Hạ Tiểu Thu liếc nhìn Trần Nguyên, cho hắn cái nháy mắt, rồi đối với Tần Xuyên, nhí nhảnh:
“Dịch Phong nha, tên này nói ra cũng là kỳ lạ. Hắn là đại thiếu gia của Dịch gia, một cái Tam phẩm thế gia vùng biên giới phía Đông Bắc Thiên Nam quận, cả gia tộc chỉ có hai vị tu sĩ cảnh giới Tam phẩm.
Người này thiên phú vốn được phán định là cực giai, linh căn càng là Băng hệ hiếm có, được cho là nắm giữ cơ hội giúp Dịch gia quật khởi. Có thể là, từ bé đến lớn, hắn tu luyện không thể nào tốt, tốc độ đột phá chậm không hợp lẽ thường. Cho đến tận năm mười lăm tuổi ngày đó, hắn vẫn chỉ là Nhất phẩm tầng ba, bị người ngoài xưng là Dịch gia phế vật. Ngay cả dịch gia cũng hoàn toàn từ bỏ niềm tin vào hắn.”
“Không thể nào.” Tần Xuyên cả kinh. Mười lăm tuổi vẫn còn là Nhất phẩm tầng ba? Nhưng mà hắn hiện giờ là một tên hàng thật giá thật Nhị phẩm tầng bốn, mà hắn mới có bao lớn? Hơn nữa, nhìn hắn khí tức hùng hồn thâm hậu, tựa như qua thiên chùy bách luyện, rèn rũa nhiều lần mới ra, không một chút nào giống như lợi dụng ngoại lực tăng lên tu vi.
Hạ Tiểu Thu nghiêm túc gật đầu:
“Vậy mà lại là sự thật, rất nhiều người biết đến điều đó. Có thể, đây cũng là điều thần bí ở hắn. Tại sau ngày sinh thần thứ mười lăm của hắn, Dịch Phong tu vi bỗng nhiên tăng mạnh, hắn một đường hát vang, đánh bại rất nhiều địch nhân trước đó, tựa như có thần minh trợ giúp. Ba năm qua đi, hắn mười tám tuổi, tu vi tăng đột ngột nhảy đến Nhị phẩm tầng bốn, vậy mà cảnh giới vững vàng không gì sánh nổi.”
Tần Xuyên ngạc trợn tròn mắt không nói nên lời. Ba năm, tăng từ Nhất phẩm tầng ba lên Nhị phẩm tầng bốn, trọn vẹn mười tầng? Trung bình một năm hơn ba tầng?
Điều này có thể sao?
Ngay cả luôn biểu hiện thành thục, ổn trọng Lữ Như Yên cũng giật mình, hai tay che miệng.
Không trách bọn họ thất thố như vậy. Thế giới này tu luyện vốn là sự kiện chậm chạp vô cùng.
Tại Nhị phẩm cảnh giới, một người bình thường tăng lên nhất trọng đều cần tới năm năm thời gian. Từ Nhị phẩm tầng một tới Tam phẩm tầng một, bao hàm cả thời gian đột phá bình cảnh, tu sĩ nào mà chẳng dành ra tới năm mươi, sáu mươi năm. Thậm chí, có người chậm một chút có thể chậm trễ tại cảnh giới này trăm năm.
Nhị phẩm tu sĩ đều có đến hơn hai trăm năm thọ nguyên, đủ dài để bọn họ mài.
Mà những cái được gọi là thiên tài thì dùng hai năm thời gian cho mỗi tiểu cảnh giới. Tựa như Tần Xuyên, hắn cũng là một phương thiên tài hiếm có, hai mươi tuổi ra mặt đã là Nhị phẩm tầng bảy.
Còn như Dịch Phong, một năm đột phá mấy tiểu cảnh giới? Nghe cũng chưa từng nghe nói.
“Kẻ này tất có đại cơ duyên?” Tần Xuyên trầm giọng nói.
Trước đó, hắn còn cảm thấy, đối phương tu vi quá thấp, không đáng để lo lắng. Hiện giờ, hắn mới thấy người này đáng sợ. Lữ Như Yên ở một bên trùng điệp gật đầu. Nàng hỏi:
“Kẻ này hẳn gặp được đại cơ duyên, như vậy không có bị người nhớ thương?”
Ý tứ của nàng rất đơn giản. Tu vi của Dich Phong đột nhiên tăng mạnh, điều này sẽ thu hút sự chú ý của rất nhiều tu sĩ. Điều đầu tiên người ta nghĩ đến sẽ là, hắn thu được đại cơ duyên. Mà Dịch gia thì quá nhỏ bé, chỉ có hai vị Tam phẩm tu sĩ, hiển nhiên không đủ sức bảo hộ hắn.
