Cẩu Giáo Bá Mỗi Ngày Đều Bị Vả Mặt

Chương 43: Chương 43




#tien161099

Ninh Trăn vội vàng ôm Giang Lê lên, rất cẩn thận không đụng đến chỗ đau của cậu.

Nhưng mà hắn chỉ vừa mới động tay, Giang Lê càng khóc dữ hơn, gương mặt xinh đẹp nay đã trắng bệch trên trán cũng toát mồ hôi.

“Không, không được, Á ~ đừng, đừng cử động……” Giang Lê nằm nghiêng về một phía không dám nhúc nhích, nói chuyện cũng không ra hơi, “Chắc là bị ngã đến gẫy xương rồi.... Đau quá.”

Ninh Trăn nhìn thấy trán cậu toát mồ hôi lạnh biết là cậu không có nói chơi, liền vội vàng ôm ngang cậu lên, chạy đến phòng y tế.

Giang Lê cắn môi, đôi tay ôm chặt cổ Ninh Trăn.

Theo động tác chạy của Ninh Trăn, mông của Giang Lê bị kéo căn ra. Càng đau hơn.

Cái cảm giác đau đớn này làm cậu như muốn ngất đi, cả người cậu hiện tại đều đang run rẩy.

Hôm nay trực phòng y tế là một nữ bác sĩ nhìn rất trẻ tuổi. Là một chị gái rất ôn nhu.

Ninh Trăn làm theo lời bác sĩ dặn, cẩn thận đem Giang Lê đặt trên giường, Giang Lê cũng cố gắng mà phối hợp theo, nhẹ nhàng dùng tay đỡ, để không đụng trúng mông.

Nhưng mà, phần eo vừa mới đụng vào trên giường, cảm giác đau đã truyền đến ngay lập tức.

Ninh Trăn vội vàng vươn tay nắm lấy tay của Giang Lê, trong lúc vô tình bàn tay của hai người cũng đã mười ngón đan nhau, Giang Lê dùng hết sức siết chặt lấy tay của Ninh Trăn, thở không ra hơi nói: “Đau…… Có phải là gãy xương rồi không?”

“Bác sĩ……” Ninh Trăn nhíu chặt mày, nôn nóng nhìn về phía bác sĩ.

“Đừng gấp, để tôi xem.” Nữ bác sĩ vừa nói vừa kéo quần của Giang Lê xuống.

Ninh Trăn theo bản năng muốn đẩy tay của bác sĩ ra, nhưng nghe Giang Lê la đau, liền rút tay lại.

Bác sĩ chỉ kéo phân nữa quần của cậu, làm lộ ra chỗ bị bầm xanh trên eo, dùng hai ngón tay nhẹ nhàng ấn vài cái hỏi: “Có cảm giác gì?”

“Đau……” Giang Lê hít sâu vì kinh ngạc, nhỏ giọng nói.

“Thịt đau hay là xương đau?” Bác sĩ kiên nhẫn hỏi.

“Không biết.” Giang Lê hơi ủy khuất nhìn về phía Ninh Trăn, dùng gương mặt cọ cọ tay của hắn, muốn được an ủi.wattpadtien161099

“Đụng vào mới đau hay là tự đau?” Bác sĩ đổi một cách hỏi khác.

“Hình như là…… Đụng mới đau?” Giang Lê chần chờ nói.

Nữ bác sĩ lại ấn thêm mấy cái ở nhiều chỗ khác nhau, thu tay lại nói: “Chắc là không có gãy xương, nếu như mà gãy xương thì cậu ấy đã sớm ngất luôn rồi.”

“Em ấy đau đến khóc.” Ninh Trăn không hài lòng kết quả của nữ bác sĩ nhíu mày nói, “Kiểm tra thêm lần nữa đi?”

“Thật sự là không sao.” Nữ bác sĩ dở khóc dở cười, “Ba tôi làm ở khoa chỉnh hình đó, mưa dầm thấm đất nên tôi cũng có chút hiểu biết. Tình huống của cậu ấy chỉ là bị ngã nên xưng lên thôi, nghĩ ngơi hai ngày là không sao đâu.”

