Thôi Nguyên thành, hiện tại.
Hạo Nhiên Già Thiên Kiếm vừa tán đi không bao lâu. Hơn hai vạn tu sĩ vẫn còn đứng nguyên tại chỗ, biểu tình ngơ ngác, không biết nên làm gì cho phải. Không. Có lẽ, đầu não của bọn hắn vẫn còn chưa kịp vận chuyển, thích ứng với tình huống hiện tại. Pháp khi trên tay vẫn còn đó, các phù văn cấm chế vẫn còn đang phát sáng lập lòe với cỗ linh lực ba động chưa tắt. Thậm chí, còn có người đang giữa chừng chi pháp thuật, đến khi chuẩn bị giải phòng thì: A, mục tiêu của ta đi đâu rồi?
“Đây là...” Qua thật lâu mới có người thận trọng lên tiếng. Thanh âm của hắn vẫn còn mang theo sự run rẩy, không che giấu chút nào nội tâm kinh hoảng cùng sững sờ.
“Tà Ma... cứ như thế... không còn?” Lại có người khác đáp lời.
“Kiếm khí vừa rồi thật là sắc bén.”
“Thật nhiều kiếm khí.”
“Không... không... không. So với kiếm khí, cỗ khí tức vừa rồi thật khủng bố. Ta cứ có tưởng như đối mặt với cả thiên địa vậy.”
“Nói không sai. Khí tức vừa rồi... Ta cứ tưởng rằng phải chết rồi chứ...”
...
Vô số lời nghị luận cứ như thế lần lượt vang lên, mỗi lúc một nhiều hơn, âm thanh đan vào nhau mỗi lúc một dày và rối hơn. Theo các tu sĩ dần bình tĩnh trở lại, tâm cũng lớn hơn, bọn hắn bắt đầu buông xuống rụt rè, thảo luận về những gì vừa diễn ra. Bất quá, với đại đa số tu sĩ mà nói, thứ vừa rồi, chẳng những kinh khủng đến tột độ mà còn xảy ra quá nhanh, chỉ có mấy hơi thở thời gian vậy. Bọn hắn còn không có cơ hội phản ứng chứ đừng nói gì đến phân tích, nghị luận.
Cấp độ chênh lệch là quá lớn. Các tu sĩ xem không hiểu.
Mấy người Thanh Uyển, Dược Huyên Huyên cùng Ngọc Huyền Vương lại không như vậy. Bọn hắn tương đối quen thuộc khí tức của Trần Nguyên. Ngay tại khoảnh khắc cỗ uy thế kinh thiên động địa, che lấp trời đất kia xuất hiện, bọn hắn liền hiểu ngay chuyện gì đang xảy ra, cũng biết là ai đang ra tay. Chỉ là...
Dược Huyên Huyên vội vàng phi hành đến bên cạnh Thanh Uyển, giật mình hỏi thăm: “Vừa rồi, thế nhưng là Trần công tử xuất thủ?”
Thanh Uyển bị câu hỏi của đối phương kéo trở về thực tại. Trong hai con ngươi xinh đẹp của nàng vẫn còn lưu lại biểu lộ kinh ngạc chưa tan. Nàng gật đầu, có điều không chắc chắn đáp: “Có lẽ... có lẽ là hắn ra tay đi.”
Không thể trách hai nàng có cảm giác không chân thật như thế. Thanh thế kinh khủng kia, cho đến tận bây giờ, các nàng vẫn còn run lên mỗi khi nghĩ đến về nó, cứ mặc cho sự thật rằng, nó xuất hiện không lâu, không nhắm vào các nàng và đã tan biến từ bao giờ.
Dược Huyên Huyên run lên, khẽ nói: “Thanh Uyển, muội... muội không phải nói... tu vi Trần công tử là Tứ phẩm.... Tứ phẩm sơ kỳ sao?”
Thanh Uyển mờ mịt gật đầu: “Có lẽ... là như vậy đi.”
“Có lẽ?”
“Ai nha, Huyên Huyên tỷ, tu vi của ta lại đâu bằng người ta, ta lại làm sao xem thấu được.”
“Vậy ngươi trước đó làm sao khẳng định chắc chắn hắn chỉ có Tứ phẩm sơ kỳ tu vi?”
“Này là Ngũ Thái gia gia của ta nói. Ta cũng là nghe vậy mới nói cho tỷ tỷ. Ta chính là biết sao nói vậy, đâu có biết nhiều hơn tỷ tỷ.”
“Có khi nào là Ngũ Thái gia gia của ngươi lừa ngươi không?” Dược Huyên Huyên bĩu môi nói.
