Rốt cuộc là xảy ra chuyện
gì?
Lưu Đạo Nam bị ngã đến choáng váng đầu óc, chờ anh tỉnh táo lại, mới phát hiện
Nhan Lập Khải từ trong nước bò lên, đã vượt lên trước một bước, thay anh tiến
hành hô hấp nhân tạo cho Vũ Khiết. Bộ dáng chuyên chú cùng nóng lòng, thật
khiến anh em kết nghĩa lâu năm như anh mở rộng tầm mắt.
“Một, hai, ba... Thở... Thở...”
Đã qua khóa huấn luyện cấp cứu, tư thế Nhan Lập Khải vô cùng chính xác, tiêu
chuẩn, chỉ là hiện trường không có ai có tâm tư đi quản anh có tư thế khỉ gió
gì, trong mắt tất cả đều đang quan sát phản ứng của Vũ Khiết.
Nhanh lên, em nhanh tỉnh lại đi...
Nhìn chằm chằm gương mặt trắng bệch đến gần như trong suốt, Nhan Lập Khải vừa
kinh vừa sợ, chỉ sợ rằng đôi mắt xinh đẹp của cô ấy sẽ không bao giờ mở ra nữa.
Không được, em không thể chết được, nếu em chết, vậy anh nên làm cái gì bây
giờ?
Anh vừa dùng sức giúp tim phổi cô có thể hồi phục, vừa cầu xin trời đất.
Em mau mở mắt ra đi, cho dù là trừng mắt nhìn anh cũng không được, chỉ cần em
có thể tỉnh lại.
Anh không thể không có em, anh không thể mất em, anh không làm được...
Anh nguyện ý trả giá tất cả, chỉ cầu mong vãn hồi sinh mạng của em...
Đúng vậy, tất cả...
“Hừ...” Rốt cuộc, một ngụm nước từ trong miệng Vũ Khiết phun ra. “Khụ, khụ,
khụ...” Cô thống khổ dữ dội ho khan.
“Tốt quá, cô ấy tỉnh rồi!”
Đám người vây xem không nhịn được hoan hô.
Cho tới giờ khắc này, Nhan Lập Khải mới thở phào nhẹ nhõm.
“Em cảm thấy thế nào?” Anh tự tay vỗ vỗ lưng cô, giúp cô đem nước còn sót lại
trong phổi, ho ra
“Em...” Còn đang chìm trong sợ hãi, Vũ Khiết mở mắt liền thấy được khuôn mặt
quen thuộc, không nhịn được liền nhào vào trong ngực của anh khóc òa lên.
“Lập Khải, em rất sợ, em thật sự rất sợ...” Cô co rúc ở trong ngực anh run lẩy
bẩy.
“Không sao, không sao.” Anh lập tức ôm chặt cô vào trong ngực nhỏ giọng an ủi.
“Anh ở đây, không việc gì phải sợ... Ngoan, đừng khóc...” Anh đau lòng muốn
chết, thay cô lau nước mắt.
Mọi người đang hoan hô rất nhanh liền bình ổn trở lại, mỗi người đều trợn to
mắt, há to mồm, nhìn một màn không thể tưởng tượng nổi đang sừng sững trước mắt
“Em, Các người...” miệng Đinh Vũ Thiến há to đến mức có thể đút một cái bánh
bao.
Lưu Đạo Nam đứng hình tại chỗ.
Đây là chuyện gì xảy ra?
Mọi người quả nhiên là tò mò chết đi được.
Đinh Vũ Khiết không phải bạn gái Lưu Đạo Nam sao? Tại sao cô lại ngã vào trong
ngực Nhan Lập Khải khóc thút thít? Mà Nhan Lập Khải không phải bạn trai Đường
Tĩnh Tĩnh sao? Tại sao anh lại có thể ôm Đinh Vũ Khiết chặt không kẽ hở như
vậy?
Nếu như nhìn lại động tác vô cùng quen thuộc kia, hai người kia tuyệt đối không
phải là lần đầu tiên ôm nhau, nhìn dáng dấp, lúc trước có lẽ đã luyện tập qua
rất nhiều lần mới đúng, nào có ai lần đầu tiên ôm ấp liền biểu hiện tự nhiên
như vậy?
Aha, cái này quả thật khó trách!
Mọi người cuối cùng cũng hiểu ra, vì sao mới vừa rồi, Nhan Lập Khải sẽ dùng sức
lớn như thế xô ngã Lưu Đạo Nam, xem ra không chỉ có nguyên nhân cứu người, có
thể còn có thêm một vấn đề trọng đại... Ách, nội tình.
