Lời nói của Trần Nguyên để bầu không khí trong sân nhỏ lâm vào yên tĩnh quỷ dị và khó chịu. Sự lúng túng cứng nhắc khiến cho cả hai người, hay nói chính xác hơn là Hiểu Mộng tiên tử không biết nên nói gì, cũng không biết nên làm gì cho phải. Đích thực là vậy. Trái tim của nàng, nội tâm của nàng đang run lên dẫu cho mặt ngoài đang dùng hết sức để duy trì biểu cảm bình tĩnh như thể chưa có chuyện gì xảy ra. Cũng bởi những gì Trần Nguyên nói ra là sự thật, cho nên nàng mới càng không biết đáp lại như thế nào. Nàng là người thông minh, đối phương càng thông minh hơn nàng. Tất cả mọi người đều hiểu điều này, cho nên không có lý do tất yếu chối cãi. Trong tình huống này, càng chối cãi càng hỏng bét, càng khiến cho mọi thứ xấu đi. Đã như vậy, chẳng bằng tiếp nhận lấy nó và cách mà nàng im lặng không đáp chính là biểu thị sự ngầm đồng ý với những gì Trần Nguyên nói. Loại chuyện này, vẫn là tương đối xấu hổ để chính mình nói nên lời thừa nhận.
Qua một thời gian, có lẽ là thật lâu, đến hàng giờ đồng hồ, cũng có lẽ chỉ là rất ngắn, chưa đầy mấy hơi thở, khi mà ý niệm về thời gian của nàng trở nên mơ hồ, Hiểu Mộng mới một lần nữa nghe được thanh âm của Trần Nguyên: “Nói đi, thời gian và địa điểm cô cô ngươi gặp mặt người của Phục Ma tông.”
Hiểu Mộng lúc này mới thở phào, nội tâm nàng trong nháy mắt buông lỏng xuống. Nàng thành thật đáp lại: “Cô cô và người của Phục Ma tông đã cùng nhau ước hẹn, đêm nay, bên ngoài Càn Nguyên thành ba trăm vạn dặm về phía Tây Bắc, tại Thiết Mộc sơn cốc gặp mặt.”
“Đêm nay?” Trần Nguyên ngoài ý muốn nhìn về nữ tử xinh đẹp họa quốc ương dân trước mắt.
Hiểu Mộng có chút xấu hổ. Nàng cười khổ giải thích: “Để Trần công tử chê cười. Hiểu Mộng vốn còn muốn gặp công tử sớm hơn, nhưng trước hôm nay làm sao lại không có cơ hội. Không dám giấu giếm công tử, nếu như khi nãy công tử còn chưa đến, Hiểu Mộng chẳng còn cách nào khác ngoài tự mình đi tìm công tử.”
Trần Nguyên nghe vậy thì khẽ gật đầu. Đối phương đích xác ra tín hiệu cho hắn từ mười ngày trước, chỉ là hắn vẫn một mực bế quan tiêu hóa Tử Tiêu Lôi Linh quả, làm sao không dứt ra, cho nên mới kéo dài cho đến ngày hôm nay. Này cũng không phải là lỗi của đối phương. Chỉ là, khoảng cách ba trăm vạn dặm, thời gian còn lại chưa đến nửa ngày. Như vậy có chút gấp.
Suy tư một lát, Trần Nguyên nói: “Tốt. Chuyện này ta đáp ứng ngươi. Nếu như không có việc gì nữa, vậy ta đi trước.” Dừng tạm, hắn lại bổ sung: “Ngươi không cần lo lắng. Đêm nay, cô cô của ngươi sẽ không có gì ngoài ý muốn.”
Không như Hiểu Mộng lo nghĩ, Trần Nguyên không có bao nhiêu kháng cự đối với việc Trần Nguyên Bá thúc ép hắn đối phó với Phục Ma tông. Từ khoảnh khắc mà hắn nhận viện kia Thất gia đỉnh tiêm Cửu u Huyền Châu, giao dịch này đã được thành lập và đây là phần việc mà hắn phải làm. Huống chi, lấy góc độ của hắn đến xem, Phục Ma tông là mục tiêu nhất định phải động tới. Suy cho cùng, đây chỉ là vấn đề sớm hay muộn mà thôi.
Hiểu Mộng đạt được lời đảm bảo này của hắn thì triệt để yên tâm lại. Nàng đáp: “Vậy làm phiền Trần công tử. Hiểu Mộng và cô cô đa tạ đã công tử đã giúp đỡ đại ân.”
