Trần Nguyên hơi bất ngờ: “Theo lời Chân quân, học viện hẳn là đã tra ra được manh mối rồi?”
Logic của hắn rất đơn giản.
Thái Linh học viện là một cái thế lực đỉnh cấp, truyền thừa qua vô số năm tháng, kẻ địch là chắc chắn tồn tại. Cứ mặc cho tôn chỉ hành động của nó là không can thiệp vào tranh đấu giữa các thế lực và giữ thái độ trung gian trong hầu hết mọi trường hợp; thế nhưng, đã tồn tại là sẽ xảy ra xung đột lợi ích. Tồn tại càng lâu, lợi ích cần càng nhiều, xung đột càng lớn. Cho nên, Thái Linh học cũng có kẻ thù của nó, hơn nữa, kẻ thù còn rất nhiều là đằng khác.
Chỉ bất quá, những kẻ địch như vậy, hầu hết là ẩn núp trong bóng tối, hoặc đơn giản hơn là che giấu thật sâu, thật kỹ địch ý của bọn hắn mà thôi. Không có cách, Thái Linh học viện thế lực hiện tại đứng hàng đỉnh tiêm Nam Hoàng vực, bởi cách hành xử thân thiện mà có không ít đồng minh, trực tiếp gây sự với bọn hắn không phải là lựa chọn sáng suốt.
Đã kẻ địch thì nhiều, từng cái lại ẩn núp kỹ lưỡng như thế, nếu không phải là tìm ra chứng cứ xác đáng, thật đúng là khó mà kết luận kẻ chủ mưu đứng phía sau.
Thế nhưng, lời nói của Khinh Vũ Chân quân lại để Trần Nguyên ngoài ý muốn: “Chứng cứ? Này thì lại không có. Những tên gian tế lẩn vào Thái Linh nội viện này hành động rất là ẩn nấp. Bọn chúng chưa bao giờ trực tiếp ra mặt công kích học sinh. Ngược lại, chúng sử dụng khôi lỗi hoặc các công cụ khác tương tự; đặt những thứ này rải rác tại nơi ngoại vi nội viện, chờ cho đến khi có khí tức đơn bạc, không quá mạnh của học sinh bay qua, kích thích đến trận pháp khắc họa trên chúng thì những khôi lỗi này tự động sống dậy, công kích mục tiêu đã khóa chặt.”
Trần Nguyên nghe vậy, cũng là hiểu ra. Nguyên lai, đây chính là trò chơi đặt bẫy sao?
Thay vì đào hố, chôn cọc gai hay đặt mìn, đặt bom những loại bẫy thô sơ mà đơn giản kia, những con khôi lỗi này phản ứng một cách tự động khi gặp khí tức của học sinh, tấn công họ theo cái cách chúng được tạo ra. Loại khôi lỗi chiến đấu này thật không hiếm. Mà khi cuộc phục kích diễn ra, những kẻ hung thủ thực sự đã cao chạy xa bay, chặt đứt liên kết với các khôi lỗi, xóa sạch chứng cứ.
Loại thủ đoạn như thế có tính bảo trì bí mật cùng an toàn tương đối cao.
Khinh Vũ Chân quân thấy Trần Nguyên đang nghiền ngẫm, suy tư thì bổ sung: “Mặc dù chúng ta không có chứng cứ, cũng không có manh mối xác đáng, thế nhưng chúng ta đại khái có thể đoán ra là thế lực nào đứng sau lưng việc này. Còn về thế lực đó là kẻ nào, ngươi không cần hỏi thăm, lấy thực lực của ngươi hiện tại, biết đến đều không có lợi ích gì.”
Trần Nguyên thở dài một hơi, đối với Khinh Vũ Chân quân chắp tay nói: “Đa tạ Chân quân cáo tri. Thời gian tới, học sinh sẽ cẩn trọng làm việc.”