Hà Tiểu Thu đáp: “Trước đó, nghe nói hắn vẫn luôn điệu thấp làm việc, rất ít lộ ra phong mang. Chỉ là hai năm trước, hắn không hiểu thấu cứu được một vị Tứ phẩm chân nhân trong thương sắp chết, hơn nữa còn là Tứ phẩm chân nhân đỉnh phong. Đối phương vì đó mà nguyện ý làm hộ đạo giả cho hắn. Cũng từ đây, người này có chỗ dựa nên bắt đầu làm việc cao điệu, rất ít khi kiêng nể điều gì.”
Trần Nguyên một bên im lặng lắng nghe. Hắn nhưng là biết, đối phương chẳng phải là có cơ duyên gì. Hắn chỉ là có thứ vốn nên thuộc về hắn mà thôi.
Còn về cướp đoạt bạn sinh Linh Bảo? Vô dụng. Một khi chủ nhân chết đi, bạn sinh Linh Bảo sẽ triệt để phế bỏ. Cho nên, chưa từng nghe nói một ai ra tay cướp đoạt bạn sinh Linh Bảo. Đây là tu chân giới thường thức.
Bất quá, Trần Nguyên cũng không nói sự thật này với ba sư huynh muội. Hắn mặc dù không quen biết gì Dịch Phong, lại chẳng có giao tình, nhưng cũng không phải là người tùy tiện để lộ bí mật người ta.
- --------
Một bên khác, mâu thuẫn giữa Dịch Phong và nhóm công tử ca đã bị đẩy lên đỉnh điểm. Hai bên triệt để vạch mặt, trạng thái giương cung bạt kiếm, tùy thời có thể bộc phát.
Mười mấy tên công tử, ăn mặc nho nhã, nhìn hằn học vào Dịch Phong, trong miệng không ngớt lời miệt thị. Đáp lại, Dịch Phong không ngừng khiêu khích đối phương, hai nắm đấm nắm chặt, thể nội linh lực điều động đến cực hạn, sẵn sàng ra đòn kích sát.
Ngược lại là các đệ tử của Thanh Liên kiếm phái, bọn họ không quen thuộc lắm với Dịch Phong, cũng chưa từng có hảo cảm với vị bằng hữu mới của thần nữ bọn họ, cho nên không một ai đứng ra nói giúp hắn. Chỉ có Xảo Vân tiên tử duy trì ánh mắt lạnh như băng, quét qua đám người.
Đúng lúc này, một tiếng nổ vang lớn, xé tan bầu trời, thu hút sự chú ý của tất cả mọi người trong quảng trường. Cũng vì thế, bầu không khí căng thẳng lắng bớt đi phần nào.
“Hừ, tạm tha cho tiểu tử ngươi.” Một tên công tử buông xuống ngoan thoại.
“Ai chết vào tay ai còn chưa biết đâu, một đám công tử bột.”Dịch Phong không chịu yếu thế.
Dưới sự chú mục của hơn năm nghìn đối mắt, một bóng trắng đạp không mà đi, lơ lửng trên giữa quảng trường. Người đến là một nam tử trẻ tuổi, ngũ quan sáng tỏ, mày kiếm mắt sáng, mũi cao môi mỏng, tóc buộc thành búi, đuôi thả theo gió. Không thể nghi ngờ, người này là một mỹ nam tử. Hắn mặc một bộ áo bào màu trắng, phất phơ trong gió, tay cầm quạt giấy, hông đeo bội kiếm. lửng lơ giữa không trung, không nhiễm bụi trần, tựa như trích tiên hàng lâm. Một màn này, triệt để chấn động lòng biết bao nhiêu người, cũng triệt để luân hãm trái tim biết bao nhiêu nữ tu sĩ.
“Là Hoàng Thạch Hoàng công tử.”
“Đúng… đúng vậy, là Hoàng Thạch Hoàng công tử.”
Không biết là ai đó bắt đầu, tiếng hô mỗi lúc một lớn, tựa như cơn sóng trào, quét ngang qua quảng trường.
Dịch Phong nhìn thấy một màn này, tâm thần chấn động không yên, nội tâm phát ra từ đáy lòng hâm mộ. Hắn len lén liếc nhìn sang Xảo Vân tiên tử bên cạnh, thấy đối phương cũng không có bởi màn ra mắt ấn tượng của Hoàng Thạch mà rung động, trong lòng có không hiểu cảm giác an ổn.
Bỗng, có tu sĩ phát giác ra gì đó, lớn tiếng:
“Đạp không mà đi. Đó là đạp không mà đi.”
“Không phải nói, chỉ có Tứ phẩm chân nhân mới có khả năng đạp không mà đi sao?”
“Phải, chỉ có Tứ Phẩm. Nhưng như thế, chẳng phải là…”
“Tê… Hoàng Thạch Hoàng công tử đã là Tứ phẩm chân nhân.”
