Cầu Đạo

Chương 183: Chương 183: Từ Tuyết Nguyệt




Quay trở lại Thanh Châu, Nam Hoàng vực, hiện tại.

Trần Nguyên hai tay vẫn còn ôm lấy thân thể mềm mại của người nữ nhân xinh đẹp khung quốc khuynh thành trong lòng. Cứ mặc cho ngăn cách giữa bọn họ vẫn còn một lớp váy lụa mỏng, xanh nhạt, nhiệt độ cơ thể ấm áp từ trên người nàng vẫn tinh tế truyền đến lòng bàn tay hắn. Và theo mỗi nhịp hô hấp đều đặn, nặng nề, hương thơm ngan ngát theo làn gió nhẹ, phát ra từ chóp mũi nàng, thấm vào gan ruột người ta, làm mê đắm lòng người.

Lấy thang đánh giá dung mạo, Đại Khí Vận giả Thượng Quan Hà Dung làm mười điểm, Chu Thường Ly làm chín điểm rưỡi, vậy thì chí ít, nữ tử trước mắt cũng phải đạt đến chín điểm, thậm chí là hơn, nàng thua kém Chu Thường Ly vị nữ chính mô bản không đáng bao nhiêu.

Bất quá, hắn quả thực không có tâm tư đi hưởng thụ diễm phúc nhân gian như vậy. Nữ tử trong lòng của hắn, dường như cảm nhận được thân thể bị bắt lại, lại phát giác ra hơi thở của nam nhân gần trong gang tấc, nàng theo bản năng giãy dụa tìm cách thoát ra. Lại cộng thêm từ phía sau, Trần Nguyên phát giác ra một đạo ánh mắt lạnh sưu sưu dường như muốn xuyên thấu thân thể hắn.

Không cần nói liền cũng biết là ai.

Đứng trước mặt Lữ Như Yên còn dám bắt lấy một nữ nhân khác, hắn cảm giác, đây là hành động ngu xuẩn nhất mà hắn làm ra. Không kịp suy nghĩ gì thêm, Trần Nguyên vội vã vứt ngay nữ nhân trong tay xuống bên cạnh. Mà Thanh Loan xưa nay không ưa thích bất kỳ một ai ngoài Trần Nguyên chạm vào nó. Thế là thân thể khổng lồ của nó khẽ lắc một cái, tránh thoát khỏi nữ tử kia.

Kết cục, nữ nhân dung mạo khuynh quốc khuynh thành cứ như vậy thẳng tắp rơi xuống đất từ độ cao ngoài trăm trượng.

Nữ tử xinh đẹp: “...”

Thiên Lan: “...”

Lữ Như Yên: “...”

Thiên Lan nhìn cảnh này, im lặng không nói ra lời. Lữ Như Yên cũng bị chấn kinh đến. Nàng không tích Trần Nguyên tiếp xúc thân mật như vậy với nữ nhân xa lạ, thế nhưng cũng không phải để hắn trực tiếp ném nàng ra ngoài không trung. Chỉ riêng Thanh Loan quay chiếc cổ dài, nhìn lại phía hắn, hai mắt biểu thị vô tội.

Trần Nguyên tức giận trừng nó một chút. Sau đó, vận dụng linh lực, hóa thành một đạo lực lượng nhu hòa nâng đỡ nữ tử lên trên. May mắn thay, bởi vì bọn họ ở trên không trung khá cao, nữ tử kia còn chưa kịp chạm đất. Đồng thời, hắn cũng ý thức được một việc, người này thương thế trên thân rất nặng. Nàng tu vi cao hơn bọn hắn một đoạn, ý thức miễn cưỡng giữ được thanh tỉnh, thế nhưng ngay cả năng lực vận dụng linh lực cơ bản cũng không thể dùng được.

Quả nhiên, khi hắn nhìn đến thân thể nữ tử đang được chậm rãi nâng lên, hắn khẽ giật mình. Có không ít hơn hai mươi vết thương dữ tợn khắc sâu vào trên cơ thể nàng: trên vai, sau lưng, trước ngực, dưới bụng, cánh tay, bắp đùi,... gần như đâu đâu cũng có. Chúng là những vết rách dài, chém xuyên qua ý phục, xuyên thấu vào tận xương, để ngay cả chiếc váy xanh nhạt cũng lộ ra tả tơi, chật vật.

