Đinh Vũ Khiết cầm tấm ảnh
vừa rửa xong, kiểm tra rất cẩn thận, chiều này cô phải lựa được tấm tốt nhất
trong đó, giao cho bộ phận thiết kế của công ty quảng cáo.
Cô vốn yêu thích chụp ảnh, một năm trước, từ công việc phóng viên ảnh, dấn thân
vào lĩnh vực nhiếp ảnh chuyên nghiệp, thái độ nghiêm túc cùng hòa đồng làm cho
ông chủ rất hài lòng, mà cô càng ngày càng yêu thích công việc của mình.
Chuyện chia tay cho dù đau đớn, cũng khiến cô suy sụp mấy ngày, nhưng, chụp
hình là công việc yêu thích của cô, lại là hứng thú lớn nhất của cô, nhờ sự
hăng say, tập trung toàn bộ tinh thần vào công việc, cũng phần nào giảm bớt
những uất ức và đau thương của cô.
Mượn công việc là phao cứu sinh, chính là nguyên nhân mấy ngày nay cô đều tăng
ca, không ăn không nghỉ đặt nhiệm vụ hoàn thành case này lên hàng đầu, bởi thế
không rảnh phiền lòng ngồi gặm nhấm bi thương, lại càng không chìm đắm trong
đau khổ sau chia tay.
“Vũ Khiết, ông chủ gọi cô!” Đồng nghiệp Tiểu Kiều gọi cô.
“Chuyện gì?” Cô không buồn nhúc nhích, mắt vẫn nhìn chăm chú vào mấy tấm ảnh
chụp.
Khi làm việc cô rất chăm chú, đây là chuyện mọi người đều biết, cho nên ai nhìn
thấy cũng không thể trách, cũng chẳng đem chuyện này để trong lòng.
“Chuyện công việc” Tiểu Kiều đáp đơn giản, không nói nhảm dư thừa.
Làm cùng Đinh Vũ Khiết đã lâu, Tiểu Kiều hiểu rõ hơn ai hết, nhiều lời vô ích,
chỉ cần nhắc hai chữ công việc mới có thể tác động đến cô.
“Haizz!”
Đúng như dự đoán, Đinh Vũ Khiết lập tức thả tấm ảnh trên tay xuống, đứng
dậy.
“Than thở cái gì?” Tiểu Kiều trêu ghẹo, “Có lẽ ông chủ thấy mấy ngày nay cô
tăng ca khổ cực vất vả, muốn phát thêm tiền thưởng đó!”
“Ngu ngốc!” Cô liếc nhìn đồng nghiệp, “Cô còn chưa biết? Tăng ca khổ cực là
đúng, không làm thêm giờ đáng chém đầu!” Cô nói ra tiếng lòng của ông chủ.
“Có lẽ ông chủ đổi tính!” Tiểu Kiều lè lưỡi, “Nếu mà cầm tiền thưởng, cô phải
mời khách đấy nhá!”
“Mơ giữa ban ngày!”
“Cô nói chuyện tiền thưởng? Hay là chuyện mời khách?” Cái cô Tiểu Kiều này thật
đúng là lằng nhằng.
Xì một tiếng, không để ý đến cô ấy, Vũ Khiết rảo bước tới phòng làm việc của
ông chủ.
***
“Ông nói gì?” Mắt Vũ Khiết trợn to, không dám tin nhìn chằm chằm ông chủ.
Cô đoán không sai, ông chủ tìm mình hiển nhiên không phải là vì chuyện tiền
thưởng.
“Tôi nói...” Ông chủ nhẫn nại nói lại lần nữa, “Lần này, quảng cáo của công ty
thời trang Hướng Vinh muốn do cô phụ trách, theo kế hoạch, tháng sau bọn họ
xuất cảnh sanh đảo Guam, đại diện phát ngôn lần này là do ca sĩ mới được phong
là ngọc nữ – Đường Tĩnh Tĩnh đảm nhiệm, cho nên mời cô chuẩn bị trước một
chút.”
Hai chữ chuẩn bị nói thì đơn giản, nhưng mà xác định được phong cách, đặc điểm
của sản phẩm, đôi khi còn phải phù hợp với khí chất của người đại diện phát
ngôn, thì lại là chuyện không dễ.
Tuy vậy, với kinh nghiệm phong phú của Đinh Vũ Khiết, ông chủ cũng không phải
nhiều lời, cô sẽ giải quyết ổn thỏa mọi chuyện.
