Oán Linh là dạng tồn tại đặc thù trong trời đất. Oán Linh nguyên bản vốn là linh hồn của sinh linh, bởi vì trước khi chết đi chịu nỗi phẫn hận ngập trời, oán khí trùng thiên, lệ khí không cách nào tiêu tan, cho nên sau khi chết không cách nào đi vào luân hồi, lại không cam chịu cứ như vậy tiêu tán; cuối cùng, linh hồn đó bởi vì oán khí quá nặng mà được thiên địa tán thành, cho phép tồn tại tại nhân gian; bởi từ đó mới được coi là Oán Linh.
Đó là Oán Linh trời sinh. Còn có một loại Oán Linh khác, hiếm hơn rất nhiều, đó là Oán Linh được luyện chế. Tu sĩ từ trong hàng ngàn, hàng vạn sinh linh chọn ra lấy một kẻ thích hợp; sau đó, dựa vào vô số thủ đoạn, đem sinh linh đó tra tấn đến chết đi sống lại, cả về mặt thể xác lẫn tinh thần, cho đến khi oán niệm bên trong sinh linh đó đủ lớn để sinh ra Oán Linh thì mới giết đi. Ngay khi Oáng Linh vừa thành, tu sĩ lại dùng pháp khí đặc thù, hấp thu Oán Linh, tựa như một vật trung gian nhằm chứa chấp Oán Linh, cũng là để khống chế Oán Linh đó. Loại hành động này tà ác đến cùng cực; ngay cả trong Tà tu, cũng rất nhiều kẻ khinh thường cách làm này.
Không phải Oán Linh nào sinh ra cũng mạnh mẽ. Lực lượng của một Oán Linh khi mới sinh ra, phụ thuộc vào oán hận của sinh linh đó trước khi chết đi và thực lực của bản thân sinh linh đó. Oán khí càng mạnh, cảnh giới khi còn sống của sinh linh càng cao, Oán Linh khi sinh ra, thực lực càng hùng hậu.
Tất nhiên, Oán Linh cũng có thể mạnh lên. Bất quá, Oán Linh gia tăng thực lực chính là nhờ vào không ngừng hấp thu oán niệm cùng lệ khí, mà hai thứ này chỉ có thể sinh ra do không ngừng đồ sát thương sinh, làm việc ác bất tận trên quy mô lớn mới có thể sinh ra đủ nhiều để nuôi dưỡng Oán Linh. Bởi vậy, sự tồn tại của Oán Linh thông thường gắn liền với sự tà ác, xấu xa đến cùng cực, tu sĩ gặp phải Oán Linh đều sẽ tìm cách xuất thủ tru diệt.
Trong thời gian không đầy một phần mười cái nháy mắt, nghe nữ tử yêu diễm run rẩy nhắc đến từ ‘Oán Linh’, trong đầu Trần Nguyên ngay tức khắc hiện lên hết thảy tri thức hắn hiểu được về loại tồn tại này.
“Lữ Như Yên nguy hiểm.” Hắn âm thầm tự nhủ.
Oán Linh, bởi vì mang trong lòng oán khí cùng lệ khí quá lớn, đại đa số trường hợp thần trí không rõ ràng, đơn thuần là hành động theo bản năng, mà bản năng của chúng không gì hơn là đồ sát và giết chóc hòng tìm kiếm càng nhiều hơn oán khí.
Không một chút do dự, Trần Nguyên từ bỏ nữ tử yêu diễm, ngay tức khắc di chuyển đến trước mặt Lữ Như Yên.
“Trần công tử… ” Nàng khẽ giật mình vì sự xuất hiện đột ngột của hắn.
Trần Nguyên khẽ gật đầu: “Lữ cô nương, Oán Linh này nguy hiểm, thực lực chỉ e đã tương đương với Tứ phẩm trung kỳ Thượng nhân.” Vừa nói, ánh mắt hắn vừa quét đến chỗ Thiên Lan. Cách đó mấy trăm dặm, người sau vẫn nhàn nhã đối mặt với hai tên địch nhân, dường như đối với Oán Linh này chẳng có bao nhiêu bận tâm. Cũng thế, thực lực của nàng còn tại đó. Bất quá, nàng có chịu trợ giúp hắn hay không còn lại câu hỏi. Hắn vẫn chưa mò được tính cách của nàng, nàng lại biết hắn ở đây vốn chỉ là một bộ phân thân, nàng phản ứng ra sao, hắn không có nắm chắc.