“Vậy sao em ấy lại đau đến như thế?” Ninh Trăn nhíu mày, gương mặt lạnh nhạt nghiêm túc hỏi.

“Bạn của cậu chỉ là dây thần kinh đau mẫn cảm hơn người khác thôi, cho nên mới thấy đau đến như thế. Ngày thường dù chỉ là đánh nhẹ cũng thấy đau có đúng không?” Bác sĩ ôn hòa hỏi.

Ninh Trăn gật đầu, Giang Lê đúng là từ nhỏ đã rất sợ đau, đau một cái là khóc lên.

“Cũng giống như khi bị thương vậy đó, cậu ấy cũng sẽ cảm thấy đau hơn người thường một chút thôi, không cần lo lắng.” Nữ bác sĩ nhìn thấy gương mặt vừa lạnh vừa nghiêm túc của Ninh Trăn, bộ dáng như là lâm đại dịch vậy.

“Tình huống của em ấy hình như là rất nặng, bị bầm nhiều như thế.” Ninh Trăn nhớ lại vết bầm ở trên người Giang Lê, cả trái tim đều đau.

“Đó là bởi vì làn da cậu ấy so với người thường nõn nà hơn thôi, cho nên lúc bị thương mới đáng sợ như thế. Thật ra thì nhìn từ xa không thấy đáng sợ như vậy đâu. Cậu không cần quá khẩn trương.” Nữ sinh dở khóc dở cười, nói: “Cậu so với bản thân cậu ấy còn lo hơn.”

“Có thể cho thuốc không? Làm tan bầm?” Ninh Trăn tiếp tục nói.

Nữ bác sĩ thở dài, nói: “Cậu nếu thật sự không yên tâm, thì lấy thuốc cũng được.”

Sau đó, xoay người đến quầy thuốc lấy ra hai cái chai nhỏ, nói: “Chai màu đỏ này lúc mới thoa lên sẽ cảm thấy nóng, sẽ có hơi rát, hiện tượng bình thường thôi. Ba ngày sau lại thoa lên cái chai màu trắng này, lúc thoa lên sẽ cảm thấy rất mát lạnh, thoải mái. Hai loại này cần dùng tay để thoa, mình làm không được thì nhờ người khác giúp.”

Giang Lê nghe bác sĩ nói, vội vàng quay đầu nhìn về phía Ninh Trăn, giống y như một con chó nhỏ đáng thương, chờ mong nhìn về phía Ninh Trăn.

Ninh Trăn nhàn nhạt gật đầu với bác sĩ, trả tiền xong, đem thuốc cất vào túi quần, sau đó nói với bác sĩ: “Có thể cho em ấy nghỉ ở đây một lát không?”

Nữ bác sĩ liếc nhìn đồng hồ, sau đó nói: “Có thể. Đến giờ tôi đi ăn cơm rồi. Lúc hai cậu đi chỉ cần đóng cửa lại là đươc, cửa sẽ tự động khóa.”

“Được.” Ninh Trăn gật đầu.

Chờ bác sĩ đi rồi, phòng y tế to như thế cũng chỉ còn lại hai người.

Giang Lê đợi một hồi, vẫn chưa thấy Ninh Trăn đi đến bên cạnh cậu, đành phải gian nan quay đầu đi tìm.

Phát hiện Ninh Trăn đang đứng tại bàn làm việc của bác sĩ nhìn chai thuốc màu đỏ đến phát ngốc, Giang Lê thở dài nhẹ nhõm một hơi, giọng nói mềm mại nhẹ nhàng vang lên: “Ninh Trăn, anh lại đây.”

Ninh Trăn vội vàng thu lại gương mặt lạnh lùng của mình, đi qua ngồi xổm cạnh giường, hỏi: “Sao vậy? Cảm thấy rất đau hả?”

“Tôi không nhìn thấy mông, tôi muốn tự mình nhìn một chút?” Giang Lê bất lực nói.