“Nhưng, nhưng mà...” Cô hơi sửng sốt một lát, mới mở miệng, “Ông chắc Hướng
Vinh muốn giao case này cho tôi sao?”
Tập đoàn Hướng Vinh khởi nghiệp là tập đoàn vận tải, sau đó đầu tư ở nhiều lĩnh
vực khác nhau, mà bây giờ Nhan Lập Khải chính là tổng giám đốc của tập đoàn
này. Ban đầu case quảng cáo của Hướng Vinh hoàn toàn dựa vào quan hệ của cô và
Nhan Lập Khải, mặc dù ông chủ của cô cũng không biết chuyện, còn tưởng rằng
nhân viên công ty mình giỏi giang cơ trí.
Bây giờ, cô và Nhan Lập Khải đã chia tay, cô hoàn toàn không muốn dây dưa với
Hướng Vinh.
“Đương nhiên”. Ông chủ gật đầu chắc nịch. Hướng Vinh vẫn rất hài lòng với biểu
hiện trước đây của cô, hơn nữa case của Hướng Vinh đều do cô phụ trách, không
có lý do gì lại không giao cho cô.”
“Lần này, tôi không muốn nhận case này, có thể giao cho đồng sự khác được
không?” Cô cự tuyệt như chém đinh chặt sắt.
“Cái gì?” Ông chủ cho là mình nghe lầm, “Cô không muốn nhận”
“Đúng vậy.”
“Cô có biết bao nhiêu người mơ ước nhận case của Hướng Vinh, thế mà cô dám nói
không muốn nhận.” Ông chủ cũng phải bỏ kính mắt xuống.
Ai cũng biết công việc kinh doanh của Hướng Vinh trải rộng nhiều lĩnh vực, tiền
quảng cáo hàng năm đều khổng lồ, ăn được miếng bánh này khác gì ăn một viên
Định Tâm Hoàn (thuốc
an thần đấy ạ. ^.^), số lượng công việc
nhiều vô kể. Ngoài ra, hợp tác lâu dài với Hướng Vinh, tất nhiên có thể được
công ty quảng cáo trọng dụng, ai có thể tranh được miếng bánh này của Hướng
Vinh, tất nhiên sẽ làm ông chủ vui vẻ.
“Thật xin lỗi.” Trừ xin lỗi. Cô cũng không biết nói cái gì, giao việc gì cô
cũng không từ chối, nhưng đây là lần đầu tiên cô đẩy công việc ra.
“Cho tôi một lý do”. Nói câu xin lỗi, ông chủ đương nhiên không chấp nhận.
“Lý do?” Âm thầm cười khổ, cô có thể nói ra lý do thực sự sao, “Tôi... Tôi gần
đây hơi mệt chút, muốn nghỉ ngơi nhiều...”
Đây là lý do tốt nhất cô có thể nghĩ đến.
“Cô muốn nghỉ ngơi?” Ông chủ trầm ngâm một lúc, “Thế này đi, xong case của
Hướng Vinh lần này, tôi cho cô nghỉ phép một tháng, nghỉ ngơi thỏa thích, cô
hài lòng chứ?”
Một tháng nghỉ phép? Ông chủ tốt bụng vậy sao?
Vũ Khiết không thể tin nhìn ông chủ.
“Thế nào? Như vậy cô có thể an tâm làm việc rồi chứ?” Ông chủ dường như tràn
đầy tự tin, cảm thấy nhất định cô sẽ tiếp nhận công việc này.
Một tháng nghỉ phép, đi đâu tìm được việc tốt như vậy, đây chính là nhượng bộ
cao nhất của ông rồi.
“Nhưng mà...” Đầu nhỏ xinh đẹp của cô vẫn lắc đi lắc lại không ngừng, “Tôi thật
sự không muốn nhận, mời ông tìm đồng nghiệp khác đi!”
“Cái gì? Như vậy mà cũng không nhận?” Sắc mặt ông chủ chuyển thành màu xanh
lét, vẻ mặt hoàn toàn viết, “cho cô thể diện, lại còn mặt dày”
“Tôi... rất xin lỗi” Xin lỗi là lời kịch duy nhất của cô.