Người kia nhẹ gật đầu, sau đó lại trấn an hắn: “Ngươi không cần quá lo lắng. Học viện cao tầng đã bắt đầu nghiêm túc với việc này. Ngũ phẩm cấp bậc đạo sư đã tại ba tháng trước bắt đầu tiến hành thanh lý nội viện. Đoán chừng không ra một, hai năm, loại chuyện này sẽ chấm dứt.”
Trần Nguyên ở lại Nguyệt Vũ phong thêm chừng hai ngày nữa liền rời đi. Lữ Như Yên không có chút nào dấu hiệu cho thấy là sẽ tỉnh lại, bất quá, nàng càng là không có dấu hiệu nguy hiểm. Hắn theo dĩ vãng thói quen trông chừng này vài ngày rồi cáo lui. Khinh Vũ Chân quân không quá chào đón hắn.
Lần này, Trần Nguyên trực tiếp để xuống trăm vạn cân Tứ phẩm Linh Thủy rồi mới rời đi. Vừa ra đến cửa động phủ, thanh âm nhẹ nhàng của Khinh Vũ Chân quân truyền vào trong tai hắn: “Những gì ta nói với ngươi hôm trước, không cần loạn truyền lung tung. Thông tin này, học viện tương đối bảo trì bí mật; ngay cả tầng lớp đạo sư cũng không có bao nhiêu người biết đến.”
Trần Nguyên giật mình, sau đó hướng về phía động phủ cảm tạ: “Một lần nữa, học sinh đa tạ Chân quân.”
Ở trong động phủ, Khinh Vũ Chân quân khẽ hừ nhẹ, thanh âm lí nhí trong họng: “Hừ, ngươi có ra chuyện thì lại liên quan gì đến bản Chân quân. Ta chỉ lo lắng, nha đầu kia biết ngươi ra chuyện liền đau lòng, đến lúc đó lại oán hận ta..”
Bất quá, ngoại trừ khoảng không yên tĩnh, không một ai có thể nghe tới thanh âm của nàng.
- -------------------
Trần Nguyên trở lại động phủ, chỉnh lý lại đồ vật, sắp xếp lại công việc. Hắn bắt đầu bế quan, mục tiêu của hắn là trùng kích Cảnh giới thứ Nam. Hắn có cảm giác, hắn đã đến rất gần rồi, thứ hắn thiếu chỉ là một cơ hội mà thôi.
Nửa năm sau, Trần Nguyên… thất bại.
Nửa năm này, mặc cho hắn cố gắng như thế nào, mặc cho hắn nỗ lực hệ thống hóa, phân loại, một lần nữa dò xét lại hết thảy cảm ngộ, hết thảy thu hoạch trong quá khứ, nỗ lực tìm một đường đột phá giới hạn, dỡ đi gông xiềng; hắn vẫn là thất bại.
Bất quá, Trần Nguyên không đến mức tuyệt vọng. Ngược lại, hắn tràn đầy lạc quan. Hắn đã có cảm giác, hắn đi đến cực hạn của Cảnh giới thứ Tư, lại đi tiếp đều không thể tiếp tục tiến lên được nữa, trừ phi đột phá. Loại cảm giác đi đến cực hạn này, nửa năm trước, hắn không có thấy.
Loại cảm giác cực hạn ấy, hắn chỉ thấy quan duy nhất mấy lần. Mà những lần đó, đều là ở thời khắc hắn đứng tại Đại Cảnh giới viên mãn, cách thời cơ đột phá không xa. Đúng thế, Trần Nguyên có cảm giác, hắn chỉ cách điểm đột phá chỉ là một tia, một ly mà thôi. Hắn có tự tin, trong vòng nửa năm đến một năm tới, hắn sẽ mò đến cơ hội.
Tuy nhiên, Trần Nguyên không có vội vàng một lần nữa bế quan. Hắn lại bỏ ra mấy ngày buông lỏng tâm tình. Nhàn hạ và cố gắng, phải đan xen mới có hiệu quả. Không nên quá thúc ép bản thân, có đôi khi sẽ phản hiệu quả.
