Cầu Duyên

Chương 17: Chương 17




CHƯƠNG 17

 

 

Trên đường quay về thành phố, Tô Viễn Hằng vẫn bất an suy nghĩ.

 

Không biết Bắc Đường Mẫn Khiêm còn ở nhà không? Công việc của y nhiều như vậy, có lẽ lại xuất ngoại đến nơi nào đó rồi.

 

Một tháng qua hai người không có liên lạc gì, từ trước đều là y rời đi, chính mình chờ đợi. Đây vẫn là lần đầu tiên chính mình rời đi y, chưa từng quay đầu lại.

 

Tô Viễn Hằng cảm thấy trong lòng trầm trầm.

 

Bắc Đường Mẫn Khiêm chưa có tới tìm y, tựa hồ là nằm trong dự kiến.

 

Biết rõ với tính cách của y hẳn là sẽ không đến tìm, thế nhưng vẫn nhịn không được có một tia chờ mong. Hiện tại thì chờ mong này hoàn toàn tan biến, trong lòng cũng không thoải mái, ngược lại khó chịu càng phát ra ép tới không thở nổi.

 

Trong lòng Tô Viễn Hằng có chút không yên, không biết khi đối mặt với Bắc Đường Mẫn Khiêm nên xử sự như thế nào đây nữa. Kỳ thật chuyện ngày đó cẩn thận mà suy ngẫm, cũng là do chính mình kích động . Bắc Đường Mẫn Khiêm còn chưa buông tha cho, chính mình lại khiếp bước.

 

Hắn cũng không muốn chia tay!

 

Đây là kết luận duy nhất mà một tháng qua Tô Viễn Hằng rút ra được. Hắn đối Bắc Đường Mẫn Khiêm nhớ nhung, cũng không phải nhờ thời gian trôi qua mà làm lạnh xuống, ngược lại càng ngày càng cực nóng.

 

Lúc Tô Viễn Hằng về đến nhà, đã là chạng vạng. Hắn đem xe vào bãi đỗ xe ngầm, xách hành lí, vào thang máy.

 

Đem chìa khoá tra vào ổ, chậm rãi xoay tròn, tim hắn không khỏi một trận đập kịch liệt.

 

Lộng ——

 

Cửa mở.

 

Tô Viễn Hằng thở sâu, chậm rãi đẩy ra cánh cửa.

 

Hết thảy như cũ. Đại sảnh trống rỗng, bầu không khí lạnh lùng. . . . . .

 

Tô Viễn Hằng đứng thẳng sau một lúc lâu, chậm rãi đem chìa khoá đặt lên bàn trà, mở đèn, có chút mệt mỏi đi vào phòng ngủ.

 

Đây là bộ dáng khi hắn rời đi.

 

Tô Viễn Hằng ngồi ở trên giường ngây ngốc một lúc, mới nhớ tới phải sửa soạn lại hành lý. Hắn mở ra valy, lấy quần áo ra, kéo tủ quần áo, muốn bỏ vào, lại giật mình sửng sốt.

 

Bên kia Tủ quần áo, vốn là nơi treo mấy bộ quần áo mà Bắc Đường Mẫn Khiêm thích nhất, hiện tại chẳng thấy đâu.

 

Tô Viễn Hằng sắc mặt trắng bệch, cứng đờ nhìn tủ quần áo, quần áo cầm trên tay lần lượt rơi xuống cũng không biết.

 

Tủ quần áo kia của hắn và Bắc Đường Mẫn Khiêm không giống nhau. Kỳ thật y cũng không thích Siva chuẩn bị cho y quần áo hoa lệ model. Cùng bề ngoài tuấn mỹ lãnh ngạo của y hoàn toàn tương phản, Bắc Đường Mẫn Khiêm ngoài dự đoán của mọi người là càng thích trang phục đơn giản cao nhã, nhất là màu trắng cùng màu đen. Cho nên y đem quần áo Siva mua cho y đều đặt ở tủ quần áo bên cạnh, liền đem mấy bộ chính mình thích và thường mặc treo vào trong tủ của Tô Viễn Hằng.

