Cẩu Giáo Bá Mỗi Ngày Đều Bị Vả Mặt

Chương 46: Chương 46




#tien161099

Đệm ngồi đột nhiên bị rút ra, Giang Lê chưa kịp phản ứng lại mông đã ngồi thẳng xuống ghế, đau đến mức nước mắt tràn bờ.

Ninh Trăn biết cậu là người sĩ diện, không chịu được cảnh mình khóc trước mặt người ngoài, vội vàng ôm đầu Giang Lê vào lòng, bàn tay che lại đôi mắt đang khóc của cậu.

“A, đệm cao cấp có khác, thoải mái ghê luôn.”wattpadtien161099

Chu Kính Sơn đặt mông ngồi lên đệm, đột nhiên phát hiện không khí xung quanh có hơi thấp, ngơ ngác ngẩng đầu lên liền nhìn thấy Ninh Trăn mặt đen như đáy nồi.

Trái tim nhỏ bé của Chu Kính Sơn nhảy lên hai cái, sợ đến mức muốn ngừng đập.

“Còn không chịu đưa lại cho em ấy!” Giọng nói Ninh Trăn lạnh lùng đầy ý tứ cảnh cáo.

Chu Kính Sơn run rẩy đưa đệm lại cho Giang Lê, cũng liên tục khom lưng cúi đầu xin lỗi, Giang Lê vươn tay run rẩy cầm lấy, Chu Kính Sơn liền xoay người chạy đi trong nháy mắt.

Giang Lê hít mũi, cố gắng không chảy nước mắt nữa, từ chối ý tốt của Ninh Trăn, mạnh mẽ mà nâng cái mông nhỏ đang bị đau của mình lên, tự mình ngồi xuống đệm, sau đó cúi đầu rầu rĩ đọc sách, không lên tiếng.

Ninh Trăn nhìn cái đầu đang cúi của Giang Lê, giơ tay xoa xoa mái tóc đen nhánh của cậu, an ủi nói: “Không sao, trưa về anh xoa xoa cho em.”

Giang Lê trầm mặc gật đầu, nghiêm túc đọc sách, một bộ dáng không muốn nói chuyện.

Dây thần kinh đau nhạy hơn người khác cũng rất khổ, sơ y va chạm thôi là đã chảy nước mắt sinh lý, cho dù trong lòng cậu không muốn khóc cũng sẽ không nhịn được mà chảy nước mắt.

Năm đầu tiên vào trường cái lần mà cậu trốn học đi đánh nhau, cậu đều là vừa khóc vừa đánh, cũng may là cậu ngụy trang tốt, nên trong trường học không có lời đồn nào ảnh hưởng đến danh xưng giáo bá của cậu.

Lúc đi học, Giang Lê bởi vì mông đau nên đành tập trung sức chú ý vào bài học. Cái này thật sự là muốn chết mà, chỉ cần không tập trung thôi là mông liền bắt đầu đau vì ngồi hơi dùng sức.

Tan học, Ninh Trăn liếc nhìn sắc mặt của Giang Lê, cảm giác đau chắc là còn trong phạm vi cậu chấp nhận được, nhưng mà môi Giang Lê có hơi khô nên hắn ra ngoài rót một ly nước cho cậu.

“Không uống.” Giang Lê nhỏ giọng từ chối.

“Không được, em nguyên buổi sáng đã không uống nước rồi” Ninh Trăn nhíu mày nói.

“Tôi không muốn uống.” Giang Lê không vui mà nói, “Anh rảnh lắm sao mà đến chuyện tôi uống nước hay không cũng quản thế.”

“Em không phải không muốn uống mà là không dám uống.” Ninh Trăn không lưu tình vạch trần cậu, “Em sợ uống nhiều quá sẽ phải đến nhà vệ sinh đi?”

Giang Lê mím môi, ngẩng đầu, com ngươi đen láy nhìn chằm chằm Ninh Trăn hỏi: “Anh đã biết rồi vậy thì còn hỏi làm gì?”

