La Kiêu mơ một giấc mơ.
Trong mơ, cậu bị một đám trâu rừng đuổi theo, mặt đất biến thành sườn dốc gồ ghề. Bỗng cậu trợt chân ngã xuống, nhóm trâu rừng đi lên vây xung quanh rồi đè lên người cậu. Cậu dùng hết sức muốn đẩy trâu rừng trên người ra, nhưng tay chân và thân thể lại không thể nhúc nhích.
Cậu há to miệng thở phì phò, đột nhiên cảm thấy cơ thể nóng như bị lửa đốt. La Kiêu liều mạng giãy giụa, chợt phát hiện thân thể của con trâu rừng trước mặt giống y như cái bàn ủi, một luồng khí nóng từ đó điên cuồng tràn qua cơ thể cậu.
La Kiêu hơi hé miệng nhưng một câu cũng không nói nên lời, mà cảm giác áp bách kia lại càng ngày càng mãnh liệt hơn.
Đúng lúc này, phía sau đột nhiên truyền đến một cảm giác quái dị. La Kiêu cau mày, cảm thấy có gì đó đang chạm vào pigu*, cậu liều mạng dùng tay nâng nửa người trên lên, phát hiện một đầu trâu rừng đang dùng sừng trâu không ngừng đâm vào mặt sau của mình.
*Pigu là nguyên văn của tác giả = Pingu là một từ trong tiếng Quan Thoại chỉ cái mông
La Kiêu kinh hoàng trợn to mắt, sau đó, cậu thực sự mở bừng mắt ——
Hai mắt cậu dại ra nhìn chằm chằm trần nhà, hơn nửa ngày mới lấy lại tinh thần, nhưng cổ cảm giác áp bách vẫn cứ tồn tại. La Kiêu hơi động mới phát hiện có cánh tay đang siết chặt phần eo của mình, bàn tay bị đè đã không còn cảm giác. Cậu cắn răng tức giận trừng cái tay kia, sau đó ánh mắt cấu lại chuyển đến cái chân dài đang gác lên người mình.
Đoàn Dịch Phong lấy tư thế cực kỳ bá đạo giam cầm cậu trong ngực, thân thể kề sát bên nhau, cái nhiệt độ nóng bỏng kia chính là truyền đến từ người hắn. Nhưng thứ kiến La Kiêu phẫn nộ nhất chính là mới sáng sớm Đoàn Dịch Phong đã phát cmn tình?!
Cảm giác quái dị ở mặt sau không phải nằm mơ, nhưng sừng trâu là giả, XX của Đoàn Dịch Phong mới là thật. Hiện tại thứ đồ chơi kia vẫn đang chọt vào mặt sau của cậu, còn thường dùng sức cọ xát một cái.
La Kiêu tức đến mặt trắng bệch, Đoàn Dịch Phong làm trong vô thức, nhưng mỗi lần cọ xát thân thể hắn sẽ run nhẹ. Cậu nhớ rõ tối hôm qua hai người bọn họ rõ ràng ngủ hai đầu, sao bây giờ lại biến thành như vầy!
Đá văng Đoàn Dịch Phong ra, La Kiêu xốc chăn đứng dậy. Đoàn Dịch Phong nhắm hai mắt dùng tay sờ soạng khắp nơi, sau đó lại xoa xoa phía dưới khó chịu. Mặt La Kiêu đỏ lên, trơ mắt nhìn Đoàn Dịch Phong không kiêng nể gì dùng tay xoa chỗ kia, sau đó còn vuốt vuốt, gãi gãi.
Dây kéo quần của Đoàn Dịch Phong không biết khi nào đã bị kéo xuống, bạn già buổi sáng khiến thứ kia của hắn thoạt nhìn vừa thô vừa lớn, thẳng tắp đứng lên, bởi vì La Kiêu rời đi nên khó chịu cọ chăn. La Kiêu hung tợn nhìn chằm chằm hắn, lắp lại di động bị gỡ ra, đỏ mặt thả nhẹ bước chân định lặng yên rời đi.
