Cầu Đạo

Chương 222: Chương 222: Tính toán




Gian nhà trúc của Diệu Chân Tôn giả lâm vào trầm mặc thật lâu. Sau đó, Đạm Đài Thanh Chiếu thành khẩn hỏi: “Sư tôn, hạo kiếp này đến tột cùng lại là thứ gì?”

Hạo kiếp nguy cơ là thế, dù là Thất phẩm Tôn giả cũng có nguy cơ vẫn lạc, một cái Bách Linh Hoàng triều cuốn vào trong đó thì nào có khác một chiếc thuyền con tròng trành trong cơn bão dữ giữa đại dương. Đạm Đài Thanh Chiếu nhu cầu bức thiết muốn làm chuẩn bị.

Diệu Chân Tôn giả lại không trực tiếp trả lời đồ nhi của mình, thay vào đó, hắn hỏi ngược lại: “Chiếu nhi, những năm gần đây, ngươi thấy lứa đệ tử mới nhập môn Bách Linh học phủ như thế nào?”

Đạm Đài Thanh Chiếu biểu lộ có chút nghi hoặc, thế nhưng vẫn thành thật gật đầu: “Rất mạnh thưa sư tôn, so với quá khứ bất kỳ thời đại nào đều chói mắt, rực rỡ hơn nhiều. Thậm chí, thời đại này cũng có thể xưng là hoàng kim thịnh thế cũng không sai.”

Thân là Nữ Hoàng của một Hoàng triều, nàng làm sao có thể không coi trọng thế hệ ‘máu mới’ của Hoàng triều mình. Đó là tương lai sẽ chống lên trụ cột Hoàng triều ngàn năm sau, nàng luôn thời thời khắc khắc quan sát chất lượng của từng lứa thiên kiêu ngay từ khi vừa kế vị vị trí Nữ Hoàng. Trong khoảng thời gian một trăm năm trở lại đây, số lượng thiên kiêu sinh ra nhiều đến mức quá phận.

Dĩ vãng, ở Bạch Linh Hoàng triều, đệ tử trẻ tuổi, tư chất cấp bậc thiên tài, có thể tại trước ba mươi tuổi thành tựu Tam phẩm Đại tu sĩ, trước một trăm tuổi thành tựu Tứ phẩm Thượng nhân, cách mỗi ngàn năm mới có cơ hội xuất hiện một, hai vị, hơn nữa, cơ hội không phải thật sự cao. Hai ngàn năm trước, thời kỳ mà Đạm Đài Thanh Chiếu mới bái nhập Bách Linh học phủ, toàn bộ Hoàng triều cũng chỉ có nàng cùng vị cựu hôn phu của nàng đạt tới cấp độ này mà thôi, lại phải đợi hơn một ngàn năm sau đó Bách Linh Hoàng triều mới xuất hiện thêm vị thứ ba sở hữu tư chất xuất chúng như vậy. Đây không phải là nói Bách Linh Hoàng triều nhân tài thưa thớt, mà tình trạng chung của Minh Nguyệt giới sở dĩ vốn là như vậy. Có thể tại trước ba mươi tuổi thành tựu Tam phẩm Đại Tu sĩ, dù ở Ba ngàn thế giới cũng được coi là thiên tài; thân là một phương tiểu thế giới, dưỡng dục ra loại này thiên tài đối với Minh Nguyệt giới đều có phần gồng gánh. Bách Linh Hoàng triều có thể trong vòng ngàn năm xuất hiện nhân tài kiệt xuất cập bậc này đã coi như cực kỳ nổi bật, khí vận nghịch thiên rồi.

Vậy mà trong vòng trăm năm trở lại đây, thiên tài mọc lên như nấm sau mưa. Lấy cấp độ tiêu chuẩn thiên tài của quá khứ đến đánh giá, loại kia đã không còn ngàn năm sinh ra một vị nữa rồi. Bách Linh học phủ, cứ cách mỗi hai, ba mươi năm đều sẽ xuất hiện mấy vị như thế, thiên tư tung hoành, lực áp thế hệ trước học sinh. Thậm chí, ngay cả hiếm có vạn năm mới xuất hiện Linh thể, thời gian gần đây, Bạch Linh học phủ cũng tiếp nhận mấy người.

