Thiện Văn đạo nhân nói xong, năm vị tu sĩ trưởng bối của Kính Nguyệt hồ cũng rất bất đắc dĩ. Vốn dĩ, Thần Hà sơn sinh ra biến, ma tu hoành hành, thế cục rối loạn, bọn họ được lệnh tới đây, một là để đảm bảo ba tên tiểu bối, hại lại là để tra xét nguyên nhân, nào có nghĩ đến bị cuống vào vòng xoáy tranh đoạt lớn đến như thế.
“Trước vì để tránh hiềm nghi, chúng ta vẫn là nên tập hợp lại với những người khác.”
Mộc Kiếm chân nhân tổng kết, đồng thời, lại hướng Trần Nguyên:
“Trần Nguyên tiểu hữu nếu như không chê, có thể đồng hành cùng chúng ta.”
“Vãn bối trước đa tạ các tiền bối quan tâm.”
Trần Nguyên chắp tay nói. Hắn biết, Kính Nguyệt hồ tu sĩ đây là đang định che chở cho hắn trong thời gian này.
Tu vi Tam phẩm, trong thế hệ trẻ tuổi có thể xưng là vô địch, nhưng đặt tại thế hệ trước thì chẳng là gì cả. Một tên tán tu, không có thế lực chống lưng, trong giai đoạn hỗn loạn sắp tới rất dễ trở thành mục tiêu công kích của một nhóm tu sĩ điên cuồng tìm kiếm bảo vật.
Người ta mặc kệ ngươi có hay không Linh Bảo, trước cứ khống chế, khám người lại nói. mà kẻ bị khám, nhẹ thì tài sản bị lột sạch, mà nặng e rằng phế đi nửa cái mạng, không, mạng cũng chẳng còn.
“Những ngày kế, tán tu khẳng định vô cùng thê thảm.” Trần Nguyên nói khẽ.
Không chần chờ, hắn sắp xếp một chút liền đi theo nhóm người Kính Nguyệt hồ. Từ khí thế đến xem, hắn có lẽ không thua vị kia Mộc Kiếm chân nhân, thế nhưng, người ta ngỏ ý giúp đỡ, hắn không muốn từ chối. Lại nói, hắn cũng không thích mang thêm rắc rối cho bản thân.
Đoán người phi hành chừng nửa nén nhang thời gian, vượt qua khoảng cách mấy chục dặm liền dừng lại. Nơi này là một mảnh đất rộng, bằng phẳng, trải dài chí ít mười dặm, bị vây quanh bởi những đỉnh núi thấp và mảng rừng thưa. Gần như toàn bộ các thế lực lớn, bao quát cả lực lượng còn lại của Hoàng gia, còn có cả tán tu cũng tập trung tại đây.
Trần Nguyên quét mắt qua một vòng. Các thiên kiêu đều có mặt đầy đủ.
Những đệ tử trẻ tuổi nổi bật không có thương thế, khí tức thâm hậu, chỉ là gương mặt có chút uể oải. Rõ ràng, bọn họ dù không đánh lại ma tu thì cũng có năng lực chống trả, không đến mức ăn thiệt thòi.
Những đệ tử nòng cốt từ các đại thế lực, thực lực yếu hơn một chút thì trên thân mang theo ít nhiều thương thế, bất quá lại không đáng ngại, qua vài ngày điều dưỡng là khôi phục.
Những nhóm người này, đều riêng phần này, chia năm tụm ba theo thế lực, tìm vị trí cách biệt nghỉ ngơi.
Tán tu là thảm nhất, chết thì chết, phế thì phế, quá một nửa chịu thương vong. Những kẻ này, sau khi biết đến đại khái tình huống hiện tại, liền túm tụm lại một chỗ, gương mặt lộ thần sắc lo âu, sợ hãi.
Trần Nguyên cũng thấy được Đại Khí Vận giả Dịch Phong. Kẻ này vẫn như hình với bóng, một mực gắn liền với vị Xảo Vân tiên tử. Chỉ bất quá, không giống như người kia ung dung hoa quý, thanh khiết tao nhã, dáng vẻ hắn lộ ra vô cùng chật vật. Không chỉ là quần áo trên thân rách rưới, khắp người vết thương, khí tức hỗn loạn, trong thân thụ thương không nhẹ.