—— Sao tối hôm qua cậu lại sinh ra lòng đồng tình với loại người như Đoàn Dịch Phong chứ?!
“Em muốn đi đâu?” Tay mới vừa đụng tới cửa thì giọng Đoàn Dịch Phong liền vang lên.
La Kiêu không chút do dự kéo cửa, muốn nhanh chóng lao ra ngoài. Đoàn Dịch Phong nhảy dựng lên trên giường, rầm một tiếng đóng mạnh cửa lại. Hắn hỏi lại: “Em muốn đi đâu?”
“Cứ tiếp tục như vậy không có ý nghĩa gì đâu. Đại ca anh sẽ nhanh chóng tìm tới, chúng ta nên ngoan ngoãn trở về thôi.”
Ít nhất hiện tại anh ấy không tìm thấy! Lời đến bên miệng vẫn bị Đoàn Dịch Phong nuốt xuống, hắn cố chấp nhìn chằm chằm La Kiêu, tay đè chặt cửa, dùng hành động cho thấy kiên trì của mình.
La Kiêu bực bội cào tóc, cặp mắt kia của Đoàn Dịch Phong mang theo khẩn cầu, tựa như loại ở chung ngắn ngủi không có ý nghĩa này với hắn mà nói cực kỳ quan trọng.
“......Tôi đói bụng.” Giằng co vài giây, cậu lui vài bước, lạnh nhạt nói.
Sắc mặt Đoàn Dịch Phong dịu lại, sau đó hắn như được thương mà sợ hoảng loạn nói: “Chúng ta ra ngoài ăn chút gì đi...... Không, anh trước......” Hắn cúi đầu nhìn phía dưới của mình, thấy La Kiêu xấu hổ quay đầu đi, liền kiêu ngạo nói: “Mỗi ngày anh đều sẽ cứng, đây là tượng trưng cho công năng phái mạnh, rất bình thường.”
La Kiêu rũ mắt, cậu cũng không cảm thấy mình không bình thường!
“Anh đi giải quyết một chút, em ở đây chờ anh nha.” Đoàn Dịch Phong nói xong thì đi vào WC, đột nhiên hắn quay lại, không yên tâm vươn tay, lấy lòng nói: “A Kiêu, đưa điện thoại cho anh đi.”
La Kiêu lấy di động ra đặt vào trong tay hắn, rồi ngồi xuống giường. Đoàn Dịch Phong vui vẻ rạo rực đặt điện thoại trên ghế bên cạnh WC, vừa giải quyết vừa nói chuyện với La Kiêu.
“WC ở đây thật sự quá nhỏ, đứng ở bên trong không thể xoay người được, dưới đất còn dơ như vậy, nước...... Nước hình như có mùi, vòi nước rất phiền phức, A Kiêu...... La Kiêu?” Đoàn Dịch Phong đang nói, đột nhiên gọi La Kiêu một tiếng, không nghe cậu đáp lại thì nâng cao giọng.
Bên ngoài vẫn không có ai đáp lại. Đoàn Dịch Phong kéo cửa ra, La Kiêu hoảng sợ vội vàng nói: “Tôi đây!”
Đoàn Dịch Phong vươn hơn nửa đầu ra, thấy La Kiêu ngồi trên giường hơi khẩn trương nhìn chằm chằm mình, hắn khẽ thở phào một hơi, vừa kéo cửa vừa nói: “Em không thể trả lời nhanh chút sao, sợ lúc anh ra thì em đã lặng lẽ chạy mất.”
“Tôi chạy được sao?” La Kiêu không lạnh không nhạt trả về một câu.
Đoàn Dịch Phong lại cười rất vui vẻ, “Em cứ nói chuyện với anh như vậy đi. Lát nữa muốn em muốn ăn gì?”