“Uống, muốn đi vệ sinh thì anh đi với em.” Ninh Trăn đem ly nước đặt vào tay của Giang Lê.

Giang Lê sắp bị Ninh Trăn chỉnh đến điên rồi, giọng nói cũng hơi gắt: “Tôi không uống không uống! Tôi bước đi khó coi như thế, nếu bước đi nhất định sẽ bị mọi người cười, tôi không khát!”

Ninh Trăn nhìn Giang Lê trước mặt mình tức giận như một con chó nhỏ, im lặng một lát, sau đó gật đầu, đem ly nước ngửa đầu uống cạn, sau đó đi ra ngoài.

Giang Lê ngơ ngác nhìn bóng dáng của Ninh Trăn bước ra khỏi phòng học, đột nhiên cảm thấy khóe mắt có hơi xót.

Ninh Trăn tức giận sao? Bởi vì cậu không nghe lời sao?

Giang Lê vô thức sờ sờ ngồi bút tự kiểm điểm bản thân, đem những hình ảnh khi cậu ở cùng Ninh Trăn đều nhớ lại, càng nghĩ càng khí chịu nước mắt không nhịn được liền rơi xuống tạo ra một vòng tròn nhỏ trên giấy.

Ninh Trăn khẩn trương vì cậu đột nhiên bị ngã xuống, bộ dáng Ninh Trăn ngồi trên xe nói chúng ta cùng nhau về nhà, bộ dáng tự nhiên của Ninh Trăn khi đổi nước có ga thành vị đào cho cậu, bộ dáng Ninh Trăn nói đem kẹo que đám mây đưa cho bạn trai… Còn có bộ dáng nghiêm túc của Ninh Trăn khi làm bình vàng lấp lánh cho cậu, bọn họ rõ ràng càng ngày càng tốt, sau đột nhiên lại trở thành bộ dạng như thế này?

Ninh Trăn không thể xem cậu là người bệnh mà nhường cậu, dỗ dành cậu một chút sao?

Giang Lê giơ tay hung hăn lau đi nước mắt của mình, rầu rĩ không vui nghĩ, đều do cậu quá thích Ninh Trăn, một lòng đều đặt trên người của hắn, Ninh Trăn nói cái gì thì chính là cái đó, sau này cậu không thể làm như thế nữa, cậu muốn đổi một nam thần khác!

Bỗng nhiên trước mặt xuất hiện một bàn tay vừa thon vừa đẹp, Giang Lê dùng sức chớp mắt để nhìn rõ cái cổ tay xinh đẹp kia.

Cậu ngơ ngác mà nhìn thứ trong tay của Ninh Trăn, từ từ ngẩng đầu nhìn về phía hắn.

Đôi mắt đỏ bừng của Giang Lê xuất hiện trước mắt của Ninh Trăn, hắn hơi sửng sốt, nhíu mày hỏi: “Sao lại khóc rồi? Bị đau?”

Giang Lê ngây ngốc lắc đầu, nghẹn ngào hỏi: “Anh đi đâu?”

Bởi vì vừa mới khóc xong, nên giọng nói của Ninh Trăn vẫn còn đem theo một chút ủy khuất.

Ninh Trăn thở dài một hơi, giơ tay lau đi lớp mồ hôi mỏng trên trán, quay người ngồi xuống ghế, xoay Giang Lê lại ngồi dối diện với hắn, nói:

“Em không phải là nhất định không chịu uống nước sao? Nên anh đi đến quầy quà vặt mua cho em cây son dưỡng môi.”

Giang Lê liếc nhìn lòng bàn tay của hắn, lúc Ninh Trăn giơ tay đưa trước mặt cậu đúng là đang cầm cây son.

“Em thích nhất là vị đào.” Ninh Trăn tháo son dưỡng ra, nâng cằm Giang Lê lên, “Há miệng.”

Giang Lê đôi mắt đỏ hồng, ngoan ngoãn mà hé miệng.

