“Đoàng—!” Một tiếng súng vang lên xé toang bầu trời.
Tần Hách bậy dậy ở phía sau ghế sôpha, xấu hổ cười cười: “Sesesesếp… Không phải em cố ý đâu! Em cứ nghĩ lén mở chốt an toàn lên thôi, ai ngờ cậu ấy cướp cò ╮(╯▽╰)╭…”
Nghiêm Lãng hỏi: “Ồ, thế sao?”
Tần Hách: “ >O<… Sếp em sai rồi! Em em em đi mổ bụng!”
Tô Đình nham hiểm đổ thêm dầu vào lửa: “Ê, Nghiêm Lãng, trừ tiền lương của hắn đi, tôi nhìn không vừa mắt cái tên này lâu rồi.”
Nghiêm Lãng gật đầu: “Được.”
Tô Đình mỉm cười vô cùng gian xảo, rốt cuộc hắn đã báo được thù rồi muah hahahaha.
Càng nghĩ càng thấy vui, nam sinh chủ động nghiêng người sang, ôm cổ Nghiêm Lãng, hôn một cái “Chóc!” vang dội lên má hắn.
Nghiêm Lãng ngẩn người.
Nụ cười của Tô Đình càng rạng rỡ, khoe ra hàm trăng trắng sáng, một tay nâng cằm hắn lên, phỏng theo các vị cường hào ác bá chuyên ức hiếp dân nữ lương thiện trong tivi: “Không phải anh luôn muốn hôn tôi sao? Sau này chỉ cần làm cho “đại gia” vui vẻ, “đại gia” ta sẽ vui vẻ hiến hôn cho anh.”
Thanh âm Nghiêm Lãng trầm xuống: “Thật không?”
“Đương nhiên! Một lời ông đây đáng giá nghìn vàng trắng… Ê a…”
Nam nhân ấn hắn xuống, không ngừng hôn lên môi hắn, cố gắng để cái hôn này lại sâu thêm.
“Vậy thương xót cho tôi đi, đại gia… hửm?” Giọng nói của nam nhân mang theo một ít trầm khàn của dục vọng, vẻ trêu tức dần tràn đầy trong mắt, chầm chậm đặt nam sinh ngã vào ghế dài, hôn đến mức Tô Đình gần như ngạt thở.
“Ưm… ưm a Nghiêm Lãng… Con mẹ anh…”
Nam sinh chống cự vẫn chẳng thấm vào đâu, Nghiêm Lãng vừa ôn nhu lại bá đạo hôn hắn, tựa như đang phát tiết cái gì đó đã đè nén từ lâu, một tay lén lút nắm lấy bàn tay hắn, mười ngón tay đan vào nhau, mang theo một chút dè dặt và cả sự trân trọng ẩn chứa.
xxx
Đỗ Du Lý: “Chị dâu, sau này chuyện phòng the với sếp không nên quá mạnh mẽ, môi chỗ xanh chỗ tím, làm sao sếp ra ngoài gặp người ta đây? Hình tượng của công ty bị hủy mất rồi!”
Tô Đình: “Cái gì! Tên lang băm chết tiệt kia tôi X anh… Ôi… Đau đau đau! Mẹ nó anh giết người à! Đau!!”
Đỗ Du Lý quẳng bông băng vào thùng rác, nói: “Xin lỗi, xuống tay hơi nặng một chút, con người của tôi không chịu được lời thô tục, vừa nghe thấy sẽ phản ứng hơi quá khích.”
Tô Đình giận dữ nhìn hắn, tên đê tiện này chắc chắn là đang quan báo tư thù… “ Tôi chọc anh lúc nào chứ?”
“Ừm, tôi nghĩ…” Đỗ Du Lý buông bình thuốc trong tay, chăm chú suy nghĩ: “Có lẽ là vì… lâu lắm rồi tôi không thấy Hách Hách nữa?— nghe nói cậu bảo sếp trừ nửa năm tiền lương của hắn?”
Hách Hách? Tô Đình rùng mình: “Anh đang nói Tần Hách? Nghiêm Lãng trừ tiền lương của hắn đâu liên quan gì tới tôi *vô tội* ╮(╯▽╰)╭ , gọi một thằng đàn ông là Hách Hách, anh cũng quá buồn nôn nha.”
