Ánh mắt Tề Uyên sáng quắc nhìn nàng một lúc lâu, mới buồn bã nói: “Hoàng Thượng khó hầu hạ lắm sao?”
“Đương nhiên!” A Viên nhìn chung quanh rồi nhỏ giọng nói: “Nghe nói năm trước có một thái giám dâng trà nguội lên, Hoàng Thượng liền đem người lôi ra đánh hai mươi đại bản, đánh đến tàn phế luôn!”
A Viên vừa dứt lời, đột nhiên cảm thấy quanh thân lạnh như băng. Nàng nhìn thoáng qua gương mặt đen thui âm trầm của Tề Uyên, không hiểu sao cảm thấy trong đôi mắt của hắn tràn đầy sát khí. Tiểu cô nương run rẩy lui về sau một bước theo bản năng, đã chuẩn bị sẵn tinh thần là đem bánh bao ném vào mặt hắn rồi bỏ chạy.
Tề Uyên nhìn nàng, ánh mắt âm trầm, sau một lúc lâu mới chậm rãi nói: “rõ ràng là do tên thái giám kia đem trà nóng hất vào trên người Hoàng Thượng nên mới bị ăn đòn.”
A Viên nghe hắn vừa nói như vậy, trong đôi mắt tròn trịa tràn đầy tò mò: “Chuyện ở ngự tiền làm sao ngươi biết được?”
“Nghe người khác nói.” Tề Uyên thần sắc như thường, ánh mắt không hề chớp dù chỉ một cái.
A Viên nghĩ đều là thái giám, chuyện bị phạt ở Ngự tiền như thế nào chắc chắn hắn hiểu rõ hơn mình nên cũng không truy hỏi nữa. Nàng nhìn thoáng qua tiểu thái giám đang đứng nghiêm túc, ánh mắt thập phần lãnh đạm bĩu môi nói: “Bánh bao ngươi cũng không chịu ăn, vậy ngươi muốn ăn cái gì?”
Tề Uyên không hề nghĩ ngợi, thốt ra: “Bánh trôi nước nhân đậu đỏ.”
A Viên nhìn Tề Uyên, cảm thấy vừa bực mình vừa buồn cười: “không lẽ ngươi đã tính sẵn món ăn trước khi đến đây rồi à?”
Tề Uyên thành thực gật gật đầu, trầm giọng nói: “Ta đến Vọng đình ở phía trước chờ ngươi.”
A Viên nhìn theo bóng lưng của hắn, tức giận cắn bánh bao trắng mập trong tay một cái, thống khoái tựa như đang cắn ở trên người hắn. Nàng xoay người đi về hướng phòng bếp, trong lòng thầm nói: Cũng may các nữ quan ở Thượng Thực Cục luôn đối đãi khoan dung với tiểu cung nữ, bình thường nguyên liệu nấu ăn chỉ cần nói một tiếng với cung nữ đang làm nhiệm vụ, ghi lại trong danh sách là có thể dùng, chỉ cần không vượt qua số định mức mỗi tháng là được, bằng không... Hừ hừ! Còn bánh trôi nước nhân đậu đỏ nữa! Ngay cả ngụm cháo ngươi cũng chưa chắc uống được!
Nàng lấy một chút đậu đỏ được ngâm sẵn để vào trong nồi, thêm vào chút đường phèn, rót nước vào với số lượng vừa đủ, đun với lửa vừa, sau đó lấy một ít bột nếp ra chuẩn bị nhồi bột làm bánh trôi. Thứ này không khó, nàng nhìn mấy viên bột tròn tròn được vo xong, cảm thấy có chút đơn điệu.
A Viên nhìn về phía bánh bao trong tay, đột nhiên nhớ tới mới trước đây lúc còn ở nhà, mẫu thân mang theo ca ca các đệ đệ muội muội đi mừng thọ cho ngoại tổ mẫu thì phụ thân không rành nấu nướng lắm làm cho nàng món bánh bao kẹp thịt nướng. Nhưng đó chính là món ngon nhất mà nàng từng ăn, cho dù hiện nay ở trong cung những món ăn ngon nhất nàng đều hưởng qua những vẫn không món nào ngon bằng món bánh kẹp thịt đó.