Nếu như chỉ có vậy, bằng vào sinh mệnh lực kinh khủng của tu sĩ, ngay cả Nhất phẩm tu sĩ cũng không coi vào đâu. Miễn là không phá hủy não bộ, bóp vỡ trái tim hay xoắn nát phổi, ngay cả Nhất phẩm Tiểu tu sĩ cũng chống đỡ nổi. Điều đáng sợ là, tận sâu bên trong mỗi một vết thương, ăn vào thịt, ngấm vào tủy là một loại khí quỷ dị màu đen, trôi nổi bồng bềnh như mực phiêu du trong nước vậy. Loại khí này không chỉ đang không ngừng ăn mòn nhục thể của nữ tử mà còn xâm lấn, đồng hóa linh lực, đồng thời tàn phá linh hồn của nàng.

Cùng một lúc, thứ khí quỷ dị kia đang hủy diệt cả ba phương diện quan trọng nhất đối với một tu sĩ của nữ nhân khuynh quốc khuynh thành trước mắt.

Trong khi Trần Nguyên còn tại đánh giá thương thế trên người nữ tử, đối phương cũng một mặt hận hận nhìn qua hắn. Gương mặt nàng đỏ bừng, không rõ là vì xấu hổ hay là giận dữ đến tột đỉnh. Cảm xúc của nàng ba động rất mạnh và chính nàng cũng không biết, nàng rốt cuộc là hận hắn cứ như vậy một tên nam tử xa lạ lại đem nàng ôm trọn vào lòng hay là hắn không một chút cảnh báo trước, không một chút khách khí đem nàng quẳng xuống đất. Nếu như không phải nàng hiện tại thân thể không còn sức lực, linh lực cũng không có cách điều động mà ngay cả bay lên cũng nhờ đối phương tiếp lấy, nàng nhất định phải xuất thủ giáo huấn hắn một phen.

Trần Nguyên đối mặt nữ tử ánh mắt, cảm giác có áy náy, lại có chột dạ. Hơn thế nữa, hắn cũng không thể một mực nâng đỡ nàng giữa không trung đi. Nhìn qua, ý thức của nàng, dưới sự công kích của thứ khí quỷ dị kia, dường như sắp không chống đỡ được bao lâu.

Bọn người Trần Nguyên giờ khắc này đã đáp xuống phía dưới mặt đất. Hắn nhìn quanh, lại không tìm được chỗ khoảng trống nào sạch sẽ, thích hợp đặt nữ tử xuống. Lữ Như Yên gặp ánh mắt của hắn, ngay lập tức minh bạch hắn cần gì.

“Trần công tử, để đó cho ta.” Nàng khẽ nói, hai tay bấm pháp quyết, thi triển một đạo pháp thuật.

Chớp mắt qua đi, một phiến đá rộng hàng trượng bị một thanh trường kiếm ngưng kết từ nước nhẹ nhõm gọt phẳng thành một cái giường. Lại thêm một đạo pháp thuật nữa rửa sạch sẽ bề mặt, Lữ Như Yên mới lấy ra tấm vải bông dày trải lên.

“Trần công tử, có thể.”

Trần Nguyên nhìn qua nàng, ánh mắt mang theo cảm kích. Lúc này, hắn mới đặt nữ tử xinh đẹp lên phía trên chiếc giường đá đã chuẩn bị sẵn. Hắn đối với nữ tử, mặt đầy xin lỗi: “Trước đó đã có nhiều chỗ mạo phạm tiền bối, mong tiền bối thứ lỗi.”

Nữ tử yên lặng nhìn qua người trước mắt. Hai nữ một nam. Rất trẻ tuổi. Bất luận là dung mạo hay khí chất đều không có chút điểm nổi bật nào. Thế nhưng, tu vi lại cao đến không hợp thói thường. Nên biết tại đất nghèo Thanh Châu này, có thể thành tựu Tam phẩm tại tuổi năm mươi đã đầy đủ xưng là thiên tài. Đến nỗi Tam phẩm trung kỳ như bọn hắn, tại tông môn đã đầy đủ lên làm chấp sự hay ngoại môn trưởng lão.