Giang Lê nằm trên giường, gương mặt xinh đẹp không còn một giọt máu, trắng bệnh, lông mi còn dính nước mắt, làm người ta nhìn mà đau lòng không thôi.wattpadtien161099

Ninh Trăn đứng dậy đem quần Giang Lê kéo xuống thêm chút nữa, phát hiện so với lúc nãy còn đáng sợ hơn.

Làn da của Giang Lê vốn dĩ rất trắng, hiện tại chỗ eo và mông đều bị bầm, một mảng lớn xanh tím, Ninh Trăn nhìn thấy liền đau lòng, càng không dám để cho Giang Lê nhìn.

“Không sao đau, bác sĩ nói rất nhanh sẽ hết thôi.” Ninh Trăn an ủi.

“Nhưng mà tôi không tự mình thoa thuốc được.” Giang Lê rầu rĩ nói, “Tôi cũng không còn cách chạy xe về nhà. Lát nữa anh giúp tôi gọi cho ba mẹ, kêu ba chạy xe đến đón tôi đi.”

“Không cần, làm như vậy rất phiền, anh ở lại ký túc xá với em.” Ninh Trăn nói, “Như vậy lúc đi học cũng tiện đường hơn. Đừng để cho dì Ôn biết em bị thương, nếu không dì sẽ lo đến khóc đó.”

Giang Lê nghĩ đến cái nết của mẹ mình, đúng là như thế thật, với lại ở nhà nhờ ba mẹ thoa thuốc giùm cũng rất là xấu hổ nha.

Nếu để cho Ninh Trăn thoa thuốc, biết đâu còn tăng được thêm chút tình cảm.

Bị thương không thể hết ngay được, hai người cần phải ở lại ký túc xá rất lâu.

Cô nam quả nam ở chung một phòng, từ sáng đến tôi đều gặp nhau, không phát sinh chuyện gì mới là lạ!

A a a a, đột nhiên cảm thấy bị ngã một cái cũng rất tốt nha!

Giang Lê ngàn lần không nghĩ đến mình chỉ bị ngã có một cái thôi, cũng đã được an ủi rồi, coi như là họa trong phúc đi!

“Nghĩ cái gì đó?” Ninh Trăn cong ngón tay, ngõ nhẹ một cái vào trán của Giang Lê, sủng nịch hỏi.

“A, nghĩ muốn thoa thuốc.” Giang Lê che trán, nhỏ giọng nói, “Hiện tại có phải là nên thoa một lần hay không?”

A a a a Giang Tiểu Lê, mày không phải là rất thẹn thùng hả? Tiết tháo của mày đâu. Làm nhiệm vụ đến ngốc rồi hả?!

Ninh Trăn hơi ngập ngừng một chút rồi nói: “Phòng y tế có camera. Buổi tối trở về rồi thoa, cái này mỗi ngày thoa một lần là được.”

“Được.” Giang Lê ngoan ngoãn gật đầu.

Hai người đều gọi điện thoại về nhà, nói ở trường gần đây có nhiều tiết tự học buổi tối nên muốn ở lại trường.

Ninh Trăn đến nhà ăn mua hai phần cơm, sau đó đem về ký túc xá ăn với Giang Lê.

Hai người ở ký túc xá ăn xong cơm, Ninh Trăn gọi xe về nhà lấy ít đồ của hai người, sau đó quay về trường.

Ngày thường hai người chỉ ngủ trưa ở ký túc xá, đồ dùng sinh hoạt có thể mua ở nhà ăn. Dùng lâu dài mà nói, thì dùng đồ ở nhà sẽ thoải mái hơn.

Ninh Trăn đi một lần là nửa giờ, Giang Lê bất lực đành nằm trên giường chơi điện thoại.

Bây giờ chỉ cần hơi cử động một chút, là có thể cảm giác được chỗ xương cùn truyền đến cảm giác đau.

Giang Lê hít sâu một hơi, cẩn thận đút tay vào túi, lấy quyển nhật ký ra.

Cậu hiếm khi tự mình lấy quyển Nhật Ký Ước Nguyện ra mà xem, mà nó hình như cũng rất vui vẻ, hồi lạnh hồi nóng, đều chỉnh nhiệt độ để diễn đạt mình đang rất vui.