Nàng giương mắt quét một vòng, phát hiện trong nồi có nước sốt thịt bò liền cắt mấy khối xuống. A Viên dùng con dao xẻ bánh bao ra làm đôi nhưng không cắt đứt rời, rót nước sốt thịt bò vào, tiện tay lấy thêm miếng ớt để ở một bên.
Lúc này đậu đỏ trong nồi cũng đã gần chín, nàng nhìn đậu đỏ đã chín nở bung ra cùng với nước súp đãcòn sền sệt, đem bánh trôi đã được chuẩn bị sẵn bỏ vào, cầm thìa chậm rãi khuấy, cho đến khi bánh trôi trắng tròn nổi lên trên, món bánh trôi nhân đậu đỏ này xem như đã làm xong.
“Này, bánh trôi nhân đậu đỏ mà ngươi muốn đây!” A Viên đem hộp đựng thức ăn đặt ở trước mặt hắn, Tề Uyên lập tức ngửi thấy mùi hương nồng nàn ngọt ngào của đậu đỏ.
Tề Uyên giở nắp ra, bánh trôi đậu đỏ nóng hôi hổi nằm ngay ngắn bên trong, hắn nhìn thoáng qua bánh bao được đặt bên cạnh khẽ nhíu mày: “Đây là...”
“Đây là bánh bao kẹp thịt.” A Viên đem cái đĩa bưng ra ngoài đặt ở trước mặt hắn: “Ngươi nếm thử xem? Đáng tiếc không có thịt nướng, nếu không sẽ càng thơm ngon hơn.”
Tề Uyên nhìn đôi mắt tràn ngập mong đợi kia của nàng, chậm rãi cắn một cái, nước súp thịt bò đậm đặc cùng với bánh bao mềm ngọt lại ăn ngon lạ thường. Thịt bò mềm, nước súp mặn vừa phải, thậm chí ngay cat chiếc bánh bao bình thường đều bởi vì thấm đầy nước súp bò mà trở nên đặc biệt hơn bình thường rất nhiều.
“Ăn ngon không?” Đôi mắt đen sáng trong suốt của A Viên tràn đầy mong đợi nhìn hắn.
Tề Uyên thản nhiên gật gật đầu, vài ngụm đã ăn sạch cái bánh bao vào trong bụng: “Trong cung khôngcó những món như thế này, là ai dạy ngươi?”
“không có ai dạy.” A Viên cười bưng bánh trôi nhân đậu đỏ ra ngoài: “Trước đây có một lần mẫu thân không có ở nhà, phụ thân làm cho ta ăn.”
Tề Uyên sợ nàng nhớ nhà, vội vàng ăn bánh trôi, hắn nóng thiếu chút nữa phun ra ngoài.
“Ngươi ăn chậm một chút! Sao rồi? Ăn ngon không?” A Viên có chút ngượng ngùng nói: “Đây là lần đầu tiên ta làm.”
Tề Uyên nuốt trọn xuống, rõ ràng trong miệng phỏng không thôi, lại làm ra bộ dạng bình tĩnh khôngchút gợn sóng.
“Đúng rồi, sao mấy ngày nay ngươi lại không tới?” A Viên chống đầu, dõi theo đôi mắt thâm thuý xinh đẹp của hắn hơi xuất thần: Người tuấn tú như thế sao lại là thái giám chứ?
“Bị bệnh.” Tề Uyên nhìn hai búi tóc trái đào cực kì khả ái trên đầu nàng, nhịn không được đưa tay xoa nhẹ.
“Bị bệnh?” A Viên nhìn sắc mặt của hắn một cái, cảm thấy đúng là không được tốt lắm, đưa tay đẩy đẩy bát trong tay hắn: “đã bị bệnh như thế mà lại còn chạy đến đây để hóng gió! Ăn mau lên, ăn xong rồi về nghỉ ngơi sớm đi!”
Tề Uyên yên lặng gật gật đầu, ăn sạch món bánh bao kẹp thịt.
hắn đưa A Viên đến cửa Thượng Thực Cục, thản nhiên nói: “đi vào đi.”
“Ngày mai ngươi đừng đến đây, ban đêm gió lớn.” A Viên cười híp mắt hướng hắn phất phất tay, xoay người liền đi vào.