Lữ Như Yên cũng là nhìn thoáng qua Thiên Lan, lại nhìn Trần Nguyên, sau đó để ý tới Oán Linh lệ khí khủng bố quét sạch ngàn dặm cương vực, sắc mặt trở nên cực kỳ nghiêm trọng. Sau đó, ánh mắt của nàng rơi vào nữ tử đã cùng nàng giao đấu mấy chục hơi thở. Người kia, kể từ khi Oán Linh xuất hiện, trên tay liền xuất hiện một khỏa hạt châu, lớn như nắm đấm người lớn, màu đen thâm thúy như màn trời đêm, bên trên còn phát tán ra ánh sáng dị sắc, nhìn qua yêu dị vô cùng. Nàng khẽ nói: “Oán Linh này hẳn là bị luyện hóa mà ra. Viên hạt châu màu trên tay nữ tử kia chính là pháp khí khống chế Oán Linh.”
Trần Nguyên nhẹ điểm cái cằm: “Rất có thể là vậy, ta sẽ cầm chân Oán Linh, Lữ cô nương, ngươi tìm cách đoạt đi hạt châu.”
“Không thể. Trần công tử, Oán Linh này quá nguy hiểm. Ta sẽ không để công tử một mình đối đầu với nó.” Lữ Như Yên dứt khoát nói.
Hai người bọn họ tâm ý tương thông, giao lưu chỉ diễn ra trong nháy mắt. Trần Nguyên vốn còn định tiếp tục thuyết phục Lữ Như Yên, hắn cảm thấy, sử dụng bộ phân thân này, chưa hẳn hắn sẽ thua tại oán Linh trước mắt. Đạo cực hạn, không phải là tu sĩ thông thường có thể so sánh, thực lực vượt ngang mấy cái cảnh giới là lẽ thường tình. Hơn thế nữa, hắn mang một thân Phật pháp, đối với Oán Linh dạng này tồn tại có tính khắc chế rất lớn.
Thế nhưng là, bọn hắn tốc độ giao lưu lại nhanh, vậy mà vẫn không thể theo kịp diễn biến thực tế. Vị nữ tử triệu hoán ra Oán Linh kia, động tác cực nhanh, đánh viên hạt châu màu đen vào trong thân thể Oán Linh, sau đó hai tay kết một loại pháp quyết nào đó. Trong nháy mắt, viên hạt châu chìm vào giữa lồng ngực Oán Linh; khí thế trên thân Oán Linh một lần nữa tăng vọt.
“Keeeee….”
Theo một tiếng hét thê lương, cao vút, chói tai vọng khắp vạn dặm dưới gần trời, bên trong thể nội Oán Linh dường như có thứ xiềng xích gì đó bị buông bỏ.
Trần Nguyên nhíu chặt lông mày: “Nàng đang làm cái gì?”
“Phá giải cấm chế khống chế Oán Linh.” Lữ Như Yên lo lắng đáp: “Đồng thời, sử dụng một loại bí pháp làm Oán Linh mất khống chế, trong thời gian ngắn thực lực cũng tăng lên gấp đôi. Nàng đây là triệt để để Oán Linh phát tác.” Ngừng tạm, nàng mới nói tiếp: “Đồ sát tất cả chúng ta.”
Tình cảnh bắt đầu vượt ra khỏi tầm khống chế, Trần Nguyên đã bắt đầu suy tính, muốn hay không để chân thân lực lượng giáng lâm. Đúng lúc này, một dị biến khác nảy sinh.
Từ trong một ngọn núi nhỏ sụp đổ, một bóng người xé rách khói bụi, thổi bay đất đá mà lên. Nhìn kỹ lại thì thấy chính là vị thanh niên lúc trước bị Trần Nguyên công kích đầu tiên. Hắn tu vi thấp nhất, thực lực yếu nhất, pháp khí cũng không mạnh, gánh chịu công kích của Trần Nguyên, ngay lập tức bị thương. Bây giờ nhìn qua, hắn thê thảm không chịu được, trước người có một vết chém dài, dữ tợn kéo từ vai đến tận eo, quần áo rách nát hoàn toàn, bên trên còn có vô số vết tích lôi đình cùng kiếm khí không ngừng tàn phá bừa bãi. Gương mặt hắn dữ tợn vì đau đớn, thể nội linh lực không còn phân nửa so với lúc đầu. Tuy nhiên, tính đến hắn bị đánh trọng thương ban đầu liền là may mắn. Tại trong năm người, tình huống của hắn còn tính là tốt nhất.