Thế nhưng, hắn là có thu hoạch, hơn nữa thu hoạch rất lớn. So với một tháng trước, khí tức hùng hồn hơn không ít. Hắn vẫn còn là Nhị phẩm tầng bốn, nhưng khoảng cách đến tầng năm đã không xa.
Trần Nguyên thật băn khoăn, hắn đây có phải là sáo lộ đánh quái thăng cấp phó bản hay là sáo lộ tuyệt cảnh thăng cấp. Rõ ràng so với những thiên kiêu khác, hắn tu vi yếu nhược không ít.
Nhóm tu sĩ Kính Nguyệt Hồ vừa đến liền gây sự chú ý của đám người, đặc biệt là những đại thế lực. Toàn bộ Tô Châu có thể ra bao nhiêu thế lực có Ngũ phẩm chân nhân? Dẫu Tô Châu có lớn, cương thổ liên miên trăm vạn dặm không dứt, nhưng xuất ra được Ngũ phẩm chân nhân thế lực chỉ bất quá đếm trên đầu ngón tay mà thôi.
Mộc Kiếm chân nhân và Thanh Minh chân nhân đại diện chào hỏi. Tại bên kia, Thiên Văn chân nhân cùng hai vị sư muội lại tìm một nơi độc lập, mang theo nhóm hậu bối làm nơi đặt chân.
Kính Nguyệt hồ tu sĩ không có nhiều hứng thú với Thượng Cổ Linh bảo. Bọn họ vô ý tranh đoạt. Không phải là không có ý tưởng, nhưng bọn họ biết rằng, một khi bị cuốn vào thì rất khó dứt ra, chẳng thà tránh thoát ngay từ đầu, an an ổn ổn vượt qua một lần này.
Tần Xuyên tu vi tinh tiến, Hà Tiểu Thu và Lữ Như Yên ngoài kinh hỉ đột phá, thu hoạch như vậy đã thỏa mãn mục đích chuyến đi lần này.
- ---------------
Tiếp những ngày sau đó, Trần Nguyên không đi ra ngoài. Hắn cùng với ba sư huynh muội Tần Xuyên đều ở tại trong trận pháp bảo hộ mà nhóm người Diệp Thanh Tuyết bày ra.
Không có việc gì làm, hắn dành ra đa phần thời gian cho việc tĩnh tọa tu luyện. Dị tượng vừa qua đi không lâu, ảnh hưởng tàn dư vẫn còn đó, tranh thủ lúc này tu luyện chính là làm ít công to.
Thông thường, các tu sĩ sau khi đạt được thu hoạch cũng là trở về bế quan tiêu thụ thu hoạch. Tình huống không cho phép, Trần Nguyên chỉ có thể tại chỗ thực hiện.
Tại ngày thứ mười lăm sau dị tượng bắt đầu, hắn bước vào Cảnh giới thứ tư Đệ Nhị trọng. Ngày thứ hai mươi hai, hắn bước vào Đệ Nhị trọng trung kỳ. Lấy hiện tại tốc độ, không ra mấy ngày tiếp theo, hắn liền đi đến Đệ Nhị trọng hậu kỳ.
Ba sư huynh muội Tần Xuyên thấy hắn chăm chỉ như vậy, liền không dám chậm chễ tu luyện. Người ta thiên phú, tu vi đều cao hơn bọn hắn nhiều, lại chăm chỉ như thế, điều này kích thích không nhỏ tới Tần Xuyên.
Về phần an toàn?
Nói đùa, bọn họ là ở trong Ngũ phẩm trận pháp phòng ngự, lại thời thời khắc khắc có ba vị chân nhân bảo hộ. Cho dù là Ngũ phẩm chân nhân tập kích đoán chừng cũng chẳng thương đến họ mảy may.
“Di, tiểu tử này tu luyện là cái gì công pháp? Ta vậy mà nhìn không thấu.” Tại một bên tĩnh tọa, Yên Nguyệt chân nhân âm thầm chú ý đến Trần Nguyên.
Bởi vì Hà Tiểu Thu nói cho nàng thái độ khác thường của Lữ Như Yên với nam nhân trẻ tuổi này, mà nàng đặc biệt phá lệ chú ý tới hắn.