“Không nói cái gì đại ân. Chỉ là giao dịch mà thôi. Ta đã nhận được thứ mình phải có, như vậy lẽ tất nhiên phải hoàn thành việc cần làm.” Trần Nguyên không quan trọng, phất tay đáp lại.
“Hiểu Mộng không cần biết giữa Trần công tử và công tử của Hiểu Mộng có giao dịch gì, nhưng công tử nguyện ý trợ giúp cô cô, đó là sự thật không thể chối cãi. Hiểu Mộng và cô cô sẽ mãi luôn ghi nhớ phần ân tình này.” Hiểu Mộng tiên tử rất khéo léo và cũng chân thành đáp lại. Bất kể là lời lẽ, biểu cảm cho đến dung mạo của nàng đều khiến cho người ta không thể không động lòng, để từ đó, đối với nàng sinh ra cảm giác vô ý thức muốn thân cận, gần gũi, yêu mến và che chở. Quả thực, nữ nhân đã đẹp lại thông minh là một kẻ cực kỳ đáng sợ dẫu cho tu vi của nàng ta có thể không cao đi đâu.
Trần Nguyên không đáp lại. Hắn cũng không muốn ở lại thêm nữa. Thời gian tương đối gấp gáp. Ba trăm vạn dặm không phải là khoảng cách ngắn. Hắn cần phải lên đường sớm. Hơn nữa, trước đó hắn còn cần thông báo cho Lữ Như Yên một tiếng, trấn an nàng để tránh nàng lo lắng, suy nghĩ không cần thiết.
Ngay khi Trần Nguyên quay người muốn rời khỏi căn tiểu viện, Hiểu Mộng đột nhiên gọi lại hắn: “Trần công tử, chờ đã.”
Nàng cũng là do dự và đắn đo thật lâu về sau mới dám lên tiếng. Trần Nguyên nghi ngờ quay người nhìn về phía nữ tử, trên gương mặt khuynh quốc khuynh thành vẫn còn lộ ra vẻ xoắn xuýt, tựa như muốn nói lại thôi.
“Có chuyện gì, ngươi cứ việc nói thẳng?” Trần Nguyên trực tiếp hỏi.
Hiểu Mộng khẽ cắn môi son, qua một lúc mới nói thành lời: “Trần công tử, chuyến này đi... công tử có thể hay khong mang theo Hiểu Mộng đi cùng?”
“Ngươi?” Trần Nguyên khẽ nhướng mày: “Ngươi đi làm gì? Chuyện này lại không có phần của ngươi.”
Hiểu Mộng không cần suy nghĩ, thẳng thắn đáp: “Mặc dù Hiểu Mộng biết, sự việc lần này hai vị công tử có chuẩn bị trước. Thế nhưng là, Hiểu Mộng vẫn không khỏi có chút lo lắng cho sự an toàn của cô cô. Hiểu Mộng muốn tự mình có mặt, tận mắt đến đó chứng kiến.”
“Ngươi lo lắng, ta có thể hiểu.” Trần Nguyên nói: “Bất quá, lấy thực lực của ngươi, nếu thật có chuyện gì ngoài ý muốn xảy ra, ngươi lại có thể làm được cái gì?”
“Cái này...” Hiểu Mộng tiên tử biểu lộ cứng đờ. Nàng sững sờ thật lâu không nói nên lời, không biết phải đáp lại như thế nào. Bởi vì đối phương nói chính là sự thật. Nàng là chỉ là một cái Nhị phẩm trung kỳ tu sĩ, đứng trước cục diện này, đúng là có cũng được mà không có cũng chẳng sao. Thậm chí, sự hiện diện của nàng còn có thể trở thành gánh nặng cho cô cô và Trần Nguyên trong thời khắc mấu chốt. Đây là sự thật hiển nhiên mà ai cũng hiểu, ai cũng biết rõ trong lòng.
Tuy nhiên, con người là thế. Nó có tình cảm chứ không phải một cái máy móc cứng nhắc chỉ biết vận hành theo các quy tắc tuyệt đối, lựa chọn những quyết định sáng suốt, tối ưu nhất nhưng vô cảm lạnh lẽo. Có đôi khi, người ta dễ dàng bỏ qua những điều hợp lý, nghe theo cảm xúc một cách mù quáng chỉ để làm điều tưởng chừng như là ngu ngốc nhất, vô nghĩa mà chẳng có chút lợi lộc nào. Hiểu Mộng hiện tại cũng là như vậy.