Tề Uyên cúi đầu nhìn búi tóc trên đầu nàng, quỷ thần xui khiến đưa tay ra, không ngờ tiểu cô nương đột nhiên quay đầu lại.
“Ngươi... Định làm gì?” A Viên nghi ngờ nhìn bàn tay thon dài như ngọc của hắn, gần như có thể thấy rõlớp chai mỏng trong lòng bàn tay của hắn.
Mặt Tề Uyên lộ vẻ lúng túng thu tay lại: “Ngươi còn có việc?”
“không có việc gì, chỉ là muốn nhìn ngươi đi rồi mới vào.” A Viên cười híp mắt nhìn hắn nói : “Nếu ta cứ đi vào như thế thì đúng là quá không nói nghĩa khí.”
hắn nhìn đôi mắt trong suốt sạch sẽ kia, cảm thấy buồn chán muộn phiền của ban ngày đã tan khôngcòn một mảnh.
“Hoàng Thượng ngài dùng thiện xong rồi?” Ngụy Toàn cười híp mắt tiến lên đón, nịnh nọt nói.
“ Ừ.” Tề Uyên nhàn nhạt lên tiếng, nhấc chân bước vào Dưỡng Tâm điện, một cỗ áp lực đập vào mặt, tâm tình vất vả lắm mới được thả lỏng một chút lại nặng nề hẳn đi: Nếu A Viên có thể tới Ngự Tiền thìtốt rồi...
Mấy ngày gần đây Tề Uyên nghĩ cũng sắp đến cuối năm, A Viên chắc đang chuẩn bị vật dụng cho người nhà, nhất định là bận rộn đến mức ngay cả thời gian nghỉ ngơi cũng không có, nên không đi tìm nàng.
“A Viên! Ta vừa mới nhờ biểu tỷ ta xem thử danh sách, người nhà của ngươi được an bài vào cung ngày mùng tám.” Trình Tầm cao hứng chạy vào, lôi kéo A Viên nói.
A Viên vừa mới đem tất cả số bạc tích cóp mấy năm nay bỏ vào trong túi chuẩn bị cho cha mẹ, vừa nghe thấy tin tức này, cao hứng đến mức nhảy dựng lên: “Hôm nay chính là mùng sáu, chỉ cần mộtngày nữa thôi, chỉ cần một ngày nữa thôi là ta có thể gặp được cha mẹ ta!”
Diêu Uẩn An đang ăn bánh hạt dẻ ở bên cạnh nhìn túi bạc của A Viên khẽ nhíu mày: “Ngươi đem bạc đưa toàn bộ về nhà hết thì tương lai sau này sẽ làm sao bây giờ? Trong hoàng cung này không thể thiếu nhất đó chính là bạc. Từ trên xuống dưới bất cứ thứ gì cũng đều phải chuẩn bị sẵn, chưa biết chừng khi nào thì dùng tới.”
“Diêu Uẩn An nói có lý, ngươi cũng nên giữ lại cho mình một ít.” Trình Tầm có chút bận tâm.
“Yên tâm đi, đây chẳng qua chỉ là tiền tiêu hàng tháng của ta. Thưởng lễ thưởng tết, bạc vụn trâm bạc...Ta đều giữ lại nha.” A Viên cười nói.
Diêu Uẩn An bĩu bĩu môi, tiếp tục ăn bánh hạt dẻ.
Mùng tám, thời tiết sáng sủa vạn dặm không mây, khí hậu cũng ấm lên.
A Viên đã rời khỏi giường từ sớm, chuyện thứ nhất chính là đến phòng bếp lĩnh một phần thịt trứng nửa tháng một lần của mình, muốn gửi kèm về để cho cha mẹ bồi bổ thân mình.
Thu thập thỏa đáng xong, A Viên cười híp mắt đi về cửa hông phía Tây của hoàng cung.
Nàng đứng ở đó không ngừng nhìn quanh, mỗi một khi có một người nam nhân ăn mặc vải thô sạch sẽbước vào thì trái tim của A Viên sẽ treo cao thật cao. Cung nữ bên cạnh càng ngày càng nhiều, người tới người lui vào vào ra ta, lại không có một người nào là người mà nàng ngóng trông trong lòng. Nàng cảm thấy trái tim mình như bị ai đó vò nát rồi lại quăng mạnh xuống đất, đau đến mức làm nàng khôngthể thở nổi.
