Tô Đình thất tình.
Đối với người khác có lẽ đây chỉ là chuyện cỏn con chẳng đáng để nhắc tới, đàn ông mà, ai không có một hai lần thất trận chốn tình trường, uống chén rượu la hét vài tiếng, một đêm này qua đi tất cả sẽ như cũ. Nhưng Tô Đình hơi đặc biệt một chút, hắn là gay.
Làm một chàng gay, có lẽ Tô Đình thuộc dạng vô cùng ngây thơ. Từ nhỏ đến lớn hắn chỉ thích bốn người, một ở tiểu học, một ở sơ trung, thêm một ở trung học và một người ở đại học. Trong đó ba người đầu tiên là đơn phương thầm mến, còn người ở đại học, khó khăn biết mấy mới dám gom dũng khí đến tỏ tình, vô tình đối phương là song tính, cứ thế đã thành “vợchồng”. Nhưng hai ngày trước, Tô Đình chết lặng khi trông thấy đối phương đang nhiệt tình hôn say đắm một cô nàng ngực bự, vì thế hắn nổi giận, kiên quyết chủ động chia tay!
Không phải hắn vờ vịt ra vẻ, chỉ là lớn như vậy rồi Tô Đình mới chỉ toàn tâm toàn ý yêu một mình đối phương, hắn dâng lên toàn bộ chân tâm, đối phương lại chẳng thèm liếc nhìn, thẳng tay vứt đi chân tâm của hắn rồi tàn nhẫn giẫm nát. Điều này khiến cho Tô Đình đau đớn vô cùng.
Đối phương sảng khoái đồng ý, còn tặng miễn phí thêm một câu chế nhạo: “Đã muốn bái bai cậu lâu rồi, đã chừng này tuổi mà ngày nào cũng ngây thơ như học sinh tiểu học, cả tay cũng không cho nắm, cậu có thiệt là gay không vậy?”
“Cậu có thiệt là gay không vậy?”
Bị nói như vậy, Tô Đình không biết nên nghĩ thế nào mới phải, chẳng lẽ hình ảnh gay trong mắt thế nhân chỉ toàn là dâm đãng, cơ khát, sống không có đàn ông là không được hay sao?
Tô Đình đặc biệt muốn gào lên một câu như thế này: “TXL của đứa nhỏ mấy người chịu không nổi a!! Chịu không nổi!!!” (??? *_*)
Thất tình lần này đả kích Tô Đình rất mạnh, cũng khiến cho hắn tỉnh táo xem lại cách yêu của mình. Bế quan u sầu N ngày sau, hắn quyết định muốn thử xem cái gọi là “cuộc sống của gay chân chính”, muốn ra ngoài phóng đãng một phen.
Sinh nhật lần thứ hai mươi của hắn, ngày đó Tô Đình dậy thật sớm, chuẩn bị tiến hành kế hoạch của mình, đem thân đồng nam thủ suốt hai mươi năm nay dâng ra ngoài, kéo lên cái mở màn cho một cuộc sống mới về sau.
Muốn dâng hiến thân đồng nam, dù sao cũng phải có một thằng đàn ông làm đối tượng nha. Lần đầu tiên rất quan trọng đó, cũng không thể tùy tiện lôi một người đến a, phải chọn người nào đó tốt một chút. Vấn đề là, đàn ông tốt phải đi đâu mà tìm?
Hắn không dám đi gay bar, hắn sợ nơi đó hỗn tạp, Tô Đình nghĩ thật lâu, cuối cùng đưa ra quyết định: tìm trên mạng!
Internet thật tốt, cách một tấm mạng che, chẳng ai biết nhau, tìm một người vừa mắt, hẹn ra ngoài, 419 (for 1 night), xong chuyện cả hai cùng vỗ mông chạy lấy người, chẳng ai liên quan đến ai, vô cùng hợp ý Tô Đình.
Tô Đình nói xong liền làm, vội vàng lên mạng, đăng nhập vào QQ, tiếp đó vô cùng may mắn tìm được trên diễn đàn QQ một cái tên sáng lóa cả mắt : “Thái Cúc Giáo”
Tô Đình là một chàng gay thâm niên, đương nhiên hiểu được thâm ý ẩn trong tên của nhóm này, tuy đã lường trước trong nhóm hơn một nửa thành viên là hủ nữ, nhưng mà hai chữ khí phách lẫm liệt “Thái Cúc” lại khiến cho tim hắn đập liên hồi, biết đâu, biết đâu bên trong có một cực phẩm tiểu công đang chờ “thái cúc” nha xD… Nghĩ vậy, Tô Đình hồi hộp, di chuột nhấp vào.
Không bao lâu sau, “Thái Cúc Giáo” phê chuẩn cho hắn vào.
Vừa gắn loa xong, tiếng “đinh đang” trong nhóm không ngừng vang lên.
“Chào bạn mới, đổi tên đi! Xin đăng ảnh toàn thân!”
“Ôi là công hay thụ đây? Xin hỏi số đo ba vòng?”
“Xin kết bạn!!”
Tô Đình: “…”
Quả nhiên…
Nghĩ đến an toàn của thân thể mình, hắn không định phản ứng lại bầu đoàn những cô gái như lang như hổ này, dứt khoát dò ở danh sách thành viên tìmnamnhân.