Giang Lê đánh quyển nhật ký một cái, ý bảo nó bình tĩnh, sau đó hỏi: “Vừa rồi nhiệm vụ có hoàn thành chưa? Hoàn thành rồi thì mau đưa phần thưởng đây, tao muốn tự mình chọn.”

Quyển nhật ký chắc là từ trước đến nay chưa từng thấy ai ngang ngược như thế, trầm mặc hai giây sau, sau đó yên lặng viết chữ.

【Xin hỏi cậu muốn phần thưởng như thế nào?】

Giang Lê cho rằng có hy vọng, hiện ra gương mặt tươi cười nói: “Mày nhất định là có sức mạnh thần bí, mau chữa khỏi cho tao, để tao bình thường lại.”

Quyển nhật ký đối với chuyện này hoàn toàn trầm mặc.

Giang Lê không cam lòng nói thêm một lần nữa, quyển nhật ký cuối cùng cũng nghẹn ra một câu.

【Cậu không cảm thấy bị ngã vết thương nghiêm trọng như thế, rồi đột nhiên lành lại. Không cảm thấy hơi kỳ quái hả?】

Giang Lê suy nghĩ một hồi, hình như đúng là như thế thật, lỡ đâu Ninh Trăn coi cậu là quái vật rồi sao.

“Vậy mày làm tao quên chuyện tao bị ngã đi!” Giang Lê tự xem đó là cách tốt nhất.wattpadtien161099

Nhật Ký Ước Nguyện: 【……】

Nếu nó mà có bản lĩnh đó, nó sẽ trực tiếp ấn đầu hai người đi kết hôn cho rồi, nó còn dùng đến cái cách lòng vòng như thế hả?

Cậu đối với năng lực của Nhật Ký Ước Nguyện hoàn toàn không hiểu gì cả!

“Không được hả?” Giang Lê lẩm bẩm, “Vậy còn cách nào không?”

Đúng lúc đó, điện thoại của Giang Lê rung lên, là tin nhắn WeChat.

Chu Kính Sơn: 【Anh Giang, sao cậu không đến tiết tự học?】

Giang Lê: 【Có việc bận nên phải đi, sao thế?】

Chu Kính Sơn: 【Ủy Viên thể dục Lưu Huân không phải đã nói rồi sao? Nói là hôm nay sẽ ghi danh trong đại hội thể thao đó.】

Giang Lê đọc xong đầu đầy chấm hỏi, cái chuyện này thì liên quan gì đến tiểu khả ái chứ?

Sau đó, Chu Kính Sơn gửi đến một tin làm cậu muốn chết cho xong.

Chu Kính Sơn: 【Cậu không phải rất thích nhảy cao hả? Tôi thấy cậu không ở đây nên báo danh giúp cậu rồi. Nhảy cao không mệt, có rất nhiều người dành. Không cần cảm ơn tôi đâu.】

Giang Lê: Tao TM con mợ nó cảm ơn mày nhiều!

Nhảy cao tuy rằng có nệm lót, nhưng đâu chắc chắn là mông không chạm đất chứ.

Huống chi, cậu lại bị như thế. Đến lúc đó chạy lấy đà được hay không là một chuyện khác.

Giang Lê: 【Có thể đổi người không】

Chu Kính Sơn: 【Không thể, danh sách đã đem đi nộp rồi.】

Giang Lê:……

Trời đất ơi, tại sao cậu lại phải chịu tổn thương lớn như thế chứ.

Lúc Ninh Trăn cầm theo bao lớn bao nhỏ đi vào, liền nhìn thấy vẻ mặt sống không còn gì luyến tiếc của Giang Lê. Ngày mai thứ tư, 19/08, bởi vì phải tập nhảy cao, cho nên buổi chiều 1 giờ rưỡi phải tập, nhấn mạnh, buổi chiều 1 giờ rưỡi, tức 13:30!!

Tác giả có lời muốn nói:

- ----***----

Edit: Truyện được dịch bởi Tiểu Miêu Miêu.

VLog ở bệnh viện với mẹ:

Ngày đầu tiên: Mất ngủ!!!!!!

Còn cả tuần nữa:!!!!!!!!!!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.