Cầu Đạo

Chương 342: Chương 342: Thái Chu Vương triều kế hoạch




Sau buổi gặp mặt, Ngọc Lâm đ*o nhân tổ chức một bữa tiệc tẩy trần lớn để chào đoàn sứ giả đến của Đạo Nguyên tông do Hứa Thanh Long dẫn đầu cùng với nhóm tu sĩ đại diện đến từ vực ngoại.

Bữa tiệc được tổ chức cực kỳ linh đình. Thịt Linh thú, Linh ngư, Linh quả, Linh tửu, Linh trà,... các loại đồ ăn, thức uống đều được tuyển chọn cẩn thận nhất, chế biến kỹ lưỡng nhất qua tay của những Linh trù nổi tiếng nhất Ngọc Lâm sơn mạch. Trong số các nguyên liệu chế biến này, có không ít thành phần có phẩm giai nên được xếp vào hạng Tam giai thương đẳng, thậm chí là nửa bước Tứ giai tại hệ thống phẩm giai của Ba Ngàn thế giới.

Đối với một phương thế lực xem như miễn cưỡng bước vào hàng ngũ Tam phẩm thượng đẳng như Ngọc Lâm hồ, có thể mở ra bữa tiệc hoành tráng đến vậy, Ngọc Lâm đ*o nhân xem như dốc hết vốn liếng.

Một bữa tiệc linh đình này, mười ba người Trần Nguyên cũng được mời.

Vị kia tu sĩ đại biểu tu sĩ Minh Nguyệt giới chưa từng lộ diện trong buổi gặp mặt hồi sáng, giờ đây cũng xuất hiện trong bữa tiệc.

Đó là một vị nữ tử trẻ tuổi, rất xinh đẹp. Nàng trang điểm lộng lẫy, khoác lên mình bộ váy lớn, phần chân xòe rất rộng như đóa hoa nở rộn rực rỡ, cực kỳ kiêu sa và nổi bật giữa đám đông. Đồng thời, nữ tử trẻ tuổi này cũng sở hữu khí chất ung dung hóa quý tự nhiên, ánh mắt sáng ngời sự tự tin cùng phong thái tuyệt mỹ lại không kém phần nhã nhặn, tinh tế. Sự xuất hiện của nàng ngày lập tức trở thành tâm điểm của toàn bộ yến tiệc.

Trần Nguyên không nhận ra nữ tử này. Bất quá, từ khí chất, trang phục, cách ứng xử cùng tác phong hành xử, xuất thân của nàng tuyệt đối không thấp, từ nhỏ ắt phải nhận được giáo dục lễ nghi nghiêm khắc.

Nào chỉ có thế. Lai lịch của nàng cũng không tầm thường. Chỉ là xem xét đội ngũ hộ tống của nàng liền nhìn ra ngay điều đó. Đội ngũ này lấy một vị Tứ phẩm tầng năm Thượng nhân dẫn đầu; phía dưới còn có hai vị Tứ phẩm sơ kỳ Thượng nhân phụ tá, năm vị Tam phẩm hậu kỳ đệ tử tinh anh, cho đến Tam phẩm sơ, trung kỳ thì càng là nhiều đến mười mấy, hai mươi người. Đội hình này, so với sứ đoàn của Đạo Nguyên tông thì còn phải hùng mạnh và xa hoa hơn nhiều lần.

Gặp hắn tựa hồ thắc mắc lai lịch của nữ tử, Lục Thiên Tuyết bỗng nhiên đi đến bên người, ghé vào tai hắn, nhỏ giọng nói: “Nàng là Hoàng Mai quận chúa của Thái Chu Vương triều.”

“Hoàng Mai quận chúa?” Trần Nguyên lặp lại cái tên xa lạ.

“Đúng vậy.” Lục Thiên Tuyết khẽ nói: “Tại Thái Chu Vương triều, nàng khá nổi danh. Nghe nói, nàng tinh thông cầm, kỳ, thư, họa tứ nghệ. Mỗi một môn trong đó, nàng đều đạt tới độ cao khó lường mà thế hệ tu sĩ cùng thời khó mà với tới, thậm chí đã chạm tới ngưỡng cửa của 'đạo'. Không chỉ có thế, nàng nổi tiếng văn nhã, tinh tế, lịch sự, làm người ôn hòa, nhã nhặn, lại được phú thêm dung mạo xuất chúng cho nên, tại Thái Chu Vương triều cũng là mỹ nhân nổi tiếng lừng lẫy, đón nhận vô số người truy phủng. Chỉ là cho đến nay, chưa từng có lời đồn nào cho thấy có đi lại gần gũi với nam tử nào. Không nghĩ tới, nàng lại xuất hiện tại chỗ này.”