 

Đây từng là một loại biểu hiện thân mật của bọn họ. Thế nhưng hiện tại, quần áo không thấy.

 

Tô Viễn Hằng run run vươn tay, mở ra ngăn kéo phía dưới, nội y cũng không thấy.

 

Hắn không biết chính mình là làm sao ngã ngồi ở trên giường. Trong óc trống rỗng, cái gì đều không có.

 

Sắc trời dần dần tối sầm xuống, ngọn đèn nơi phòng khách hiu hắt chiếu vào, làm cho phòng ngủ càng có vẻ âm u trong trẻo nhưng lạnh lùng.

 

Không biết qua bao lâu, bên tai Tô Viễn Hằng bỗng nhiên truyền đến tiếng chuông cửa. Trong lòng hắn khấp khởi, tim đột nhiên nhảy dựng lên, chạy vội tới trước cửa, lập tức mở ra.

 

“Oa! Bác sĩ Tô, quả nhiên là ngươi đã về rồi!” Siva mang hai mắt thâm quầng tiến vào, hưng phấn mà kêu: “Ta thấy cửa sổ sáng đèn, biết là các ngươi đã trở lại! Oa may quá! Mấy ngày nay thật sự là làm ta lo muốn chết, các ngươi không nên đùa như thế! Dễ đau tim lắm a!”

 

Gã tùy tiện xông tới, nên không có nhìn thấy thần sắc thất vọng ảm đạm của Tô Viễn Hằng, miệng tiếp tục bô bô nói: “Werner là làm sao tìm được ngươi? Tên này quả thật là không có lương tâm, di động ta điện muốn cháy máy cũng không được! Ta biết các ngươi đều đang nghỉ phép, nhưng cũng phải nghĩ đến tâm tình của người đại diện đáng thương như ta chứ. Có nhiều công việc đang chờ như thế, ít nhất cũng phải điện lại cho ta một cuộc chứ! Uy, các ngươi trở về lúc nào? Nếu không ta mỗi ngày lại đến, thật đúng là khổ với các ngươi.”

 

Gã nói nửa ngày, bỗng nhiên phát hiện có chút không đúng, ngạc nhiên hỏi: “Di? Werner đâu? Sao chỉ có một mình ngươi?”

 

Tô Viễn Hằng nghe đầu ẩn ẩn đau, xoa xoa thái dương thấp giọng hỏi: “Ngươi vừa rồi nói cái gì? Mẫn Khiêm đi tìm ta ?”

 

“Đúng vậy.” Siva càng thêm kỳ quái.”Ta ngày đó tận mắt thấy y thu thập hảo hành lý ra ngoài a. Xảy ra chuyện gì? Y không tìm được ngươi sao? Ngươi là một mình trở về?”

 

Tô Viễn Hằng cảm thấy có chút đầu váng mắt hoa, trước mắt từng trận biến thành màu đen, Siva với hai hốc mắt thâm đen ở trước mắt càng không ngừng chớp lên.

 

“Không. . . . . . Y không có tới. . . . . . Y không có tới đi tìm ta. . . . . .” Thanh âm Tô Viễn Hằng hạ thấp, các loại suy nghĩ đều trùng trùng điệp điệp, đầu óc một mảnh hỗn loạn.

 

“Điều đó không có khả năng!” Siva kêu lên: “Ngày đó ta chính tai nghe y nói. Y nói. . . . . . Di? Bác sĩ Tô, ngươi xảy ra chuyện gì? Sắc mặt sao khó coi như thế? Uy! Bác sĩ Tô? Bác sĩ Tô. . . . . .”

 

Tầm mắt Tô Viễn Hằng dần dần mơ hồ, thân mình một trận hư nhuyễn, chậm rãi ngã xuống sô pha, cái gì cũng không biết.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.