Có lẽ anh... Không muốn để cho người đàn ông nào khác... Chạm vào cô?
Ánh mắt quần chúng đều tập trung đảo quanh trên người bốn vị nam thanh nữ tú,
thậm chí quên hỏi nguyên nhân khiến Vũ Khiết chết đuối.
Tình yêu phức tạp, tay ba tay bốn mới là tiêu điểm cho mọi người chú ý, về phần
nguyên nhân bị chìm... Dù sao người đã cứu sống, vậy thì không còn là trọng
điểm.
Mặc dù mọi người một bụng nghi ngờ, lại không ai nguyện ý mở miệng hỏi han.
Hiện trường không khí ngột ngạt càng ngày càng nặng nề, mọi người đều đang trộm
nhìn Lưu Đạo Nam cùng Đường Tĩnh Tĩnh, nghĩ thầm Lưu Đạo Nam có thể xông tới
cướp Đinh Vũ Khiết, sau đó Đường Tĩnh Tĩnh dùng sức kéo Nhan Lập Khải? Hoặc là
Lưu Đạo Nam trong cơn tức giận liền nhào tới tặng cho Nhan Lập Khải vài quyền,
sau đó Đường Tĩnh Tĩnh đứng một bên điên cuồng kéo tóc Đinh Vũ Khiết?
Khi mọi người đang mặc sức phát huy trí tưởng tượng phong phú thì thân thể Lưu Đạo
Nam giống như khôi phục trạng thái bình thường, bắt đầu cất bước đi tới bên
cạnh Vũ Khiết.
Tới, tới, bộ phim truyền hình đặc sắc chuẩn bị công chiếu...
Mọi người đều trợn to hai mắt chờ xem kịch vui.
Lưu Đạo Nam đi tới trước mặt Đinh Vũ Khiết ngồi xổm xuống.
“Em có khỏe không? Có chỗ nào không thoải mái không?” Sắc mặt của anh có vẻ hơi
tái nhợt, nhưng lại hết sức bình tĩnh.
“Em... Không sao...” Cảm xúc hoang mang, phấp phỏng từ từ bình phục, Vũ Khiết
nhặt lý trí bị quăng trở về
Nguy rồi!
Quanh mình toàn bộ đều là ánh mắt tò mò, khiến cô lập tức ý thức được quan hệ
của mình cùng Nhan Lập Khải đã vô tình bị phơi bày ra ngoài ánh sáng, không cần
phải nói Lưu Đạo Nam dĩ nhiên cũng đã biết.
Nên làm gì bây giờ? Lưu Đạo Nam mới đúng là bạn trai bây giờ của cô, mà cô lại
có thể ngã vào trong ngực người đàn ông khác khóc thút thít, vậy cô đặt anh ở
lục địa nào rồi? Chẳng phải tự tay làm mất mặt anh sao?
Tựa như súng đã lên nòng, cô vội vàng nhảy ra khỏi lồng ngực Nhan Lập Khải, hận
không thể tự mình đào cái lỗ chui vào.
“Đạo Nam... Em...” Cô ngập ngừng, trên mặt viết hai chữ xấu hổ rất rõ ràng.
“Không có việc gì là tốt rồi.” Lưu Đạo Nam đứng dậy, cởi áo ngoài của mình phủ
thêm lên người cô. “Để anh đưa em trở về phòng nghỉ ngơi, nếu như còn thấy
không thoải mái, anh sẽ mang em đi khám bác sĩ.”
Anh thuận tay vỗ vỗ bả vai Nhan Lập Khải. “Người anh em, đa tạ cậu.” Anh cảm
kích nói: “May nhờ cậu giúp một tay, Vũ Khiết mới có thể thoát khỏi tay Thần
Chết.”
Anh vẫn làm bộ dáng ôn hòa săn sóc, giống như chưa từng xảy ra chuyện gì.
“Không, không khách khí...” Nhan Lập Khải cố ý tránh khỏi ánh mắt của anh.
Lưu Đạo Nam phong độ quân tử bao nhiêu, cành khiến trong lòng cô càng thêm áy
náy.
Trong miệng lẩm bẩm tiếng cám ơn, cô cúi đầu, yên lặng để anh hộ tống rời đi.
Đinh Vũ Thiến vốn dĩ muốn cùng đi chăm sóc cô, lại bị chồng kéo trở về.
