#tien161099 đã beta.
Thoa thuốc xong, Ninh Trăn dọn dẹp tăm bông đã dùng, đi đến sân thể dục, Giang Lê chạy chậm đuổi theo đôi chân dài của Ninh Trăn, sốt ruột nói: "Còn có năm phút nữa vô học rồi, anh mau đồng ý với em ra sân đấu bóng rổ đi."
Cậu sắp khóc đến nơi rồi.
"Anh hỏi em, tại sao cứ bắt anh ra sân đánh bóng rổ?" Ninh Trăn dừng chân, đứng bên cạnh sân thể dục, nhìn cả lớp đang tập họp, nhàn nhạt hỏi.
Giang Lê hơi do dự, Ninh Trăn lập tức phát hiện sắc mặt của cậu, lạnh nhạt nói: "Nói thật."
"Nếu nói thật thì......" Giang Lê cắn môi, không muốn nói.
Nếu nói là do Nhật ký ước nguyện yêu cầu thì không được, Ninh Trăn nhất định sẽ đòi xem cuốn nhật ký, nhưng mà cuốn nhật ký ước nguyện ngụy trang quá tốt, người bình thường chỉ biết đó là lời trong lòng của Giang Lê!wattpadtien161099
Giang Lê nhìn sườn mặt lạnh lùng của Ninh Trăn mím môi, bỗng nhiên nghĩ đến chuyện gì, Ninh Trăn không phải vì muốn nghe được đáp án, mà là muốn nghe được lời nói mà mình muốn nghe.
Ninh Trăn muốn nghe cậu nói cái gì?
-
Năm nhất.
"Trăn Trăn, anh thật sự không làm bài tập giúp em hả?" Tiểu Giang Lê mắt tròn xoe, giống như trái nho đen, đáng thương hề hề nói, "Nếu anh không làm giúp em, em cũmg chỉ có thể ra ngoài đứng phạt thôi."
Tiểu Ninh Trăn khoanh tay ngồi tại chỗ, không nói chuyện, miệng mím thẳng.
"Em thật sự không muốn bị phạt đứng đâu, nghe nói thầy toán năm nhất khó lắm. Làm không xong bài tập sẽ bị đánh tay đó, tiểu Lê sẽ cảm thấy đau đau quá." Tiểu Giang Lê đáng thương hề hề mà nói.
Tiểu Ninh Trăn hừ lạnh một tiếng: "Em đã lên năm nhất rồi, đâu còn là bạn nhỏ nữa."
"Nhưng mà, nhưng mà...... Em sẽ không làm toán năm nhất đâu, mẹ nói em giống như mấy bạn nhỏ nhà trẻ, rất đáng yêu, đó chẳng phải là nói em nhà bạn nhỏ sao?" Tiểu Giang Lê chớp mắt hỏi.
Tiểu Ninh Trăn: "Hừ."
Tiểu Giang Lê kéo kéo tay áo tiểu Ninh Trăn, đột nhiên con ngươi xoay tròn, khom lưng ở trên sườn mặt tiểu Ninh Trăn "Chụt" hôn một cái vang dội, để lại một đống nước miếng.
"Em! Em tại sao không biết xấu hổ thế?" Tiểu Ninh Trăn trợn tròn mắt, mặt trong nháy mắt đỏ bừng, ra vẻ ghét bỏ mà lau lau nước miếng trên mặt, "Nước miếng dơ muốn chết." . Kiếm Hiệp Hay
"Em hôn hôn anh rồi, anh khen em đi!" Tiểu Giang Lê mắt sáng long lanh, vui vẻ nói.wattpadtien161099
"Hừ." Tiểu Ninh Trăn ngạo kiều nói, "Vậy được rồi. Nếu em đáng thương như vậy, anh sẽ giúp em. Nhưng mà sau này em phải tự mình làm bài tập."
"Được được được." Tiểu Giang Lê vui vẻ đứng tại chỗ nhảy lên, ôm lấy cổ tiểu Ninh Trăn cọ cọ, "Hi hi, em biết Trăn Trăn đối với em tốt nhất!"
-
Giang Lê chớp chớp mắt, nhớ lại chuyện lúc nhỏ, ánh mắt mơ màng nhìn về phía Ninh Trăn.
Cho nên...... Ninh Trăn là muốn nghe mình nói đáng thương sao?
Cậu ho nhẹ một tiếng, thanh thanh giọng nói: "Nếu anh không giúp em, em đành phải tự mình ra sân để làm vẻ vang cho lớp. Nhưng mà lỡ đâu em vươn hai tay nhận bóng rồi sao, đánh một hồi tay em bị tàn phế rồi sao, em sẽ rất đáng thương nha!"
Giang Lê mặt nhỏ nghiêm túc nói chuyện.
Ninh Trăn liếc xéo Giang Lê, Giang Lê lập tức bày ra vẻ đáng thương muốn cho Ninh Trăn nhìn, mau đồng ý nha! Chỉ còn chưa đến một phút nữa thôi!