Nữ tử trong lúc nhất thời không biết nên nói cái gì. Cùng lúc, thân thể nàng cũng không chống đỡ được bao lâu, ý thức của nàng cũng sắp đến giới hạn chịu đựng. Đến lúc đó, coi như đối phương nổi lên ý đồ không thuần, nàng cũng đành bất lực.

Càng quan trọng hơn, nàng có kẻ thù truy kích, chỉ e không qua bao lâu liền đuổi tới. Đến lúc đó, mặc kệ ba người trẻ tuổi này có hay không phải người tốt, kết quả lúc đó đều không có sự khác biệt.

“Các ngươi…” Hao phí hết sức lực, nữ tử mới khẽ thốt ra được mấy chữ.

Lời còn chưa dứt, có năm cỗ khí tức hùng mạnh từ phương xa, xuyên phá trời xanh, lấy tốc độ cực nhanh mà lao tới. Trần Nguyên nheo mắt lại. Cả thảy có ba nam hai nữ. Hết thảy bọn hắn đều là Tam phẩm Đại tu sĩ.

Người dẫn đầu là một lão giả gầy còm, lưng còng, thân mang một bộ áo chùm cũ nát, rách rưới, đen xì bụi đất. Gương mặt khô quắt của lão bị chiếc mũ trùm đầu che đi phân nửa, chỉ lộ ra một chiếc mũi khoằm như ưng và đôi môi sứt nẻ, khô khốc. Bất quá, tu vu của hắn tình lình đã đạt đến Tam phẩm tầng chín đỉnh phong, chỉ kém một bước liền thành tựu Tứ phẩm.

Theo sau hắn là một nữ tử xinh đẹp, không, nên nói là yêu diễm đến cực điểm. Nàng sở hữu gương mặt tinh xảo, hai mắt to, lông mi cong vút, môi to son đậm, nổi bật trên làn da trắng bóc. Vóc dáng người nàng cực độ nóng bỏng, ngực lớn như thể tùy thời liền phá vỡ chiếc váy mà ra eo thon bó nhỏ đến một vòng tay liền ôm thừa, hông lớn, nổi bất trên chiếc váy bồng bềnh nửa kín nửa hở. Bất kỳ một nam nhân nào định lực không đủ cao, chỉ nhìn thoáng qua nàng liền sẽ không tự chủ trầm mê trong đó. Tu vi Tam phẩm tầng tám.

Một nam tử khác, dáng người cao lớn, thân thể thô kệch. Hắn khoác lên người một bộ quần áo đơn giản may từ da hung thú. Từng khối cơ bắp trên người hắn cuồn cuộn, cứng như thép đúc, lại kết hợp với màu da đồng hun, căng phồng sau lớp quần áo, tạo cho người xem cảm giác thị lực cực mạnh. Trên tay hắn mang là một chiếc rìu chiến pháp khí, dài đến nửa trượng, nhìn qua cực kỳ khủng bố, dễ là nặng đến mấy trăm vạn cân, phẩm giai vào hàng Tam phẩm hạ đẳng. Kẻ này tu vi lại là Tam phẩm tầng sáu.

Người thứ tư là một nữ tử hơi thấp, thân thể nhỏ bé. Nàng khoác lên mình chiếc áo đen tuyền, nổi bật dưới ánh mặt trời. Hai chân nàng khá nhỏ, bị bó chặt lại trong chiếc quần đi đường, giày được may từ da hung thú, bên trên có hai, ba trận pháp nhỏ khắc họa, đoán chừng cũng là một kiện pháp khí không tầm thường. Gương mặt của nàng bị che lại bởi một chiếc mặt nạ ôm sát vào vào mặt. Không rõ nó làm từ chất liệu gì, bất quá có thể ngăn cảm thần thức của Tam phẩm tu sĩ. Tu vi của nàng là Tam phẩm tầng năm.

Người cuối cùng lai là một thanh niên không có bao nhiêu nổi bật. Bề ngoài của hắn chỉ như phàm nhân tiếp cận ba mươi tuổi, hai con hắt hơi híp, môi mỏng, mũi thấp và dưới cằm là bộ râu lởm chởm, dường như lâu ngày chưa được quan tâm. Da mặt hắn hơi tái, bên trên có hai đường sẹo vắt ngang đầy dữ tợn vắt ngang má trái. Thân hắn không cao, cũng không lộ ra cơ bắp dữ tợn. Bên hông hắn mang theo hai kiện trường kiếm, bất ngờ lại là hai kiện Tam giai hạ đẳng pháp khí, kết hợp lại ngược lại có thể phát huy ra Tam giai trung đẳng pháp khí. Tu vi của hắn cũng đã đến Tam phẩm tầng ba.