Trần Nguyên ghé qua Thiên Lan ở nơi đó. Những năm này, bọn hắn đã hình thành một loại ăn ý: mỗi năm một lần đi một chuyến Tàng Kinh các thu hoạch lấy kinh thư, công pháp; nửa năm sau đó, hai người sẽ trao đổi với nhau những kinh thư, công pháp ấy.
Tiếp đến, Trần Nguyên lại ghé qua một lần quảng trường giao dịch, thử tìm kiếm xem có hay không bảo vật bị long đong. Đáng tiếc, vận may một lần nữa không mỉm cười với hắn. Dường như, vị kia bất lương sư huynh đã hoàn toàn mang đi toàn bộ bảo vật có giá trị tại đây.
Trần Nguyên tùy tiện dạo chơi một vòng, đi quan Diễn Võ trường, Đan các, Ngự Thú viên, Linh Thực viên, Luyện Khí các... những nơi này đối với việc hắn nâng lên đạo hạnh, thực không có nhiều tác dụng. Thế nhưng, đối với hắn mở mang kiến thức lại có trợ giúp không ít. Tổng không thể đến mức, sau này ra ngoài lịch luyện, liền nhìn cái gì cũng không biết, cái gì cũng không hiểu? Những kiến thức này, có lẽ không tính gì là thực lực trực tiếp, thế nhưng, chưa biết chừng, sẽ có lúc người ta tha thiết cần đến chúng.
Kiến thức, biết nhiều một chút, chắc chắn không thua thiệt.
Trải qua nửa ngày, Trần Nguyên theo thường lệ ghé thăm Nguyệt Vũ phong.
Lữ Như Yên vẫn chưa hoàn thành thức tỉnh thể chất. Tu vi của nàng vậy mà đã đột phá tầng thứ năm, bước vào tầng thứ sáu. Tốc độ tăng trưởng nhanh đến đáng sợ. Thể nội Linh lực của nàng hùng hậu đã sánh ngang với một tôn Tứ phẩm Thượng Nhân hậu kỳ. Khinh Vũ Chân quân cũng là hãi nhiên không thôi.
Trần Nguyên tại Khinh Vũ Chân quân nơi đó biết được, ba tháng trước, học viện đạo sư đã bắt được trong nội viện một nhóm gian tế, là một nhóm học sinh nhập học từ bảy mươi năm trước. Không nhiều, chỉ có ba kẻ. Bất quá, những kẻ này cũng là tử sĩ, trực tiếp tại chỗ đoạn kinh mạch, phá hủy nhục thể, tự diệt linh hồn, thân tử đạo tiêu.
Đáng tiếc là, gian tế đã chết, dấu vết cũng bị hủy, không có bao nhiêu thông tin khai thác được. Học viện càng không thể tuyên dương việc này.
Trần Nguyên chỉ có thể cảm khái; những thế lực kia thật sự là có thể bỏ được. Có thể bước vào Thái Linh nội viện, kẻ nào không phải thiên chi kiêu tử; cho dù là hạng bét nhất, đặt tại mỗi cái Vương triều, tông môn phổ thông đều là nhân tài kiệt xuất. Vậy mà đây? Bọn hắn đã xếp vào học viện, rồi không tiếc hủy đi.
Đồng thời, điều này cũng có thể minh chứng, những thế lực nọ không tầm thường. Có thể vật cổ tay với Thái Linh học viện, thực lực lại có thể yếu đi đâu? Chỉ e sau lưng bọn hắn còn đứng đó nhân vật tầm cỡ Thất phẩm Tôn giả chống lưng.
Trao đổi cùng Khinh Vũ Chân quân, Trần Nguyên cũng biết được, bởi vì các đạo sư của học viện mạnh mẽ can thiệp mà nửa năm qua, số vụ tập kích học sinh thành công cũng giảm mạnh. Sáu tháng này chỉ ghi nhận có ba vụ mà thôi. Tần suất so với trước đó giảm đi một nửa. Theo lời Khinh Vũ Chân quân, chuyện này qua không bao lâu liền có thể dẹp yên.
