Lúc này, lại có hai người nữa chạy tới. Một nam, một nữ, đều rất trẻ tuổi.
Nam nhân vóc người không quá cao, gương mặt có thể coi là tuấn tú, mặc trường bào màu lam nhạt, từng bước đi, cử chỉ đều thể hiện ra sự nho nhã, quý phái. Người này ty cầm một chiếc quạt giấy, dáng dấp giống như xuất thân từ Nho gia hoặc là người đọc sách, nhưng bên hông lại mang theo bội kiếm, phẩm cấp không tháp. Tam phẩm.
Lê Nguyên vận dụng Khởi Nguyên nhãn đối với hắn. Kết quả thu được: Tần Xuyên, hai mươi tuổi, tu vi Nhị Phẩm tầng bảy.
Nữ nhân theo sau nửa bước, gương mặt non nớt vô cùng, đoán chừng trẻ hơn nam nhân mấy tuổi. Mặc kệ là vậy, gương mặt nàng đã bắt đầu lộ ra mấy nét chim sa cá lặn, có lẽ chẳng qua mấy năm, lại trở thành một phương mỹ nhân. Nàng mang trên mình chiếc váy rộng, vàng nhạt, phù hợp vô cùng với tính cách hoạt bát, sôi nổi.
Hà Tiểu Thu, mười sáu tuổi, Nhị Phẩm tầng năm.
“Sư muội, ngươi làm sao biến mất?” Tần Xuyên lo lắng hỏi.
“Đúng vậy, sư tỷ. Ngươi làm chúng ta lo lắng chết mất. Viên Minh thành giờ đây đông đúc, ngư long hỗn tạp. Ngươi nếu muốn đi thì cũng nên thông báo cho chúng ta một tiếng.” Hạ Tiểu Thu theo sau nói.
Cùng lúc, hai người nhìn thấy Trần Nguyên đứng bên cạnh, không khỏi ngây ngẩn cả người: ‘Thật là một cái tuấn tú công tử.’
Chỉ là, ấn tượng của họ không có sâu sắc như Lữ Như Yên mà thôi.
Mà Lữ Như Yên, nghe thấy thanh âm của đồng môn sư huynh muội, khó khăn lắm mới đè nén nội tâm, ra vẻ bình tĩnh trả lời:
“Xin lỗi sư huynh, sư muội. Ta đột nhiên trong lòng có cảm ứng, thế rồi không hiểu thấy bị dẫn dắt tới đây.”
Hai người dường như không quá hài lòng với câu trả lời này, thế nhưng họ không trách cứ gì thêm. Tần Xuyên chỉ nói:
“Lần sau, sư muội trước thông báo cho ta và Tiểu Thu một tiếng. Như vậy, chúng ta cũng yên tâm.”
“Vâng, sư huynh.” Lữ Như Yên khẽ đáp.
Ba người đối thoại không hề che giấu chút nào. Trần Nguyên nghe được thì âm thầm kinh ngạc. Nơi sâu xa dẫn dắt? Này chẳng phải là nói đây là cơ duyên gắn liền với vận mệnh của nàng sao? Nếu không, sẽ không đến nỗi ngay khi hắn vừa có ý muốn mua về thì bị chen ngang.
Nếu như là kiếp trước, nói đến vận mệnh thì hắn chỉ khịt mũi coi thường. Thế nhưng là kiếp này, người tu luyện đều đi đầy đất, phi thiên độn địa có ở khắp nơi, nghiên cứu về vận mệnh cũng không ít, hắn không thể không tin tưởng.
Nếu là tu sĩ đạo hạnh cao một chút, hắn có lẽ sẽ ra tay tranh đoạt khối cổ ngọc một phen.
Bất quá, hắn có quy tắc của bản thân. Nếu như tu sĩ cảnh giới không thấp hơn hắn, hắn sẽ không ngại cùng đối phương ra tay tranh đoạt cơ duyên. Thế nhưng nếu đối phương cảnh giới thấp hơn hắn, lại trong tình huống phát hiện ra cơ duyên không muộn hơn hắn, Trần Nguyên là sẽ lặng lẽ nhường lại đối phương.
Đây là đạo đức.
Bởi vì, nếu ai cũng mạnh mẽ cậy lớn hiếp nhỏ, tu sĩ tiểu bối làm sao có không gian phát triển? Giới tu chân lại sẽ đi về đâu? Cũng không phải chỉ có hắn có tư tưởng này, đại đa số cấp bậc tiền bối đại năng đều là suy nghĩ như vậy. Cảnh giới đến độ cao nhất định, tâm tính tất nhiên sẽ hơn xa đê giai tu sĩ, tầm nhìn cũng xa hơn, lòng dạ rộng lớn hơn.
Một cách âm thầm, Trần Nguyên quyết định từ bỏ khối cổ ngọc.
Lúc này, Tần Xuyên cũng chú ý đến hắn, chủ động lên tiếng:
“Không biết vị này là?”