Rửa mặt đánh răng xong, hai người lại không đem theo quần áo để tắm rửa, nên chỉ có thể tạm chấp nhận mặc lại bộ trên người. Công nhân trong khu trọ đều đã đi làm hết, lúc Đoàn Dịch Phong với La Kiêu xuống lầu thì con chó trắng lớn kia vẫn sủa không ngừng, xích sắt trên cổ kéo thẳng tắp, hiển nhiên không tiếp thu chút dạy bảo nào.
Đoàn Dịch Phong lái xe đi tìm một cửa hàng bán bữa sáng, hắn với La Kiêu gọi hai phần bữa sáng dinh dưỡng. La Kiêu thật sự đói bụng, từ tối hôm qua đến giờ vẫn chưa ăn cái gì, một bữa sáng dinh dưỡng nhanh chóng vào bụng, thỏa mãn được cái bụng đói khát. Đoàn Dịch Phong nhìn mà đau lòng, muốn gọi thêm cho cậu một phần nhưng La Kiêu lắc lắc đầu nói đã ăn no.
Ăn xong bữa sáng, Đoàn Dịch Phong kéo La Kiêu đi dạo phố. Phần lớn quần áo của hắn là may đo ở nước ngoài, nên có yêu cầu đặc biệt cao về mặt chất lượng, vì vậy hắn rất chướng mắt với mấy thứ quần áo hàng hiệu bình thường này. La Kiêu theo hắn dạo quanh vài cái cửa hàng, cuối cùng không kiên nhẫn hỏi: “Rốt cuộc thì anh muốn làm cái gì?”
“Đi dạo phố, mua quần áo.” Đoàn Dịch Phong nói ngắn gọn.
La Kiêu nhìn chằm chằm khu nổi tiếng về quần áo trước mắt, thực sự không hiểu, “Anh muốn mua loại gì?” Đi dạo như vậy thật sự rất khảo nghiệm sức chịu đựng.
Những lời này bị Đoàn Dịch Phong trả về, “Em thích loại gì?”
La Kiêu bị nghẹn, sau một lúc lâu mới câm nín nói: “Tôi không cần mua.”
“Anh muốn mua cho em.” Đoàn Dịch Phong lấy cái cớ có lợi nhất, “Dù gì em cũng cần quần áo tắm rửa.”
Kiên trì của Đoàn Dịch Phong cũng không dễ dàng đánh tan, La Kiêu rất rõ điểm này. Cho nên vì mau chóng kết thúc việc đi dạo phố, cậu tùy tiện chọn một cửa hàng, sau đó lựa một cái áo lông dễ nhìn. Đoàn Dịch Phong vuốt áo lông cau mày liên tục, hoàn toàn phớt lờ mấy lời giới thiệu chào hàng ba hoa chích choè của chủ tiệm.
“Vẫn nên đổi chỗ khác đi.”
Có kinh nghiệm của cái áo lông trước đó, Đoàn Dịch Phong hoàn toàn không ôm hy vọng gì với con mắt thẩm mĩ của La Kiêu. Cuối cùng hắn chọn cửa hàng chuyên bán nhãn hiệu ERAL, trong đó có một cái áo lông kiểu nam hấp dẫn chú ý của hắn.
Khi La Kiêu thử áo có trộm nhìn thoáng qua mác, giá niêm yết là 3000 tệ. Đoàn Dịch Phong đã đưa cho cậu 1045 tệ, áo lông lúc nãy chỉ có 500 tệ, cậu còn mua nổi, nếu là cái này thì......
“...... Tôi thấy cái áo lúc nãy được hơn.” La Kiêu xấu hổ đè thấp giọng nói với Đoàn Dịch Phong.
Áo lông vũ màu kaki, dáng dài ôm sát, La Kiêu mặc có thể tôn lên dáng người, trên mũ có đính lông mềm mại. Sau khi La Kiêu thay ra, Đoàn Dịch Phong cảm thấy trước mắt sáng ngời, hắn bước lên giúp La Kiêu chỉnh vạt áo rồi kéo khóa lại, sau đó dịu dàng giúp cậu sửa mũ. Động tác của hắn như rất quen thuộc rất tự nhiên, La Kiêu rõ ràng thấy ánh mắt ái muội của nhân viên bán hàng bên cạnh.