Không chỉ có Bách Linh học phủ, mà ngay cả các thế gia, tông môn, Vương triều phụ thuộc Bách Linh Hoàng triều, đệ tử cấp bậc thiên tài cũng xuất hiện lớp lớp, tựa như sóng sau đề sóng trước, nhiều không kể xiết. Ngoài ra, tình báo từ các thế lực khác trên Nguyệt Châu cũng mang về tình huống tương tự. Không có bao nhiêu người biết vì sao lại có chuyện này. Tất cả mọi người chỉ có thể đưa ra một lời giải thích mà bọn hắn cho rằng là hợp lý nhất: Hoàng kim thịnh thế đang đến. Thời đại này đã được chú định là thời đại sáng chói nhất trong lịch sử Minh Nguyệt giới.

Diệu Chân Tôn giả, nghe lời đồ nhi, gật đầu đồng tình: “Chính xác là như thế. Trăm năm trở lại đây, số lượng thiên tài xuất hiện so với cả vạn năm trước đố cộng lại còn phải lớn hơn. Bất quá… “Diệu Chân Tôn giả nghiêm túc nhìn Đạm Đài Thanh Chiếu, cái nhìn để người phía sau có chút căng thẳng: “... cái gọi là Hoàng Kim thịnh thế chỉ là một lời giải thích không hoàn chỉnh mà thôi.”

“Không hoàn chỉnh?” Đạm Đài Thanh Chiếu có chút giật mình. Sau đó, nàng liên tưởng tới lời trước đó của sư tôn, thận trọng hỏi: “Sư tôn, ý của ngài là, thiên tài xuất hiện nhiều như vậy, là ứng với thế giới đại kiếp nạn mà sinh?”

“Có câu, thời thế xuất anh hùng.” Diệu Chân Tôn giả nói: “Không có đại kiếp nạn, lại như thế nào có cơ hội cho anh hùng tỏa sáng đâu?”

Đạm Đài Thanh Chiếu trầm mặc, lâm vào trong suy tư. Diệu Chân Tôn giả nói tiếp: “Ngươi cũng có thể hiểu, thiên tài xuất hiện lớp lớp, ấy là bản năng của thiên địa này tự phòng vệ trước đại kiếp nạn. Trước bất kỳ đại nạn nào, luôn luôn cần những nhân vật anh hùng, hoặc ngoài sáng, hoặc trong bóng tối, dẫn dắt thế giới vượt qua. Đây đã là quy luật từ xưa đến nay.”

“Cho nên, những thiên tài xuất hiện trong thời gian gần đây chính là ứng lần đại kiếp nạn này của thế giới mà lên, tương lai càng là chú định trở thành nhân vật phong vân?”

“Vậy thì lại chưa hẳn.” Diệu Chân Tôn giả lắc đầu: “Thiên kiêu dù lại nhiều, nhưng chưa hẳn tất cả đều có thể trưởng thành, trở thành nhân vật thủ lĩnh một thời đại. Chỉ một trong số nhỏ những kẻ ấy, thân phụ đại khí vận, nhận được thiên địa chiếu cố, trong hồi kiếp nạn này trở thành người ứng kiếp mới là những kẻ có cơ hội càng lớn độc lĩnh phong tao, tỏa sáng dưới thời đại này.”

“Đại khí vận gia thân? Loại tồn tại này thực sự tồn tại?” Đạm Đài Thanh Chiếu kinh ngạc. Thân nhận được thiên địa chiếu cố, cơ duyên lớp lớp, tu hành thông thuận, tốc độ đột phá cực nhanh,... những khái niệm này, nàng chỉ thấy qua trên những cổ tịch thực xa xưa, hơn nữa người viết đề cập đến cực kỳ mơ hồ, không miêu tả rõ ràng, tần suất xuất hiện lại cực thấp. Rất nhiều người cho rằng, đó chỉ là truyền thuyết mà thôi. Nàng đã từng như vậy; nào có thể ngờ, ngày hôm nay lại đạt được chính sư tôn công nhận.