Trần Nguyên nghe vậy, trong lòng tương đối yên tâm. Hắn yên lòng không phải vì hắn mà là vì Lữ Như Yên. Đoán chừng, nàng đến khi tỉnh lại, cuộc náo loạn này đã kết thúc. Thậm chí, nàng còn không biết rằng nó từng xảy ra.
Không chỉ có nàng, có lẽ đại đa số học sinh học viện đều không biết đến điều này.
Kỳ lạ sao?
Không kỳ lạ. Nếu như không phải Khinh Vũ Chân quân nhắc nhở, nếu như không phải chính bản thân hắn cũng bị phục kích, đoán chừng chính bản thân Trần Nguyên cũng không biết đến sự tình này tồn tại.
Đây lại không phải triển khai chiến tranh toàn diện. Các vụ công kích học sinh, nhìn trong mắt các đạo sư diễn ra tấp nập, thế nhưng trên thực tế, mỗi năm chỉ xảy ra chừng mười, mười hai vụ mà thôi. Hơn nữa, thời điểm xảy ra đều là lúc trời tối, người yên hay nơi vắng vẻ, ít có thần thức đảo qua, không có ai chứng kiến. Học viện mấy vạn học sinh, mười mấy người bị tấn công, lại không mất mạng, nhấc lên không nổi sóng to gió lớn gì.
Con người là vậy, thường ôm tâm lý may mắn. Trong mắt họ, những người bị tấn công công kia là chuyện xa không chạm tới bản thân. Bọn hắn, người cần tu luyện thì cứ tu luyện, người cần làm nhiệm vụ thì cứ làm nhiệm vụ, chuyện có người không may mắn bị phục kích kia, nhiều nhất chỉ lưu bên tai mười ngày, nửa tháng rồi quên ngay.
Trần Nguyên để lại thêm trăm vạn cân Linh Thủy rồi một lần nữa cáo từ rời đi. Khinh Vũ Chân quân chỉ nhẹ nhàng phất tay, cũng không có thêm nhiều lời với hắn.
Tại Trần Nguyên rời đi chừng nửa canh giờ, viên ngọc phù truyền tin trong nhẫn trữ vật của Khinh Vũ Chân quân khẽ run lên. Nàng lấy ra, rót vào một chút linh lực. Quang mang từ viên ngọc phù lóe sáng lên nhè nhẹ. Từ bên kia truyền đến một giọng nữ nhè nhẹ, thanh thoát: “Lão thái bà, ta đã đến.”
Khinh Vũ Chân quân khóe miệng co giật, bất quá, sau một hơi thở sâu, nàng bình phục lại bộ ngực chập chùng, chỉ lạnh nhạt nói: “Lão thái bà, vào đi.”
Lại qua chừng nửa khắc đồng hồ, trận pháp trước động phủ tách ra một lối, đi, cửa động phủ trực tiếp mở rộng. Có ba thân ảnh chậm rãi tiến vào. Hai nữ một nam.
Nữ nhân đi đầu trẻ trung vô cùng, nhìn thoáng qua sẽ chỉ cảm thấy như một tiếu nữ, tuổi chưa đến đối mươi. Làn da nàng trắng nõn, gương mặt xinh đẹp khuynh quốc khuynh thành, đôi môi nhỏ đỏ son, hai hàng lông mày lá liễu hơi cong tràn đầy quyến rũ; duy nhất không hợp trên gương mặt tuyệt sắc là hai con mắt toát ra quang mang tràn đầy tuế nguyệt. Nàng thân hình không cao, dáng vẻ yểu điệu thướt tha, kết hợp với chiếc váy xanh nhạt cùng ba ngàn tóc đen buông dài tự do đến quá hông, tạo nên hình tượng tựa như tiên nữ. Nàng để chân trần, gót sen đạp vào hư không, nhẹ lướt trong không khí không dính chút bụi trần, càng tô điểm cho nét thánh khiết, cao quý.