Nàng cũng không có trực tiếp phản đối. Đệ tử nàng có thể tìm đến đạo lữ như ý là điều nàng vui thấy. Bất quá, chỉ thiên phú thôi là không đủ, nàng càng muốn quan sát tỉ mỉ con người này, bao quát nhân phẩm, đạo đức, cách hành xử,...từng cọc, từng cọc chi tiết nhỏ.
Cách đó không xa, Thiện Văn chân nhân cũng là nhíu mày, truyền âm cho hai vị sư muội:
“Đúng vậy, hắn tu luyện nhưng không thấy có ba động linh khí. Nhìn từ bề ngoài xem ra vô cùng yên bình, lại chính khí đường đường, không hề giống tà tu ma công.”
Đúng thế, Trần Nguyên tuổi còn trẻ, tu vi lại quá cao, dẫn đến những vị chân nhân này có chút nghi ngờ, hắn dùng tà ma ngoại đạo thủ đoạn, đi đường tắt tăng lên thực lực.
“Có đúng không, sư huynh, sư tỷ? Ta ban đầu cho rằng ảo giác, nhưng dần dần ta phát hiện ra, mình vậy mà nhìn không thấu tiểu tử này. Hắn hẳn tu luyện một loại công pháp vô cùng cao thâm.” Diệp Trường Tuyết cũng góp lời.
Sau đó, nàng suy nghĩ chốc lát lại nói:
“Kỳ thực, ta thấy Như Yên và hắn không phải là không được. Tuổi trẻ, thiên phú cao, tu vi nổi bật, dáng dấp anh tuấn, tính cách hiền hòa… “
Còn chưa nói hết, Yên Nguyệt chân nhân đã ngắt lời:
“Chuyện này tính sau. Trước hết cứ quan sát lại nói.”
Đồ đệ bảo bối của nàng há lại dễ dàng như vậy đưa ra ngoài.
Mặt khác, các nàng quan sát cũng chỉ là điều kiện qua cửa mà thôi. Chỉ có được các nàng chấp thuận, hắn mới có cơ hội đến gần Lữ Như Yên. Tất nhiên, cơ hội cũng chỉ là cơ hội mà thôi. Muốn kết thành đạo lữ, lúc ấy lại cần xem ý tứ của đồ đệ nàng.
- -----------
Thời gian cứ như vậy thong thả trôi qua. Ba vị Thiện Văn chân nhân, Yên Nguyệt chân nhân cùng Diệp Trường Tuyết nửa bước không rời vị trí.
Mộc Kiếm chân nhân cùng Thanh Minh chân nhân thì tham gia vào phái đoàn truy sát ma tu. Mặc dù bọn họ vô ý tranh đoạt Linh bảo, nhưng thái độ tru sát ma tu là phải có, ít nhiều vẫn phải làm ra dáng.
Đối nhân xử thế chính là như vậy. Có đôi khi, người ta không thể làm ra cử động quá dị biệt với phần còn lại, nếu không sẽ dễ dàng nhận lấy chỉ trích, thậm chí mục tiêu công kích.
Có tin hay không, nếu như cả năm vị chân nhân Kính Nguyệt hồ bo bo giữ mình, không ra ba ngày liền có tin đồn bọn họ ôm đồm, cất giấu Linh bảo chiếm làm của riêng?
Trần Nguyên cũng không phải dành toàn bộ thời gian liều mình tu luyện. Hắn mỗi ngày đều dành ra một, hai canh giờ nói chuyện phiếm với ba người Tần Xuyên, thuận tiện vì đó cập nhật tình báo mới nhất.
Từ những gì bọn người Tần Xuyên biết đến, ma tu dường như bị liên minh các đại thế lực phạm vi năm trăm dặm Thần Hà sơn, số lượng kẻ địch không hề nhỏ.
Chiến đấu bộc phát cơ hồ là diễn ra hàng ngày, tuy nhiên, đa phần đều là Nhị phẩm, Tam phẩm tiểu tu sĩ. Đạt đến cấp độ Tứ phẩm chân nhân cơ hồ là vô cùng hiếm thấy.