Ninh Trăn tập trung thoa son dưỡng môi cho cậu, thấp giọng dỗ dành: “Uống một chút nước giải khát không có sao đâu, uống một ngụm có được không?”

Giang Lê gật đầu, cầm lấy ly nước nhỏ Ninh Trăn đưa qua ngẩng đầu uống một miếng, cảm giác yết hầu khô khốc liền biến mất.

Bỏ ly xuống, Ninh Trăn lại từ trong túi lấy ra một cái bình nhỏ, rót nước vào ly sau đó đặt trên bàn.

“Cảm thấy yết hầu bị khô đến không chịu được thì uống một ngụm nước. Anh sẽ cõng em đến nhà vệ sinh, mấy người kia chỉ nghĩ là em bị thương ở chân thôi, sẽ không cười em đâu.” Ninh Trăn nhàn nhạt nói.

Tuy rằng Ninh Trăn trước sau vẫn lạnh nhạt như cũ, nhưng Giang Lê vẫn từ trong giọng điệu nói truyện của hắn mà nghe ra một chút sủng nịch, làm người khác cảm thấy yên tâm.

Giang Lê ngoan ngoãn gật đầu: “Vâng.”

Ninh Trăn quan tâm đến lòng tự trọng và mặt mũi của cậu, còn săn sóc chuẩn bị son dưỡng và bình nước nhỏ. Đối mặt với một nam thần tốt như vậy, cậu làm sao mà không động lòng cho được?

Giang Lê nhịn không được ở trong lòng tự chửi mình vậy mà muốn đổi nam thần, nam thần tốt như thế mà còn muốn đổi người khác! Tra nam!

Ninh Trăn đột nhiên hỏi: “Lúc anh về đến đây, em có phải là đang khóc hay không?”

Giang Lê vội vàng xoay người cúi đầu đọc sách: “Không có, anh nhìn lầm rồi, tôi muốn học không nói chuyện nữa.”

“Có người khóc nhưng thẹn thùng thừa nhận.” Ninh Trăn ôm cánh tay dựa vào tường, lười biếng nói.

Giang Lê thẹn quá thành giận giơ tay đánh Ninh Trăn một cái, cú đánh mềm như bông không hề có sức, lập tức đã bị bàn tay của Ninh Trăn bao lại.

Giang Lê dùng sức muốn rút cánh tay của mình lại, Ninh Trăn lại đột nhiên dùng sức kéo cậu vào trong lòng.

Giang Lê không kịp đề phòng mà ngã thẳng vào trong ngực của Ninh Trăn, thẹn thùng trách mắng, nói: “Anh đang làm gì đó, tôi còn muốn học, đừng có làm phiền tôi.”

Ninh Trăn nhướng mày: “Ồ, muốn học? Giang Tiểu Lê, đây là lần thứ hai rồi, thêm một lần nữa là anh không có tha cho em đâu.”

“Lần thứ hai gì?” Giang Lê mờ mịt hỏi.

Ninh Trăn hơi thần bí cười cười, không có ý trả lời câu hỏi của cậu, đúng lúc này thầy hóa cũng đã vào, chuẩn bị vào tiết hai, bọn họ cũng thuận tiện đổi đề tài.

Lúc bắt đầu học, Giang Lê vẫn luôn suy nghĩ trong đầu lần thứ hai gì mới được? Lúc nãy cậu đã làm chuyện gì mà ảnh hưởng hai lần đến Ninh Trăn sao?

Hình như là không có mà, lúc nãy cậu chỉ đánh Ninh Trăn có một cái thôi, cậu cũng đâu phải là lần đầu tiên đánh Ninh Trăn đâu.

Lúc còn nhỏ khi đi học nhà trẻ, cậu còn đè ở trên người hắn để mà cắn đó.

Vào học được năm phút, Ninh Trăn quay đầu nhìn Giang Lê đang thất thần không để ý đến bài giảng, Ninh Trăn liền cong ngón tay lại gõ gõ trên bàn của Giang Lê, ý bảo cậu tập trung nghe giảng.