Trần Nguyên khẽ gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu.

Tuy nhiên, những lời mà Lục Thiên Tuyết nói, hắn lại không tin tưởng hoàn toàn, hoặc giả là nói, hắn không tin tưởng những lời đồn mà nàng nghe nói.

Lời đồn mà, giả giả thật thật, ai biết đường nào mà lần.

Tựa như nói nàng tinh thông cầm kỳ thi họa tứ nghệ, cảnh giới đã chạm đến ngưỡng cửa của 'đạo'. Trần Nguyên khó mà tin nổi. Lấy tu vi của nàng chỉ có Tam phẩm tầng sáu, nàng xa xa không làm được.

Này không phải là nói tu vi không đủ thì đạo hạnh không thể cao.

Không phải, đối với một nhóm tu sĩ có ngộ tính xuất chúng đến nghịch thiên, việc đạo hạnh luôn đi trước tu vi mà thân thể tích lũy là điều hết sức bình thường. Tựa như Huyết Phân thân của Trần Nguyên vậy. Mặc dù tu vi của hắn chỉ có Tứ phẩm sơ kỳ, thế nhưng đối với đại đạo lý giải, hắn đã vượt qua cả Ngũ phẩm Chân nhân thông thường.

Bất quá, đạo hạnh có thể dẫn trước tu vi cũng chỉ có một hạn độ nhất định mà thôi. Tam phẩm Đại tu sĩ có thể lĩnh ngộ huyền diệu của Tứ phẩm Thượng nhân; Tứ phẩm Thượng nhân có thể có được đạo hạnh sánh ngang Ngũ phẩm Chân nhân, Ngũ phẩm Chân nhân có thể chạm đến ngưỡng cửa của Lục phẩm Chân quân,... Loại sự tình này dù hiếm nhưng không phải là chưa từng xuất hiện.

Bất quá, chưa có một ai có thể tại Tam phẩm tu vi, chạm đến tầng thứ của 'đạo'. Đối với tu sĩ thông thường mà nói, nó đòi hỏi cần Cửu phẩm tu sĩ mới làm được.

— QUẢNG CÁO —

Đây là chênh lệch đến sáu cái đại cảnh giới. Chênh lệch này đã không thể sử dụng cụm từ lạch trời hay thiên địa để hình dung.

Đến nỗi nhan sắc?

Kể từ khi gặp được Lữ Như Yên, hắn xem không lên bất kỳ nữ tử nào.

...

Tất cả những ý niệm này vụt qua trong nháy mắt rồi biến mất, Trần Nguyên không suy nghĩ thêm nữa, càng không có tất yếu nói ra.

Lúc này, Ngọc Huyền Vương lại nhỏ giọng, nói với hắn: “Lần này, Thái Chu Vương triều đưa Hoàng Mai quận chúa đồng hành cùng sứ đoàn Đạo Nguyên tông đi khắp Vân giới, mục đích của bọn hắn có lẽ là đẩy danh tiếng của nàng tại giới này lên cao đến đỉnh điểm. Bất luận là dung mạo, tài năng cùng tu vi, nàng đều có dư lực để trở thành tâm điểm sáng chói cho thế hệ đệ tử trẻ tuổi hướng tới. Như thế nói đến, Thái Chu Vương triều muốn thông qua nàng cho thấy quyết tâm đi trước hình thành liên minh mạnh mẽ với các thế lực bản thổ Vân giới.”

Làm sao dựa vào nàng hình thành liên minh?

Có quá nhiều phương pháp. Thông hôn trong đó là một cách ; biến nàng trở thành biểu tượng, trở thành nhân vật đại diện của tu sĩ Minh Nguyệt giới, tựa như thần tượng của giới trẻ trong thế giới hiện đại, cũng là một cách;...