Nam người này vừa đến, không nói lời nào, yên lặng không một tiếng động, hình thành thế ngũ hành, phong tỏa năm hướng, lấy bọn người Trần Nguyên làm trung tâm. Không chỉ có thế, khí thế của bọn hắn không che giấu chút nào, khóa chặt ba người Trần Nguyên và nữ tử xinh đẹp nằm yên lặng lấy một góc. Sát ý như ẩn như hiện khiến cho cả không gian ngưng kết, nhiệt độ trong lúc bất chợt giảm đi mười mấy độ.

Trần Nguyên trong lòng thở dài. Hắn vốn là không muốn dính vào rắc rối này. Ngay từ khi gặp phải sóng xung kích oanh tạc khu vực rộng mấy trăm dặm, rồi đánh thẳng vào mặt lúc trước, hắn đã nghĩ ngay đến việc nên tranh thủ vòng qua khu vực hai phe giao chiến.

Hắn nào có thể ngờ, vị kia nữ tử khuynh quốc khuynh thành trong chớp mắt đổ đến trước người hắn. Sau đó tới thời điểm nhóm năm người lạ mặt phong tỏa hiện trường, hết thảy kéo dài chưa đến mười hơi thở. Trần Nguyên ngay cả thời gian làm ra kế hoạch ứng đối cũng không kịp, tình cảnh đã lâm vào cục diện khó xử trước mắt.

Dù Trần Nguyên biết rằng, hiện tại muốn thỏa hiệp, e rằng có muộn một chút, và rằng, cơ hội sẽ không quá ba phần mười, hắn vẫn là muốn thử một chút. Bước lên một bước, hắn đối với lão giả cầm đầu, chắp tay nói: “Vị đạo hữu này, chúng ta là người qua đường, không can thiệp vào ân oán giữa các vị đạo hữu và vị nữ tiền bối này. Liệu có thể mở một mặt lưới, để cho ba người tại hạ rời khỏi đây.”

Nữ tử được đám người Trần Nguyên vớt lên, vốn đang gắng gượng, chống đỡ thân thể nhìn xem hoàn cảnh, khi nghe được lời Trần Nguyên nói thì khó có thể tin, trừng to mắt nhìn hắn. Bất quá, một chút tỉnh táo còn sót lại để nàng nhìn ra, đối phương làm như vậy mới là lựa chọn sáng suốt nhất. Ai lại muốn bán mạng của mình vì một kẻ không hề quen biết. Nàng không nghĩ nhiều nữa, ánh mắt chỉ còn mang theo phẫn hận hướng về phía năm tên kẻ địch

Vị lão giả cầm đầu nhìn thoáng qua Trần Nguyên, ánh mắt hắn không dừng lại lâu, lại hướng trở về nữ tử mỹ mạo, khóe miệng hơi vểnh, không thể nào che giấu niềm vui trong nội tâm. Hắn nói ra, giọng khàn khàn khó nghe: “Đạo hữu thế nhưng có biết, nữ tử này lại là người nào?”

“Nàng lại có thân phận gì đặc thù sao?” Trần Nguyên vô ý thức hỏi lại.

“Phải, là rất đặc thù.” Lão giả khẽ gật đầu: “Nàng là Từ Tuyết Nguyệt, tông chủ đời thứ ba mươi sáu của Hoa Vận tông. Sinh mệnh của nàng, chúng ta là tình thế bắt buộc. Về phần ba vị đạo hữu đây, chúng ta chỉ có thể nói là các ngươi không may.”

“Như vậy liền không còn chỗ thương lượng?” Trần Nguyên thở dài.

“Nếu như có thể, chúng ta cũng muốn lực chọn, tránh đối đầu với ba vị đạo hữu.” Lão giả nói ra, sau đó liếc nhìn về phía mấy tên đồng hành, nói khẽ:

“Động thủ.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.