“Đừng quấy nhiễu lung tung, Lưu Đạo Nam sẽ chăm sóc em ấy.” Biết tiết mục tình
yêu còn chưa kết thúc, anh không thể để vợ yêu của anh xông pha trận mạc, trâu
bò đánh nhau, ruồi muỗi chết. Chân lý này, ai ai cũng hiểu.
Đinh Vũ Thiến lập tức chuyển mục tiêu
“Nhan Lập Khải, anh nói rõ cho tôi, anh cùng Tiểu Khiết có quan hệ gì?” Cô đối
với huynh đệ Nhan gia hoa tâm củ cải, từ trước đến giờ không có chút cảm tình,
không ngờ được Vũ Khiết lại có thể cùng Nhan Lập Khải có quan hệ mờ ám, sợ em
gái bị thương tổn tình cảm, cô cũng không thèm để ý đám người vây xem, thẳng
tanh muốn Nhan Lập Khải nói rõ chi tiết.
Chứng kiến bóng lưng của Vũ Khiết và Lưu Đạo Nam dần dần xa khuất, Nhan Lập
Khải chỉ có thể đau lòng nhìn, cũng không thể làm gì, càng không thể mang cô về
cạnh anh.
Cô đã là bạn gái người ta, không còn là người phụ nữ của anh, người ta không
quay lại đạp anh đã rất khách khí; lại nghĩ đến mới vừa rồi hai người còn ôm ấp
an ủi nhau trước mặt mọi người, tuy nói là không kìm hãm được, nhưng khẳng định
đã đả thương sâu sắc trái tim anh em kết nghĩa của anh.
Tình yêu cùng tình bạn xung đột, càng làm nhiễu loạn tâm trạng đã nặng nề sẵn
của anh.
Nghiêm mặt, anh không nói một câu, không có tâm tình để ý tới tra khảo của Đinh
Vũ Thiến.
“Nhan Lập Khải, nói chuyện với anh đó!” Đinh Vũ Thiến sốt ruột thúc giục.
“Đừng như vậy.” Nhìn ra trong lòng Nhan Lập Khải đang rối như tơ vò, Diêm Trọng
Uy liền vội vàng kéo lại vợ yêu, ngăn cô tiếp tục chất vấn. “Có chuyện gì sau
này hãy nói, hiện giờ không phải lúc.”
Thình lình đứng dậy, Nhan Lập Khải trầm mặc cất bước rời đi.
Hiện trường bốn nhân vật chính đã đi mất ba, hiển nhiên không có kịch vui nào
xảy ra, xì xào bàn tán xong, mọi người đều nhanh chóng tản đi, không ai để đến,
người làm chuyện ác, từ đầu đến cuối vẫn cúi gằm mặt né tránh, Đường Tĩnh Tĩnh.
Lưu Đạo Nam bưng một tách trà nóng cho Vũ Khiết, sau khi cô thay quần áo, còn
nhẹ nhàng xoa bóp bả vai đau nhức của cô.
“Khá hơn chút nào không? Có chỗ nào không thoải mái không?” Anh giống như chỉ
quan tâm sức khỏe của cô, đối với chuyện vừa mới xảy ra, cũng không hỏi một
chữ.
“Em không sao, bây giờ tốt hơn rồi.” Cô lắc đầu một cái, đôi mắt nhìn chằm chằm
sàn gỗ trơn bóng, tự hỏi phải giải quyết vấn đề tình cảm nan giải của bản thân
ra sao.
Cô nên làm gì bây giờ? Cô đối mặt với Lưu Đạo Nam thế nào bây giờ
Anh đối với cô tốt như vậy, nhưng mà hồi báo anh lại là...
Nhăn mày, cô không nhịn được âm thầm thở dài.
Cô vẫn cho rằng, tự mình có thể dứt bỏ Nhan Lập Khải, tiếp nhận một người khác,
nhưng chuyện mới phát sinh vừa rồi, khiến cô ý thức sâu sắc, mình căn bản không
bỏ được, anh vẫn xoắn xuýt trong lòng cô không chịu rời đi, mà tình cảm của
mình đối với anh, là đay rối, chém không đứt, nhổ không được.
Cô sao có thể ôm ấp tình yêu với một người đàn ông khác, lại tiếp tục qua lại
cùng Lưu Đạo Nam? Vậy đối với anh, vô cùng không công bằng!
Trái tim thiện lương của anh lại đổi được một cuộc lừa gạt của cô, cô sao có
thể nhẫn tâm như thế được chứ?