“Mong Trần công tử thành toàn cho Hiểu Mộng. Hiểu Mộng cam đoan, sẽ không gây ra bất kỳ rắc rối hay vướng víu nào cho công tử. Nếu như tới lúc đó, Hiểu Mộng trở thành gánh nặng, xin mời công tử cứ mặc bỏ qua Hiểu Mộng, không cần để ý đến ta.” Nàng chân thành tha thiết nói. Đôi mắt đẹp linh lung mang theo sự cầu khẩn chân thật nhất từ tận sâu trong nội tâm.
Trần Nguyên nhìn chằm chằm nữ tử tuyệt sắc trước mặt một hồi lâu. Hắn không nói gì. Nàng ta cũng lặng lẽ mà mạnh mẽ đối diện với ánh mắt của hắn, không chút yếu thế. Qua một thời gian dài, hắn mới lạnh nhạt buông xuống một câu: “Sau nửa canh giờ, chờ ta ở cổng thành phía Bắc.”
Nói rồi, hắn còn để tâm thêm gì nữa, một bước hướng ra ngoài, thân hình trong nháy mắt biến mất khỏi tòa tiểu viện, để lại một nữ tử khuynh quốc khuynh thành phía sau vẫn còn một mặt ngơ ngác. Qua chốc lát, Hiểu Mộng mới khẽ cười, nói: “Trần công tử, ngươi là thật dễ điều khiển đâu.” Chỉ bất quá, ánh mắt của nàng mang theo chân thành và sự cảm kích không thể che giấu.
... ngôn tình tổng tài
Trần Nguyên ngay sau đó một đường đi thẳng trở về trụ sở của Thái Linh học viện. Hắn gặp được Lữ Như Yên và Thiên Lan thì ngay lập tức đem chuyện vừa rồi nói cho hai nàng.
“... Chuyến này ta đi nhiều nhất là một tới hai ngày thì quay trở lại. Lữ cô nương không cần lo lắng, ở lại tại đây, quen thuộc với cảnh giới mới đột phá, làm chuẩn bị cho chuyến thám hiểm bí cảnh sắp tới liền tốt. Trước ngày xuất phát thám hiểm bí cảnh, ta sẽ trở về đoàn tụ cùng Lữ cô nương.” Trần Nguyên nhẹ giọng dặn dò, càng quan trọng hơn là hắn muốn an ủi Lữ Như Yên không cần lo lắng.
Lữ Như Yên vẫn còn có chút lo nghĩ. Nàng thử đề nghị: “Nếu không, để Như Yên mời sư phụ, sư nương tới trợ giúp Trần công tử. Một mình Trần công tử tới đối mặt với người của Phục Ma tông có phần quá mạo hiểm. Thêm một người, thêm một phần sức mạnh, huống chi, sư tôn cũng đã là Ngũ phẩm Chân nhân, có người đi cùng sẽ an toàn hơn rất nhiều. Mọi sự cũng có nắm chắc hơn.”
Trần Nguyên lắc đầu, từ chối: “Chút chuyện nhỏ này, không nên kinh động hai vị tiền bối. Hiểu Mộng từng nói qua, người của Phục Ma tông tới, tu vi đại khái sẽ ở vào khoảng Tam phẩm hậu kỳ. Cho dù có ngoài ý muốn, kẻ mạnh nhất cũng chỉ là Tứ phẩm sơ kỳ mà thôi. Có ta cùng với Nguyệt Nhi tại, sẽ không có điều gì ngoài ý muốn xảy ra. Huống chi cũng còn có người của Trần sư huynh phái đi cùng đâu. Lữ cô nương không cần lo lắng, yên tâm chờ ta trở về là được rồi.”
Hắn từ chối rất nhanh. Một nguyên nhân là vì, hắn đích xác cảm giác loại chuyện nhỏ nhặt này không cần thiết đả động tới một vị Tứ phẩm Thượng nhân hậu kỳ cùng một vị Ngũ phẩm Chân nhân. Một nguyên nhân khác là hắn luôn cảm giác, Thanh Minh Chân nhân thái đội đối với hắn không quá hữu hảo. Hắn đã hứa đáp ứng đưa Hiểu Mộng đi cùng. Nếu cha vợ, vốn đã tính khí không tốt, lại thấy hắn lấy cớ đi công chuyện rồi bên cạnh còn xuất hiện một nữ tử khác, như thế còn có thể xảy ra chuyện gì, Trần Nguyên quả thực không dám nghĩ, cũng không dám tưởng tượng.
