- -
Thái độ thờ ơ trước sau như một của La Kiêu khiến Đoàn Dịch Phong không thể làm gì được, mà hắn cũng vứt bỏ quyết định bàng quan trước đây. Nửa tháng không gặp dày vò khiến hắn hoàn toàn không chịu nổi, cho dù thế nào cũng muốn làm chút gì đó.
Suốt một tuần, lúc đi làm hắn đều ngồi trong văn phòng bứt gai xương rồng, xem việc làm thế nào mềm hoá La Kiêu như chương trình học quan trọng mà nghiên cứu, làm hại Dư Ngôn mỗi lần ra vào văn phòng đều kinh hồn táng đảm, sợ không cẩn thận làm hỏng ao cá.
Về phương diện khác, La Kiêu thích nuôi cá, hắn liền liên hệ riêng với hiệp hội thủy tộc nước ngoài, lựa chọn cá rồng bạch kim* quý nhất đẹp nhất giá trị cao tới 30 ngàn đôla. Tất Lăng Phong ngẫu nhiên tới văn phòng, thấy cá rồng bạch kim liền nhào đến ôm bể cá không chịu buông tay, anh mơ ước loại cá này đã rất lâu, đáng tiếc vẫn không tìm được loại yêu thích, con này quả thực hoàn toàn phù hợp với thẩm mĩ của anh.
*Cá rồng bạch kim
Đương nhiên, kết quả cuối cùng không cần nói cũng biết, Tất Lăng Phong rưng rưng rời đi, cũng tuyên bố không làm bạn với Đoàn Dịch Phong nữa.
Đoàn Dịch Phong vui vẻ phấn chấn xách cá đi tìm La Kiêu, La Kiêu ôm bể cá qua tay liền ném cho Diêm Lộ Lộ hai mắt biến thành ngôi sao ở bên cạnh, Đoàn Dịch Phong chỉ có thể cắn răng nuốt vào bụng, thôi miên bản thân cái này cũng xem như cậu đã tiếp nhận rồi!
Sau đó hắn ngẫu nhiên nhắc tới việc này với một vị tâm lý học, đối phương nói từ một phương diện nào đó điều này cho thấy đối phương vẫn chưa hoàn toàn mâu thuẫn, từ đây chậm rãi tăng lớn thế công rất có thể sẽ công phá được tâm phòng bị của đối phương, tóm lại, thế cục đang phát triển theo chiều hướng tốt.
Đoàn Dịch Phong hoàn toàn hiểu ra.
Cao tầng Du Viên đột nhiên phát thông tri, Cao Phong lén giao dịch với khách hàng, bị nghi ngờ có liên quan đến việc tranh giành ích lợi công ty mà bị đuổi việc, chứng cứ vô cùng xác thực, kỹ càng tỉ mỉ đến đến thời gian địa điểm giành kim ngạch cũng rõ ràng, Du Viên nhất thời sôi trào, Cao Phong trong khoảng thời gian này công trạng rất cao, tất cả mọi người đều nghị luận gã sẽ càng được coi trọng hơn, thời khắc mấu chốt bị tin tức lớn này nện đến ngẩn ra.
Đồng dạng kinh ngạc còn có La Kiêu.
"Loại công ty rác rưởi này tôi cũng không hiếm lạ, dù sao cũng phải đi nên có chuyện tôi phải nói rõ ràng!" Cao Phong sửa sang xong tư liệu, đặt thật mạnh thùng giấy lên bàn La Kiêu, trong ánh mắt gã đều là trào phúng khinh thường, La Kiêu khẽ nhíu mày, cậu có dự cảm không tốt lắm.
Buổi chiều bốn giờ, tất cả mọi người trong văn phòng đều trợn mắt há hốc mồm nhìn một màn hài kịch này, có người tập trung tinh thần xem kịch vui, cũng có người lo lắng nhìn La Kiêu.
"Đuổi việc anh là quyết định của công ty, không liên quan gì tới tôi." La Kiêu đẩy thùng giấy ra, lạnh nhạt mà không chút yếu thế nói.