“Tại hạ Trần Nguyên.” Hắn chắp tay đáp lại, đầy đủ lễ nghĩa.
Một bên, Lữ Như Yên truyền âm cho hai người, nói qua về tính huống.
Cái này đích thực để Tần Xuyên cảm thấy khó xử. Nếu như là cả hai cùng phát hiện, cùng yêu cầu mua, vậy họ không có lý có cứ để giảng với đối phương, tất cả toàn bằng năng lực cạnh tranh. Mặt khác, khí tức trên thân đối phương tỏa ra để cho hắn phải kiêng kỵ.
Thật mạnh.
Mặc dù tu vi của hắn kém sư muội Lữ Như Yên một tầng, nhưng kém lại chẳng bao nhiêu, chỉ là một bước mà thôi. Cho hắn ba, năm tháng, hắn cũng có thể bước vào Nhị phẩm tầng tám.
Nhưng đối phương hoàn toàn khác, khí tức sâu không lường được. Đây tuyệt đối không phải Nhị Phẩm tám tầng sư muội hắn có thể so sánh, thậm chí chín tầng cũng không được. Người ta rất có thể đã là Tam phẩm cao thủ.
Mặc dù bọn hắn sau lưng có thế lực chỗ dựa, cũng không sợ hãi một Tam phẩm, nhưng nếu đối phương mạnh mẽ muốn đoạt, bọn hắn cũng chưa chắc đạt được mục đích, lại kết thêm một ác duyên. Nghĩ thế nào cũng bất lợi.
“Sư muội, mảnh cổ ngọc kia đối với ngươi rất quan trọng sao?” Tần Xuyên truyền âm hỏi.
“Không biết vì sao, ta cảm thấy nó vô cùng quan trọng đối với ta.” Nghĩ nghĩ, nàng nói tiếp: “Tựa như, mất đi nó, ta cũng mất mác đi gì đó, thế nhưng cụ thể là gì, ta lại không rõ ràng.”
Điều này để Tần Xuyên rất khó làm. Một thứ vô hình, không rõ ràng, không biết chính xác là gì, vì nó mà đi liều lĩnh tranh đoạt với cao thủ Tam phẩm, nghĩ thế nào cũng là không đáng.
Lữ Như Yên có giành tới có thể kéo ba người vào rắc rối không cần thiết, thấp giọng truyền âm:
“Sư huynh, như vậy… vẫn là thôi...”
Thế nhưng, Trần Nguyên lời nói để hai sư huynh muội bất ngờ:
“Ta xem, miếng cổ ngọc này hẳn là cùng cô nương có duyên. Đã vậy tại hạ không cùng cô nương tranh. Cô nương nhận lấy đi thôi.”
Lữ Như Yên ngây ngẩn cả người. Tần Xuyên thì bất ngờ.
Hắn suy nghĩ lại, đột nhiên chú ý tới cái gì. Một mảnh cổ ngọc vỡ nát mà thôi. Trong khi sư muội nhà mình thì dung mạo như thế. Hy sinh một chút đổi lấy sư muội vui lòng, đoán chừng nam nhân khắp thiên hạ đều sẽ làm như vậy. Suy diễn như thế, hắn thoải mái rất nhiều.
“Cái kia… Như Yên đa tạ công tử.” Lữ Như Yên ngại ngùng cúi đầu.
Tần Xuyên cũng chắp tay cảm tạ. Mặc dù đối phương có thể mục đích là vì sư muội hắn, bất quá thực tế rằng người ta nhường cho sư muội hắn là sự thật không thể chối cãi. Biểu thị là phải có.
Tần Xuyên không phải là có tình ý gì với sư muội mình. Mặc dù nàng rất đẹp, đẹp để cho hắn ngạt thở, nhưng muốn để sinh ra tình cảm nam nữ, vẫn là thiếu nhiều lắm. Cho nên, đối với hành động của Trần Nguyên, hắn sẽ chỉ chú ý mà không ngăn cản. Chỉ cần đối phương không làm ra điều quá phận, hắn không quản.
Không đạt được Khinh Vũ kiếm pháp, Trần Nguyên có ý định rời đi. Ấy vậy, Tần Xuyên bỗng hỏi:
“Trần huynh cũng là đến tham gia thiên kiêu luận đạo hội?”
“Thiên kiêu luận đạo hội?”
“Nguyên lai là Trần huynh chưa biết?”
“Mong Tần huynh chỉ giáo.” Trần Nguyên chắp tay hỏi.
Thiên kiêu luận đạo hội, hắn quả thực là không biết, cũng chưa từng nghe nói qua. Có thể, cũng vì trận luận đạo hội này, cho nên mới dẫn đến Viên Minh thành tu sĩ trở nên náo nhiệt như vậy. Hơn nữa, còn đa phần là tu sĩ trẻ tuổi.