Cô không thể tiếp tục như vậy, cô phải dừng trò lừa đảo vô tình của mình lại
Thẳng tanh, có lẽ là biện pháp cứu chữa tốt nhất.
“Đạo Nam, em...” Cô ngồi thẳng lại, xoay người đối mặt anh.
“Chuyện gì vậy?” Anh dịu dàng hỏi.
“Em... Cái đó...” Đầu lưỡi đột nhiên thắt, cô muốn nói lại thôi.
Thì ra là, thẳng tanh nói thì dễ, làm được lại vô cùng khó khăn, đơn giản một
câu, “Em không yêu anh, chúng ta không thể tiếp tục được”, cô không có cách nào
mở miệng
“Em muốn nói cái gì?” Trái lại anh vô cùng tỉnh táo.
“Em...” Vũ Khiết ấp úng mà nói: “Anh không có điều gì muốn hỏi em sao?”
Được rồi! Nếu trực tiếp không dùng được, vậy thì gián tiếp diễn tả vậy.
“Em hi vọng anh hỏi gì?” Anh hỏi ngược lại.
Cô hít một hơi thật sâu, dường như đã quyết định. “Anh không hỏi chuyện của em
và Nhan Lập Khải sao, cho dù là chuyện gì, chỉ cần anh hỏi, em sẽ không giấu
diếm
Lưu Đạo Nam thâm sâu khó lường nhìn cô, khóe môi nhếch lên nụ cười ảm đạm
“Anh có gì muốn hỏi chứ?” Anh nhẹ nhàng mơn trớn mái tóc của cô.”Anh tin tưởng
em, cũng tin tưởng Lập Khải”
Mắt thấy tai nghe hai người ở cùng nhau ôm ấp thân mật, anh lại còn nói tin
tưởng bọn họ?
Người này sao lại tốt bụng quá mức như vậy? Tốt đến mức dường như... Có chút
giả?
“Anh tại sao muốn tin tưởng bọn em?” Anh làm cô tự ti mặc cảm, cũng làm cho cô
tức giận.”Ai nấy đều thấy được em cùng anh ta léng phéng, chẳng lẽ anh không
nhìn ra được? Anh sao còn tin tưởng hai bọn em? Anh nên tin tưởng vào hai mắt
mình mới đúng. Thành thật khai báo với anh, bọn em qua lại với nhau cũng được
một năm rồi.”
Trong lúc tức giận, cô cũng không thèm để ý hình tượng nữa, lời khó nghe
không ngừng thốt ra.
“Vậy thì sao? Bọn em đã chia tay đúng không?” Anh mặt không đỏ, hơi thở không
gấp, mặt không đổi sắc.
“Anh biết.” Cô ngạc nhiên, chuyện hai người chia tay, đơn giản chỉ có hai người
bọn họ biết được.
“Bằng không em cũng sẽ không cùng anh trở về phòng, mà sẽ ở bên cạnh Lập Khải.”
Trên mặt anh hiện lên một nụ cười hiểu biết.
“Ít nhất anh cũng nên trách em lừa gạt anh, không cho anh biết chuyện này.” Cô
thật hi vọng anh sẽ lớn tiếng trách mắng mình, như vậy cô có thể giảm bớt phần
nào cảm giác tội lỗi.
“Anh làm sao phải trách em chứ?” Cố tình anh lại không cho cô như ý.
“Tại sao không?” Vũ Khiết cười lạnh, tìm từ sắc bén, “Em cùng bạn tốt của anh vụng trộm sau lưng anh, chẳng lẽ anh không có
cảm giác bị phản bội sao?”
Cô chỉ muốn tháo chiếc áo khoác thánh nhân của anh, để anh nổi bão với mình vài
câu
“Vậy cũng là chuyện đã qua rồi, không phải sao?” Anh không mắc mưu. “Ở trên thế
giới này, có ai lại không có quá khứ?”
“Không! Chuyện không chỉ là quá khứ.” Cô nắm chặt bàn tay thét lên “Đến bây giờ
em còn thích anh ấy, còn yêu anh ấy, anh có biết không?”
“Cho nên?” Lưu Đạo Nam vẫn vững vàng như núi Thái Sơn.
“Cho nên... Cho nên...” Không nghĩ tới bày tỏ mãnh liệt như thế, đối phương vẫn
không chút cử động, cô như bóng cao su xì hơi, mềm nhũn. “Em... Rất xin lỗi...”