“Cô không thể không nhận!” Ông chủ rốt cuộc không nhịn được nổi giận, “Đây là
Tổng giám đốc Nhan đích thân chỉ định, nhất định phải là cô nhận case này, bằng
không sẽ đem case này giao cho công ty khác làm. Cô có biết Hướng Vinh chiếm
bao nhiêu phần trăm kim ngạch buôn bán của chúng ta không? Cô không nhận, khác
gì tiễn chúng ta vào địa ngục.”
Nếu không phải như thế, ông cũng chả dại cho một tháng nghỉ phép.
“Tổng giám đốc Nhan, là Tổng giám đốc Nhan nào?” Cô giật mình, không thể tin
được Nhan Lập Khải sẽ làm như vậy.
“Còn Tổng giám đốc Nhan nào? Đương nhiên là Nhan Lập Khải!”
“Anh ta...” dường như nghẹn ở cổ họng, cô không nói được lời nào.
Người đàn ông này, rốt cuộc muốn làm gì? Chia tay tại sao không rạch ròi một
chút? Tại sao còn bắt cô có cơ hội thấy anh? Đây không phải là hành hạ cô sao?
Bây giờ, cô chỉ muốn trốn tránh anh, thấy anh chỉ khiến lòng cô tan nát, đau
đớn.
“Thế nào? Cô có nguyện ý tiếp nhận không?” Mặc dù phải có khí phách của ông
chủ, nhưng mà có việc cầu người, ông vẫn hạ giọng xuống.
“Không có gì.” Cô cắn răng nói, “Tôi sẽ tự mình liên hệ với Tổng giám đốc Nhan,
đến lúc đó sẽ cho ông biết đáp án.”
Không để ý đến tiếng quỷ rống của ông chủ ở phía sau, Vũ Khiết chạy như bay ra
ngoài.
Bất chấp mọi chuyện, Vũ Khiết chạy tới tòa nhà làm việc của Hướng Vinh.
Về công lẫn tư, cô đều không muốn có quan hệ rắc rối với Nhan Lập Khải, cho dù
bằng mọi giá cô đều không muốn gặp lại anh, nhưng mà vẫn miễn cưỡng bước chân
vào địa bàn của anh.
Đau dài không bằng đau ngắn, cô muốn đem tất cả mọi chuyện giải quyết sạch sẽ
một lần, từ đây người đàn ông này biến mất trong cuộc đời cô, vĩnh viễn không
cần lại xuất hiện quấy nhiễu cô.
“Phiền toái cô thông báo một tiếng, nói tôi có việc gấp tìm ngài Nhan.” Vũ
Khiết đứng trước bàn làm việc của thư ký Nhan Lập Khải, nhỏ giọng khách khí nhờ
vả.
“Nhưng mà...” Du thư ký đương nhiên quen Đinh Vũ Khiết, vì quảng cáo sản phẩm,
thỉnh thoảng cô sẽ chạy tới công ty Hướng Vinh làm việc, có lúc còn có thể đến
phòng làm việc của tổng giám đốc, cùng thảo luận với Nhan Lập Khải.
Thông thường thấy Vũ Khiết, Du thư ký vẫn luôn cười hì hì, hôm nay mặc dù
cô ấy có chút khách khí lễ độ, thần sắc lại khó xử.
“Tổng giám đốc Nhan không có ở đây sao?” Vũ Khiết không kìm được quay đầu nhìn
chằm chằm cửa phòng làm việc tổng giám đốc, phảng phất như nhìn thấu cái gì.
“Tổng giám đốc Nhan... Ngài ấy ở” Du thư ký chần chừ một lát, “Nhưng, ngài ấy
đang họp, nếu có thể xin cô chờ một chút.”
“Còn đang họp à...” Vũ Khiết mỉm cười hiểu biết, trong lòng đã có chủ ý khác,
“Vậy không sao, tôi đợi ngài ấy được rồi.” Cô xoay người đi tới ghế salon tiếp
khách ngồi.
“Cô có muốn uống chút trà hay café không?” Du thư ký săn sóc nói, “Tôi chuẩn bị
một phần cho cô”
“Không cần, cám ơn.” Cô khách khí xua tay, xoay người đến ghế salon ngồi xuống.
Hôm nay cô tới giải quyết vấn đề, không phải tới uống nước.
Tiện tay móc điện thoại di động trong ví da, tìm kiếm số điện thoại của Nhan
Lập Khải.
Trước kia, để tránh bị người khác phát hiện quan hệ của hai người, cô cố gắng
hết sức không gọi điện đến công ty tìm anh, trừ phi là công việc cực kỳ quan
trọng, cho nên Nhan Lập Khải cho cô số di động, để cô có thể liên lạc trước với
anh.