Lữ Như Yên lại trải qua một phen thuyết phục không được hắn, đành thở dài, ân cần căn dặn hắn: “Đã như vậy, Trần công tử thật tốt chú ý bảo trọng sự an toàn. Bất kể chuyện gì xảy ra, công tử hãy nhớ lấy tính mạng của bản thân nên làm hàng đầu. Như Yên sẽ ở đây chờ công tử trở về.”
Bản tâm của nàng là muốn cùng hắn đồng hành, chia sẻ nguy hiểm. Thế nhưng, hắn rất sớm từ đầu đã từ chối đề nghị này của nàng. Hắn nói rằng, bí cảnh sắp mở ra, tình báo của bọn hắn về nơi này vẫn còn quá ít. Không chỉ có thế, bọn hắn vẫn còn chưa nắm rõ được người những phương nào thế lực sẽ tiến vào thăm dò nơi này. Chỉ còn ba ngày nữa là thời gian thăm dò bí cảnh bắt đầu, Trần Nguyên muốn Lữ Như Yên và Thiên Lan ở lại, tìm hiểu những tin tức này. Lữ Như Yên làm sao không biết, đây là hắn kiếm cớ đẩy nàng ở lại. Bất quá, nàng không phản đối. Nàng không xoay chuyển được ý nghĩ của hắn, nàng ngoan ngoãn nghe theo ý của hắn là được.
“Lữ cô nương yên tâm, bất luận là đi tới chân trời góc biển, ta sẽ luôn trở về bên Lữ cô nương. Tương lai, dù Lữ cô nương có đánh đuổi, ghét bỏ, vậy ta cũng mặt dày không đi.” Trần Nguyên cười, vứt lại câu nói đó rồi mới rời khỏi Thái Linh học viện trụ sở, để lại một Lữ Như Yên sắc mặt đỏ bừng trong thẹn thùng, cả người đứng ngây ngốc giữa sân nhỏ một hồi lâu vẫn không bình tĩnh lại được.
...
Chưa đầy nửa canh giờ sau, Trần Nguyên xuất hiện tại bên phía bắc Bắc Càn Nguyên thành ở một khoảng đất trống, cách cổng thành chừng mười dặm. Qua không bao lâu, một đạo thần hồng vắt ngang bầu trời, lấy tốc độ cực nhanh bay đến bên người Trần Nguyên. Khi quang mang tán đi, dung mạo khuynh quốc khuynh thành, tai họa chúng sinh của Hiểu Mộng để lộ ra ngoài. Nàng giờ đây đã không còn khoác lên mình bộ váy kiêu sa, rực rỡ, tuyệt diễm kinh động lòng người tựa như một tôn thiên nữ tỏa sáng trên chín tầng trời. Thay vào đó, nàng mang chiếc áo dạ giản dị, màu sắc hơi tối, không có bất cứ họa tiết hoa văn bắt mắt nào. Quần lụa dài, không sặc sỡ, không diêm dúa, cực kỳ thích hợp cho những hành động nhanh nhẹn. Và bao trùm lên hết thảy là một chiếc áo choàng dài, màu tím đậm, như ẩn như hiện để lộ thân hình yểu điệu, cực kỳ quyến rũ.
Vừa đáp xuống bên cạnh Trần Nguyên, nàng áy náy nói: “Hiểu Mộng xin lỗi, để Trần công tử đợi lâu.”
Kỳ thực, nàng có thể thu xếp trong vòng một canh giờ đến đây đã là tốc độ nhanh nhất có thể. Tu vi của nàng không cao, cho nên pháp khí, phù lục, bảo vật,... cần chuẩn bị bảo mệnh cũng nhiều lắm. Trang phục cũng cần thay đổi một lượt, tránh để bị người khác để mắt tới. Và quan trọng nhất là thân phận của nàng quá đặc thù, muốn rời đi mà không bị người chú ý, lại cũng không khiến kẻ hữu tâm nghi ngờ trong thời gian tới, không phải là chuyện dễ dàng. Tất cả những điều này cần phải sắp xếp cẩn thận mới làm được.
Trần Nguyên cũng hiểu. Hắn khẽ gật đầu, đáp: “Không có gì. Ngươi đến và đúng lúc. Nếu như ngươi đã sẵn sàng, vậy thì... xuất phát thôi.”
“Vâng.” Hiểu Mộng ngoan ngoãn đáp: “Toàn bằng Trần công tử sắp xếp.”
