Cẩu Giáo Bá Mỗi Ngày Đều Bị Vả Mặt

Chương 29: Chương 29




#tien161099 đã beta

【Ngày 27 tháng 2 năm 2019, thứ tư, trời nắng, hôm nay lại là một ngày mình yêu thầm Ninh Trăn a!

Hôm nay được Ninh Trăn mua cho nước có ga vị đào, ô ô ô, anh ấy thật sự có yêu mình không? Anh ấy vẫn luôn nhớ mình thích uống nước có ga vị hì nha.wattpadtien161099

Cô gái Lê Bạch kia cũng quá trà xanh rồi! Cũng dám nói với Ninh Trăn gọi cô ta là tiểu Lê! Mình không đồng ý! Hu hu hu, tức chết mình mà!

Nhưng mà mình cũng chỉ có thể mỉm cười vui vẻ để tỏ ý mình cũng có ý với cô ta, ô ô ô, rất buồn nha, muốn khóc muốn khóc.

Tối nay Ninh Trăn Trăn có mua kẹo que đám mây cho mình nha, mình rất là hạnh phúc nha! Cảm động đến muốn khóc, mình kiên trì không ngừng yêu thầm, cuối cùng cũng được đáp lại rồi!

Tuy rằng anh ấy nói chỉ lợi dụng mình để ngăn chặn vận đào hoa thôi, nhưng mà! Chỉ cần mình không tin, thì đó là giả! Hừ!

Vừa rồi hình như chọc anh ấy giận rồi, còn dùng sức mà nhéo miệng người ta. Tuy rằng miệng rất đau nha, nhưng mà trong lòng tiểu Lê Lê lại rất rung động nha, giống như là được nam thần hôn hôn vậy ~~~

Ninh Trăn tức giận không để ý đến mình rồi, mình lại muốn chủ động nói chuyện với anh ấy, vậy thì hỏi anh ấy mấy cái đề bài đi!

Nội dung nhiệm vụ: Hỏi Ninh Trăn năm câu hỏi, cũng cùng làm hết năm câu hỏi đó. Hình phạt: Ngày hôm sau bài tập nhiều gấp đôi. Thời gian: Đêm nay. Phần thưởng: Không biết 】

Giang Lê nhìn thấy nội dung của nhật ký: Hả~~ quá ác!

Mẹ nó chứ tiểu Lê Lê! Cậu tự xưng như thế bao giờ? Cậu không có?

Còn có cái gì mà trong lòng rung động, không tại hắn sao miệng cậu lại đau, trong lòng cậu tuyệt đối không hề rung động!

Giang Lê giận đến tím mặt, tức giận đến mắt nổi lửa.

Cậu vừa mới nói sau này không bao giờ nói chuyện với Ninh Trăn nữa!

Nhất định phải vả mặt nhanh như vậy hả?! Không thể cho cậu một ngày được sao! Mặt mũi của cậu nhất định cũng sẽ rất mang ơn, cảm động đến rơi nước mắt a!wattpadtien161099

*

Nửa giờ sau, Giang Lê cọ tới cọ lui làm xong được nữa tờ bài tập, sức tập trung cũng đã tiêu hết, bắt đầu ngứa tay chơi game.

Giang Lê thích nhất là nấu ăn với chơi game, trong điện thoại cũng không có trò chơi gây nghiện gì, lúc không muốn học thì ngồi ngốc ở đó, nhưng mà cậu lại không muốn ngồi yên, con ngươi xoay tròn muốn tìm chút chuyện gì đó để giải trí.

Nửa giờ rồi, nhiều nhất là học một giờ nữa cậu phải về nhà, nếu mà không hỏi năm câu hỏi kia thì sẽ không xong.

Giang Lê trong lòng tự cổ vũ cho mình: Còn không phải chỉ là hỏi mấy câu hỏi thôi sao? Mình là một học tra hỏi bài anh ấy thù có gì mất mặt! Hỏi hắn! Hỏi!

Cổ vũ xong, Giang Lê không một tiếng động làm chuẩn bị tâm lý, đột nhiên quay đầu nhìn về phía Ninh Trăn.

Động tĩnh có hơi lớn, Ninh Trăn quay đầu nhìn cậu một cái, lại nhìn nhìn thời gian, nửa giờ rồi, khó trách ngồi không yên.

"Chuyện là...... Tôi......" Giang Lê cọ tới cọ lui muốn mở miệng, giống như khinh khú cầu bị thủng vậy, vừa ra trận dũng khĩ cũng trôi hết trơn.

Ninh Trăn đứng dậy đi đến giá sách lấy ra một viên chocolate đặt lên tay Giang Lê: "Nghỉ một lát rồi làm tiếp."

Giang Lê sửng sốt một chút, hỏi: "Cho tôi hả?"

Ninh Trăn gật đầu: "Cho chó nhỏ."

Giang Lê bĩu môi: "Nói hai câu hay ho là muốn mạng người ta."

"Em hiện tại đáng thương như là chó con vậy." Ở chỗ Giang Lê nhìn không thấy, đáy mắt Ninh Trăn chứa ý cười.

Giang Lê mở cái bình cầu vòng ra, nhìn thoáng qua: "Chocolate có rất nhiều màu nha."

"Buổi tối ăn ít chút, răng bị đau rồi trốn trong chăn khóc." Ninh Trăn ác miệng nói.