Nhưng bất luận là cách nào, Thái chu Vương triều đều cần danh tiếng của Hoàng Mai quận chúa đạt tới đỉnh điểm của giới này.

Mà Hoàng Mai quận chúa có đầy đủ các tố chất thỏa mãn mong đợi của Thái Chu Vương triều: nàng có tài năng, nàng có dung mạo xuất chúng, nàng có cánh ứng xử lịch thiệp, biểu hiện được ôn hòa nhãn nhặn, lại có thực lực nổi bật trong giới trẻ.

Càng khó được hơn và cũng là điểm mấu chốt, thiên phú tu luyện của Hoàng Mai quận chúa chỉ được tính là thượng đẳng mà không phải là xuất chúng.

Hơn hai trăm tuổi, tu vi của nàng đạt tới Tam phẩm tầng sáu đỉnh phong, khoảng cách Tam phẩm hậu kỳ chỉ xa một bước. Lấy tư chất của nàng, đời này nàng muốn thành tựu Tứ phẩm Thượng nhân không khó, nhưng chỉ là Tứ phẩm sơ kỳ mà thôi. Nếu như nàng muốn đạt tới Tứ phẩm trung kỳ, vậy nàng cần trả ra nỗ lực cực lớn. Còn Tứ phẩm hậu kỳ, với nàng mà nói, đây là điều không thể nào.

Vì sao Thái Chu Vương triều lại suy nghĩ như vậy?

Cũng dễ hiểu thôi. Bởi vì, bọn hắn không nắm chắc, có hay không thời điểm phải hy sinh vị quận chúa nổi danh này thành cầu nối liên minh, cũng chính là thông qua thông hôn hoặc các biện pháp tương tự như thế.

Nếu như nàng là thiên kiêu đỉnh tiêm, vậy thì tổn thất của Thái Chu Vương triều là quá lớn.

Tại một cái hạ cấp Vương triều như Thái Chu Vương triều, Ngũ phẩm sơ kỳ Chân nhân chính là vũ khí chiến lược, chỉ được sử dụng khi bị dồn vào đường cùng. Tứ phẩm hậu kỳ Thượng nhân chính là lực lượng xương sống, là tầng lớp lãnh đạo cũng là chiến lực 'phổ thông' mạnh nhất có thể vận dụng. Mỗi người trong đó đều là nhân vật cực kỳ quan trọng mà Vương triều khó lòng thay thế.

Trái ngược lại, Tứ phẩm trung kỳ Thượng nhân trở xuống lại lộ ra không quan trọng đến vậy. Không có người này thì có người kia. Chỉ riêng Tứ phẩm trung kỳ Thượng nhân mà tính, Thái Chu Vương triều có không ít hơn một trăm vị.

Bởi vậy, nếu như Hoàng Mai quận chú có tiềm lực đạt tới Tứ phẩm hậu kỳ Thượng nhân, thậm chí là vấn đỉnh cảnh giới Ngũ phẩm, Thái Chu Vương triều tuyệt đối sẽ không nỡ, cũng không nguyện ý đẩy ra nàng ra trong tình huống này.

Mà vừa vặn, thiên phú của nàng chỉ kém hơn mức độ này một bậc. Có thể tu luyện tới Tứ phẩm trung kỳ thượng nhân, xem xét toàn bộ Vân giới, đây cũng là đỉnh cấp thiên tài. Bởi tông chủ của Bát Đại Thế lực cũng bất quá là thực lực này mà thôi. Hoàng Mai quận chúa vừa vặn có đầy đủ tư chất để sánh ngang với nhóm thiên tài đỉnh tiêm của Vân giới, lại chưa đạt tới mức độ mà Thái Chu Vương triều phải cất giữ riêng bồi dưỡng bằng mọi giá.

— QUẢNG CÁO —

Cho nên mới nói, Hoàng Mai quận chúa là đối tượng tuyệt hảo của Thái Chu Vương triều cho nước đi của Thái Chu Vương triều.

...

“Cho nên nói, nàng cũng là một nữ tử đáng thương bên dưới gương mặt tươi cười thân thiện kia. Bản thân bị đẩy ra làm công cụ có thể bị hy sinh bất cứ lúc nào mà nàng thì lai chẳng thể phản kháng, hơn nữa còn phải bay ra tư thái vui vẻ phối hợp.” Dược Huyên Huyên cảm thán nói.