Cô bất lực cúi đầu. “Em không tiếp tục quan hệ của chúng ta... Hi vọng anh đừng
quá khổ sở được không...”
“Nếu còn yêu cậu ấy, tại sao lựa chọn chia tay?” Đối với tình cảnh của bản
thân, Lưu Đạo Nam không đề cập tới một chữ, giống như đối với chuyện của người
khác còn quan tâm hơn.
“Bởi vì anh ấy... không muốn buông tha rừng rậm.” Cô cười khổ. “Anh phải hiểu
rõ anh ấy hơn ai hết chứ.”
“Cũng đúng.” Anh đương nhiên hiểu anh em tốt của mình, muốn bao nhiêu trăng
hoa, có bấy nhiêu lăng nhăng. Nhưng mà anh cũng không quên, bộ dáng sợ hãi,
nóng lòng, ánh mắt mất mát, đau khổ chia lìa của tên kia.
Từ trước tới nay, anh chưa bao giờ gặp qua Nhan Lập Khải đối với một cô gái
nghiêm túc như thế? Đây chính là lần đầu tiên
“Thật ra thì...” Lưu Đạo Nam vỗ vỗ bả vai của cô, đang định mở miệng an ủi,
nhưng vào lúc này qua khe cửa khép hờ, đột nhiên thoáng qua một bóng đen vô
cùng khả nghi.
Đó là... Lưu Đạo Nam díp mắt lại, tự suy xét mọi khả năng xảy ra.
Có lẽ...
Anh liếc qua khe cửa, ánh mắt lóe ra xảo trá trước nay chưa từng có.
“Chuyện đã qua anh không muốn truy cứu nữa, anh chỉ quan tâm tương lai của
chúng ta” Anh cao giọng, hơi đề cao âm lượng. “Không cần nói tới chuyện trước
kia, để chúng ta bắt đầu lần nữa được không em?”
“Nhưng mà...” Cô không muốn bắt đầu lần nữa, trong lòng cô còn có Nhan Lập
Khải, sao có thể cùng anh bước tiếp? Ở cùng anh, trong lòng cô ngập tràn tội
lỗi.
“Hôm nay anh thiếu chút nữa mất đi em, mới biết em rất quan trọng với anh, anh
muốn chân chính có được em, không muốn em rời xa anh thêm một lần nào nữa.” Hai
tay của anh đặt trên vai mềm mại của cô, bộ dáng thâm tình, khẩn thiết.”Nhận
cầu lời cầu hôn của anh được không? Để cho chúng ta vĩnh viễn ở bên nhau...”
Cái gì? Anh cầu hôn với cô?
Có lầm hay không thế? Cô không phải nói với anh cô không yêu anh, cô yêu là anh
em kết nghĩa của anh sao? Người này có phải có vấn đề tâm lý? Lại muốn cưới một
người không yêu anh về làm vợ?
“Này, anh đợi đã...”
Lời còn chưa dứt, anh đã lấn người về phía cô, đè cô xuống chiếc nệm mềm mại.
Anh tới thật?
Biết anh lâu như vậy, tới nay, đây là lần đầu tiên anh tiếp xúc thân mật với cô
như vậy.
Lưu Đạo Nam cúi người gần cô, đôi môi gần như muốn chạm gần đến má cô.
“Không...” Chuyện như vậy, mặc dù cô không xa lạ gì, nhưng đổi vai nam chính
thì vẫn không cách nào thích ứng. Cô hốt hoảng muốn đẩy anh ra, lại bị anh
cưỡng chế ngăn chặn.
Trời ạ! Sao người đàn ông nào sức lực đều lớn như vậy?
Thấy giãy giụa không có hiệu quả, cô kinh hoảng muốn hét lên.
“Hư... Đừng lên tiếng...” Môi của anh đã lặng lẽ gần sát bên tai của cô, thoạt
nhìn cực kỳ giống một đôi tình nhân, vành tai và tóc mai chạm vào nhau. “Muốn
chỉnh thằng nhóc Nhan Lập Khải một chút, cùng anh diễn xuất một chút đi.”
Nghe vậy, Vũ Khiết ngây ngẩn cả người.
“Hôm nay anh nhất định muốn em trở thành người phụ nữ của anh, nếu không tuyệt
đối sẽ không buông ra em...” Lưu Đạo Nam nháy mắt với cô, lời nói càng ngày
càng to, gia vị cũng càng lúc càng đậm đà.
Vũ Khiết còn chưa hiểu rõ dụng ý của anh, trong tai lại nghe được một âm thanh
vang dội.
