Editor: Sil
Mặc Hoành vỗ tay cười to: "Cứ như vậy, Tề Uyên còn không ngoan ngoãn mặc cho ta xử trí?" Đôi mắt hắn ta hiện lên một tia trào phúng: "Học cái gì không tốt? Lại học theo phụ thân si tình của hắn khiến cho đầy người là nhược điểm. Lòng dạ hiểm ác mới là đạo của Đế Vương, người nhà họ Tề cũng không ai hiểu cả."
Tang Nghiêu nhìn nụ cười đắc ý trên mặt Mặc Hoành, đôi mắt rũ xuống: Tên đã lên dây, không ra không được. Mặc dù hơi hấp tấp chút, luôn còn có sáu phần thắng, nếu không ra tay để Tề Uyên làm ra sách lược vẹn toàn thì ngay cả một phần phần thắng cũng không có...
Nghĩ đến đây, hắn ta cười khinh miệt. Mặc Hoành người này dã tâm rất lớn, nhưng thủ đoạn lại vô dụng, bắt được nhược điểm sao có thể nhanh hơn so với trực tiếp ra tay?
******
"A Vũ, cô ra vườn sau làm chút đậu xanh ngâm đến đây, làm giá bằng cách ta dạy lần trước ấy." Trình Tầm đứng trên cửa Thượng Thiện Phòng quét một vòng, cuối cùng mới đưa mắt nhìn lên người Vệ Hàn Vũ đang ngồi bên cạnh giếng cố múc nước.
Nàng nhìn cô bé đôi mắt trong suốt kia, chậm rãi lắc đầu: Đứa bé thành thật lại an phận, khiến người yêu thương như vậy, lại cố tình khiến mà cha mẹ không thích nhất...
"Trình Nữ quan, bao nhiêu đậu xanh thì vừa?" Vệ Hàn Vũ bước nhỏ đi tới, khóe mắt đuôi mày mang theo ý cười phấn khởi, giọng nói mềm mại ngọt ngào đều lộ ra nét ngây thơ.
Trình Tầm giơ tay vuốt đầu bé cười híp mắt nói: "Ba nắm đậu xanh là được. Còn nhớ rõ cách làm giá không ?"
"Nhớ!" Vệ Hàn Vũ gật đầu, xoay người chạy ra vườn sau.
Vườn sau là một khu vườn nhỏ trong Điện Dưỡng Tâm, Tề Uyên xưa nay không thích Ngự Hoa Viên, liền sai người xây một khu vườn phía sau thỉnh thoảng đi dạo. Từ sau khi A Viên đến Ngự tiền, ngài biết được nàng thích nghiên cứu các loại nguyên liệu nấu ăn liền thường xuyên sai người sưu tầm một số nguyên liệu nấu ăn, loại gia vị mới lạ hoặc quý giá hiếm có đưa đến Thượng Thiện Phòng, về lâu mấy thứ này lại càng ngày càng nhiều.
Bởi vì vườn sau được xây đằng sau Thượng Thiện Phòng, cũng tiện giữ những thứ này, dần dà, vườn hoa nhỏ cảnh sắc mỹ lệ biến thành nơi A Viên để nguyên liệu nấu ăn, cây cối trong vườn phần lớn cũng được đổi thành cây ăn quả, ngay cả bên cạnh bức tường thấp kia cũng trồng mấy khóm rau hẹ.
Vệ Hàn Vũ híp mắt cười đi tới phía dưới hàng rào bên cạnh cửa sổ trên bức tường sau Thượng Thiện Phòng, ngồi xuống nhấc nắp của chậu gỗ lên, vươn tay nhỏ trắng như tuyết lấy ba nắm đậu xanh. Bé đứng lên, đột nhiên nhận ra một Cung nhân lạ mặt đang đi đến trước khay trà bánh, đôi mắt đảo tròn nhìn xung quanh một lần.
cô bé thấy không đúng, trong lòng hơi căng thẳng. Bé che miệng tránh sau cành lá, nửa ngồi xuyên qua khe hở nhìn chăm chú, hai mắt không dám nháy một cái.