Hắn vừa thoát đi ra, ánh mắt quét về các phương chiến trường, nhìn thấy bốn tên đồng bọn tình trạng thảm liệt, nội tâm không khỏi sinh ra sợ hãi. Thực lực của bốn tên đồng bọn, hắn là biết đến, đều là thân kinh bách chiến, tính ở trong cùng giai tu sĩ đều có thể coi là tinh anh. Hôm nay gặp được ba tên tu sĩ trẻ tuổi, niên kỷ không lớn, vốn nghĩ là dễ dàng cầm xuống, nào ngờ, bán mạng đi vào lại là bọn hắn.
Thế nhưng, khi ánh mắt vừa chạm đến Oán Linh, nội tâm hắn đã tràn đây kinh hãi. Bọn hắn thế mà triệu hoán ra thứ quái vật này? Không phải vạn bất đắc dĩ, làm sao có thể mang đi ra đâu? Bọn hắn điên rồi sao? Muốn cùng chết?
Năm tên địch nhân vừa nhìn thấy nhau, lại hiểu rõ động tác của nữ tử bị Lữ Như Yên đánh cho tàn phê nửa người, bọn hắn ánh mắt giao hội từ ngoài mấy trăm dặm, ý nghĩ dường như ngầm hiểu với nhau điều gì đó, đầu khẽ gật. Sau đó, gần như cùng một lúc, cả năm người tay bấm pháp quyết, miệng nhẩm chú ngữ. Thân thể bọn hắn, chỉ trong nửa hơi thở, hóa thành bọt máu, nổ tung giữa không trung. Ngay lập tức, từng đạo tia máu, từ trung tâm vụ nổ ấy phi tốc hướng về phía chân trời bay đi, tốc độ nhanh cực kỳ, chỉ chớp mắt đã băng ngang qua mấy trăm dặm, tạo thành những sợi chỉ đỏ vắt ngang trời xanh, kéo dài đến ngoài tầm mắt.
Huyết Độn Thuật.
So với Ngũ Hành Độn thuật, tốc độ còn nhanh hơn mấy lần. Chỉ là, đại giới bỏ ra liền không nhỏ. Nhẹ thì tổn thương nguyên khí, tĩnh dưỡng mấy năm mới có thể khôi phục lại đỉnh phong, nặng thì tu vi giảm xuống một, hai tầng. Không có mười, hai mươi năm, thậm chí ba mươi năm tiềm tu không thể trở lại cảnh giới ban đầu. Lấy tình huống trong thương của những người ở đây, tu vi hạ xuống là điều đã chắc như đinh đóng cột.
“Không truy sát bọn chúng sao?” Không biết từ lúc nào, Thiên Lan đã xuất hiện bên người Trần Nguyên, động tác nhẹ nhàng như một làm gió.
Lữ Như Yên khẽ giật mình. Thiên Lan động tác quá đột ngột, cũng quá yên lặng. Hơn nữa, xa như vậy, nàng như thế nào trong chớp mắt băng qua mấy trăm dặm. Lần đầu tiên, nàng phát giác ra nữ tử này không hề đơn giản. Hai con mắt nàng lóe qua vẻ khác lạ nhìn qua Thiên Lan, người vẫn mang gương mặt biểu cảm thường thường không có gì đặc biệt.
Trần Nguyên nào có nghĩ nhiều như thế. Hắn nhìn năm đường tơ máu, kéo dài không biết bao nhiêu vạn dặm tới tận phía sau những dãy núi xa nhất nơi chân trời, khẽ lắc đầu: “Không cần thiết.”
Thiên Lan tỏ vẻ đã hiểu, nói: “Ngươi muốn lật lên thế lực sau lưng bọn chúng?”
Lần này đến lượt Trần Nguyên giật mình. Hắn không nghĩ ra, Thiên Lan lại đoán được ý định của hắn. Quả thực, hắn đã từng có ý định trong một lần diệt sát cả năm tên kẻ địch này. Bất quá, hắn sau đó nghĩ lại.