“Lúc sếp gọi cậu bảo bối sao cậu không nôn?” Đỗ Du Lý liếc hắn, thong thả nói: “Tôi và Hách Hách, bọn tôi là thanh mai trúc mã, trong lòng tôi chỉ có hắn…”
“Phụt!”
Tô Đình khiêu khích: “Vậy sao anh không đi hành hạ Nghiêm Lãng? Hắn mới là đầu sỏ có phải không?”
Đỗ Du Lý khó hiểu liếc hắn, bình tĩnh nói: “Sếp là phụ mẫu áo cơm của bọn tôi, đắc tội hắn cả tôi và Hách Hách sẽ không còn cái gì để ăn, cậu nghĩ tôi sẽ ngốc như vậy sao?”
Tô Đình: “…”
Đây là thế giới cá lớn nuốt cá bé đó sao…
Đỗ Du Lý: “Bất quá, không đắc tội được sếp, tra tấn bảo bối tình nhân của hắn một chút cũng tốt… Chị dâu, đến đây chích thuốc dinh dưỡng nhé?”
Tô Đình rùng mình.
Ai tới cứu mạng đi ToT
Tần Hách cậu nhanh nhanh về đây cho ông a a a a a!!!
xxx
Anh Và Giường Trên Có Gian Tình: Xin hỏi có ai ở đây không?
Thải Cúc — Anh Lạc: Có!
Thải Cúc — Trừu Phong: có chuyện gì?
Thải Cúc Thái Phó — Trà: A! Anh Giường Trên! Cuối cùng anh cũng xuất hiện rồi *tung hoa*
Thải Cúc — Tây Tây: *sờ sờ* anh Giường Trên~ anh và quỷ súc công nhà anh ra sao rồi?
Thải Cúc — Linh Ảnh: Xin hãy trực tiếp! Xin hãy thẳng thắn XD!
Anh Và Giường Trên Có Gian Tình: …
Thải Cúc — Tuyết Ảnh: Ồ? Có phải tôi đã bỏ lỡ cái gì rồi không?
Anh Và Giường Trên Có Gian Tình: Khụ, tôi và hắn dạo này rất kỳ lạ.
Thải Cúc — Tâm Như Phi Tự: kỳ quái như thế nào?
Anh Và Giường Trên Có Gian Tình: Nói làm sao nhỉ? … Gần đây khi đụng chạm với hắn, đột nhiên tôi phát hiện thì ra tôi cũng không ghét hắn lắm…
Thải Cúc — Lưu Thủy Bất Hủ: @_@ các anh đã xảy ra chuyện gì?
Thải Cúc — Chương Ngư Ca: Lâu ngày sinh tình? Vì yêu nên hận?
Thải Cúc — Nha Nha: Các anh tiến triển tới mức độ nào rồi?
Thải Cúc — Nhục Bao: Gôn một? Gôn hai? Hay lên giường rồi? (1)
Thải Cúc — Vụ Vũ: Nắm tay chưa?
Thải Cúc — Thanh Phong: Đã hôn chưa?
Thải Cúc — Hạ Mạt: Ai yô mọi người thiệt gian ác quá đi ╮(╯▽╰)╭
Thải Cúc — Lam Tiểu Thất: Tôi trong sáng nhất… Tôi chỉ hỏi một câu, gần đây, khăn trải giường nhà anh có giặt không?
Thải Cúc — Nhục Bao: ╮(╯▽╰)╭ Cả một bà cô cũng có thể giặt khăn giường nữa đó.
Anh Và Giường Trên Có Gian Tình: … 囧
Thải Cúc — Phạ Đào Đào: Nói gì đi, anh giường trên, tụi em đoán mệt quá.
Tô Đình 囧囧 nghĩ: Tại sao tôi phải nói chuyện này ra cho mấy người giải trí a…
Thải Cúc — Tiểu Mộc: Ai, anh Giường Trên lại ngượng ngùng nữa rồi…
Thải Cúc — Bản Tiểu Trư: Em rất thích bạn học quỷ súc bày tỏ thẳng thắn a, tình yêu muôn năm a ~\(^o^)/~ (chém =(( )
Thải Cúc — Bối Nhĩ: +10086! Quỷ súc muôn năm ~
ThảiCúc — Tà Miêu: Triệu hồi quỷ súc công hiện thân!
