CHƯƠNG 11
Hai người trở lại nhà trọ, Tô Viễn Hằng một đường không nói gì, yên lặng đi vào phòng tắm, mở ra vòi nước, đem quần áo đêm qua bỏ vào máy giặt.
Bắc Đường Mẫn Khiêm một lát sau đi tới, nhìn Tô Viễn Hằng không có biểu tình lại đang bận rộn, nói: “Ta vừa rồi gọi điện thoại cho Siva, xe ngày mai buổi sáng hắn sẽ đi lấy.”
“Ân.”
“Đã trễ như thế, ngươi cũng đừng vội.”
“Cởi quần áo ra.”
“Cái gì?” Bắc Đường Mẫn Khiêm hơi hơi sửng sốt.
Mặt Tô Viễn Hằng không chút thay đổi giơ tay: “Ta phải giặt quần áo. Ngươi đi tắm rửa đi.”
Bắc Đường Mẫn Khiêm nhìn nhìn hắn, không nói gì, trước mặt hắn đem quần áo trên người tất cả đều cởi xuống, rồi mới đi vào bên trong phòng tắm.
Chờ y tắm rửa xong đi ra, thấy Tô Viễn Hằng đang quét tước gian phòng, trên bàn chỉ trong nửa giờ, bữa ăn khuya đã được chuẩn bị tốt.
Bắc Đường Mẫn Khiêm thở dài nói: “Ngươi tâm tình không tốt.”
Này không phải câu hỏi, mà là câu khẳng định. Bởi vì Tô Viễn Hằng có cái cổ quái, thời điểm tâm tình không tốt liền thích bận rộn, bất luận là quét tước phòng hay là công việc, hắn không muốn dừng lại.
Tô Viễn Hằng giống như không có nghe thấy, chỉ là nói: “Đàn dương cầm đã lâu không bắn, ngày mai có phải nên tìm người đến điều chỉnh hay không.”
Ở bên cửa sổ nơi đại sảnh, đàn dương cầm màu trắng hoa lệ là vật mà Bắc Đường Mẫn Khiêm âu yếm, đại khái đây là Tô Viễn Hằng duy nhất biết đến sở thích của y.
“Viễn Hằng, đừng lộng. Dừng lại, cùng ta nói chuyện.” Bắc Đường Mẫn Khiêm tiến lên giữ chặt tay hắn.
“Nói cái gì?”
“Ngươi đang tức giận vì lời nói của chị cả ta?”
“Không có.”
“Thật sự không có? Chẳng lẽ ngươi một chút cũng không để ý?”
“Chuyện này không phải đã sớm biết. Từ ngày đầu tiên ta quen biết ngươi, ta đã biết ngươi không có khả năng ở mãi cùng ta.” Tô Viễn Hằng thản nhiên nói. Hắn cũng không để ý thừa nhận, mười năm trước kia chỉ là một phút nhìn thoáng qua, hắn đối thiếu niên kia liền đã lâm vào hố sâu tình cảm.
Bắc Đường Mẫn Khiêm ngực có chút nhói. Tuy rằng đã muốn biết, nhưng nghe chính miệng hắn nói ra, ngực trướng trướng, lại có chút thương tiếc nói không nên lời. Y nhẹ giọng hỏi: “Ta đây cùng nữ nhân kia kết hôn, ngươi thật sự một chút cũng không để ý?”
Tô Viễn Hằng tránh khai tay y, nói: “Vậy ngươi bảo ta làm sao bây giờ? Biết là một chuyện, đối mặt lại là một chuyện khác. Nếu thật muốn chia tay, cũng là chuyện không có biện pháp.”
“Chia tay? Ai nói cùng với ngươi chia tay?” Bắc Đường Mẫn Khiêm giật mình.
Tô Viễn Hằng có chút ủ rũ cùng kỳ quái nhìn y: “Chẳng lẽ ngươi kết hôn, chúng ta cứ dây dưa như thế này sao? Vậy thì thành quan hệ gì đây? Ngươi đem ta thành cái gì của ngươi?”
“Ngươi là người yêu của ta!” Bắc Đường Mẫn Khiêm lớn tiếng nói, chỉ vào đại sảnh, phòng bếp cùng phòng ngủ phẫn nộ nói: “Nơi này, nơi này, còn có nơi này! Ngày hôm qua chúng ta còn ở nơi này làm tình! Ngươi còn nấu cơm cho ta! Nhà trọ này là chúng ta cùng nhau mua, chúng ta ở trong này sinh sống hơn bốn năm, chẳng lẽ ngươi nói chia tay liền chia tay sao? !”
Tô Viễn Hằng khẽ run lên. Hắn không nghĩ tới Bắc Đường Mẫn Khiêm lại phản ứng lớn như thế, hắn nghĩ đến. . . . . . Hắn nghĩ đến bọn họ chỉ là quan hệ ở chung bình thường mà nói. Hoặc là nói, hắn vẫn nghĩ đến Bắc Đường Mẫn Khiêm đối hắn chỉ là nhất thời hứng thú.
