Cầu Duyên

Chương 7: Chương 7




CHƯƠNG 7

 

 

Năm đó vì Huệ Chi làm xong giải phẫu não bộ, chị cả Bắc Đường Nhã Chi từ Mĩ Quốc chạy về, kiên trì mang Huệ Chi đi Mĩ Quốc tiếp nhận trị liệu trước. Bắc Đường Mẫn Khiêm lúc ấy phải lưu lại xử lý chuyện ám sát. Đây là đối y lịch lãm, cho nên y chưa cùng đi, mà là ở lại quốc nội đem sự tình chấm dứt.

 

Nói ra cũng kỳ quái. Kỳ thật y cùng Tô Viễn Hằng không có gặp qua mấy lần, nhưng lại đối với hắn có ấn tượng thập phần khắc sâu. Y nhớ rõ có vài lần ở phòng bệnh Huệ Chi gặp được, hắn đều là lễ phép mà mới lạ cùng chính mình chào hỏi, thế nhưng Bắc Đường Mẫn Khiêm lại cảm giác ánh mắt hắn nhìn mình không như thái độ lạnh lùng của hắn.

 

Bắc Đường Mẫn Khiêm đối hắn như có như không, cảm nhận được một loại nhạt nhẽo cùng quen thuộc. Khi bọn họ cùng nói chuyện, thậm chí ngay cả không khí chung quanh so với ngày thường có chút ấm áp.

 

Loại cảm giác này rất kỳ quái. Có lẽ là bởi vì song bào thai là duyên cớ, Bắc Đường Mẫn Khiêm rất nhiều thứ so với người bình thường càng thêm mẫn tuệ sâu sắc cùng tinh tế. Đúng là như thế, y đối với Tô Vĩnh Hằng sinh ra một loại hứng thú vượt qua tưởng tượng. Sau sự việc kia bốn năm, y lại từ Mĩ Quốc trở về, gõ cửa văn phòng Tô Viễn Hằng, cái loại cảm giác muốn cùng hắn tiến thêm một bước càng thêm rõ ràng.

 

Nhớ rõ lúc ấy Tô Viễn Hằng kinh ngạc từ bàn công tác ngẩng đầu, nhìn ‘ người xa lạ ’trước mắt mặc quần áo model, mang kính râm, mang trên lưng một cái túi du lịch siêu lớn, nhưng lại cơ hồ là lập tức thốt ra.

 

“Bắc Đường Mẫn Khiêm?”

 

Bắc Đường Mẫn Khiêm lấy kính râm ra, bỗng nhiên cảm giác được cái gì. Cái loại tình cảm ẩn ẩn hiểu rõ này, làm cho y trong nháy mắt thả lỏng xuống.

 

“Bác sĩ Tô, không nghĩ tới ngươi còn nhớ rõ ta.”

 

Tô Viễn Hằng tựa hồ có chút chân tay luống cuống. Hắn bối rối đứng lên, mời y ngồi xuống, rồi mới ngây ngốc đứng trong chốc lát, lại vội vàng đi ra ngoài kêu hộ sĩ châm trà.

 

Lúc ấy Bắc Đường Mẫn Khiêm ngồi ở trên sô pha, nhìn hắn có chút kích động cùng bối rối khó có thể che giấu, trong lòng càng phát ra sự xác định. Sau khi nói rõ mục muốn Tô Viễn Hằng vì Huệ Chi đã phải rời xa gia tộc để trợ giúp chữa bệnh, thấy hắn không chút do dự đáp ứng, cũng không tự giác toát ra một tia thất vọng, Bắc Đường Mẫn Khiêm bật thốt ra lời nói làm cho chính mình cũng có chút giật mình.

 

“Ta hiện tại ở quốc nội chưa tìm được nơi nào tạm trú, nếu bác sĩ Tô không ngại, ta có thể ở nơi của ngươi không?”

 

“Cái gì?” Tô Viễn Hằng thập phần giật mình.

 

“Ngươi không muốn?” Bắc Đường Mẫn Khiêm nhíu mày, tuy rằng đối hành vi chính mình cũng có chút khó thể lý giải, nhưng y lại thập phần chắc chắc, Tô Viễn Hằng sẽ không cự tuyệt chính mình.

 

Quả nhiên, hắn tựa hồ do dự một chút, hỏi: “Ngươi không có nơi để ở?”

 

“Ta hiện tại rời nhà trốn đi, khách sạn rất đắc, không đủ tiền chi trả.” Khoé môi Bắc Đường Mẫn Khiêm nhẹ nhàng gợi lên, nửa đùa nửa thật nói, thậm chí hướng hắn trừng mắt nhìn, gần như là khiêu khích.

 

Quả nhiên, Tô Viễn Hằng chần chờ một lát, gật đầu đồng ý.

 

Lúc ấy hắn không phải ở nhà trọ hiện tại này. Bắc Đường Mẫn Khiêm dọn đến nhà hắn là vào buổi tối, liền cùng hắn ngủ chung giường.

 

Chậm rãi thở ra một ngụm khói, Bắc Đường Mẫn Khiêm đưa tay dụi điếu thuốc vào cái gạt tàn thuốc ở đầu giường. Đứng dậy đi đến cạnh cửa, hướng người trong phòng tắm nói: “Như thế này muốn đi làm cơm ăn không?”

