Phương gia liền lộ ra thật nhỏ bé.
Tô Thần đứng ở một bên, nhìn không được nữa, rốt cuộc đứng ra, chắn trước người Phương Thải Hà, ánh mắt lạnh lùng không có thiện ý, lạnh giọng quát: “Bắt nạt một nữ hài tử có gì hay ho? Uổng cho ngươi vẫn là một công tử thế gia.”
Lôi Minh Vũ gặp một nam tử trẻ tuổi, bỗng nhiên chắn trước mặt mình, ánh mắt bên trong đột ngột thay đổi, khắp gương mặt là hàn ý. Hắn quát: “Tiểu tử, ngươi là ai? Nếu thức thời thì nhanh một chút cút sang một bên, nếu không có hối hận cũng không kịp.”
“Ha ha… “ Tô Thần lớn tiếng cười, thanh âm mang theo càn rỡ cùng sự ngạo nghễ, tựa như coi thường hết thảy, tựa như nhìn xuống hết thảy.
“Tô Thần.” Ở một bên khác, Phương Thải Hà thất thần nhìn sang hắn, trong lòng sinh ra thật sâu cảm động, lại có thật nhiều ngưỡng mộ khí chất của hắn lúc này.
Tô Thần phất tay, ra hiệu cho nàng không cần nói gì thêm. Kế tiếp, hắn hiên ngang, ưỡn ngực thẳng lưng, đối diện với Lôi Minh Vũ, chính khí lẫm nhiên nói: “Ta là ai không quan trọng. Quan trọng là ta nhìn không được đám công tử ca các ngươi quen thói ỷ thế bức hiếp người quá đáng. Như thế đã đầy đủ lý do?”
Hắn là làm tốt âm thầm vận chuyển thể nội linh lực, sẵn sàng cho một trận chiến. Cứ thế, dù là hai bên đánh lên, hắn vẫn chiếm về một phần lý, sau này như có hậu hoạn, hắn cũng dễ dàng dựa vào đó mà thuận tiện giải quyết. Còn về phần hiện tại? Hắn không e ngại. Chỉ là mấy tên đầy tớ Nhị phẩm tầng năm, tầng sáu còn chưa bắt được hắn như thế nào. Duy chỉ có lão giả để cho hắn cực độ kiêng dè kia, tuyệt đối thuộc về Tam phẩm tu vi tầng thứ. Bất quá, loại tồn tại này sẽ không dễ dàng ở trong Càn Nguyên thành ra tay. Một khi ra tay, hắn tất sẽ bị các Tứ phẩm Thượng nhân trấn thủ thành trì trấn áp tại chỗ. Càn Nguyên thành không cho phép Tam phẩm Đại tu sĩ trở lên tùy tiện đấu pháp. Nếu là Nhị phẩm, vậy nhiều nhất duy trì được thời gian một khắc. Tứ phẩm Thượng nhân sẽ bỏ mặc không nhìn, đội tuần tra cần mất một thời gian ngắn trước khi xuất hiện ngăn cản.
Ai ngờ, Lôi Minh Vũ không theo lẽ thường ra bài. Hắn vẫn đứng tại chỗ, không vội vàng ra tay mà chất vấn: “Ta cùng vị hôn thê của ta Thải Hà đàm luận nhân sinh, cùng ngươi một tên người ngoài có liên quan gì?” Sau đó, hắn híp mắt lại, lạnh lẽo nói: “Hay là, ngươi âm thầm ngưỡng mộ Thải Hà, lại gặp nàng đã có vị hôn phu, cho nên tìm mọi cách chống đối vị hôn phu của nàng?”
Lời vừa nói ra, có nhiều người nhìn về phía Tô Thần, ánh mắt đã cùng lúc trước không giống nhau. Nếu như lúc trước, Tô Thần biểu hiện thật giống như tuổi trẻ thiếu niên, chính khí lẫm nhiên, không khuất phục cường quyền thì giờ khắc này, hắn lại thật giống như có chút… mang tư thù. Sắc mặt mọi người mang theo một tia phức tạp.