Cứ mặc cho dung nhan của nàng so sánh không lên Khinh Vũ Chân quân, nàng cũng thuộc về đỉnh cấp mỹ nhân, hiếm thấy trên toàn bộ Minh Nguyệt giới.
Theo phía sau vị mỹ nhân này là một nam một nữ, song song mà đi, chậm hơn nàng hai bước chân.
Nữ nhân là một mỹ phụ trung niên, ba búi tóc đen buộc cao. Trang phục của nàng tương đối giản dị, vảo vóc không lộ ra ngoài hoa văn lòe loẹt nhưng lại hoàn mỹ tôn lên dáng người thành thục, đầy đặn, quyến rũ tựa như một quả mật đào chín mọng. Và dù rằng, dung nhan của nàng không thể khoa trương như nữ tử đi trước, không có khí chất thánh khiết thanh cao như nàng, người ta không thể phủ nhận rằng, nàng cũng là một mỹ nhân hiếm gặp.
Mà đứng cạnh nàng là trung niên nam nhân mang áo xanh đạo bào, gương mặt anh tuấn thật dật, sống lưng thẳng tắp, khí thế ôn hòa, nho nhã. Hắn mỗi một bước đi, mỗi một cử chỉ đều lộ ra phong thái nhã nhặn, nhẹ nhàng, tựa như công tử phiêu nhiên, tuấn lãng. Và dẫu rằng, dung nhan của hắn không phải là loại kia trẻ tuổi công tử mà là trung niên đạo nhân, điều này chỉ càng làm nổi bật hơn khí phái thành thục, ổn trọng của hắn mà thôi.
Nếu như Trần Nguyên có mặt tại đây, hắn sẽ ngay lập tức nhận ra hai người đi sau. Thanh Minh Chân nhân cùng Yên Nguyệt Thượng nhân, lần lượt là sư phụ và sư nương của Lữ Như Yên.
Nguyên lai, Lỡ Như Yên thức tỉnh thể chất thần bí, đặc thù mà cường đại, thời gian đã kéo dài qua ba năm mà không có dấu hiệu tỉnh lại. Vốn trước đó, nàng nghĩ có thể để Lữ Như Yên hoàn tất thức tỉnh lại thông báo cho Kính Nguyệt hồ tu sĩ. Bất quá, theo thời gian càng lâu, nàng nhìn ra, sự tình càng nghiêm trọng. Chuyện này, nếu như có sai sót xảy ra, rất dễ dàng gây ra hiểu lầm, thậm chí là thù địch.
Tại một năm trước, Khinh Vũ Chân quân bèn dùng Ngọc phù truyền tin, đưa thông báo này đến cho bằng hữu cũ tại Kính Nguyệt hồ, cũng là vị nữ tử mỹ mạo, gót sen đạp hư không đi phía trước này. Mà qua một năm, ba vị này mới xuất hiện tại Nguyệt Vũ phong.
“Thanh Minh/ Yên Nguyệt xin ra mắt Khinh Vũ tiền bối.” Sư phụ và sư nương của Lữ Như Yên cung kính khom người, đối với người kia hành lễ. Người sau chỉ là nhè nhẹ gật đầu đáp lại.
Không phải Khinh Vũ Chân quân lãnh đạm hay coi thường bọn hắn, mà là nàng sự tập trung đều đặt lên nữ tử mỹ mạo phía trước. Hai ngươi quan hệ tuy có gần gũi, nhưng cũng không phải là dạng tương thân tương ái như khuê mật.
Quả nhiên, lời đầu tiên Khinh Vũ Chân quân nói với nữ tử kia: “Đến, lão thái bà.” Nàng chỉ vào Lữ Như Yên: “Đến, đồ tôn của ngươi vay ta mười hai vạn điểm cống hiến chưa kịp trả. Ngươi đến làm công cho ta trả nợ thay nàng.”
Nữ tử mỹ mạo: “???”
Thanh Minh Chân nhân: “???”
Yên Nguyệt Thượng nhân: “???”