Diệu Chân Tôn giả dường như không có bao nhiêu bất ngờ với phản ứng của nàng. Hắn nói: “Khi nào ngươi đạt đến cảnh giới của ta, những chuyện này, tự nhiên không còn là bí mật. Đại khí vận gia thân, nói đến không phải là như thế xa xôi.”

Đạm Đài Thanh Chiếu khẽ gật đầu, chấp nhận lời giải thích này. Suy tư một lát, nàng dứt khoát hỏi: “Sư tôn, Bách Linh Hoàng triều của ta, phải chăng cũng có loại này người mang Đại khí vận?”

“Có, hơn nữa còn không chỉ là một người.”

Không hổ là Nữ Hoàng một phương Hoàng triều, nàng ngay lập tức nghĩ đến một hệ liệt các ảnh hưởng và hệ quả của các Đại khí vận giả đối với Hoàng triều, cũng gần như ngay tức khắc nghĩ đến biện pháp ứng đối và tận dụng những kẻ được thiên địa chiếu cố này. Bất quá, trước đó, nàng cần tham khảo ý kiến từ sư tôn: “Vậy ta có nên…”

Đáng tiếc, Diệu Chân Tôn giả ngay lập tức phản đối nàng: “Chiếu nhi, ngươi trước không cần vội vã tìm ra những kẻ thân mang đại khí vận kia. Cứ để cho bọn hắn tự nhiên trưởng thành mới là phương pháp xử lý tốt nhất. Mạnh mẽ can thiệp vào mệnh cách của bọn hắn, nếu xử lý không cẩn thận, rất dễ nhận đến thiên địa phản phệ, tới lúc đó, dù là vi sư cũng gánh không nổi. Mặt khác, ngươi cũng không cần vội vàng. Đại Khí Vận giả loại người này, chỉ cần có cơ hội thì nhất định sẽ nổi bật. Chỉ cần thời cơ vừa đến, bọn hắn tất lộ diện ngoài ánh sáng, tới lúc đó, chỉ cần hơi chú ý một chút liền sẽ nhận ra bọn hắn.”

Nói đến đây, Diệu Chân Tôn giả thần sắc hơi trầm lại, ánh mắt trở nên thâm thúy: “Không chỉ có thế, vi sư phải nhắc nhở ngươi. Tiếp cận Đại Khí Vận giả, Chiếu nhi ngươi phải hành động thật thận trọng hết sức có thể; đồng thời không thể quá thân cận với bọn hắn, tốt nhất giữ một khoảng cách nhất định. Bọn hắn thân phụ thiên địa che chở, nếu ngươi buông lỏng ý thức, tới lúc đó, rất có thể bản thân ngươi chẳng những không lợi dụng được đối phương mà tương phản còn bị đối phương chinh phục, một thân khí vận, thậm chí Hoàng triều khí vận đều bị đối phương thôn phệ không còn.”

Vừa nghe đến đây, Đạm Đài Thanh Chiếu sắc mặt phát lạnh, lạnh lùng nói: “Đa tạ sư tôn nhắc nhở. Trên đời này, không một kẻ nào có thể khiến cho Thanh Chiếu thần phục.”

Diệu Chân Tôn giả âm thầm gật đầu. Tính cách của đồ nhi hắn, hắn sao còn không hiểu. Ẩn nhẫn hơn một ngàn năm, tính toàn kỹ lưỡng không bỏ sót, làm người mạnh mẽ lại quyết đoán, hết thảy để mưu hồ Hoàng vị, hắn đối với vị đồ nhi này tương đối yên tâm. Thân là một vị Hoàng giả, Đạm Đài Thanh Chiếu càng có xu hướng ở bên trong đại kiếp nạn này tranh đoạt đến khí vận, đứng ở vị trí cao hơn người khác, trở thành thống lĩnh một phương, hùng bá thiên hạ. Nàng chắc chắn sẽ không chịu, vì một chút lợi ích, mà luồn cúi, thần phục trước người khác, dù là kẻ đạt được thiên địa che chở cũng không thể.