Tô Thần cũng hiểu, tâm lý mọi người đã bị mang lệch. Hắn không khỏi thẹn quá thành giận, mắng mỏ: “Hoa ngôn xảo ngữ, ngươi quả nhiên không phải thứ tốt lành gì. Hơn nữa, lời từ một tên hoàn khố công tử, ai có thể tin là thật? Thải Hà chưa chắc đã là hôn thê của ngươi.”
Lời nói là vậy, bất quá, có thể nghe lọt tai hay không lại tùy thuộc từng người. Trong một số kẻ sành sỏi, tựa như dì Phương, vỗn mang định kiến về Tô Thần, thì lời này càng giống như Tô Thần tự lấy cớ cho bản thân. Nàng dù không có chút nào ưa thích Lôi Minh Vũ, nhưng đối với Tô Thần lại càng chán ghét nhiều hơn.
Cuộc náo loạn này kéo dài thời gian không ngắn. Đã có rất nhiều tu sĩ qua đường dừng lại vây xem, một bên chỉ trỏ bàn luận, một bên đưa ra phê bình kín đáo. Không thể không nói, Lôi Minh Vũ tên này vẫn là có mấy phần đầu óc, không phải như trong tiểu thuyết huyền huyễn mô tả ngu ngốc như vậy. Cứ mặc cho đa số người xem không biết tình huống cụ thể ra sao, thế nhưng, chỉ bằng một câu khẳng định Phương Thải Hà là vị hôn thê của hắn, hắn đã chiếm phần lý, đẩy Tô Thần thành một kẻ nhiều chuyện, xen vào việc gia đình người khác, thậm chí có mấy phần tiểu nhân.
Ba người Trần Nguyên cùng với lão giả ở một bên yên lặng quan sát. Đúng sai hắn trước tạm không đề cập, Trần Nguyên chưa từng có ya định can thiệp vào. Giao tình của hắn và mấy người Tô Thần cũng chưa sâu đến mức độ để hắn ra mặt trợ giúp
Rốt cuộc, mà giao đấu mà Trần Nguyên chờ mong cũng xảy ra. Hắn hứng thú nhìn xem. Tô Thần không hổ là Đại Khí Vận giả, dù là ở Thanh Châu phần này mảnh đất nghèo khó, thủ đoạn vẫn là tầng tầng lớp lớp. Hắn chỉ lấy Nhị phẩm tầng năm sơ đoạn tu vi, độc chiến bốn, năm tên tùy tùng, tu vi Nhị phẩm tầng năm, tầng sáu của Lôi Minh Vũ mà không hề rơi vào thế hạ phong. Lão giả tu vi Tam phẩm tầng tám theo sau bảo hộ Lôi Minh Vũ thì nhíu mày quan sát một màn này, bất quá sau cùng chưa từng ra tay.
Cho đến nửa khắc đồng hồ phía sau, rốt cuộc hộ vệ quân của Càn Nguyên thành tới, cưỡng ép giải trừ cuộc náo loạn này. Thân thế, bối cảnh to lớn của Lôi Minh Vũ để cho đám hộ vệ quân chẳng thể làm gì được hắn. Hắn cứ như thế nghênh ngang rời đi, trước khi biến mất còn không quên trêu đùa Phương Thải Hà một phen, để cho nữ tử xinh đẹp gương mặt đỏ bừng lên vì giận dữ, hai bờ vai run lên, khó mà không chế.
Đã không bắt được Lôi Minh Vũ, hộ vệ quân cũng không tốt bắt lại Tô Thần, cho nên bọn hắn chỉ xử lý tượng trưng Tô Thần, phạt nhẹ hắn một chút linh thạch, coi như đền bù tổn thất phá hư cho Càn Nguyên thành rồi nhắm một con mắt, mở một con mắt để hắn rời đi.