Mặc dù cô đã tính toán bỏ xó dãy số này, nhưng muốn giải quyết vấn đề một cách
chóng, bất đắc dĩ cô không thể làm gì khác hơn là gọi dãy số đại biểu cho mối
quan hệ này.
Điện thoại tít tít vài tiếng...
“Xin chào...” Một thanh âm dễ nghe tràn đầy từ tính vang lên.
“Là tôi.” Nghe được giọng nói mê người quen thuộc kia, trong lòng cô bất giác
chấn động, không hiểu sao trong nháy mắt bùng lên chút tức giận bởi anh vẫn còn
lực ảnh hưởng với cô.
“Là Tiểu Khiết sao?” Anh không thay đổi cách gọi trước đây.
“Tôi có việc tìm anh.” Cô kiên trì lạnh lùng, giọng điệu giống như đồng nghiệp
công tác.
“Em ở đâu?”
“Tại cửa phòng làm việc của anh.”
“Thế sao?” Giọng điệu của anh có vẻ kinh ngạc.
“Phiền toái có thể gặp tôi một chút không, tôi có công việc quan trọng cần
thương lượng với anh, cảm ơn.” Cô đặc biệt cường điệu hai chữ, “công việc”,
sau đó không để anh kịp phản ứng, cúp điện thoại.
Cô không biết làm vậy có đúng hay không, nhưng ít ra cô cho anh biết mình chờ ở
cửa, nếu như anh có chút lương tâm, nên mau chóng kết thúc hội nghị, đừng để cô
ngồi chờ bên ngoài quá lâu.
Người đàn ông này cũng được coi là còn chút lương tâm.
Không để cô chờ lâu, không tới một phút, cửa chính phòng làm việc liền mở ra.
Vừa mới thở phào nhẹ nhõm chuẩn bị đi vào, cô đã nhìn thấy một cô quần ngắn,
trẻ tuổi xinh đẹp, ăn mặc hợp mốt, đi giày cao gót chín phân từ bên trong đi
ra.
Roạt!
Cô không khỏi nhìn chằm chằm.
Thì ra mỹ nữ này không phải ai khác, chính là ca sỹ mới nổi, ngọc nữ Đường Tĩnh
Tĩnh, cũng là đại diện phát ngôn mới nhất cho sản phẩm của tập đoàn Hướng Vinh.
Cô ta ở bên trong làm cái gì? Nhan Lập Khải cùng một cô bé mở họp? Nhưng mà trừ
cô ta không còn ai khác từ bên trong đi ra.
Vũ Khiết rất nhanh hiểu rõ sự việc.
Căn cứ tính tính phong lưu của Nhan Lập Khải, Đường Tĩnh Tĩnh tất nhiên trở
thành tân hoan hiện nay của anh, hai người ở trong phòng họp mượn họp để hẹn
hò, khó trách Du thư ký lại khó xử mở miệng như vậy.
Trừng mắt nhìn cô gái ngông nghênh trước mặt, Vũ Khiết không khỏi tức giận,
càng hỏng bét là, lòng cô bắt đầu nhói đau.
Nôn, liên quan gì đến cô?
Bây giờ hai người cũng đã chia tay, cô cần gì phải vì chuyện của anh mà đau
lòng khổ sở? Anh có dây dưa với toàn
bộ phụ nữ trên đời này cũng không liên quan đến cô.
Bỏ đi, cô không muốn nhìn lại gốc rễ khiến cô đau lòng.
Cố tình, Đường Tĩnh Tĩnh như con gà chọi nhìn cô chằm chằm.
“Là cô gọi điện thoại tìm Lập Khải!” Cô ta
bày ra dáng người xinh đẹp đi tới trước mặt Vũ Khiết, “Cô chính là Tiểu Khiết.”
“Tôi...” Nhíu mày, Vũ Khiết không khỏi trợn mắt một cái, “Thật xin lỗi, chỉ có
người quen mới có thể gọi tôi như vậy.” Cô không khách khí đáp lời.