Cung nhân kia giơ tay, Vệ Hàn Vũ không khỏi ngừng thở, đôi mắt tràn đầy hoảng sợ. Ngón tay nhỏ nhắn kia ngón tay chỉ lướt một vòng dọc quanh mép chén, vừa lướt qua chỉ như đang chà lau sửa sang lại.
Vệ Hàn Vũ khẽ hít hà, xoa bờ môi chậm rãi mím lại có hơi đau nhức: Vừa nãy không phải là hạ độc, thì sao lại lén lút như vậy!
"Mau mang trà bánh của Vân Tiểu thư đi." Khuôn mặt nàng ta có hơi căng thẳng, tuy giọng nói đang run lẩy bẩy, nhưng ở trong Thượng Thiện Phòng ồn ào bận rộn lại cũng không rõ ràng.
Vệ Hàn Vũ nhìn kia chén Trà Bại Tượng* kia, đầu máy nhíu lại, khuôn mặt màu hồng phấn đột nhiên nghiêm lại: Từ trước đến nay Vân Tiểu thư không thích những thứ đắng ngắt, mọi người trong Thượng Thiện Phòng đều biết, nàng ta nhất định không phải người trong Thượng Thiện Phòng!
*) Bại Tượng: là một loài thực vật có hoa trong họ Kim ngân. Cây thuốc thường dùng để chữa mụn nhọt, ghẻ ngứa, sản hậu, nôn mửa, kiết lỵ, viêm kết mạc, viêm gan, thổ huyết.
(Nguồn: Tra Cứu Dược Liệu)
Lúc này đang là thời gian chuẩn bị bữa tối, bên trong phòng bếp phàm là Cung nhân có vị phân đều đang bận rộn không thôi, chỉ có một người Cung nữ tuổi còn nhỏ nghe vậy liền chậm rãi đi tới, sau khi hành lễ liền bê trà bánh ra khỏi Thượng Thiện Phòng.
Vệ Hàn Vũ thầm nghĩ không ổn, vội vàng bỏ chén đậu xanh nhỏ xuống chạy về phía Điện Dưỡng Tâm.
******
"Sao lại đưa Trà Bại Tượng cho cô nương đến đây?" Thanh Niệm nhìn lá trà bản to kia, mày vặn một cái, định sai người đổi trà cho.
A Viên cười ngăn nàng lại, nâng chén trà lên nói: "Giờ này đúng là thời gian Thượng Thiện Phòng luống cuống tay chân, chỉ là một chén trà, liền..."
"cô nương, bên ngoài có một tiểu Cung nữ muốn gặp ngài, nói là có chuyện gấp." Thu Lan trùng hợp bước vào ngắt lời A Viên.
"Bé gái ?" Khuôn mặt lộ A Viên ra vẻ nghi ngờ, trầm ngâm một lát rồi chậm rãi nói: "Cho nàng vào đi."
"Dạ."
Thanh Niệm nhìn A Viên luôn mỉm cười trước mặt, không khỏi nhíu mày: "cô nương cũng quá dễ dãi rồi, chỉ truyền một câu liền gặp, sau này thế nào cai trị được? Cũng nên làm giá mới được."
A Viên mím môi, cười nói: "không chừng là thật sự có chuyện gấp thôi!"
Nàng cảm thấy hơi khát nước, vừa đưa chén lên môi liền nghe thấy một giọng nói trẻ con mang theo vẻ hoảng hốt truyền đến: "Trà này không thể uống!"
Bàn tay bê trà của A Viên run lên một cái, trà màu nâu sẫm suýt nữa hắt ra. Nàng nghiêng đầu nhìn về phía cô bé sắc mặt tái nhợt đang đứng trước rèm, cảm thấy hơi quen mặt, nghĩmột lúc lâu sau mới chần chờ nói: "Em có phải Tiểu cung nữ cho ta nước ô mai ngày đó hay không ?"
cô bé vội vàng gật đầu, níu chặt ngón tay dồn dập nói: "Trà này có độc."
Trái tim A Viên dựng lên, sau lưng ngay lập tức toát mồ hôi lạnh. Nàng rũ mắt nhìn lướt qua chén trà trên tay, đẩy nó ra xa trên bàn.