Nàng đột nhiên cảm thấy, có thiên phú tu luyện tốt, có xuất thân bất phàm, nhiều khi chẳng phải là chuyện tốt lành gì. Đặc biệt là nữ tử, càng nhiều là phải nhắm mắt nhận mệnh, nghe theo sự sắp xếp của người trên, là chân chính thân bất do kỷ. Nào có giống như Dược Huyên Huyên nàng, tiêu diêu phóng khoáng, tự do tự tại, không lo âu, không buồn phiền.

Tất nhiên, Dược Huyên Huyên không thể phủ nhận, tại trường hợp này của nàng, nàng có quá nhiều yếu tố may mắn, bất luận là thiên phú tu luyện, thể chất đặc thù cho đến những bằng hữu mà nàng quen biết trong cuộc đời,.... Nàng cảm thấy, vận mệnh đối với nàng chiếu cố có thừa.

Nghe vậy, những người còn lại cũng theo sau suy nghĩ.

Lục Thiên Tuyết lạnh lùng vô cảm tựa như không để tâm. Dạng sự tình như thế, dù là xảy ra với chính nàng, nàng có lẽ cũng không để tâm, chớ nói chi là xảy đến trên thân người khác.

Ngọc Huyền Vương thì tỏ vẻ hiểu rõ, ánh mắt hiện lên sự đồng tình nhưng chỉ dừng ở đó. Loại sự tình này, hắn nhìn thấy quá nhiều, cũng gặp quá nhiều, nhiều đến nỗi hắn đã nhàm chán.

Trần Nguyên cảm thấy thông cảm trong phút chốc, nhưng rồi không để ý thêm nữa. Hắn chưa từng gặp phải chuyện tương tự. Mà dù có gặp, hắn cũng có tự tin và thực lực, để lật úp lại những người muốn an bài cuộc sống của hắn. Hắn chỉ cần có đầy đủ thời gian trưởng thành mà thôi.

Duy chỉ có Thanh Uyển là khác biệt. Biểu cảm của nàng trở nên ảm đạm, tâm tình sa sút, tựa như thương cảm cho nàng, lại cũng tựa như thương cảm cho ai khác. Tuy nhiên, chỉ trong nháy mắt, nàng lại khôi phục lại nét mặt ban đầu, không lộ ra mảy may khác biệt, cũng không để bất cứ ai nhìn ra sự khác thường.

...

Yên tiệc của Ngọc Lâm đ*o nhân cuối cùng kết thúc thành công.

Ngọc Lâm đ*o nhân thành công phô bày ra sự nhiệt tình của hắn đối với sứ giả Đạo Nguyên tông. Hứa Thanh Long cùng các sư đệ của hắn cũng vừa lòng thỏa ý, thỏa mãn tiếp nhận sự nhiệt tình của đối phương.

Hoàng Mai quận chúa thành công đánh ra danh tiếng vang dội tại Ngọc Lâm hồ. Nàng cũng tiếp xúc với nhóm người Trần Nguyên trong đêm này. Tuy nhiên, có lẽ vì chênh lệch tuổi tác, cũng có lẽ bởi nàng và bọn hắn không phải ở cùng một cấp độ thiên kiêu, nàng không nhận ra thân phận của Ngọc Huyền vương cùng Lục Thiên Tuyết.

Bọn hắn cũng không chủ động giới thiệu.

Không có ý nghĩa.

Ngày hôm sau, đoàn sứ giả của Đạo Nguyên tông do Hứa Thanh Long vội vã lên đường. Hoàng Mai quận chúa cùng đoàn người hộ tống của nàng cũng gấp gáp đi theo.

Cùng ngày, Trần Nguyên và nhóm người của hắn đến gặp Ngọc Lâm đ*o nhân.

— QUẢNG CÁO —

“Cái gì? Các ngươi muốn rời khỏi?” Ngọc Lâm đ*o nhân ngạc nhiên.

