Editor: Sil
Quách thị đứng dậy, chậm rãi hành lễ, không kiêu không nóng, đúng mực, phong thái của Phu nhân đại gia tộc được thể hiện vô cùng nhuần nhuyễn trên người bà.
"Gia Gia là đầu quả tim của cả nhà, nếu ngài muốn, phải lấy ra thành ý"
Giọng bà dịu đi, như mưa phùn gió thoảng, dù không cố ý nịnh hót lấy lòng, cũng khiến người nghe cảm thấy thoải mái trong lòng.
Mọi người liếc mắt nhìn nhau, đều cảm thấy Quách thị có hơi không biết điều: Được Hoàng Thượng yêu mến, bà ta thế mà lại làm giá!
A Viên chuyển bước chân, yên lặng đứng bên cạnh Quách thị, nhìn các loại ánh mắt, sắc mặt như thường.
Đúng lúc một số người chờ xem Vân gia bị Hoàng Thượng trách cứ, một giọng nói ôn hòa rồi đột nhiên vang lên: "Trẫm tất nhiên sẽ lấy thành ý ra."
Vị Đế Vương từ trước đến nay vốn lạnh mặt bạc tình, vui giận không rõ kia lúc này lại tràn đầy ý cười, vẻ nho nhã lễ độ khiến mọi người kinh ngạc, ánh mắt của các Tiểu thư nhìn về phía A Viên ngay lập tức đầy niềm hâm mộ.
một vị Cung nữ xuất thân nghèo khó nhanh chóng trở thành thiên kim của phủ Hiển Quốc Công còn chưa tính, nàng ta lại có khiến Hoàng Thượng chung tình như vậy... Chuyện tốt trên đời đều rơi lên đầu nàng ta!
Hoa Cẩm An căm hận nhìn A Viên một mình giành được ưu ái của mọi người, khuôn mặt xinh đẹp dữ tợn đến đáng sợ.
Nàng ta giận đùng đùng chạy ra ngoài, cắn nát hàm răng: Hôm nay mình xem như mất hết thể diện rồi...
Đồ ăn dần dần bày lên, mùi vị thơm ngon đã sớm gọi con sâu tham ăn của các vị khách quý ra.
Khác với ánh mắt đánh giá các món ăn vô tình như cố ý của các vị Tiểu thư, A Viên chỉ yên lặng nhìn Tề Uyên, đôi mắt trong veo có chút lo lắng.
"Gia Gia..." Quý thị khẽ ho một tiếng, ánh mắt cũng quá trắng trợn rồi.
A Viên tỉnh lại, bả vai hơi hạ xuống, nhỏ giọng lẩm bẩm một câu: "Sao ngài ấy lại không động đũa vậy..."
Quý thị sửng sốt, khuôn mặt nghiêm túc đột nhiên hiện ra nụ cười dịu dàng: "Có con gái nhà lại ham ăn như con vậy không ?"
A Viên bĩu môi, thấp giọng nói: "Đây chính là tiệc cá do Tiền Sư phụ làm bếp trưởng, hằng ngày không gặp được đâu."
Nghe A Viên nhắc tới chuyện này, Quý thị cũng hỏi: "Vừa nãy sao rồi? Nghe nói vị Tiền Sư phụ kia tính tình cổ quái, có đuổi con ra không ?"
A Viên tự hào lắc đầu, bên mép lộ ra ý cười trong trẻo, giọng cũng tự nhiên trở nên ngọt ngào hơn: "Nương, ngài mau chuẩn bị bạc đi !"
"Chuẩn bị bạc?" Quý thị không hiểu gì nhìn nàng, đôi mắt đẹp hiện lên vẻ nghi hoặc.
"Tiền Sư phụ muốn nhận con làm đồ đệ!"
Quý thị nhìn đôi mắt trong trẻo của A Viên, trong lòng hết sức vui mừng.
A Viên vẫn nhìn Tề Uyên chăm chú, mày liễu nhíu lại, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn đầy vẻ rối rắm.
Chỉ thấy khóe miệng ngài khẽ cong lên một cái, giơ tay đũa bạc trong tay lên, tùy ý gắp một miếng thịt cá bỏ vào miệng: "Con cá này làm không tệ."
Mọi người thấy ngài động đũa, cũng đồng loạt cầm đũa lên.
A Viên nếm một miếng Cá Quế Chiên Xù, chua ngọt vừa miệng, ngoài giòn trong mềm, ngon đến mức nàng phải híp mắt lại: thì ra là cho dầu vừng! Như vậy thì hương vị sẽ phong phú hơn!
"Chẳng trách ngài thích dùng bữa với cô nương A Viên." Bạch Thấm cười gắp một miếng Cá cuốn mùi thơm ngào ngạt, tươi ngon đến mức nàng suýt cắn phải đầu lưỡi: "Dù là ta cũng không kìm được mà muốn ăn thêm một chén."
"Nàng sống tự tại." Tề Uyên cười khẽ, đôi mắt nhìn chăm chăm vào nàng, đôi mắt thâm thúy như khảm mảnh sao, phát sáng rực rỡ.
Bạch Thấm nghiêng đầu nhìn ngài, trên mặt lộ ra ý cười dịu dàng. Nàng len liếc mắt nhìn Giản Chiếu đang cười nhìn mình một cái, gò má trắng như tuyết ngay lập tức nhuộm lên chút ửng đỏ.