Bất quá, phen này xử lý bất công, Tô Thần ghi nhớ trong lòng. Trước đây là tạp dịch đệ tử của Hóa Vũ tông, hắn từng chứng kiến qua rất nhiều tình cảnh đối xử bất công, trắng trợn thiên vị một bên như vậy; chính bản thân hắn cũng là nạn nhân trong đó. Cho nên, hắn đối với loại hình vi dung túng, nuông chiều của đám thế gia công tử này cực độ căm thù cùng ghen ghét. Một lần này, hắn âm thầm nhớ kỹ mặt từng người trong đội hộ vệ quân, càng không thể quên được Lôi Minh Vũ cho hắn cái nhục ngày hôm nay.
Giao nộp xong linh thạch, Tô Thần khẽ hừ một tiếng rồi phất tay rời đi, cùng một chỗ còn mang theo Phương Thải Hà. Dì Phương bất đắc dĩ cắn răng chạy theo. Đồng thời, trong lòng nàng âm thầm suy tính, nếu như gia chủ thật sự hứa hôn tiểu thư cho Lôi Minh Vũ. Vậy tiếp sau đó, nàng có nghĩa vụ phải nhắc nhở tiểu thư. Thân là người đã có hôn ước trên thân, hành động của nàng không thể phóng túng như vậy được nữa.
Lão giả xem mệnh nhìn một màn này không khỏi thở dài, đầu khẽ lắc, cũng không biết là tiếc nuối điều gì. Trần Nguyên không hỏi thăm. Hắn đoán chừng hắn biết một hai.
Lúc này, Trần Nguyên đột ngột hướng lão giả, nói ra: “Đạo hữu, đã ngươi không có khách hàng. Nếu không…”
Lời còn chưa dứt, lão giả đã vội vàng xua tay: “Đạo hữu, ngươi còn muốn ta nói với đạo hữu bao nhiêu lần nữa? Ta và đạo hữu không có duyên, cưỡng ép xem mệnh chỉ khiến cho ta người này gặp họa mà thôi. Đạo hữu thứ lỗi, mong đạo hữu tìm cao nhân khác.”
Trần Nguyên không bỏ đi, cũng không giận. Hắn đáp: “Đạo hữu hiểu lầm. Ta muốn nhờ đạo hữu xem mệnh không phải là ta mà là vị cô nương này.”
Nói rồi, hắn một tay nắm lấy bàn tay trắng thuần như ngọc, mát lạnh của Lữ Như Yên. Trong lúc gương mặt của nàng ánh lên nét hồng vì thẹn thùng, hắn ôn nhu kéo nàng tiến lên một bước, nói ra: “Làm phiền đạo hữu xem cho vị cô nương này.”
Cửu phẩm đại năng nha, nếu như không tận dụng cơ duyên thì xem như lãng phí. Đã hắn để cho vị này kiêng kỵ thì chí ít cũng xem một chút mệnh cách của Lữ Như Yên, coi như một chút vui thú giải trí. Hơn thế nữa, loại cảm giác này thật giống như ở thế giới trước, các đôi tình lữ dắt tay nhau vào quầy tiên tri, xem bói như vậy. Đây cũng là một trong mấy hoạt động phổ biến giữa các đôi tình nhân đi.
Lão giả gặp không phải xem mệnh cho Trần Nguyên thì chậm lại. Hắn khẽ gật gù. Như thế thử thêm một lần, kết chút thiện duyên với nhân vật bực này cũng không sao.
“Đã như vậy, bần đạo cố mà thử lấy một lần đi.” Lão giả nói ra, một bên quan sát Lữ Như Yên.
Mà vừa quan sát nàng không đến ba hơi thở, biểu lộ của lão giả trở nên chấn kinh đến tột cùng. Hắn con mắt lão trừng lớn, đồng tác trên tay cứng ngắc, miệng khẽ mở, bờ môi run run, hết thảy biểu lộ tựa như lão gặp phải thứ gì đó kinh khủng nhất trên đời vậy.