“Đúng vậy, tiền bối.” Trần Nguyên đáp: “Mấy tháng qua, chúng ta đã làm phiền tiền bối quá nhiều. Hơn nữa, bây giờ nghe nói, Tà Ma đã tập kết lực lượng khổng lồ, chuẩn bị cho một cuộc tấn công quy mô lớn. Ngay hôm qua, Hoàng Mai quận chúa đã nói với chúng ta, tất cả Minh Nguyệt giới tu sĩ đều đang trên đường tập trung về tiền tuyến phương Đông. Nàng căn dặn chúng ta nên tranh thủ thời gian, sớm ngày hội tụ về nơi đó, cùng chung sức chống lại Tà Ma. Chúng ta dự định trong hai ngày nữa thì lên đường.”

Lời này của hắn là nửa thật nửa giả.

Muốn nói Thái Chu Vương triều có năng lực triệu tập tất cả tu sĩ là không có khả năng, bởi vì, bọn hắn không có thực lực ấy, cũng không có nắm giữ lợi ích khổng lồ đủ để chi phối các phương tán tu như Bát Đại Thế lực nắm giữ danh ngạch đi vào Thiên Môn.

Bất quá, lời hắn nói cũng không sai. Hiện tại, hầu hết toàn bộ Tà Ma đều hội tụ hướng tiền tuyến phương đông. Các tu sĩ Minh Nguyệt giới tới giới này có mục đích chủ yếu là đánh giết Tà Ma, tăng cường tu vi, đại bộ phận bọn hắn đều sẽ hướng về nơi đó mà đi tới.

Tà Ma tập trung số lượng lớn, tự nhiên là có tính nguy hiểm cực lớn. Nhưng đồng thời, cơ duyên cũng không ít. Số lượng Tà Ma khổng lồ như thế, tại trong mắt tu sĩ Minh Nguyệt giới, đó chẳng khác nào là một bảo tàng tài nguyên vô tận.

Một lần nữa, cơ duyên đi kèm với nguy cơ.

So với người Trái đất sinh sống an nhàn đã quen, tu sĩ của thế giới này có tâm lý chấp nhận mạo hiểm mạnh hơn nhiều lắm.

Sau một hồi thảo luận, nhóm người Trần Nguyên lần này cũng quyết định đi về chiến trường phương Đông. Lợi ích đơn giản là quá lớn. Về phần Diễn Thế giả cùng Diễn Thế tháp, sự tồn tại này đương nhiên gây nên áp lực cho bọn hắn. Tuy nhiên, cẩn thận suy nghĩ lại, nhưng kẻ này chưa chắc đã tạo thành mối uy hiếp cho bọn hắn. Nếu như Diễn Thế tháp có năng lực dễ dàng tiêu diệt Trần Nguyên, vậy Vân giới đã sớm xong đời.

Ngọc Lâm đ*o nhân nói vài lời tượng trưng níu kéo nhóm người Trần Nguyên. Những người sau cũng sẽ không thật ở lại.

Bọn hắn chân thành nói lời cảm ơn rồi lấy ra không ít tài nguyên, tặng lại cho Ngọc Lâm đ*o nhân cùng Ngọc Lâm hồ xem như cảm ơn đối phương đã chiếu cố bọn hắn thời gian mấy tháng qua.

Đây không chỉ là lễ nghi mà còn là sự lễ phép và đạo đức. Nào có lý bọn hắn ăn của người ta, uống của người ta, ở của người ta gần bốn tháng rồi đứng lên phủi mông là đi ngay.

Trần Nguyên lấy ra Linh Thủy pha loãng. Thanh Uyển mang đến đan dược cùng phù lục. Dược Huyên Huyên tặng một không ít dược thảo, dược tài. Ngọc Huyền vương, Lục Thiên Tuyết cũng mang theo không ít đồ tốt. Kiếm Hiệp Hay

Đưa đi nhóm người Trần Nguyên, Ngọc Lâm đ*o nhân gọi lên Đông Liên phu nhân, Đông Liên tiểu thư cùng mấy vị nhân vật hạch tâm, thảo luận tổ chức yến tiệc chia tay nhóm người Trần Nguyên, đồng thời chuẩn bị lễ vật đáp lại bọn hắn.

Mãi cho đến thật lâu sau, khi mọi người lục tục rời đi, Đông Liên tiểu thư mới ở lại, gặp riêng Ngọc Lâm đ*o nhân. Nàng rất thẳng thắn, nói: “Ngoại công, ta muốn rời đi cùng nhóm người Trần công tử.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.