Giang Lê đã cảm giác được lòng bàn tay mình sắp bị nhiễm trùng hơi đau đau rồi, trên trán dần dần toát ra mồ hôi.
"Được, nếu em đáng thương như vậy, anh sẽ giúp em lần này." Ninh Trăn gật gật đầu, cở áo khoác vứt lên trán của Giang Lê, đi về phía lớp.
Giang Lê trên mặt vui vẻ, vội vàng lấy áo của Ninh Trăn xuống, nhìn thấy bóng dáng cao lớn của Ninh Trăn, đôi mắt phát sáng.
Rất chờ mong nha, Ninh Trăn từ lúc cao trung gây sự với cậu xong thì không còn đánh bóng rổ nữa. Nói thật thì, cậu rất muốn được nhìn thấy Ninh Trăn tái xuất giang hồ, ra sân đánh bóng rổ.
Lúc sơ trung, hai người bọn họ là cặp đôi không có đối thủ.
Ninh Trăn tuy rằng ngoài miệng không nói, nhưng thật sự là cũng rất muốn ra sân đánh bóng rổ đi?
*
"A -- lớp trưởng thế mà ra sân nha!"
"Học thần! Cố lên! A a a, tôi muốn chết, tôi thế mà còn có cơ hội được nhìn thấy Ninh Trăn chơi bóng, tôi nhất định phải quay phim lại."
"Má ơi, Ninh học thần cũng quá giỏi rồi! Học giỏi, gia đình tốt, còn biết chơi bóng rổ, đúng là nam thần hoàn hảo trong tiểu thuyết mà!"
Giang Lê ôm áo khoác của Ninh Trăn, đứng trong một đám con gái đang ồn ào, cảm thấy không khỏe mà hơi dịch bước chân.
Trong lòng cậu hơi khó chịu mà nghĩ, các cô có biết để hắn ra sân là nhờ ai không? Là tôi! Là giáo bá thất trung từ bỏ tôn nghiêm, hèn mọn bán thảm đi cầu xin! Nếu không phải tay tôi bị thương, còn có một cái nhiệm vụ cần phải hoàn thành, hiện tại mất tiếng la hét ồn ào này là của tôi!
Trong lòng Giang Lê đang không ngừng phun tào, Ninh Trăn trong sân bị hài người chèn ép, thế nhưng bằng vào bật tốt vẫn ném bóng được vào rổ.
"A --" Con gái trong sân càng thêm hưng phấn.wattpadtien161099
"Tôi chụp được cơ bụng của Ninh Trăn! Lúc anh ấy úp bóng vào rổ, nhanh tay liền chụp vài tấm."
"Mau cho tôi, cho tôi, có thứ tốt phải cùng nhau chia sẽ!"
Giang Lê mở to hai mắt nhìn, một đám sắc lang dám chụp cơ bụng của Ninh Trăn!
"Không, không được chia sẽ! Mau đem hình của Ninh Trăn xóa!" Giang Lê quay đầu nhìn về phía mấy cô gái giận dữ nói.
"Giang Lê, cậu ghen tỵ vì không được ra sân à, chỉ biết ở đây nổi giận với con gái." Bên cạnh có một đứa con trai âm dương quái khí nói, "Thừa nhận đi, mị lực của cậu không bằng Ninh học thần."
Giang Lê nghiếng răng, cười lạnh nói: "Cậu từ đâu chui ra, mà dám coi thường mị lực của ông đây?"
"Cậu!" Nam sinh tức giận đến đỏ mặt, mặt lúc xanh lúc trắng rất khó coi.
Mấy cô gái bên cạnh dịch ra xa, không thèm quan tâm đến hai người kia.
Nam sinh còn muốn tìm lại mặt mũi của mình, Giang Lê lại hừ lạnh một tiếng, đem áo khoác của Ninh Trăn đắp trên người mình, xoay người tránh ra.
Chờ lúc Giang Lê trở về, trận bóng rổ vừa lúc kết thúc, có Ninh Trăn trên sân, lớp bọn họ không hề nghi ngờ mà thắng.
"Cho, cảm ơn anh giúp tôi tiết Tiếng Anh còn có ra sân đánh bóng rổ." Giang Lê thấy Ninh Trăn đi về phía mình, đem nước khoáng trong tay ném vào ngực Ninh Trăn.
Ninh Trăn mở nắp ngửa đầu uống, ừng ực ừng ực hai tiếng ở bên tai Giang Lê, cậu lén lút đánh giá hầu kết của Ninh Trăn, nuốt nước miếng.
Lần đầu tiên phát hiện mình thích một người, đều sẽ bị run động, Giang Lê cũng không ngoại lệ.
Tác giả có lời muốn nói:
- ------*----------
Edit: Truyện được dịch bởi Tiểu Miêu Miêu.