Rầm ——
Cửa phòng bị người dùng sức đạp mạnh, phát ra tiếng va chạm đáng sợ.
“Ê, cậu buông cô ấy ra!” Tiếng theo người tới, Nhan Lập Khải giống như trận gió
ào ào cuốn vào.
“Cậu không có việc gì xông vào làm gì?” Lưu Đạo Nam quay mặt sang liếc anh,
thân thể lại không hề nhúc nhích, vẫn đè trên người Vũ Khiết.
“Đừng trách tớ không cảnh cáo cậu, cậu tốt nhất lập tức đứng lên!” Thấy thế,
Nhan Lập Khải lạnh lùng nói, trừng mắt nhìn, hai nắm đấm nắm không thể chặt
hơn, bộ dáng chuẩn bị đánh người.
“Này, cậu rốt cuộc có chuyện gì? Có cần thiết vội vã như vậy không? Cửa cũng
không buồn gõ...” Lưu Đạo Nam bất đắc dĩ ngồi dậy, cau mày, biểu tình như bị
người ta cắt đứt chuyện tốt, trong lòng lại âm thầm cảm thấy buồn cười.
“Tớ...” Tự biết mình đuối lý, Nhan Lập Khải nhất thời cứng họng. “Tớ cố tình
tới thăm Tiểu Khiết, thuận tiện muốn nói vài lời với cô ấy.”
Anh nói là sự thật.
Trải qua mấy ngày nay, bên người thiếu đi Vũ Khiết làm bạn, mỗi ngày anh đều
thất hồn lạc phách, trái tim như hồ nước bị rút sạch, trống rỗng mất mát khó
chịu, mà chấn động suýt nữa mất đi cô vừa rồi, càng làm cho anh hoàn toàn hiểu
ra tâm sự của mình, thì ra tim anh sớm bị cô gái này câu trúng, trừ bỏ cô,
không thể nhận thêm bất cứ ai nữa, đời này kiếp này anh không thể thiếu cô,
cũng không có cách nào buông cô ra.
Vì vậy anh tới đây chuẩn bị nói rõ lòng mình với Vũ Khiết, cố gắng vãn hồi
trái tim của cô, không nghĩ tới mới đi gần cửa phòng liền nghe thấy cuộc đối
thoại của Lưu Đạo Nam cùng Vũ Khiết. Khi anh nghe được tâm ý của cô đối với
mình thì nội tâm không khỏi vui mừng như điên, cho đến khi phát hiện Lưu Đạo
Nam vạn phần đói khát leo lên người cô, lúc này anh mới bất chấp tất cả mà xông
vào.
“Tớ cùng Vũ Khiết còn có lời muốn nói, nếu không cậu cứ đi ra ngoài trước, chờ
chúng tớ nói xong, cậu hãy đi vào là được.” Lưu Đạo Nam vẫy vẫy tay, giống như
đang đuổi con cún.
“Không được!” Nhan Lập Khải lớn tiếng phản đối.
“Tại sao không được? Cậu rốt cuộc có chuyện gì gấp gáp như vậy?” Lưu Đạo Nam cố
ý chỉnh anh.
“Tớ...” Trong phòng mặc dù mở điều hòa, trán Nhan Lập Khải lại đổ mồ hôi không
ngừng.
“Có chuyện gì anh cứ nói đi, tôi đang nghe.” Thấy anh muốn nói lại thôi, Vũ
Khiết không khỏi tò mò vạn phần, dứt khoát thúc giục anh nói cho xong.
“Cậu đi ra ngoài trước đi.” Nhan Lập Khải nhìn Lưu Đạo Nam, đổi thành anh đuổi
người.
“Tớ sao phải ra ngoài? Không phải cho cậu cơ hội nhúng chàm cô ấy sao?” Lưu Đạo
Nam không chịu thua kém, cố ý đối nghịch cùng anh.
“Cậu ——” quả nhiên là chó cắn Lã Động Tân*, không nhìn ra tâm người tốt, Nhan
Lập Khải chỉ sợ lời nói của mình tổn thương người anh em tốt, không ngờ cậu ta
lại lấy lòng tiểu nhân đo bụng quân tử.
(*)
Chó cắn Lã Động Tân: Vô duyên vô cớ gặp phải những chuyện không như ý, làm ơn
mà mắc oán.
Tốt lắm, vậy cũng đừng trách anh vô tình vô nghĩa!