Nói rồi, nàng tế ra một kiện pháp khí phi hành có hình dạng một con thuyền, dài chừng ba trượng, thân thuyền cực kỳ thon, mặt ngoài có màu đen, không mấy nổi bật nhưng phẩm cấp đã đạt đến Nhị giai Thượng đẳng, hơn nữa còn là đỉnh tiêp bên trong Thượng đẳng, cũng có thể xưng là Nhị giai đỉnh tiêm. Điều khiển thứ này, tốc độ phi hành của Hiểu Mộng có thể chỉ kém hơn một tên Tam phẩm tầng một tu sĩ ngự kiếm một chút mà thôi, tại trong Nhị phẩm đã coi là không có đối thủ.
Chỉ bất quá, Trần Nguyên nhăn lông mày, nhìn nàng, khó hiểu hỏi: “Ngươi muốn làm gì?”
“Đây là Pháp khí phi hành của Hiểu Mộng. Chúng ta không phải muốn xuất phát sao?” Dẫu cho không hiểu rõ lắm ý tứ của Trần Nguyên, nàng vẫn là thành thật đáp lại.
Trần Nguyên, mặt không biểu tình, lạnh nhạt nói: “Ngươi muốn đến Thiết Mộc sơn cốc bằng thứ này?”
Hiểu Mộng có chút mơ màng. Không dựa vào pháp khí phi hành, vậy nàng lại có thể nào đi? Dẫu sao, tu vi nàng cũng chưa đến Tam phẩm, chưa thể ngự kiếm phi hành, chỉ có thể tốn sức, hao tổn linh lực thôi động pháp khi. Nàng theo bản năng đáp: “Đây đã là pháp khí phi hành tốt nhất mà Hiểu Mộng có thể điều khiển, cũng là cái tốt nhất mà Hiểu Mộng có.”
Trần Nguyên vẫn lắc đầu, nói: “Ý của ta không phải là như vậy. Ý của ta là, ngươi có thể đi ba trăm vạn dặm trong vòng một ngày sao?”
Hiểu Mộng đột nhiên sững người lại. Quả thực là như thế. Nàng có thể sao? Phi hành ba trăm vạn dặm trong vòng một ngày, đừng nói là nàng, cho dù là Tam phẩm sơ kỳ tu sĩ cũng chẳng thể làm được. Có lẽ, chỉ đến Tam phẩm hậu kỳ mới có thể đi. Trong lúc nhất thời, nàng trở nên bối rối, không biết làm sao mới phải.
Trần Nguyên thấy nàng biểu tình như đã hiểu ra, hắn mới nói: “Xem ra là người chưa từng nghĩ đến vấn đề này.”
Hiểu Mộng ủy khuất, lại có chút tự trách, nói: “Là Hiểu Mộng suy nghĩ không chu toàn.”
Con người là vậy. Có nhiều khi, người ta suy nghĩ quá nhiều thứ, trong đầu có quá nhiều toan tính, để rồi ngay cả những chi tiết nhỏ nhất, cơ bản nhất thì lại vô tình bỏ lỡ.
Trần Nguyên không xoắn xuýt điều này. Hắn nói: “Đã vậy, để ta mang ngươi đi.”
Thế rồi, khi mà Hiểu Mộng vẫn còn chưa kịp phản ứng, một cỗ lực lượng mênh mông như cả đại dương, nhưng lại nhu hòa, êm ái đến cực điểm đem toàn bộ thân thể nàng ôm lấy. Cho đến lúc nàng còn nhận ra thì cả thân thể đã bị nhấc lên độ cao mười mấy dặm trên không trung, xuyên qua những tầng mây dày, lách qua những trận cương phong lạnh giá và kinh khủng. Nàng bỏ mặc không chống cự, mặc kệ cho cỗ lực lượng kia nâng đỡ lấy thân thể. Đôi mắt đẹp của nàng nhìn chằm chằm vào người nam tử trẻ tuổi, không để ý đến mình đang lấy thứ tốc độ khủng bố xuyên qua tầng tầng không gian, phá vỡ từng tảng mây khổng lồ, để lại một đường tàn ảnh dài, kéo đến tận phía chân trời sau lưng. Dưới mặt đất, địa địa, sơn mạch, sông ngòi và cả tòa Càn Nguyên thành khổng lồ, hùng vĩ như còn quái vật khổng lồ đang say giấc nồng đã chỉ còn lại là một chấm đen, nhỏ bé điểm khuyết trên mặt một phương thế giới bao la, hùng vĩ.