Giang Lê chọn mỗi màu một viên, cúi đầu không dám nhìn Ninh Trăn, sau đó nhanh chóng ấp úng nói: "Anh có thể giảng cho em năm đề bài không?"

Ninh Trăn, tay cầm bút hơi dừng lại, giống như không thể tin được quay đầu lại nhìn Giang Lê: "Em nói lại lần nữa?"

"Năm đề......" Giang Lê cúi đầu, không dám ngẩng lên, trên mặt cũng thẹn thùng đến hơi phiếm hồng, lúc sáng cậu nói sẽ không quấy rầy Ninh Trăn học.

"Có thể." Ninh Trăn dứt khoát gật đầu.

"Thật hả?" Giang Lê đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Ninh Trăn, trong đôi mắt sáng lấp lánh đầy sự vui mừng.

Ninh Trăn gật gật đầu: "Đồng ý với anh một chuyện là được."

Giang Lê nhụt chí mà quay đầu đi, suy sụp mà nằm dài trên bàn, tiếp tục chơi với mấy viên chocolate kia, lầu bầu nói: "Tôi biết anh sẽ không tốt như vậy mà."

"Ở trong lòng em, anh ác như vậy?" Ninh Trăn nhìn cái ót của Giang Lê như đang muốn nói "Ngăn cách với thế nhân, giá hạc tây đi"¹, buồn cười hỏi.

Giang Lê dựa vào trên bàn vừa lắc đầu rồi lại gật đầu: "Đúng thế."

"Vốn đang muốn nói nếu sau này có bài tập muốn hỏi anh, lần sau lúc kiểm tra chỉ cần tăng lên 50 điểm là được. Nhưng là hiện tại, em đã nhắc nhở anh, anh đúng là nên đổi điều kiện khó hơn." Ninh Trăn vuốt cằm, làm bộ làm tịch mà nói.

Giang Lê đột nhiên ngồi dậy từ trên bàn: "Thật sự sao?! Chỉ cần hỏi bài anh, lần sau thi trên 50 điểm là được, dễ như thế?"

Ninh Trăn a một tiếng, xoay người cầm lấy bút tiếp tục làm bài, lạnh nhạt vô tình mà nói: "Hiện tại anh cảm thấy giao dịch này rất mệt, anh không làm nữa."

Giang Lê la lên một tiếng, bổ nhào vào trên người Ninh Trăn, mở tay ra ôm Ninh Trăn kéo đến bên cạnh, Ninh Trăn rốt cuộc không thể giữ thăng bằng được, liền bị kéo về phía Giang Lê.

"Mau tránh ra." Mắt thấy Giang Lê sắp bị té xuống ghế, Ninh Trăn khẽ quát một tiếng, tay phải nắm chặt tủ sách bên cạnh, tay trái ôm lấy Giang Lê, ôm lấy mông cậu, rồi ôm Giang Lê lên.

Một loạt hành động xảy ra quá nhanh, trong vài giây ngắn ngủi, tư thế hai người từ đang ngồi trở thành Ninh Trăn nâng mông Giang Lê, chân Giang Lê thì quấn trên eo Ninh Trăn.

Mà ở dưới chân Ninh Trăn là chiếc ghế dựa trở thành cật hy sinh trong cuộc chiến này, ngã xuống.

Giang Lê ôm cánh tay Ninh Trăn, chớp mắt vô tội nói: "Nếu tôi nói, tôi không túm anh làm anh bị té, anh tin không?"

Ninh Trăn vương tay trái đánh một cái ở trên mông Giang Lê, mông run lên một cái, không khí như ngừng lại.

Ninh Trăn hít thở không thông, yết hầu có hơi khô, giọng nói lạnh nhạt mà gấp gáp: "Đi xuống."

Giang Lê lần đầu tiên bị đánh vào mông, liền giật cả mình, đột nhiên hướng lên trên. Hai chân giống như sợi dây xích sắc ôm chặt eo của Ninh Trăn.

"Anh anh anh! Sao anh lại đánh mông của tôi!" Giang Lê che mông lại, hoảng sợ mà nhìn gương mặt gần trong gan tất của Ninh Trăn, ấp úng nói.

"Không nghe lời, nên đánh." Giọng nói Ninh Trăn vẫn bình tĩnh.

Giọng nói tuy rằng bình tĩnh, tay lại vội vàng thay đổi góc độ, dùng cánh tay ôm lấy phía sau của Giang Lê, đề phòng cậu ngửa ra sau bị té xuống.

Hai chân Giang Lê đang ôm eo của Ninh Trăn hơi dùng sức nâng người lên, hung dữ mà ôm cổ của Ninh Trăn, cắn một cái trên sườn mặt của Ninh Trăn.

"A -- Giang Lê, em là chó hả?" Ninh Trăn nhe răng nhếch miệng la lên.

Chưa đợi Giang Lê lên mặt, Ninh Trăn liền quay đầu đặt cậu lên bàn sách, ấn chặt hai tay của cậu, sau đó xoay người cậu, cho cậu dựa chặt vào trên bàn sách, dùng sức mà đánh một cái vào cái mông co dãn của Giang Lê.

Tác giả có lời muốn nói:

- ------*-------'

Edit: Truyện được dịch bởi Tiểu Miêu Miêu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.