Đạm Đài Thanh Chiếu, nàng, là một vị đế vương có dã tâm không nhỏ.

Chỉ là, Đạm Đài Thanh Chiếu còn quá trẻ, cảnh giới không đủ cao, nàng chưa biết đến sức mạnh đáng sợ của thiên địa đại thế. Đây cũng là lý do mà hắn muốn đưa Trần Nguyên đến bên người nàng. Có hắn tại, hắn đầy đủ chống lại được cỗ sức mạnh vô hình kia. Hơn nữa, từ Diệu Chân Tôn giả thôi diễn, Trần Nguyên không phải là kẻ sẽ thần phục được đồ nhi hắn; khả năng không phải là con số không tuyệt đối, nhưng cũng nhỏ vô cùng, cơ hồ có thể bỏ qua.

“Mặt khác,... “ Diệu Chân Tôn giả bổ sung: “... Đối với các Đại Khí Vận giả, Chiếu nhi ngươi không chỉ giữ tâm đề phòng, mà càng cần cẩn thận tra xét lại lịch, thân phận của bọn hắn. Đã ngươi có ý nghĩ lợi dụng bọn hắn, vậy cũng có không ít người có chung ý định này.”

“Thanh Chiếu biết rõ.” Đạm Đài Thanh Chiếu nghiêm túc gật đầu đáp lại. Kỳ thực, không cần sư tôn nhắc nhở, nàng cũng sẽ chú ý điểm này. Ở điểm dùng người, nàng so với sư tôn Diệu Nhật Tôn giả càng có ý thức mãnh liệt hơn rất nhiều.

“Một điểm cuối cùng thưa sư tôn.” Đạm Đài Thanh Chiếu đột nhiên hỏi: “Trần Nguyên, hắn, cũng là Đại Khí Vận giả sao?’

“Không phải.” Diệu Chân Tôn giả không chút do dự lắc đầu. Bất quá, còn nhanh hơn tốc độ Đạm Đài Thanh Chiếu phản ứng, hắn nói ra: “Hắn so với Đại Khí Vận giả còn đặc thù hơn.”

- -------------------------------

Trần Nguyên rời đi căn nhà trúc của Diệu Chân Tôn giả, một đường đáp không phi hành, thẳng hướng về động phủ của hắn mà đi. Trong đầu hắn lúc này đã tràn đầy hình cảnh của Đạm Đài Thanh Chiếu. Không phải bởi vì dung nhan của nàng xinh đẹp; mặc dù sự thật chính là như thế; nhan sắc của nàng còn vượt qua Bích Liên tiên tử một cấp bậc, dù khắt khe đánh giá đều có thể đạt đến mười điểm, cùng với Hạo Nguyệt Chân quân, Khinh Vũ Chân quân hay Đại Khí Vận giả Thượng Quan Mộ Hoàng một cái cấp độ, so với nữ chủ Chu Thường Ly còn thắng qua nửa bậc.

Bất quá, thứ hắn chân chính để ý tới là biểu hiện của nàng. Năng lực Khởi Nguyên nhãn có thể giúp hắn nhìn thấu tu vi cảnh giới, thể chất, năng lực đặc thù của đối phương, nhưng lại không giúp hắn nhìn ra tâm tư, tính cách, nội tâm chân thật của con người. Một con mắt tỉ mỉ và một cái đầu nhanh nhạy lại giúp hắn làm được điều đó.

Cẩn thận hồi tưởng lại quá trình tiếp xúc với Đạm Đài Thanh Chiếu, Trần Nguyên có thể từ ánh mắt, cử động, thần thái, tác phong, khí chất của nàng rút ra mấy kết luận:

Vị Nữ Hoàng của Bách Linh Hoàng triều này là một kẻ kiêu ngạo, cực kỳ kiêu ngạo. Đây không phải chủng loại kiêu ngạo luôn luôn khoe khoang, khoe mẽ bản thân ngoài miệng, cũng không phải loại kiêu ngạo luôn nhìn đời bằng nửa con mắt, khinh thường anh hùng thiên hạ. Sự kiêu ngạo của Đạm Đài Thanh Chiếu giống như đến từ tận bên trong xương tủy, luôn luôn có một loại tư thái cao cao tại thượng, nhìn xuống chúng sinh, thứ mà được ẩn giấu cực kỳ sâu đằng sau khí chất uy nghiêm, biểu cảm lạnh lẽo vô tình.