Đúng là đồ ngốc không có não mà, toàn để ý đến mấy chuyện không đâu rồi không chịu tập trung, nhất định là đang nghĩ đến lần thứ hai nè.

Đây là lần thứ hai Giang Lê đưa tay mình vào tay hắn a.

Quá tam ba bận, nếu mà có lần sau nữa, hắn sẽ không để Giang Lê rút tay lại dễ dàng như vậy đâu.

“Ninh Trăn! Gọi trò ba lần rồi đó!” Thầy hóa gõ thước lên bàn ầm âm, lớn giọng nói, “Ngồi mơ cái gì đó? Lần trước ở phòng thí nghiệm tự ý sử dụng đồ trong đó, không thèm quan tâm đến quy tắc, bị phạt đứng nguyên một tiết còn chưa chịu nhớ nữa à?”

Ninh Trăn phản xạ có điều kiện mà đứng lên, trầm mặc nhìn thầy hóa.

Cả lớp đều yên lặng lại, ai cũng không dám lên tiếng, thậm chí là không dám thở.

Người bi la bây giờ là Ninh thần đó!

Hơn nữa người đang la rầy là thầy hóa được mệnh danh là hiền lành dễ nói chuyện, thầy hóa rất quan tâm đến Ninh thần học giỏi hóa a, chuyện hiện tại quả thật là hiếm có nha.

Nhưng Ninh Trăn biết thầy hóa la rầy hắn là quan tâm đến hắn, cũng không phải là cố ý làm khó dễ hắn, nên Ninh Trăn không có để trong lòng.

“Xin lỗi, em không tập trung.” Ninh Trăn chột dạ sờ mũi, quay đầu nhìn Giang Lê.wattpadtien161099

Giang Lê giơ ngón tay chỉ câu hỏi trên đề, Ninh Trăn ngầm hiểu, lập tức nói: “Chọn C.”

Thầy hóa tức giận nói: “Giang Lê cũng biết nghe giảng bài rồi, giờ đến trò lại không tập trung, hai người kẻ đến người đi tính ghép thành một cặp đi gặp Chu Công hay gì?”

Giang Lê yên lặng thè lưỡi, oan uổng quá, tiết này cậu học rất nghiêm túc liên quan gì đến cậu chứ.

“Giải thích.” Thầy hóa thấy Ninh Trăn đứng yên lặng như khúc gỗ không nói lời nào, tức giận nói.

Ninh Trăn gấp gáp cầm lấy đề thi, nhanh chóng giải thích một chút, sau đó ngồi xuống nghiêm túc nghe giảng còn ghi chú lại.

Lát sau, bên trái của tầm mắt xuất hiện một tờ ghi chú màu xanh.

Giang Lê vẽ một mặt cười, Ninh Trăn liền ghi ở dưới một chữ “Xấu”, lạnh lùng vô tình đẩy trở lại.

Giang Lê nhìn chữ Ninh Trăn ghi, cau mày lại, rất bất mãn mà ở trước chữ “Xấu” ghi thêm hai chữ —— Ninh Trăn.

Cộng lại chính là - Ninh Trăn Xấu.

Viết xong, Giang Lê cong môi cười, không tiếng động mà tự đắc ý mỉm cười cho sự ấu trĩ của mình.

Trong khi cậu đang vừa lòng thưởng thức tác phẩm của mình, bên cạnh đột nhiên xuất hiện một bàn tay thon dài, sau đó cầm tờ giấy ghi chú đi.

Giang Lê cứng người quay đầu liền nhìn thấy anh mắt “Tan học em liền xong đời” của Ninh Trăn.

Ánh mắt đối phương sâu thẳm, trong nháy mắt mông của Giang Lê liền căn thẳng: Không xong, trò đùa dai lại bị phát hiện rồi. Giáo bá của Thất trung che mông của mình lại: Bảo vệ mông nhỏ của Giang Tiểu Lê!

Tác giả có lời muốn nói:

- -----*----

Edit: Truyện được dịch bởi Tiểu Miêu Miêu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.