“Áo lông này là mẫu mới nhất năm nay, chúng tôi cũng vừa nhận được hàng. Nó chú trọng nhiều vào việc giữ ấm và kiểu dáng, đặc biệt là vị tiên sinh này, ngài mặc vào thật sự rất vừa người, giống như may riêng cho ngài vậy!” Nhân viên bán hàng mỉm cười khen ngợi.
La Kiêu vừa cởi ra vừa cười nói: “Cô nói quá rồi.” Không có nhân viên bán hàng nào lại chê quần áo trong tiệm mình không tốt.
Tuy rằng cái áo lông này mình mặc thật sự rất đẹp.
“Tôi thật sự không lừa anh, không tin anh hỏi vị tiên sinh này đi?” Nhân viên bán hàng cười.
Đoàn Dịch Phong gật đầu, đè lại cái tay đang muốn cởi áo của La Kiêu, thấp giọng nói: “Cứ mặc đi, rất đẹp.” Hắn nói xong nhìn về phía nhân viên bán hàng, nâng cao giọng, “Lấy cái này, có thể quẹt thẻ không?”
So với âu phục chính thức, La Kiêu càng nghiêng về áo lông hơn. Đoàn Dịch Phong rất tích cực nhét âu phục vào túi, áo lông vũ La Kiêu đã cởi một nửa, lại bất đắc dĩ mặc vào.
Từ khu quần áo ra ngoài đã là buổi chiều, Đoàn Dịch Phong ngồi trên xe vẫn khó có thể tin, hắn cũng không thích đi dạo phố, bốn tiếng hôm nay quả thực là phá vỡ kỷ lục rồi.
La Kiêu mặc áo lông, ngồi ghế phụ nói với Đoàn Dịch Phong: “Một ngàn kia tôi sẽ trả cho anh.”
“Đây là anh tặng cho em, không cần trả.” Đoàn Dịch Phong không quá để ý nói.
“Dù là thế nào, tiền vẫn phải trả lại.” La Kiêu vẫn kiên trì.
Đoàn Dịch Phong hơi quay đầu nhìn cậu, “Tùy ý.” Hắn nói xong lại nghiêm túc bỏ thêm một câu, “Nếu em thích.”
Giọng hơi hắn trầm, ánh mắt đầy dịu dàng.
Cơm trưa trễ một tiếng rưỡi, hai người chọn một nhà hàng gần đường, phát hiện nhà hàng này là bởi vì tên của nó: Mau tới ăn tôi đi. Đoàn Dịch Phong chỉ vào bảng tên rồi nói với La Kiêu: “Chủ của nhà hàng này rất sáng tạo, nhìn thật sự muốn ăn nó luôn.”
La Kiêu không tỏ ý kiến.
Nhà hàng có rất nhiều người, chỉ có mấy cái bàn trống, lục tục có người rời đi có người tiến vào. Khi gọi món, Đoàn Dịch Phong toàn dựa theo khẩu vị của La Kiêu, La Kiêu ngoài miệng chưa nói cái gì, trong lòng luôn có chút cảm giác kỳ quái.
Trên thực tế, cậu hoàn toàn không thể lý giải hình thức ở chung hiện tại với Đoàn Dịch Phong. Đoàn Dịch Phong rất giỏi nhìn ra cảm xúc của cậu, hắn biết rõ khi nào nên kiên trì, khi nào nên giả ấm ức, phàm là lúc cậu có chút không vui, hắn đều có thể phát hiện rồi không chút do dự sửa đổi. Ngôn ngữ của hắn, hành động của hắn hoàn mỹ đến mức khiến La Kiêu không thể bắt bẻ.
Cậu phát hiện mình không thể tìm được cây gai nào trên người Đoàn Dịch Phong.
Mà hôm nay, bọn họ giống như người yêu bình thường đến không thể bình thường hơn.
Cùng nhau ăn cơm, cùng nhau dạo phố, cùng nhau về nhà.