“Cậu thích nghe phải hay không?” Anh cười lạnh hạ quyết tâm. “Được, cậu nghe
cho rõ, tớ muốn kết hôn với Tiểu Khiết.”
Kết hôn?
Người này uống nhầm thuốc à? Hay là cô bị sặc nước váng đầu?
Vũ Khiết bị những lời nói này của anh làm chấn động, tim đập gia tốc.
“Nhưng mà cô ấy là bạn gái của tớ đó! Cậu nói những lời này là có ý gì?” Lưu
Đạo Nam híp mắt nhắc nhở anh.
Nhan Lập Khải trầm giọng cường điệu: “Chỉ là bạn gái mà thôi.”
Nôn, cũng không phải là bà xã!
“Cậu nói kết hôn liền kết hôn sao? Vũ Khiết sẽ nguyện ý sao?” Lưu Đạo Nam xem
thường.
Hai người đàn ông đối đầu, nữ chính lại bị gạt sang một bên ngẩn người.
“Tiểu Khiết, gả cho anh được không?” Đã hiểu tâm ý của cô, Nhan Lập Khải không
chút do dự cầu hôn cô gái đang ngẩn người kia.
“Anh... Muốn kết hôn?” Cô không thể tin được.
“Trời ơi, hoa hoa công tử như cậu lại muốn kết hôn? Không phải mặt trời mọc
đằng Tây chứ?” Lưu Đạo Nam không quên đổ thêm dầu vào lửa, ý đồ chọc gậy bánh
xe.
“Đừng nhiều lời, không mượn cậu xen vào.” Nhan Lập Khải hận không thể một cước
đá cái tên cản trở, không biết điều này ra ngoài.
“Tớ dĩ nhiên quản được.” Lưu Đạo Nam nghiêm nghị nói: “Tớ sẽ không để cho một
tên đàn ông không có ý thức trách nhiệm tới tổn thương cô gái tớ yêu nhất.”
Những lời này nói xong vang vang có lực, như trảm đinh chặt sắt.
“Cậu cho rằng chỉ có cậu yêu cô ấy thôi sao?” Nhan Lập Khải cười lạnh. “Tớ cũng
rất yêu cô ấy.”
Anh nói gì? Anh yêu cô?
Lần đầu tiên nghe thấy anh nói tới chữ “yêu”, trái tim Vũ Khiết không khỏi nhét
đầy nỗi mừng như điên.
“A, cậu yêu cô ấy...” Lưu Đạo Nam lại lên tiếng chế giễu. “Tớ có thể cho cô ấy
tất cả những thứ cô ấy mong muốn, cậu có thể không?”
“Tại sao không?” Nhan Lập Khải trầm giọng cam đoan với Vũ Khiết. “Cô ấy muốn
gì đều được, chỉ cần tớ làm được.” Cô muốn kết hôn liền kết hôn, muốn có con
liền sinh con, anh nguyện ý vì cô làm bất cứ chuyện gì.
Anh không thể tiếp tục chịu được cô rời khỏi anh biến mất trước mặt anh, anh
muốn coi chừng cô cả đời.
“Em nghe chứ? Thằng nhóc này đã nghĩ thông suốt.” Lưu Đạo Nam meo meo cười với
Vũ Khiết, tiếp theo vỗ mạnh lên vai Nhan Lập Khải. “Yêu cô ấy, phải biết trân
trọng cho tốt, đừng bỏ phí!”
Anh cười, trong tươi cười lại có mất mát sâu đậm, trong ván cờ tình yêu này,
anh nhất định là người thua cuộc.
“Cậu... Cũng biết rồi hả?” Mắt thấy phản ứng của anh, Nhan Lập Khải hiểu có vẻ
như bạn tốt đã sớm hiểu rõ tâm sự của mình.
“Đó là đương nhiên.” Lưu Đạo Nam thừa nhận.”Từ nhỏ đến lớn, tớ còn chưa từng
thấy qua cậu vì cô gái nào mà khẩn trương như thế, thậm chí còn núp ở ngoài cửa
lén lén lút lút nghe trộm người ta nói chuyện.”
“Vậy cậu vừa mới rồi...” Người này biết rõ tâm ý của anh, biết rõ anh đang ở
ngoài cửa, lại còn cố ý bò lên người Vũ Khiết làm càn?
“Cậu khiến Vũ Khiết chịu khổ. Trừng phạt là đáng tội.” Lưu Đạo Nam thẳng thắn
nói không chút kiêng kỵ.
Ghê tởm!