Thanh Niệm và Thu Lan nhìn chén trà bằng sứ tráng men xanh kia, cũng sợ đến cả người toát mồ hôi lạnh. Thanh Niệm hít sâu một hơi, lấy kim bạc ra nhúng vào nước trà chậm rãi khuấy đảo một lát, thân kim màu bạc không hề biến đổi chút nào.
Vệ Hàn Vũ đỏ mắt, giọng nói ngọt ngào như sữa cũng nức nở: "Ta thấy Cung nhân kia dùng ngón tay quét qua một vòng trên miệng chén, độc nhất định là đang ở trên chén."
Sắc mặt A Viên trắng bệch, môi không còn chút máu, trong lòng không khỏi nghĩ mà sợ.
Khuôn mặt Thanh Niệm nghiêm lại, thấp giọng nói: "Nô tỳ đi gọi Hoàng Thượng."
Dứt lời, liền vén rèm lên bước nhanh ra ngoài.
Lòng bàn tay A Viên lạnh ngắt, toàn thân đều rùng mình, phảng phất như đang trong ngày đông tuyết rơi nhiều như lông ngỗng, không tự chủ được mà run rẩy.
"cô nương đừng sợ..."
Giọng nói mềm mại vang lên, đặc giọng mũi. A Viên ngước mắt nhìn sang, chỉ thấy đôi mắt long lanh của cô bé kia đầy hoảng sợ, nhưng vẫn mang ý cười an ủi mình.
Nàng vẫy tay với Vệ Hàn Vũ, sửa lại phần tóc mái thấm đẫm mồ hôi cho bé một chút, nhẹ nhàng hỏi: "Ngươi có sợ không ?"
Vệ Hàn Vũ mím môi thật chặt, khẽ gật đầu một cái, "Oa " một tiếng khóc ra: "A Vũ sợ!"
A Viên đưa tay ôm lấy bé, vốn không muốn sụt sùi, nhưng chơp mắt cũng rơi lệ: Mình cũng sợ!
Tề Uyên lòng như lửa đốt, vừa mới vào cửa đã thấy cảnh tượng trước mặt, sắc mặt không hiểu sao lại dịu đi.
"Ngươi xem đó là loại độc gì."
một giọng nam lạnh lẽo rơi vào trong tai, A Viên lau nước mắt ngẩng đầu lên nhìn, đôi mắt lộ vẻ tủi thân sợ hãi.
Tề Uyên nhìn lướt qua cô bé đang nức nở trong lòng A Viên, nhìn về phía Thu Lan nói: "Mang nàng đến thiên điện, không thể chậm trễ."
"Dạ."
Thu Lan vâng lệnh, dẫn Vệ Hàn Vũ lui xuống.
Trong điện chỉ còn lại 3 người Tề Uyên, Du Thiều và A Viên, trong một lúc cũng yên tĩnh hơn không ít.
"Sợ sao?" Tề Uyên nắm chặt tay, lòng bàn tay đều ướt đẫm, dù là áo lót cũng ướt đẫm mồ hôi.
A Viên gật đầu: "Ta..."
"không phải độc, là cổ trùng." Giọng nói Du Thiều vang lên, A Viên nuốt câu nói vào, chỉ cảm thấy lưng như có vô số con côn trùng đang cắn vậy.
Tề Uyên ôm lấy A Viên vào trong ngực khẽ vỗ lên lưng nàng, đôi mắt nghiêm nghị: "Trúng loại cổ trùng này bao lâu mới phát tác?"
"Ước chừng nửa canh giờ."
"Thanh Niệm." Tề Uyên cất giọng gọi.
Thanh Niệm nghe thấy tiếng liền bước vào, cẩn thận đóng cửa lại cúi người hành lễ nói: "Có Nô tỳ."
"Sau nửa canh giờ, truyền tin tức cô nương đột nhiên mắc bệnh lạ đi." Tề Uyên lạnh giọng, đôi mắt nhiễm một tia đỏ, đầy tàn bạo: "Luôn phải cho chúng biết động vào người không nên động sẽ rơi vào kết cục gì."