Vì sao phụ thân còn chưa tới? Có phải xảy ra sự tình gì trì hoãn hay không?
Tay chân A Viên lạnh như băng, cứ đứng ở đó giương mắt nhìn ra bên ngoài. Đến khi sắp khoá cửa, ngoài cửa đột nhiên xẹt qua một bóng dáng màu xám tro, A Viên mừng rỡ không thôi, vội vàng bước tới vài bước, nàng đứng đợi ở trong gió lạnh từ sáng sớm đến gần tối, chân đã sớm không còn tri giác, không kịp đi tới cửa, đã té xuống đất.
một tiểu cung nữ mặc cung trang màu hồng nhạt từ bên người nàng vội vàng đi qua, nũng nịu với nam nhân mặc y phục màu xám tro kia: “Sao đến giờ này phụ thân mới đến...”
Lòng của A Viên lại ngã xuống tận đáy cốc, nàng nhìn hai cha con đang mừng rỡ vui vẻ trò chuyện với nhau, nước mắt rơi như mưa.
“Mau đứng dậy đi.” Thị vệ đứng bên cạnh thật sự không thể kiềm được, cất tiếng gọi nàng, trong giọng nói tràn đầy đồng tình.
A Viên giống như một con tối gỗ được người giật dây nâng dậy, đờ đẫn nói cám ơn, vẫn liên tục đợi đến khi cửa cung đóng lại nhưng vẫn không đợi được bóng dáng của cha mẹ.
“Mau trở về đi thôi, có thể là do ngươi nhớ lộn ngày.” Thị vệ kia an ủi.
A Viên ậm ừ một tiếng, trong giọng nói mang theo tiếng khóc nức nở, ôm một đống lớn đồ đạ cúi thấp đầu đi trở về.
“Tại sao lại mang đồ về?” Trình Tầm có chút nghi hoặc.
“Còn có thể là vì sao? Có thể là cha và nương của nàng ấy yêu thương nàng ấy, nên không chịu nhận.” Diêu Uẩn An đang thêu hà bao thuận miệng nói.
Nào biết vừa dứt lời, A Viên liền bật khóc lớn, thút tha thút thít nức nở nói : “Cha mẹ ta, bọn họ, bọn họ không có tới...”
“A? Có phải là có chuyện gì nên trì hoãn hay không?” Trình Tầm luống cuống tay chân an ủi.
Diêu Uẩn An cũng để hà bao trong tay xuống, một câu cũng không dám nói.
“Đừng khóc đừng khóc, sau này hàng năm đều có thể gặp mặt được một lần mà, ráng một chút xíu, đợi đến sang năm...”
Lòng A Viên đau như cắt, ôm nàng khóc một lúc thật lâu, không nói thêm gì nữa, cuối cùng đưa tay lên lung tung lau nước mắt liền leo lên trên giường đem mình vùi vào trong chăn.
Trình Tầm thở dài, lặng lẽ thu dọn đồ đạc giúp nàng.
Con người một khi đã làm chuyện tốt luôn muốn nhìn thấy phản ứng vui vẻ mừng rỡ của người khác, ngay cả Tề Uyên cũng không ngoại lệ. hắn thấy thời gian cũng không còn sớm liền đổi bộ y phục của thái giám, chậm rãi đi về hướng Thượng Thực Cục.
“Đỗ quyên, đỗ quyên, đỗ quyên ~ “
Tâm trạng của A Viên vừa mới khá hơn một chút liền nghe ám hiệu, nàng đang muốn đi dạo hít thở không khí liền đứng dậy đi ra ngoài.
Nàng mở cửa, ngẩng đầu nhìn Tề Uyên, ủy khuất cùng chua xót trong lòng lúc này dâng trào lên hết.
A Viên không nghĩ gì hết, đem mái đầu nhỏ thẳng tắp vùi vào trong lòng hắn nức nở nói: “Tề Nhị, có phải cha mẹ ta không quan tâm đến ta hay không ?”