Tần Xuyên gật đầu:
“Vậy Trần huynh biết Hoàng Thạch Hoàng công tử chứ?”
Trần Nguyên lắc đầu. Cái này làm cho Tần Xuyên sửng sốt không thôi, không khỏi nghĩ, tên này từ kẽ đá chui ra chứ? Có người đến Viên Minh thành mà không biết Hoàng Thạch.
Bất quá, gần hai mươi năm hàm dưỡng không phải là để chưng cho đẹp. Tần Xuyên từ tốn giải thích.
“Hoàng Thạch Hoàng công tử là trưởng nhi tử của Hoàng Minh Hoàng thành chủ, mà Hoàng thành chủ chính là đương nhiệm thành chủ của Viên Minh thành. Vị Hoàng công tử này nổi danh là thiên kiêu, tuổi mới hai mươi nhưng tu vi đã là Nhị phẩm tầng chín đỉnh phong, tùy thời có thể bước vào Tam phẩm.
Trận này luận đạo chính là do Hoàng công tử mở ra. Tại hạ nhưng là nghe nói, có đến trên dưới năm nghìn tuổi trẻ thiên kiêu tại Thiên Nam quận mộ danh mà đến.”
Thiên Nam quận là một trong bảy quận của Tô Châu. Còn Tô Châu lại là một trong hai mươi Châu của Nam Hoàng vực dưới lãnh thổ loài nhân tộc, địa vực rộng lớn vô ngần, vương triều, tông môn lên đến hàng trăm,hàng nghìn. Tính đến thực lực tổng hợp của tu sĩ, cũng có thể đứng hàng năm Châu mạnh nhất. Điểm này thông tin, Trần Nguyên có thể tìm đến dễ dàng. Mà Viên Minh thành, cũng vừa vặn nằm phía Nam Tô Châu.
“Vị Hoàng công tử này có sức hiệu triệu lớn đến vậy?” Trần Nguyên hiếu kỳ hỏi.
Từ giọng điệu của Tần Xuyên, hai mươi tuổi, tu vi đạt đến Nhị phẩm đỉnh phong dường như được coi là thiên tài. Vậy hắn coi là gì?
Bất quá, điều càng chú ý hơn là người này kêu gọi luận đạo, vậy mà có đến năm nghìn thiên kiêu trẻ tuổi mộ danh. Danh khí lớn đến vậy?
Tần Xuyên cười lắc đầu:
“Cũng không phải. Mặc dù nói Hoàng công tử thiên phú tu luyện xuất chúng, làm người lại đúng mực, đối nhân xử thế tìm không ra điểm xấu, là thiên kiêu nổi danh khắp Thiên Nam vực. Thế nhưng chỉ chừng đó cũng chưa đủ để lôi kéo năm nghìn tu sĩ trẻ tuổi đến.”
“Nói như vậy, chính là do thanh danh của Hoàng thành chủ rồi?” Trần Nguyên nói. Con dựa danh khí của cha. Rất bình thường đi.
“Cũng không phải.” Tần Xuyên lắc đầu. Thế rồi, hắn thần thần bí bí nói nhỏ: “Nghe nói, Hoàng thành chủ đưa tin, lần luận đạo này sẽ mở ra Thần Hà sơn. Bất kỳ tu sĩ nào tham dự trận luận đạo này, đều sẽ được phép tiến vào Thần Hà sơn.”
“Thần hà sơn?” Trần Nguyên nghi hoăc.
Tần Xuyên cũng là nghi hoặc. Người huynh đệ này đúng thật là cái gì cũng không biết? hắn chui ra từ khe đá hay sao?
Thế nhưng, Tần Xuyên vẫn là kiên nhẫn giải thích. Đối phương tu vi cao hơn hắn, ai sẽ lại ngại đi kết một cái thiện duyên. Hơn nữa, tin tức này cũng không tính là bí mật. Nói ra đều chẳng mất gì.
“Thần Hà sơn là một ngọn núi đặc biệt, nằm về phía Đông Bắc của Viên Minh thành, cách thành này bảy trăm dặm. Ngọn núi độc thuộc về Hoàng gia. Nghe nói, mỗi mười năm một lần, ngọn núi này sẽ xảy ra dị tượng, hàm chứa trong đó Đại Đạo áo nghĩa, huyền diệu vô cùng. Đặc biệt hữu ích đối với tu sĩ trẻ. Chỉ cần tại khi dị tưởng xảy ra, tại đó cảm ngộ, thu hoạch sẽ phong phú vô cùng, tu vi cũng phóng đại một mảng lớn.
Bất quá, nói đến cũng lạ, dị tượng tại Thần Hà sơn cũng chỉ có tác dụng với tu sĩ cốt linh không quá ba mươi. Tu sĩ trên ba mươi tuổi, căn bản vô dụng. Các đời tiền bối từng nhiều lần thử qua. Đây là họ rút ra kết luận.Còn về nguyên do vì sao thì chưa ai trả lời được.”