Hơn nữa, Đạm Đài Thanh Chiếu là người có dã tâm và dục vọng khống chế rất cao. Là Hoàng đế thì hai đặc tính này không thể thiếu; mất đi dã tâm và ham muốn khống chế, đó sẽ là một vị Hoàng đế thất bại. Thế nhưng, dã tâm và dục vọng khống chế của Đạm Đài Thanh Chiếu cực lớn, lớn hơn xa rất nhiều người Trần Nguyên từng gặp qua. Đặc biệt là ánh mắt, cử chỉ, thái độ của nàng mỗi khi đề cập các vấn đề liên quan thế lực phụ thuộc bên dưới Bạch Linh Hoàng triều, hay Ninh Hoa cung, Tuyệt Vân Hoàng triều và ẩn thế Lam gia, những kẻ sắp đặt chân đến Bạch Linh học cung.

Ngoài ra, thông minh, tinh tế, sắc sảo, lạnh lùng là điều cực kỳ dễ nhận ra ở người nữ nhân này; quả quyết, dứt khoát, tâm cơ nặng nề, thậm chí có chút vô tình thì khó nhận ra hơn, điều này cần dụng tâm chú ý tới từng chi tiết nhỏ nhất, lại kết hợp với chút kiến thức nửa vời về tâm lý học Trần Nguyên còn nhớ từ kiếp trước, hắn mới nhận ra.

“Xem ra, những lời đồn trên phố về nàng một nghìn năm trước không phải là không có căn cứ.” Trần Nguyên âm thầm nghĩ đến.

Kết hợp lại hết thảy, Trần Nguyên dần có có nhìn tổng quát về Nữ Hoàng của Bách Linh Hoàng triều. Đến đây, hắn càng vững tin hơn với quyết định lúc trước khi từ chối lời đề nghị của Diệu Chân Tôn giả, nữ tử như vậy không phù hợp trở thành đạo lữ của hắn; đừng nói là trở thành đạo lữ, ngay cả việc tiếp xúc cũng phải cẩn thận tính toán.

Tất nhiên, đứng trên vai trò một người bạn đời, Đạm Đài Thanh Chiếu không phải là lương phối; bất quá, trên vai trò một đồng minh, nàng sẽ cung cấp một sự trợ giúp to lớn. Vấn đề là, hắn cần như thế nào ở trước mặt vị Nữ Hoàng này tận dụng được nó mà đạt được sự hiệu quả lớn nhất trong khi giảm thiểu tối đa rủi ro và nguy hiểm.

“Lấy nàng thân phận cùng thực lực, sớm muộn gì Diệu Chân Tôn giả cũng nhắc nhở nàng về các Đại Khí Vận giả. Ấn tính cách của nàng, nàng sẽ có thái độ gì với bọn hắn đâu?” Trần Nguyên suy ngẫm lấy.

Mặt khác, Diệu Chân Tôn giả từng tiết lộ rằng, vị hôn phu năm đó của Đạm Đài Thanh Chiếu cũng chuyển thế, thậm chí một kiếp này còn phụ Đại Khí Vận giả, chỉ là chưa từng nói cho hắn thân phận của đối phương, càng không muốn hắn tại trước mặt Nữ Hoàng nhấc lên điều này. Lúc đó, Trần Nguyên thật giật mình. Hắn vốn còn cho rằng tương lai Bách Linh Hoàng triều sẽ diễn ra một hồi kịch bản cẩu huyết đây. Thế nhưng, sau khi tiếp xúc với Đạm Đài Thanh Chiếu, hắn càng cảm giác, khả năng này sao mà nhỏ.