“Không thể nào, tuyệt đối không thể nào. Hai mươi tuổi, không thể nào là Tứ Phẩm chân nhân.”
…
Một nháy mắt, năm nghìn tu sĩ như nổ tung.Tiếng nghị luận không ngớt, lan tràn khắp mọi nơi. Màn ra mắt của Hoàng Thạch quá ấn tượng, làm cho người ta sửng sốt không ngớt.
Ở tại một góc, Tần Xuyên nhìn thấy, không khỏi bật cười:
“Tên này cũng thật biết bức cách.”
Hà Tiểu Thu có chút không hiểu, hỏi:
“Đại sư huynh, vì sao Hoàng Thạch có thể đạp không mà đi. Rõ ràng, tại cảm nhận của ta, khí tức của hắn vẫn thuộc về phạm vi Nhị phẩm.”
Lữ Như Yên khẽ cười, giải thích:
“Hoàng công tử đúng là vẫn còn Nhị Phẩm. Sở dĩ hắn có thể đạp không là vì hắn dùng Ngự Phong Thuật, pháp thuật này có thể cho phép Nhị Phẩm tu sĩ trong thời gian ngắn ngủi đạp lên cơn gió, cưỡi trên không trung. Vì vậy nhìn như hắn đạp không mà đứng. Tuy nhiên, pháp thuật này hao tốn Linh lực vô cùng, nên chẳng ai dùng nó để phi hành. Trang bức một chút thì có thể.”
Nói xong, nàng âm thầm cho mình ngón tay cái.
‘Hoàn mỹ, hình tượng của nàng trong một vị sư tỷ thành thục, ổn trọng là hoàn mỹ xây dựng.’
“Điều này ta biết a. Thế nhưng Ngự Phong thuật là mượn sức gió, cả người lay động, di chuyển không ngừng. Làm sao có thể như hắn, vững vàng tựa đứng trên đất bằng.”
“Cho nên mới nói, sư muội phải chăm chú đọc sạch, kẻo ra ngoài bị lừa mà không biết.” Tần Xuyên chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói: “Sư muội nhìn kỹ, dưới đế giày hắn có hai tòa trận pháp, một cái để thôi thúc gió, một cái để giữ thăng bằng thân hình. Hai trận pháp kết hợp, lại có ngự Phong thuật, hắn có thể giữ được ổn định. Bất quá, loại ổn định này tối đa chỉ duy trì được sáu mươi hơi thở.”
Trần Nguyên im lặng vuốt cằm. Hắn cũng là không ngờ, chỉ mấy tiểu pháp thuật, khéo léo kết hợp có thể tạo ra hiệu quả chói mắt đến như thế.
Quả nhiên, không ra bao lâu, thân hình của Hoàng Thạch chậm rãi hạ xuống đất. Tất nhiên, người này bắt thời gian rất chuẩn, bước đi vững vàng, tựa như đạp thanh mà xuống, không chút nào lộ ra chật vật.
Dưới chân hắn, trung tâm quảng trường, chẳng biết từ khi nào đã nổi lên một tòa đài cao, làm từ ngọc thạch, cao hai trượng so với xung quanh, mỗi chiều dài ba mươi trượng, tôn Hoàng Thạch lên vị trí cao hơn hẳn năm nghìn tu sĩ trẻ tuổi. Giờ khắc này, hắn đã là trung tâm của toàn bộ sự chú ý.
“Hoàng mỗ đa tạ các vị đạo hữu, tiên tử, không quản ngại ngàn dặm xa xôi, đáp lại lời mời của Hoàng mỗ, tham dự trận thiên kiêu luận đạo hội này.” Vừa nói, Hoàng Thạch vừa chắp tay hướng bốn phía, bộ dáng chân thành vô cùng.
“Hoàng mỗ cũng xin hứa, ngày hôm nay, bất kể thế nào, tất cả những vị đạo hữu, tiên tử, có mặt tại đây, đều có tư cách bước vào Thần Hà sơn.”
Một lời nói này, trực tiếp làm cho hơn năm nghìn tu sĩ sôi trào trong kích động. Không thiếu người hét lớn:
“Đa tạ Hoàng công tử.”
“Đa tạ Hoàng công tử.”
“Hoàng công tử đại khí.”
“Hoàng công tử đại khí.”
…
Hoàng Thạch giơ cao tay, ra hiệu cho mọi người trật tự. Chờ cho âm thanh yên ắng trở lại, để cho hơn năm nghìn đôi mắt hướng về phía hắn, Hoàng Thạch mở miệng lần nữa.
“Như vậy, Hoàng mỗ sẽ không nói nhảm. Kể từ bây giờ, Hoàng mỗ tuyên bố, thiên kiêu luận đạo hội… chính thức bắt đầu.”