“Cô nói gì... “Đường Tĩnh Tĩnh giận đến mức nắm chặt hai quả đấm
Gần đây gặp may, mỗi người gặp cô ta không tôn sùng cũng là cưng chiều, có ai
dám nói với cô ta như vậy? Mới vừa rồi cô ta đang mây mưa cùng Nhan Lập Khải,
lại bị điện thoại của Đinh Vũ Khiết cắt đứt, vì thế cô ta cực kỳ mất hứng,
không nghĩ tới Nhan Lập Khải vừa nhận được điện thoại muốn cô ta lập tức rời
đi, hơn nữa còn là vì gặp mặt người phụ nữ này.
Người phụ nữ này...
Ý thức người phụ nữ này có địa vị không tầm thường đối với Nhan Lập Khải, Đường
Tĩnh Tĩnh nhịn không được quan sát thêm mấy lần.
Một bộ sơ mi quần jean, mặt không trang điểm, hơn nữa quầng mắt đen sì do chưa
ngủ mấy ngày đêm, thoạt nhìn có chút tiều tụy, nhưng trên người cô tỏa ra khí
chất tự nhiên vốn có, không gì sánh kịp, cho dù cùng là phụ nữ, cô ta cũng
không thể coi thường vẻ xinh đẹp này.
Người phụ nữ như vậy, Nhan Lập Khải sẽ bỏ qua sao?
Đánh chết Đường Tĩnh Tĩnh cũng không tin.
Mới vừa rồi, trong điện thoại, gọi Tiểu Khiết, dịu dàng như gọi người yêu, theo
trực giác phái nữ, giữa hai người nhất định có gì đó.
Tín hiệu cảnh báo tình địch ở trong lòng Đường Tĩnh Tĩnh không ngừng báo động.
Nhân vận may và thời cơ, cô ta thật vất vả mới câu được Nhan Lập Khải, cô ta đã
sớm nhắm vào cái ghế phu nhân Tổng giám đốc, không cho phép bất kì kẻ nào xuất
hiện phá đám.
“Cô nhìn đủ chưa? “Vũ Khiết căn bản không có tâm tình để ý cô gái nhỏ này đang
suy nghĩ cái gì, chỉ muốn mau chóng giải quyết chuyện của mình cùng Nhan Lập
Khải.
“Một cái bà cô xử nữ thì có cái gì hay mà nhìn? “Đường Tĩnh Tĩnh không cam lòng
yếu thế chửi mắng cô, chỉ có thể dựa vào chửi bới cô ta mới cảm thấy áp đảo đối
phương.
Bà cô xử nữ.
Nghe vậy, mặt Vũ Khiết chợt biến sắc.
Quả thực cô lớn hơn Đường Tĩnh Tĩnh vài tuổi, không có người ngó ngàng, khiến
cho đàn ông chán ghét.
Những lời này, không thể nghi ngờ, giống như con dao sắc hung hăng cứa qua vết
thương chưa khép lại của cô.
“Khụ khụ...” Lần này nghe không lọt tai đối đáp giữa hai người, Du thư kí dường
như nghe không nổi nữa, đột nhiên nói xen vào, “Đinh tiểu thư, Tổng giám đốc
Nhan còn ở bên trong chờ cô.” Khẽ mỉm cười với Đinh Vũ Khiết, ý bảo cô nhanh
chóng đi vào phòng làm việc
Đối với sự giải vây của Du thư ký, Vũ Khiết vô cùng cảm kích. Không để ý tới
con gà chọi nhỏ bên cạnh, cô đi vào phòng làm việc, đóng cửa chính. lại
Ngoài miệng hừ một cái, Đường Tĩnh Tĩnh cũng chẳng cảm thấy vui vẻ. Mặc dù cô
ta vui vẻ chấp nhận Lập Khải lăng nhăng, nhưng người phụ nữ Tiểu Khiết này
khiến lòng cô ta cực kỳ bất an.
Vậy thì sao? Bảo cô ta buông tay. Từ trước tới giờ đồ cô ta muốn sẽ thu vào
tay, cô ta nhất định dùng mọi phương pháp diệt trừ những chướng ngại vật trên
con đường tiến tới ghế phu nhân tổng giám đốc của mình.
***
Ăn vụng cũng không chùi mép?
Nhìn chằm chằm dấu son còn lưu lại trên môi Nhan Lập Khải, Vũ Khiết không khỏi
âm thầm cười lạnh, người này quả nhiên mây mưa ở trong phòng làm việc, để cô
chờ khổ sở bên ngoài.
Khó chịu, cô rút một tờ giấy lau trên bàn đưa tới trước mặt anh, chỉ chỉ khóe
miệng, ý bảo anh lau vết son trên miệng.