“Làm sao có thể?” Thanh Uyển lập tức phản bác: “Ngũ Thái gia gia làm sao có thể lừa ta. Có chăng cũng chỉ là...”
Nói đến đây, thanh âm của nàng nhỏ dần rồi im bặt. Bởi vì, nàng nghĩ đến một khả năng tương đối đáng sợ. Tu vi của Ngũ Thái gia gia nàng cao bao nhiêu, nàng không biết chính xác. Bất quá, ở trong gia tộc, thế hệ Thái gia gia của nàng cảnh giới đạt tới nhường nào, nàng vẫn là có ước lượng một hai.
Ngũ phẩm hậu kỳ?
Chính là cha mẹ của nàng cũng mạnh hơn thế nhiều lắm, chớ nói chi đến thế hệ gia gia, lại lên trên nữa mới là Thái gia gia. Cảnh giới của bọn hắn, đặt tại phương này tiểu thế giới...
Vậy mà, đối phương hư hư thực thực có thể che giấu được ánh mắt của Ngũ Thái gia gia của nàng. Cái này cần thủ đoạn đến cỡ nào mới được? Càng nghĩ, nội tâm của Thanh Uyển càng nhấc lên sóng to gió lớn. Nàng thế nhưng là biết đến, Trần Nguyên và nàng là người cùng một thế hệ.
Dược Huyên Huyên cũng có chung cảm xúc với tỷ muội tốt của nàng. Cứ mặc cho nàng không biết nhiều nội tình đến như vậy, sự kinh khủng của Trần Nguyên, nàng vẫn rõ rành rành.
“Cái này... sao có thể là Tứ phẩm sơ kỳ Thượng nhân. Dù nói hắn là Tứ phẩm hậu kỳ Thượng nhân, thậm chí Ngũ phẩm Chân nhân, ta cũng nguyện ý tin tưởng.” Dược Huyên Huyên kinh dị nói.
Không giống như tu sĩ trẻ tuổi bình thường, nhờ thể chất đặc thù, năng lực y thuật đặc biệt, Dược Huyên Huyên đi nhiều nơi, kiến thức rộng rãi, quan hệ giao thiệp cực rộng, ánh mắt của nàng cũng vì thế mà xa và rộng lắm. Tứ phẩm Thượng nhân, thậm chí là Ngũ phẩm Chân nhân xuất thủ, nàng không phải là chưa từng nhìn thấy.
Lúc này, Ngọc Huyền Vương cũng hồi phục lại tinh thần. Việc đầu tiên hắn là chính là vội vã phi hành về phía Dược Huyên Huyên. Đi theo phía sau hắn còn có sáu vị tùy tùng. Khí tức trên thân cả bảy người này đều chỉ có một chút xao động, ngược lại không có thương thế.
Có thể thấy, bọn hắn đấu với Tà Ma đều vững vàng áp chế kẻ địch một đầu.
Ngọc Huyền Vương lo lắng hỏi thăm: “Dược cô nương không có sao chứ?”
Dược Huyên Huyên vểnh mũi, kiêu ngạo nói: “Bản cô nương lại không có kém như vậy. Chỉ là một chút Tam giai sơ kỳ Tà Ma, đối với bản cô nương không là gì.”
Kế đến lại là một hồi hai người lẫn nhau ở trong thế giới riêng. Thanh Uyển lặng lẽ thối lui sang một bên. Cùng đi còn có sáu vị tùy tùng rất thức thời của Ngọc Huyền Vương.
...
Một bên khác, Trần Nguyên đứng giữa không trung, chậm rãi điều chỉnh lại trạng thái cơ thể. Tung ra một chiêu Hạo Nhiên Già Thiên kiếm vừa rồi, hắn hao tổn không ít. Không phải thể lực, cũng không phải Linh lực mà là Tinh Thần lực.
Có thể cùng một lúc ngưng tụ ra hàng tỷ thành kiếm khí, đồng thời không chế chúng đã là một chuyện khó. Thế nhưng, điều khiển chúng một cách chính xác công kích kẻ địch trong khi không là thương tổn đến tu sĩ ở ngay sát bên cạnh lại càng khó hơn.
Sắc mặt hắn hơi trắng xám, ánh mắt hốc hác, là biểu hiện của tinh thần khô kiệt. Dẫu sao, hắn không phải là bản tôn. Cảnh giới thấp hạn chế tố chất thân thể.
Rốt cuộc, trải qua mười mấy hơi thở thời gian điều tức, chậm rãi lấy thể nội linh lực tẩm bổ tinh thần, Trần Nguyên mới khôi phục lại đôi chút.