 

Người ở bên trong chần chừ một lát, thấp giọng trả lời: “Tuỳ tiện.”

 

“Đã lâu không đi phố đêm, đột nhiên muốn ăn cua rang.”

 

Tô Viễn Hằng tựa hồ trả lời cái gì đó, Bắc Đường Mẫn Khiêm không có nghe thấy. Y đi đến trước tủ quần áo, mở ra cánh cửa tủ lớn khoa trương, tự mình chọn lựa trang phục trong hàng loạt thứ rực rỡ muôn màu.

 

Gian nhà trọ này là sau khi y vào nghề không lâu, cùng Tô Viễn Hằng mua. Lúc ấy bọn họ chạy xe vòng vo ở trong thành xem vài gian, nhưng luôn cảm thấy không hài lòng.

 

Bắc Đường Mẫn Khiêm không thích tranh cãi ầm ĩ. Cùng thân thế và công việc y làm tương phản, y lại ưa thích những nơi yên ắng. Tô Viễn Hằng khi biết tựa hồ có chút ngoài ý muốn, bất quá vẫn là thuận theo ý của y, lựa chọn khu nhà rời xa trung tâm thành phố.

 

“Thế nhưng ở nơi này ngươi đi làm có tiện hay không?”

 

Lái xe vào thành ít nhất cần một giờ, Bắc Đường Mẫn Khiêm khó khi nào vì hắn mà suy nghĩ đến.

 

“Không sao, ta cũng thích tĩnh lặng. Hơn nữa nơi này có vẻ bí mật, nhà trọ phương tiện cũng thật hoàn thiện, có thể bảo hộ riêng tư. Sau này. . . . . .” Tô Viễn Hằng nhìn y một cái, “Sau này ngươi nổi tiếng, cũng không dễ dàng bị phóng viên quấy rầy.”

 

Bắc Đường Mẫn Khiêm cười khẽ, nhìn hắn liếc mắt một cái: “Ngươi thật biết lo xa.”

 

Tô Viễn Hằng cười cười, quay đầu lại nhìn ngoài cửa sổ, không nói gì. Bắc Đường Mẫn Khiêm bỗng nhiên vươn tay, ôm lấy cổ hắn, đem hắn kéo về phía chính mình, ở trên môi hắn dùng sức hôn một cái.

 

Tô Viễn Hằng hoảng sợ, quát khẽ: “Chuyên tâm lái xe.”

 

“Ha ha ha, sợ cái gì.”

 

Tô Viễn Hằng lúc ấy tựa hồ có chút kỳ quái vì sao y lại cao hứng như thế. Kỳ thật rất đơn giản, Bắc Đường Mẫn Khiêm chính là vui vẻ vì lần đầu tiên dùng tiền chính mình kiếm được cùng hắn mua chỗ bất động sản này. Ách. . . . . . Tuy rằng đại bộ phận tiền là Tô Viễn Hằng ra, nhưng đối với Bắc Đường Mẫn Khiêm mười chín tuổi mà nói, đây là lần đầu tiên y không dựa vào thế lực và tiền của gia tộc, hơn nữa là cùng Tô Viễn Hằng mua căn nhà kia chính là ‘ nhà ’ của bọn họ.

 

Tô Viễn Hằng đi ra phòng tắm, thấy Bắc Đường Mẫn Khiêm bận rộn không biết đang làm cái gì, kỳ quái hỏi: “Ngươi làm gì vậy?”

 

“Hoá trang.”

 

“. . . . . . Nga.”

 

“Ta cũng không muốn bị người nhận ra. Ai, thật sự là phiền toái, lúc trước sao ta lại muốn tiến vào cái vòng luẩn quẩn kia.” Bắc Đường Mẫn Khiêm nhìn nhìn tóc giả trong tay, nhíu nhíu mày, ” Ánh mắt Siva càng ngày càng kém, cư nhiên chọn cho ta loại tóc giả như thế này.”

 

“Nhìn rất được mà.”

 

Bắc Đường Mẫn Khiêm không khỏi hờn giận trừng hắn liếc mắt một cái: “Ngươi là bệnh mù màu sao? !”

 

Tô Viễn Hằng không có để ý đến y, nhìn trên giường một bộ quần áo khác, hỏi: “Đây là chọn cho ta sao?”

 

“Ân. Cả ngày mặc âu phục, ngươi không biết là rất khô khan sao?”

 

“Sẽ không a. Ngươi trước kia không phải cũng thường xuyên mặc?” Tô Viễn Hằng nhớ tới lần đầu tiên khi nhìn thấy y, là một thiếu niên mười bốn tuổi mặc một bộ lễ phục vừa người quý báu đến khoa trương.

 

“Cho nên hiện tại có thể không mặc thì sẽ không mặc.” Bắc Đường Mẫn Khiêm đem quần áo ném cho hắn, thúc giục: “Mau thay, chúng ta đi ra ngoài ăn cơm chiều.”

 

Tô Viễn Hằng nhìn nam nhân trước mắt hưng trí bừng bừng, không thể không hoài nghi đại người mẫu Werner được bầu thành một trong những nam nhân tối có mị lực trên thế giới, thật là người đang nhảy nhót không thôi giống như đang hẹn hò lần đầu tiên cùng bạn gái trước mắt này sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.