Vết son môi kia làm cô không cách nào thảo luận công việc.
“A, cám ơn. “Nhận lấy khăn giấy, nhẹ nhàng lau vết hồng ở miệng, Nhan Lập Khải
cười như không có chuyện gì nói, “Từ trước tới nay anh không ngại người phụ nữ
chủ động “
Ngụ ý, không phải anh chủ động câu dẫn Đường Tĩnh Tĩnh.
Vậy thì sao? Dù sao anh cũng đâu có cự tuyệt?
Đối với giải thích của anh, trong lòng Vũ Khiết trừ cười lạnh, vẫn là cười
lạnh.
“Thật xin lỗi gián đoạn chuyện tốt của anh, tổng giám đốc.” Gặp mặt tình nhân
cũ, Vũ Khiết cố gắng giữ khẩu khí lãnh đạm, hôm nay cô thuần túy vì công việc
mà đến, không cần thiết vì người đàn ông này mà nghĩ ngợi, tuy khách khí trong
lòng lại không tránh được vị chua.
“Tổng giám đốc Nhan?” Nhan Lập Khải
cười nhạt, “Bất kể thế nào, chúng ta cũng là bạn cũ, cho dù là chia tay, cũng
không cần lạnh nhạt như vậy chứ. “
“Nếu chia tay, nên có bộ dạng chia tay.” Từ trước tới giờ cô không thích giả bộ
ngây thơ.
“Không sao, em thích là được rồi.” Đôi mắt thâm thúy tà liếc cô, giống như phát
hiện ra đại lục mới, nhíu mày, “Em làm sao vậy? Nhìn giống như ngủ không ngon?
Là mất ngủ sao? “
Quầng mắt thâm đen của cô tiết lộ hết thảy.
“Tôi gần đây bề bộn nhiều việc, cho nên thường thức đêm.” Cô cuống quít giải
thích, tránh cho anh tưởng mình vì chuyện chia tay mà ngủ không ngon.
“Vậy sao?” Trầm mặc một lúc, tầm mắt vẫn khóa ở dung nhan xinh đẹp của cô, “Sẽ
không phải vì chuyện chia tay, cho nên em mới...”
“Ít dát vàng trên mặt mình.” Cô lạnh lùng cười một tiếng, “Tình cảm chẳng qua
là một phần sinh hoạt nhỏ, thiếu anh cũng không mất miếng thịt nào, tự tôi sẽ
sống rất tốt.”
“Vậy thì tốt” “Ngoài miệng nói thế, nhưng anh vẫn hoài nghi độ tin cậy của nó.
Mấy ngày này, không thấy cô, cô dường như gầy đi một vòng, cả người thoạt nhìn
tiều tụy không thôi, tiều tụy đến mức khiến cho anh đau lòng.
“Tôi hôm nay có chuyện quan trọng tìm anh.” Đổi đề tài, xoay trọng tâm câu
chuyện về chủ đề ngày hôm nay, Vũ Khiết sợ nếu anh tiếp tục hỏi nữa, nội tâm
yếu ớt của cô sẽ lộ ra mất.
“Em nói đi, chỉ cần có thể làm được, anh nhất định sẽ đáp ứng.” Cũng không biết
có phải vì áy náy chuyện chia tay, nhìn thấy cô xanh xao trước mặt, cảm thấy
đau lòng, anh thật muốn vì cô làm một ít chuyện.
“Vậy sao?” Cô gật đầu, “Tốt lắm, vậy phiền toái Tổng giám đốc Nhan nói với ông
chủ của tôi một tiếng, nói anh nguyện ý đem case của công ty Hướng Vinh giao
cho nhiếp ảnh gia khác phụ trách.”
“Chính là chuyện này. “
“Đúng vậy. “
“Tại sao?” Nhan Lập Khải không hiểu. Lúc ấy, anh đặc biệt giao case của Hướng
Vinh cho cô, trừ bỏ biểu hiên ưu tú của cô trước kia, còn là sợ ngộ nhỡ ông chủ
cô tự nhiên thay đổi nhiếp ảnh gia, khiến cô hiểu lầm thay đổi người là do quan
hệ chuyện chia tay.
Anh chia tay vì muốn cô tìm được hạnh phúc của chính mình, không muốn cô hiểu
lầm anh.
Tại sao? Anh là ngu ngốc sao? Lại có thể hỏi cô tại sao?