Ánh mắt của hắn quét ngang chiến trường trải rộng mấy vạn dặm, xuyên qua trên dưới bốn mươi tòa thành trì, nơi mấy chục vạn tu sĩ vẫn còn ngơ ngác, do dự đề phòng. Trần Nguyên nhẹ vung tay, một cỗ lực hút vô hình, không quá mạnh, lập tức bao trùm khu vực rộng lớn bằng bốn lần diện tích bề mặt Trái đất, cuốn lên tất cả mấy trăm vạn viên Tà hạch còn sót lại nơi chiến trường, thu tất cả chúng vào trong nhẫn trữ vật dự phòng.
Hắn không biết, tu sĩ của Thái Chu Vương triều đối với thứ Tà khí kết tinh này có thể sử dụng được hay không. Hắn chỉ biết, Tà hạch chẳng những có giá trị nghiên cứu đối với hắn mà thậm chí cũng có thể trở thành đường tắt giúp Lữ Như Yên gia tăng linh lực.
Khẽ gật gật đầu hài lòng, Trần Nguyên bước ra một bước, thân hình hắn biến mất tại chỗ. Chờ cho đến khi xuất hiện trở lại thi đã đứng ở bên cạnh mấy người Thanh Uyển, dọa cho các nàng một phen giật mình.
“Trần công tử, vừa rồi là ngươi...?”
Có lẽ, bởi vì tâm tình kích động, cũng có lẽ bởi vì xuất phát từ sự không dám tin, Thanh Uyển hỏi ra một câu không quá rõ ràng ý nghĩa, cũng như chính nàng lúc này không biết nên nói cái gì cho phải.
Trần Nguyên khẽ gật đầu đáp lại. Thế rồi, ánh mắt của hắn đảo quanh mấy người bạn đồng hành, nói: “Kiếp nạn Tà Ma đã giải quyết xong. Nơi này không phải chỗ nói chuyện. Chúng ta vẫn là quay trở lại trước. Nơi đây đã không cần đến chúng ta.”
Ngọc Huyền Vương khẽ gật đầu đồng tình: “Cũng vậy. Nơi này nhiều người, tình huống phức tạp, đích xác không thích hợp Linh Nhi ở lại lâu.”
Những người khác không có ý kiến, mười mấy người một đường đồng hành trở lại trong thành trước con mắt ngỡ ngàng của vô số tu sĩ.
Thanh chủ, phó thành chủ cùng lão tổ, tộc trưởng, hai vị trưởng lão của Khương gia mấy vị Tam phẩm Đại tu sĩ chủ cốt của Thôi Nguyên thành ngược lại là đuổi tới kịp, muốn giữ lại mấy người Trần Nguyên, trước để hỏi rõ Trần Nguyên chuyện gì xảy ra, sau lại muốn bàn bạc thu dọn chiến cục, xử lý công tác sau chiến tranh, ăn mừng một phen vượt qua kiếp nạn cùng thương thảo sự tình sau đó.
Tất cả mọi người đều nghi ngờ nguồn gốc của cuộc tập kích Tà Ma lần này. Quá đột ngột, quá thần bí. Bọn hắn may mắn vượt qua một lần, nhưng không ai chắc chắn liệu còn có lần thứ hai, thứ ba, thậm chí là thứ tư. Trước khi tìm ra gốc gác lai lịch của đợt Tà Ma tập kích này, không có một ai dám buông lỏng cảnh giác. Nào chỉ có thể, thành chủ cùng lão tổ Khương gia Khương Nguyên Mạnh càng là lo lắng, bất an trong lòng.
Vậy mà, để cho bọn hắn thất vọng là, Trần Nguyên biểu thị hắn sẽ không can thiệp vào chuyện này. Vấn đề sắp xếp tiếp theo, liền do phủ thành chủ cùng Khương gia những phe thế lực địa phương tới sắp xếp.
Còn chuyện điều tra nguồn gốc Tà Ma sâu xa hơn?
Vậy thì xin lỗi, hắn tạm thời sẽ không nhúng tay trợ giúp. Hắn không phải là tu sĩ của Thái Chu Vương triều, nhiệm vụ này phải cần đến lực lượng của Vương triều gánh vác. Trần Nguyên đã trợ giúp Vương triều đánh tan đợt tập kích bất ngờ, nếu như bọn hắn còn không thể tận dụng cơ hội, tìm kiếm đầu mối, xoay trở về cục diện thì chính bản thân Thái Chu Vương triều cũng không còn lý do tiếp tục tồn tại.