Nhan Lập Khải âm thầm mắng.
Lưu Đạo Nam căn bản là muốn làm anh thất thố, anh vạn vạn không ngờ tới cái tên
gốc cây, cọc gỗ này lại dung loại phương pháp này chỉnh anh, xem ra là mình quá
khinh thường cậu ta rồi!
Không đợi anh nổi đóa, Lưu Đạo Nam đã đi tới cửa.
“Nhớ đưa thiệp hồng cho tớ.” Anh nhảy ra cửa phòng, đột nhiên quay đầu lại.
“Còn nữa..., tớ rất sẵn lòng làm phù rể cho cậu, nếu như cần tớ ngàn vạn đừng
khách khí.”
Haizz, xem ra anh tạm thời chỉ có mệnh làm phù rể, ái thần Cupid dường như rất
thích chơi trò mèo vờn chuột với anh.
“Chờ một chút.” Vũ Khiết đột nhiên gọi anh lại.
Lưu Đạo Nam dừng bước.
“Cám ơn anh.” In một nụ hôn trên trán anh. “Em... Thật xin lỗi.”
“Chuyện tình cảm không cần nói xin lỗi.” Anh cho cô một chiếc ôm dịu dàng.
“Chúc em hạnh phúc.”
Ngẩng đầu lên, cố ý thưởng cho Nhan Lập Khải đang dùng bộ mặt ghen tức một nụ
cười đắc ý, anh mới đóng cửa lại rời đi.
“Xem ra em còn rất thích cậu ta.” Người cũng đi xa, Nhan Lập Khải không nhịn
được nổ súng, mặc dù chỉ là khẽ hôn, anh vẫn nghiêng đổ cả bình dấm chua.
“Em rất thích anh ấy.” Cô hoàn toàn không phủ nhận. “Có ai không thích một
người khiêm nhường chứ?”
“Đủ rồi!” Anh bá đạo kéo cô vào trong ngực.”Về sau chỉ cho em yêu thích một
mình anh, nghe không?”
“Nếu như anh tốt với em, em sẽ suy nghĩ.” Cô cố ý đùa anh.
“Anh tốt đẹp thế nào em cũng không phải không biết.” Bàn tay Nhan Lập Khải bắt
đầu hạnh kiểm xấu rồi. “Chẳng lẽ nhanh như vậy đã quên rồi à?”
Anh trêu đùa lập tức làm cho toàn thân cô như nhũn ra, nhưng bây giờ cô không
có tâm tình chơi đùa cùng anh, bởi vì trước mắt còn có chuyện quan trọng hơn.
“Chúng ta kết hôn rồi, những cô gái xinh đẹp, trẻ trung kia phải làm sao bây
giờ?” Cô giữ tay anh lại hỏi.
Mặc dù hôn nhân đại biểu cho trung thành cùng hứa hẹn, nhưng cô còn phải hỏi
trước cho rõ ràng, dù gì cô cũng không muốn làm một cây hoa trong cả rừng hoa
của anh, còn phải ngày ngày nghi thần nghi quỷ, vội vàng bắt kẻ thông dâm.
“Hiển nhiên em còn chưa tin tưởng định lực ông chồng tương lai nhỉ.” Nhéo nhéo
chiếc cằm nhỏ xinh của cô, khóe miệng anh khẽ cười, “Nếu anh còn muốn tiếp tục
chơi đùa, tội gì phải dùng hôn nhân làm gông xiềng trói mình?”
“Đúng!” Cô cố ý thở dài. “Cho nên em cũng không thể không nghi ngờ anh có thật
sự muốn kết hôn với em không.”
“Đến bây giờ em vẫn còn hoài nghi thành ý của anh?” Anh bật cười.
“Vậy thì tìm cách thuyết phục em đi.” Vũ Khiết nghịch ngợm trừng mắt nhìn.
“Được, bây giờ chúng ta lập tức đi công chứng kết hôn.” Anh tiến lên ôm lấy cô.
“Hôm nay là chủ nhật, cục dân chính không mở cửa.” Dựa vào lồng ngực cường
tráng của anh, cô cười díp mắt lại nhắc nhở anh.
“Thế sao...” Đầu óc anh lại vận động rất nhanh. “Không sao, vậy chúng ta sinh
con trước.”
“Sinh con trước?”
“Đúng, chế tạo baby.” Cười như tên trộm, anh lập tức ôm cô về giường.
Lên xe trước mua vé bổ sung sau, không ai nói không được, đúng không?