Thứ nhất, Huyết Độn Thuật tốc độ rất nhanh. Lấy hắn bộ phân thân này, thi triển liên tục Tung Địa Kim Quang, nhiều nhất là chỉ đuổi, giết được chừng hai, ba người mà thôi. Năm người bỏ chạy theo năm phương hướng khác nhau, hắn nếu muốn tóm gọn tất cả, hắn cần lực lượng của bản tôn. Để bản tôn buông xuống, quá phiền phức,hơn nữa, oanh động quá lớn.
Thứ hai, quá trình đấu pháp để hắn phát giác ra, thế lực sau lưng những kẻ này không đơn giản. Thù oán cho đến tận đây đều đã kết, rất khó có khả năng hóa giải. Đã như vậy, thay vì sảng khoái nhất thời trấn sát những người này, hắn bí mật đánh lên năm người này ấn ký, sau này tùy thời có thể tìm đến, một lần triệt để nhổ tận gốc. Hắn tận lực tránh đi tình huống, tự che mắt khua loạn gậy mà không biết kẻ địch thật sự là ai.
Hắn đối với Thiên Lan gật đầu nói: “Là như vậy. Bất quá, có lẽ sẽ không nhanh chóng đến thế, những kẻ này đều mang thương thế tại thân, tìm đến người sau lưng bọn chúng không phải chuyện một sớm một chiều.”
Lữ Như Yên ở một bên nghe bọn hắn đối thoại, trong lòng sinh ra chấn động. Nàng lo lắng hỏi: “Trần công tử, công tử định truy đến người phía sau lưng bọn hắn? Việc này quá nguy hiểm đi. Chúng ta vẫn là nên thông báo một chút cho Khinh Vũ Chân quân.”
“Lữ cô nương không cần lo lắng.” Trần Nguyên an ủi. Hắn suy nghĩ một chút, rồi quyết định đá cá nồi này cho vị sư tôn trong tưởng tượng: “Việc này ta sẽ tìm cách thông tri cho sư tôn ta. Chúng ta vô duyên vô cớ như vậy bị bọn hắn tập kích, nhiễm lên nhân quả, như vậy, thuyết pháp là phải đòi đến.”
Lữ Như Yên lúc này mới yên lòng một chút. Nàng nói: “Vậy cũng là nên. Nếu có người đứng sau năm kẻ này, hẳn thực lực không tầm thường. Chúng ta không nên vọng động.” Nói xong, nàng nhìn về phía Oán Linh vẫn còn đang bạo phát khí thế, liên tục gào rú trong đau đớn vì dung hợp viên hạt châu, nói ra: “Có thể sử dụng loại thủ đoạn độc ác như vậy luyện ra loại Oán Linh như vậy, tuyệt đối cũng không phải hạng người tốt lành gì. Loại người như thế là nên sớm bị diệt trừ.”
Trần Nguyên âm thầm đồng tình. Bọn hắn đều nhìn ra, năm người kia, lấy Tam phẩm tầng thứ tu vi, làm sao có thực lực luyện hóa ra Tứ giai Oán Linh. Bọn hắn ngay cả khống chế cũng làm không nổi. Có đến chín phần khả năng, đây là thủ bút của những người đứng sau lưng bọn chúng. Loại thủ đoạn này, quả thực là để cho người phát rợn. Đây cũng là một nguyên nhân nhỏ mà hắn muốn tìm đến thế lực đứng sau năm người này.
Thả dây dài một chút, vậy mới câu được cá lớn.
Đúng lúc này, cỗ oán khí trùng thiên trên thân Oán Linh bỗng nhiên hoàn toàn biến mất. Không đúng, thay vì nói biến mất, nên nói là triệt để nội liễm vào trong thân thể. Khí thế trên người nó cũng ổn định trở lại, thực lực đã đạt tới Tứ phẩm tầng năm tu sĩ. Toàn thân nó giờ đây, tuy không biểu lộ dữ dội như trước, nhưng từ trên xuống dưới lại tản mát ra loại khí tức nguy hiểm đến cùng cực. Giờ khắc này, nó đã hoàn thành dung hợp viên hạt châu pháp khí.
Thiên Lan nhìn thoáng qua Oán Linh, hỏi: “Thế nào? Có muốn ta mang cô bạn gái nhỏ của ngươi rời khỏi đây trước?”