Trên thực tế bọn họ bí mật ở chung lại quan hệ liên tục lâu như thế, Tô Viễn Hằng tự mình cũng thấy giật mình. Bắc Đường Mẫn Khiêm chưa bao giờ đối hắn biểu lộ qua tình yêu, tuy rằng bọn họ cùng một chỗ cũng có những ngày thật vui vẻ, nhưng là vì thơ ấu từng bị vứt bỏ qua trở thành bóng ma, tạo thành sự tự ti cùng không tự tin ở sâu trong nội tâm Tô Viễn Hằng. Chính hắn có lẽ không phát hiện, nhưng mà đứa nhỏ bị cha vứt bỏ, ở tận nơi sâu kín trong tâm hồn sẽ ẩn ẩn cảm thấy đây là lỗi của chính mình. Loại tâm lý sâu xa như bóng ma này sẽ ảnh hưởng mãi đến con người khi còn sống.
Tô Viễn Hằng rất yêu Mẫn Khiêm, càng yêu hắn lại càng sợ hãi mất đi y. Cho nên hắn cũng không hỏi cảm giác Bắc Đường Mẫn Khiêm đối với hắn, cũng không dám nghĩ đến tương lai của bọn họ. Bởi vậy khi Bắc Đường Nhã Chi xuất hiện ở trước mặt hắn, hắn cảm thấy thời gian đã sắp tới rồi. Thế nhưng Bắc Đường Mẫn Khiêm hiện tại nói ra những lời này, làm cho hắn cảm thấy vừa giật mình, lại vừa vui sướng.
Khi hai chữ “người yêu” kia từ trong miệng y thốt ra, Tô Viễn Hằng lại có chút thất thần.
Nguyên lai bọn họ là người yêu. . . . . .
Nguyên lai Bắc Đường Mẫn Khiêm vẫn đối đãi hắn như người yêu.
Tô Viễn Hằng nói không nên lời trong lòng nhất thời là loại tư vị gì. Nhưng Bắc Đường Mẫn Khiêm đã sắp bùng nổ. Vừa rồi lúc ở biệt thự y đã bị phản ứng của Tô Viễn Hằng làm cho tức giận, lúc này lại cơn giận lại càng thịnh.
“Không phải người có người khác đó chứ? Ân?”
“Cái gì?” Lần này đến phiên Tô Viễn Hằng giật mình.
“Ta hỏi ngươi có phải có người khác hay không! ?”
“Ngươi nói bậy gì đó! ?” Thanh âm Tô Viễn Hằng cũng lớn lên.
“Vậy ngươi làm sao vậy! ? Ta nửa năm không trở về, khi trở về thái độ của ngươi chính là lành lạnh như vậy sao! ?”
“Lành lạnh. . . . . .” Tô Viễn Hằng tức giận đến cả người phát run: “Ngươi nói đi liền đi, một đi tới nửa năm! Trở về cũng không nói trước một tiếng, muốn trở về là trở lại, một hồi đến liền kéo ta trên mặt đất làm tình. . . . . . Hiện tại ngươi nói ta lành lạnh! Rốt cuộc là ai lạnh lùng đây! ?”
Bắc Đường Mẫn Khiêm hơi hơi nheo lại mắt, mâu trung xinh đẹp phiếm ra ánh sáng trầm trầm, mang theo một loại sắc lạnh lợi hại, trong nháy mắt có loại cảm giác áp bách cao cao tại thượng.
“Như vậy, Ngôn Dự Hành là ai?” Y hạ giọng, lạnh lùng nhìn Tô Viễn Hằng, chậm rãi hỏi.
“Ta không biết! Ta nói ta không biết hắn!” Thân thể Tô Viễn Hằng có một chút run lên.
“Ngươi, nói, dối!” Bắc Đường Mẫn Khiêm gắt gao nhìn hắn.
Tô Viễn Hằng sắp đến cực hạn. Hôm nay hắn đã bị chị y áp bách đến sắp không thở nổi, lúc này phẫn nộ vì bị hoài nghi làm cho hắn bùng nổ.
“Đủ rồi! Bắc Đường Mẫn Khiêm, ngươi có quyền gì mà hoài nghi ta như vậy? ! Chẳng lẽ những tin tức phong lưu của ngươi còn không ít sao? ! Chẳng lẽ sắp kết hôn không phải là ngươi sao? ! Nếu phải chia tay, cũng là do ngươi bức ta!”
Trong đại sảnh lập tức tĩnh lặng xuống, Bắc Đường Mẫn Khiêm không nói gì, chỉ là gắt gao nhìn hắn.
Tô Viễn Hằng run nhè nhẹ. Hắn đột nhiên ý thức được chính mình trong cơn thịnh nộ nói cái gì.
Bắc Đường Mẫn Khiêm yên lặng nhìn hắn một lát, bỗng nhiên xoay người đi hướng đại sảnh bên kia.
“Hôm nay ta ở khách phòng ngủ. Ta nghĩ chúng ta đều cần bình tĩnh một chút.”
Y thản nhiên nói, đem một mình Tô Viễn Hằng lưu lại nơi đó.