"Hoàng Thượng cố ý dẫn Quý Phi xuất Cung dự tiệc, quả nhiên cực kỳ sủng ái nàng ta."
"thì sao, thấy tư thái lúc nãy của Hoàng Thượng không đấy? Vân ngũ Tiểu thư không chừng sẽ lên làm Hoàng Hậu! Phượng ấn trong tay nàng ta dù sớm hay muộn cũng phải giao ra, đến lúc đó hai người họ mới tân hôn, thân mật dịu dàng, tình cảnh của nàng ta không chừng sẽ gian nan biết bao!"
Tiếng bàn tán lẻ tẻ truyền vào tai Bạch Thấm, nàng không để bụng cười, gắp một miếng Cá Suốt* hấp, vô cùng đắc ý: Thứ vứt đi như Phượng ấn, đứa ra mới là tốt đó!
*) Cá Suốt: loài cá có thân hình thuôn dài và màu trắng bạc, mặc dù có ngoại lệ.
(Nguồn: Wikipedia)
Bữa tiệc toàn cá rất được ưa thích, A Viên lưu luyến bỏ đũa xuống, uống một hụm trà hoa quả tươi mát ngọt ngào, trong lòng có chút tiếc nuối: Còn chưa ăn được món Cá Chép Hà Bao* đó! Còn món Canh Măng Đầu Cá** nữa…
*) Cá Chép Hà Bao:
(Nguồn: Baidu)
**) Canh Măng Đầu Cá:
(Nguồn: Internet)
Nàng yên lặng vuốt ve cái bụng tròn vo, ánh mắt nhìn đồ ăn có chút u oán: Tiếc là mình no rồi...
Tiệc rượu tan đi, Tần thị tự mình tiễn khách. Bà đứng ở cửa nhìn vể phía loan giá của phủ Hiển Quốc Công, trong lòng có chút tiếc nuối: Tìm đâu được cô gái ngoan ngoãn lại nghe lời, còn xinh đẹp như Gia Gia đây?
******
Trong phủ Hiển Quốc Công, mọi người đều ngồi trong Sảnh chính, nghiêm chỉnh, trận địa sẵn sàng đón địch, cứ như thể Tề Uyên mặc Long bào trước mặt là quân địch vậy.
Đôi mắt sắc bén của Vân Thịnh Khai nhìn chòng chọc vào Tề Uyên như chim ưng, cứ như muốn nhìn thấu anh ta vậy.
A Viên mím môi, lòng bàn tay đầm đìa mồ hôi, không khỏi lau mồ hôi cho ngài.
Nàng nhìn lén sáng Tề Uyên, cúi đầu nhìn chăm chú vào mũi chân của mình, có chút thất thần.
"Gia Gia, về viện của con đi."
Giọng nói già nua lại vô cùng mạnh mẽ đột nhiên vang lên, dọa A Viên sợ run.
Nàng uốn gối, hành lễ rồi chậm rãi lui ra ngoài, lòng lo lắng không yên.
Hoa đang nở rộ trong Quỳnh Cư Viện, A Viên chỉ đơn thuần thưởng thức, ngồi trên xích đu dưới tàng đong đưa lúc có lúc không, đôi mắt xịn đẹp liên tục nhìn về phía cổng không rời đi chút nào.
Tính tình này của tổ phụ... Nếu như chọc cho Tề Nhị mất hứng thì phải làm sao bây giờ?
Trong nháy mắt, chuyện xét nhà diệt tộc Trình Tầm và Diêu Uẩn An đã nói với nàng quanh quẩn trong đầu nàng mấy lần, sắc mặt nàng càng ngày càng tái nhợt.
A Viên chỉ cảm thấy lòng rối bời lợi hại, giống như cỏ dại sinh trưởng vô tận vậy, quấy nhiễu khiến nàng nôn nóng không chịu nổi, trong đầu chỉ còn lại hai chữ "Tề Uyên".
Lén đến nhìn một cái cũng được chứ?
Nàng mím môi, đứng bật dậy đi ra ngoài, còn chưa kịp ra khỏi cổng viện, liền đụng phải Phù Tình biểu cảm vội vàng.
A Viên hoảng hốt, vội vàng lên tiếng hỏi: "đã xảy ra chuyện gì?"
"không xảy ra chuyện gì cả, là Minh Triều tỷ tỷ bên canh Phu nhân tới đây truyền lời, nói Hoàng Thượng phải trở về Cung, để ngài đi tiễn."
A Viên sốt ruột, bước nhanh cả quãng đường, đến khi nhìn thấy bóng dáng cao lớn quen thuộc kia mới chậm lại.
anh đứng dưới tàng cây, ánh mặt trời điểm điểm xuyên thấu qua khe cơn trên tán cây chiếu trên người anh, lóa mắt, A Viên trong một lúc cũng không dám tới gần.
"A Viên, lại đây."
Giọng nói lành lạnh vang lên, A Viên ngoan ngoãn đi tới, còn chưa kịp lên tiếng, trên tay đã bị nhét vào một thứ nặng trĩu.
Nàng cúi đầu nhìn, là một chiếc hộp nhỏ xinh đẹp bằng ngọc lưu ly. A Viên mở ra, một chú thỏ được khắc bằng Bạch Ngọc yên lặng nằm trong đó, trong tay ôm một cục bánh trôi to tròn, vô cùng đáng yêu.
"Quà sinh nhật."
A Viên khẽ nhíu mày, giương mắt nhìn về phía ngài: "Ngài không đến lễ cập kê của ta sao?"