Lời lẽ tuy lạnh lùng vô tình, nhưng sự thật đích xác là như vậy. Bất kỳ thế lực nào mà không phải trải qua khó khăn thử thách. Nếu không thể vượt qua, vậy bọn hắn chỉ có thể bị nhấn chìm trong dòng chảy của lịch sử mà thôi. Từ xưa đến nay, đây đã là lẽ thường tình.
Trần Nguyên có muốn trợ giúp cũng chỉ là nhất thời mà thôi. Hắn lại không phải là Hoàng đế Thái Chu Vương triều, vĩnh viễn ở lại nơi đây, che chở cho mảnh Vương triều này.
...
Trở lại nơi ở, Trần Nguyên cùng nhóm người Thanh Uyển, Dược Huyên Huyên, Ngọc Huyền Vương, còn có Lục Thiên Tuyết gặp mặt một chuyến. Hắn đơn giản giải thích một chút những gì đã diễn ra, bao quát cả chuyện không chỉ một Thôi Nguyên thành chịu tập kích mà còn cả trên dưới bốn mươi tòa thành lớn nhỏ khác trong phạm vi mấy vạn dặm quanh đây. Quy mô của lực lượng Tà Ma càng là lên đến hàng trăm vạn. Không kể đến Tứ giai Tà Ma tọa trấn phía trên bầu trời, chỉ là Tam giai Tà Ma thôi, số lượng cũng không ít hơn bảy, tám trăm.
Nói đến đây, bọn người Ngọc Huyền Vương kinh sợ rồi. Chỉ số lượng Tà Ma xuất hiện tại Thôi Nguyên thành đã đầy đủ khiến cho bọn hắn choáng ngợp.
Nhiều gấp bốn mươi lần như thế? Này quả thực là vượt ngoài dự đoán của bọn hắn quá nhiều. Đây tuyệt đối là một đội quân khổng lồ.
Cùng lúc, bọn hắn cũng nổi lên một nghi hoặc giống hệt như Trần Nguyên khi lần đầu phát hiện điều này: Thái Chu Vương triều rốt cuộc làm như thế nào lại để lọt số lượng Tà Ma khổng lồ đến như thế? Hơn nữa lại còn là đê giai Tà Ma?
Dược Huyên Huyên bỗng chốc lên tiếng, nghi ngờ hỏi: “Trần công tử, ngươi tiêu diệt toàn bộ mấy trăm vạn Tà Ma chỉ trong thời gian ngắn như vậy?”
Vừa nghe câu hỏi này, tất cả mọi người sững sờ. Thời gian mà Trần Nguyên đi không lâu. Đặc biệt là cỗ hạo nhiên chính khí hùng hồn, mênh mông che đậy cả thiên địa kia xuất hiện rồi diễn hóa ra vô số kiếm khí, cơ hồ là chỉ kéo dài trong mấy hơi thở ngắn ngủi.
Trần khẽ gật đầu, lại không nguyện ý nói thêm điều gì.
Hắn thật trong thời gian đó diệt đi mấy trăm vạn Tà Ma, gần một nghìn Tam giai Tà Ma? Tất cả mọi người chấn động.
Vậy thì, thực lực của hắn càng phải kinh khủng đến cấp bậc nào?
So với mấy trăm vạn Tà Ma đột ngột xuất hiện, sự thật Trần Nguyên có thực lực kinh khủng như thế càng khiến cho mấy vị thiên kiểu trẻ tuổi nổi danh hoảng hốt nhiều hơn.
Mang theo tâm tình phức tạp, từng người trở về nơi ở của mình, bắt đầu suy tính cho kế hoạch tương lai.
...
Ban đêm, qua giờ ăn tối. Những ngọn đèn sáng rực rỡ nhờ vào linh thạch, soi rọi cả khoảng sân rộng đã thế chỗ cho mặt trời từ lâu.
Trần Nguyên đã bắt tay vào nghiên cứu Tà hạch từ sớm. Hắn đối với sự vật liên quan đến Tà Thần từ lâu đã nổi lên quan tâm.
Một tồn tại mà chỉ một sợi ý chí của nó cũng phải cần đến Bạch Ngọc Thánh Liên dạng này cấp bậc Thánh phẩm chí bảo mới miễn cưỡng giằng co được, vậy tồn tại đó phải kinh khủng đến nhường nào?
Tạm gạt bỏ suy nghĩ trong lòng, hắn càng chuyên tâm hơn với Tà hạch.
Vậy mà, hắn còn ở giữa chừng nhập tâm thì lại bị một thanh âm quen thuộc đánh gãy:
“Tiền bối, người có ảnh hay không? Tiểu nữ tử có chuyện muốn thương lượng.”
Lục Thiên Tuyết? Nàng lại muốn làm cái gì? Trần Nguyên ngay lập tứ nghĩ đến.