Liên minh các Đại thế lực thực lực mạnh mẽ, nhân số đông đảo, nhưng lại bởi vì phân tán bao vây mấy trăm dặm lãnh địa mà không thể tập trung, cho nên nhất thời bán hội không thể tận lực truy tung kẻ địch. Tình hình khốn cảnh còn muốn kéo dài một đoạn thời gian nữa.
Trần Nguyên cũng nghe ra, mỗi ngày đều có tu sĩ gặp phải ma tu tập kích, tử thương không ít. Nghe nói, đó là bởi vì ma tu bị vây khốn không ra được, cho nên điên cuồng tiến hành trả thù. Tứ phẩm chân nhân không dám xuất động, sợ rằng đánh rắn động cỏ, nhưng đê giai ma tu lại cả gan làm loạn.
Chân nhân cấp bậc lại không thể ra tay ngăn cản điều này. Thứ nhất, số lượng đê giai ma tu thế mà nhiều lắm, bọn họ đánh không xuể. Thứ hai, bọn họ tự tiện rời bỏ vị trí dễ dàng loạn trận cước. Cuối cùng, bọn họ cũng muốn nhìn, đệ tử nhà mình ứng phó tình huống này như thế nào. Đây là cơ hội lịch luyện không tệ đi.
Cuối cùng, khổ nhất cũng là đám tán tu, mà sướng nhất cũng là đám tán tu.
Khổ nhất, bởi vì không có tu sĩ thế hệ trước bảo vệ, bọn hắn tình mạng nguy hiểm lúc nào không hay.
Mà sướng nhất, bởi vì hỗn loạn như vậy, cũng là cơ hội tốt mò chỗ tốt.
Trần Nguyên đối với điều này chỉ nghe mà thôi, lại không quá nhiều để tâm. Thế giới loạn, mặc thế giới loạn. Hắn chú tâm tu luyện không dao động. Chỉ cần thế giới chưa đến tận thế, sinh linh chưa đồ thán, hắn không quản.
Rốt cuộc cho đến ngày thứ sau khi dị tượng kết thúc, hắn đi đến Đệ Nhị trọng hậu kỳ. Bồ Đề kinh không hổ là Bồ Đề kinh, dẫu cho là tàn quyển cũng thúc đẩy đạo hạnh hắn tăng trưởng thần tốc, tốc độ này không phải là lĩnh ngộ Lôi đình ba loại chi ý có thể so sánh.
Cảnh giới càng về sau, tốc độ tăng lên càng chậm chạp. Nếu như chỉ dựa vào Lôi đình ba loại chi ý, muốn đi đến một bước này cần ít nhất hai tháng, chứ không phải mười ngày như vậy. Hơn nữa, đây còn là dưới trạng thái ảnh hưởng của dị tượng chưa hoàn toàn biến mất.
Tình huống bình thường, thời gian cần ít nhất gấp đôi.
“Cứ thế này, đột phá đến Đệ Tam trọng, không có một, hai tháng nữa cũng đừng nghĩ.”
Trần Nguyên thở dài nói. Thế nhưng, nội tâm của hắn lại không có chút nào thất vọng. Tốc độ tăng trưởng tu vi của hắn đã vượt xa kỳ vọng thời điểm hắn xuất sơn.
Đồng thời, hắn cũng âm thầm suy tính:
“Trong vòng một năm, có thể đột phá đến Đệ Tứ trọng. Đệ Ngũ trọng… thôi, để tương lai hãy tính.”
Cũng trong một ngày này, một bó lớn thiên kiêu tìm tới cửa. Chính xác thì không phải tìm hắn mà là tìm đến Tần Xuyên. Trần Xuyên nhìn thấy trong đám người có không ít thân ảnh quen thuộc. Mà đi đầu đều là những kẻ nổi bật:
Lam Nguyệt tiên tử, Lục Triển Nguyên Lục công tử, Thanh Vân tông Phong Tuyền, Xảo Vân tiên tử,... còn có cả Dịch Phong đi bên nàng như hình với bóng.
Phong Tuyền, qua một phen thương thảo, bèn hỏi:
“Thế nào, Tần huynh, cùng chúng ta tham gia Tru Ma Vệ đội, giương cao ngọn cờ Chính Đạo?”