Anh Và Giường Trên Có Gian Tình: Hắn không lên đâu.
Thải Cúc — Thiển Hạ: Ai ya ya, vừa nhắc tới bạn học quỷ súc anh giường trên kìm lòng không được trồi lên rồi…
Anh Và Giường Trên Có Gian Tình: …
Thải Cúc — Thạch Lưu: *cười gian* Không sao, mọi người hiểu hết mà…
Khóe môi Tô Đình giật giật.
Anh Và Giường Trên Có Gian Tình: Vậy tôi đi đây.
Thải Cúc — Linh Ảnh: Đừng đi đừng đi, bọn em nói đùa mà~
Thải Cúc Thái Phó — Trà: Vừa bị nói trúng tim đen đã bỏ đi, dùng là biệt nữu thụ a *thở dài*!
Thải Cúc — Lưu Thủy Bất Hủ: +13800138000! ↖(^ω^)↗
Anh Và Giường Trên Có Gian Tình: *khóc* Các vị, tôi chỉ vừa tâm sự mà thôi, ai chọc gì nữa, mọi người tha cho tôi đi TAT
Thải Cúc — Hạ Mạt: *sờ sờ đầu* Anh Giường Trên, nếu JQ của anh đã bị bại lộ rồi, hãy chuẩn bị tâm lý bị đùa giỡn đi…
Anh Và Giường Trên Có Gian Tình: …
Thải Cúc — Tây Tây: Thế, Anh Giường Trên, anh động tâm rồi sao?
Tô Đình ngừng gõ bàn phím, nhìn chằm chằm vào cuộc đối thoại trên màn hình, ngẩn người.
Phía sau vang lên tiếng bước chân ung dung tao nhã, Tô Đình trong lúc hoảng hốt vội vã tắt QQ.
Tựa như hắn nghe tiếng bước chân cũng đã đoán được người ấy, bất quá mấy ngày qua ở Nghiêm gia lâu, tất cả về người đó, đã trở nên quen thuộc không gì sánh bằng.
Nghiêm Lãng từ đằng sau ôm lấy hắn, đặt cằm lên vai hắn, vui vẻ tựa một cậu bé con: “Là tôi cố ý cho em phát hiện ra.”
Tô Đình có chút không quen, bên tai tràn đầy hơi thở của người đó, tựa như một phiến lông vũ nhẹ nhàng lướt qua vành tai, hơi ngứa.
“Buông ra…”
“Không buông.”
“Anh nghĩ anh bao nhiêu tuổi rồi? Trẻ con!”
“Tô Đình,” Giọng nói Nghiêm Lãng dịu dàng gần như thở dài, “Chừng nào em mới là của tôi?”
Tô Đình rùng mình, nghiêm mặt nói: “Là một thanh niên khỏe mạnh tiến bộ của thế kỷ 21, tôi nhất quyết sẽ không nói chuyện yêu đương với một tên bắt cóc, như vậy sẽ thương tổn tới nhân cách chính trực của tôi.”
“Bảo bối,” Nghiêm Lãng ngửi ngửi cổ hắn, hỏi: “Em có biết Hội chứng Stockholm không?”
“Là cái quái gì?”
“Một hiện tượng tâm lý, chứng minh tình trạng người bị hại yêu tên bắt cóc, cũng không hiếm thấy.”
Tô Đình: “…”
“Anh cũng thừa nhận anh là bắt—“ câu nói kế tiếp đã bị lấp kín giữa đôi môi bất chợt phủ lên.
“Tô Đình… Tô Đình…” Nam nhân tựa như bướng bỉnh khắc ghi cái tên này, mang theo lời thở dài mỏng manh kiềm chế và cả dục vọng đè nén đã lâu.
Tựa như muốn nuốt lấy hắn.
Gần đây tại sao mình càng ngày càng dễ bị đè nhỉ? Tô Đình đã nghĩ như thế trước khi mất đi ý thức.