“Lại nói, Nữ Hoàng cũng che giấu tu vi.” Trần Nguyên thì thào: “Nếu Khởi Nguyên nhãn không nhầm, tu vi thật sự của nàng hẳn là Lục phẩm tầng chín, cùng với Khinh Vũ Chân quân không chênh lệch nhiều, khoảng cách Thất phẩm Tôn giả chỉ có một đoạn, hoàn toàn không giống như nhiều người đồn đoán, là Lục phẩm tầng bốn, tầng năm đơn giản như vậy. Không biết, Diệu Chân Tôn giả có biết đến điều này không?”

Hai ngàn tuổi, nếu như tu sĩ vẫn còn là Lục phẩm sơ kỳ, thiên tư như vậy chỉ có thể coi là phổ thông thiên tài mà thôi; còn nếu như hai ngàn tuổi mà tu sĩ có thể chạm đến Lục phẩm tầng chín, thậm chí ngưỡng cửa Thất phẩm Tôn giả như Khinh Vũ Chân quân, đây được coi là đỉnh tiêm thiên tài; lên một bước nữa, giống như Hạo Nguyệt Chân quân, có thể tại một ngàn tuổi thành tựu Thất phẩm, này chính là tuyệt thế thiên tài, cũng là ngưỡng cửa để trở thành Chuẩn Thánh Tử, Chuẩn Thánh Nữ cấp bậc nhân vật tại các Thánh Địa; Chuẩn Đế Tử, Chuẩn Đế Nữ tại các Tiên triều, hay Chuẩn Thần Tử, Chuẩn Thần Nữ tại các cổ lão thế gia. Đối ứng với mỗi cấp bậc, thiên phú, tư chất, tài năng đều có sự chênh lệch rất lớn.

Tùy thuộc vào Đạm Đài Thanh Chiếu thuộc về loại nào thiên tài, điều này có thể ảnh hưởng rất lớn đến Trần Nguyên, hắn cũng phải theo đó tùy chỉnh các ý nghĩ trong tương lai. Dẫu sao, Diệu Chân Tôn giả kéo hắn vào chuyện này, liên quan có thể lớn lắm, sai một li là đi một dặm.

Theo mạch suy nghĩ của hắn mỗi lúc một rõ ràng, kế hoạch sơ bộ dần được hình thành bên trong đầu Trần Nguyên.

Đúng lúc này, có đạo ánh sáng vạch ngang trời xanh, hướng thẳng đến phía Trần Nguyên mà đi. Hắn dừng lại. Đối phương cũng dừng, khoảng cách trước hắn chỉ có mười trượng. Ánh sáng tán đi, để lộ bên trong ba bóng người, đều là nữ tử. Chỉ là khác biệt với nữ tử thông thường, thân mang tiên váy, đầu cài trâm ngọc, mái tóc trang trí cầu kỳ, dáng người yểu điệu thướt tha, thì ba người này, thân mang áo giáp, tay cầm trường thương, tóc buộc gọn., đơn giản nhưng làm mất đi nét đẹp tinh tế của gương mặt tuyệt mỹ. Cả ba người tỏa ra khí thái anh tư bừng bừng, thứ đặc trưng vốn chỉ xuất hiện ở một chiến tướng nơi xa trường.

Trần Nguyên im lặng. Nữ tử đứng giữa, người có vẻ như thống lĩnh, tiến lên một bước, rất thẳng thắn nói: “Ngươi là Trần Nguyên?”

“Là ta? Các ngươi lại là ai?” Trần Nguyên nhìn qua ba gương mặt xa lạ, không nhớ ra được đã gặp bọn họ ở đâu.

Nử tử đi đầu khẳng khái: “Ta là Hàn Ngạo Kỳ. Năm tháng trước bị ngươi đánh bay khỏi lôi đài Hàn Ngạo Bá là em trai ruột của ta.” Lúc này, nàng nhìn chằm chằm Trần Nguyên, gằn từng chữ một: “Trần Nguyên, ngươi có dám lên lôi đài, cùng ta công bằng quyết một trận chiến?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.