Trong phòng này thật ra có không ít nam nhân, ước chừng có khoảng hơn một trăm chín mươi ID, Tô Đình nhìn một loạt tên “Thái Cúcxxx” mà hoa cả mắt.
Nam nhân đúng thật là có, nhưng chỉ toàn “Bào Bào” rồi “Cường Cường” a, Tô Đình quả thực vừa nhìn vừa 囧, cuối cùng hắn nhìn thấy một cái tên là “Đồng Thị Thiên Nhai”.
Tên “Đồng Thị Thiên Nhai”, lại ở giữa đám người này, Tô Đình cảm thấy người này chín phần là gay, dòm sang thông tin, còn ở gần thành phố, quả thật quá tốt. Tô Đình rất hài lòng, lập tức bật khung trò chuyện, đánh sang một chữ “Hi” và khuôn mặt cười.
Những người trong phòng rất bất mãn với Tô Đình, đang ồn ào dùng đủ mọi loại ngôn ngữ triệu hồi hắn về. Tô Đình đang khó xử, đột nhiên một người tên là “Thái Cúc Tổng Tổng Tổng Công Dụy” xuất hiện, hắn vừa xuất hiện, lập tức hút lấy sự chú ý của đông đảo chị em gái.
“Dụy thiếu gia! *ôm ôm*~~~”
“Dụy thiếu gia! *đè xuống~~”
“Dụy thiếu gia—–”
Tất cả mọi người trong phòng nhốn nháo khiến cho Tô Đình có chút kinh hãi, xem ra vị Tổng Tổng Tổng Công này có vẻ không tệ, đáng tiếc vừa đọc tên đã thấy rõ, không hợp khẩu vị của hắn.
“Đinh đang~”
[Đồng Thị Thiên Nhai] trả lời: Xin chào, cậu là?
Tô Đình chợt kích động, hắn điều chỉnh tâm trạng của mình một chút, gọi sang, đối phương do dự một chốc, nhận.
Tô Đình mở lời: “Tôi là người trong nhóm Thái Cúc.”
Đầu bên kia truyền đến giọng nam trầm ấm êm tai: “À, có gì không?”
Giọng nói ấp áp quyến rũ và lôi cuốn ấy thoáng cái đã đánh gục hắn.
Tô Đình hắng hắng giọng, giả vờ bình tĩnh nói: “Không có gì, tôi chỉ muốn hỏi anh một câu, anh là gay phải không?”
Đồng Thị Thiên Nhai rõ ràng khẽ giật mình, ngưng một chốc mới trả lời: “Đúng thế, có chuyện gì à?”
Tô Đình không nghĩ đối phương lại thẳng thắn như vậy, khiến hắn cũng bình tĩnh lại, hắn hỏi: “Tôi nên gọi anh thế nào a?”
Đồng Thị Thiên Nhai: “Cậu… cứ gọi tôi là Thiên Nhai đi.”
Tô Đình thử gọi một tiếng “Thiên Nhai”, không biết tại sao, mặc dù chỉ là một cái tên ảo, lại khiến cho tim hắn đập nhanh hơn một chút.
“Ừ.” Đối phương trả lời thật tự nhiên, cảm giác này, dường như cả hai đã quen nhau từ rất lâu.
Tô Đình đỏ mặt, rồi lại có hơi khinh bỉ bản thân mình, không phải chỉ tìm 419 sao? Mày tự say mê con khỉ, động tình cái con khỉ ha! Biết đâu người ta chỉ muốn đè mà không coi mày ra gì đó! Đồ đần!
Nghĩ lung tung như vậy, hắn hỏi: “Ây… Thiên Nhai, anh ở thành phố M phải không?”
“Ừ.” Đồng Thị Thiên Nhai nói chuyện rất ngắn gọn, nhưng không khiến cho người khác cảm thấy hắn qua loa miễn cưỡng, ngược lại còn dịu dàng như nước, thật sự rất êm tai.
“Tôi cũng ở thành phố M, anh… có muốn ra ngoài không?” Tô Đình hỏi, giọng nói bỗng trở nên thật dè dặt, vừa hồi hộp lại mong chờ câu trả lời của đối phương.
Đồng Thị Thiên Nhai dường như hơi bối rối trước yêu cầu của hắn, im lặng một lúc lâu sau, hỏi: “Có chuyện gì sao?”
Tô Đình hơi ngạc nhiên, hay là đối phương không hiểu ẩn ý của mình? Không thể nào, chẳng lẽ Đồng Thị Thiên Nhai cũng là một, ừm, tiểu công tôn thờ triết lý Plato (trong sáng ? *_*) ?
“Là vì…” Tô Đình đắn đo tìm từ ngữ, “Hôm nay là sinh nhật hai mươi tuổi của tôi… Tôi không muốn qua hôm nay một mình, anh có thể ra ngoài với tôi không?”
Thế này chắc cũng đủ rõ ràng rồi…
Đồng Thị Thiên Nhai im lặng, một lúc lâu sau nhẹ nhàng nói: “Được, cho tôi địa chỉ đi.”