“Bởi vì...” Vũ Khiết xì mũi khinh thường vấn đề của anh, “Bởi vì chúng ta chia
tay rồi, về sau tốt nhất không có liên quan, tôi hi vọng chia tay được sạch sẽ
hoàn toàn, không còn gì vướng mắc.”
Cô gái này, cần gì phải phân chia rõ ràng với anh như vậy? Coi như không là
tình nhân, cũng có thể làm bạn bè, xem ra ngay cả làm bạn cô cũng không muốn.
Anh kém cỏi đến mức ấy sao? Cô lại có thể bài xích anh, cách anh ngoài ngàn
dặm.
Suy đi nghĩ lại, Nhan Lập Khải không hiểu sao lòng chợt bi thương.
“Đây là ý nghĩ của em?” Anh đã nghĩ kỹ phương pháp đáp trả lạnh lùng, dứt khoát
của cô
“Không sai.” Trông thấy anh, nhưng lại không thể có được anh, cứ tiếp tục dây
dưa như thế, trái tim của cô nhất định sẽ càng vỡ vụn.
“Anh không thấy việc chia tay cùng công việc có quan hệ gì.” Anh thay đổi thái
độ thỏa hiệp lúc trước, bắt đầu phản công.
“Anh có ý gì? “Sắc mặt cô biến màu.
“Anh nguyện ý giao case của tập đoàn Hướng Vinh cho em là do tin tưởng chuyên
môn của em, trước kia là như vậy, bây giờ vẫn thế.”
Anh nghiêm túc nói, “Từ trước tới giờ, anh luôn công tư rõ ràng, tuyệt không để
chuyện chia tay làm ảnh hưởng công việc.”
“Nhưng mà...” Lần này, lời nói có bao nhiêu chính nghĩa, khiến cho Vũ Khiết
không tìm được lời phản bác. Nhưng mà cô thật sự không gặp lại anh, cô cũng cần
cho mình thời gian chữa lành vết thương!
“Không nhưng nhị gì hết.” Anh lạnh lùng cắt lời cô, biểu lộ sự quyết liệt của
một tổng giám đốc. “Anh tin tưởng em cũng công tư phân mình, hi vọng em sẽ
không vì chuyện chia tay mà ảnh hưởng công việc, công tư bất phân.”
Anh chụp mũ công tư bất phân lên đầu cô, ngăn cô, không cho cô có cơ hội xoay
người.
Cô gái này muốn phủi sạch quan hệ với anh, anh lại càng không cho cô được như
ý.
“Được, case này tôi nhận.” Chiêu công tư bất phân dùng khích tướng quả nhiên
hiệu quả, Vũ Khiết cắn răng đồng ý, cô tuyệt đối không để cho tên đàn ông này
nhìn ra chuyện chia tay có ảnh hưởng với mình đến mức nào.
“Như vậy, về sau xin gọi tôi là Đinh tiểu thư.” Cô hung hăng nhìn chằm chằm
anh.
“Tại sao?” Anh sững sờ.
“Anh không phải muốn công tư rõ ràng sao?” Cô nổi giận nói, “Đã như vậy, xin
anh không cần dùng tên bí mật trước kia, giữa chúng ta đã không còn bất kỳ quan
hệ riêng tư nào.”
“Vậy được, nếu em đã muốn.” Anh vừa tức giận vừa buồn cười, nhưng nhìn cô bởi
vì giận dỗi mà môi đỏ mọng khẽ chu lên, lại có xúc động muốn trực tiếp hôn
lên...
Gặp quỷ!
Anh đã chia tay cô gái này, tại sao còn có loại xúc động này? Là bởi vì mình
chưa chán ghét cô sao?
Có lẽ.
Thật ra anh vẫn còn yêu cô, là bởi vì yêu, nên mới không muốn làm chậm trễ hạnh
phúc của cô.
“Nếu như không còn chuyện gì khác, anh còn có chuyện muốn xử lý.” Anh hắng
giọng, ám hiệu tiễn khách.
Anh phải nhanh tiễn cô, tránh đến lúc đó, không kiềm chế được, lại làm ra
chuyện khiến hai người hối hận.
“Quấy rầy.” Cô thức thời đứng dậy.
“Vậy thì không tiễn, Đinh – tiểu – thư!” Anh mở miệng cười, đặc biệt nhấn mạnh
ba chữ cuối.