"Hừ! Đừng nói nghe tốt như vậy, có thể đuổi tao đi mày rất đắc ý đúng không! Thật là hao tổn tâm huyết ha! Cũng không biết mày ngấm ngầm làm chuyện gì, nghe nói là chủ tịch Phượng Hoàng Hồ bọn họ trực tiếp hạ lệnh, mày thật sự có năng lực, còn nữa, cao tầng công ty hình như đều rất kiêng kị mày, mày đúng là tìm được người không tệ nha! Còn là đàn ông!" Cao Phong khí thế hùng hổ doạ người, lời nói cũng không chút lưu tình, cũng không thèm che dấu ý khinh thường.
Lời này vừa nói ra, trong văn phòng tức khắc bàn tán xôn xao.
Sắc mặt La Kiêu rất khó xem, cậu đột nhiên nghĩ tới gì đó. "Tôi không hiểu anh đang nói cái gì."
"Chúng ta nói đơn giản một chút, đây là xương rồng kim hổ* có nguồn gốc từ Mexico, trên thị trường hiện tại tuy rằng có loại giá rẻ, nhưng theo tao được biết, chủng loại này không rẻ đâu, tao đã từng nhìn thấy một cây giống như đúc cây này, giá bán 70 ngàn tệ, tao tin rằng cây này tuyệt đối không ít hơn 70 ngàn đâu, còn có cây bút máy này, bề ngoài cũng không hoa lệ xuất chúng, cho nên chắc không ai nghĩ đến nó là Montblanc*, giá cả cũng trên ngàn tệ, tao nghĩ rằng mày sẽ không tốn nhiều tiền như vậy mua mấy thứ này đâu."
*Xương rồng kim hổ
*Montblanc
"Không phải chứ, tôi còn tưởng rằng đó là đồ giá rẻ, vậy mà tùy tiện ném Montblanc ở trên bàn!"
"Nhắc mới nhớ mấy ngày nay tôi thường xuyên thấy cậu ta nhận đồ, nhưng mà vừa qua tay liền đưa cho Diêm Lộ Lộ."
"Không phải là cái gì đó đưa đi? Cái này cũng quá......"
"Đúng vậy, nếu là như vậy thật thì quá ghê tởm."
Trong văn phòng mấy lời không căn cứ linh tinh vang lên, La Kiêu toàn thân lạnh lẽo, cậu cũng không rõ ràng giá cả mấy thứ này, cũng không chút nào quan tâm, Đoàn Dịch Phong trực tiếp chuyển phát nhanh, mà khi người chuyển phát nhanh lại đây đưa hàng phần lớn cậu không có mặt, hàng chuyển phát nhanh do người khác thu hộ, trước mặt mọi người cũng không thể từ chối nhận hàng được, cái chậu này và bút máy là La Kiêu giữa trưa nhận được, vốn muốn tan tầm thuận tiện cho Diêm Lộ Lộ, không ngờ rằng lúc này bị Cao Phong kéo ra làm đề tài.
"Anh hiểu lầm, đây chỉ là đồ mô phỏng." La Kiêu trong lòng sóng gió mãnh liệt, trên mặt vẫn là không biến sắc, như chứng minh lời mình nói, cậu mở bút máy ra, không chút do dự ném thân bút ra ngoài, bên ngoài cửa sổ là một mảnh xanh hoá, nếu muốn tìm lại là rất khó khăn, bút máy bị mở ra linh kiện nằm rời rạc trên bàn, La Kiêu nói: "Nếu là đồ thật, tôi có thể mở ra ném đi à?"
"Mày!" Cao Phong giận dữ, hiển nhiên không dự đoán được La Kiêu sẽ làm như vậy, gã ôm thùng giấy lên, phẫn nộ rời đi, "Mày chờ đó, tao sẽ tìm ra người kia! Đến lúc đó để cho mọi người xem xem bên trong thân xác ra vẻ đạo mạo này mày đang giấu thứ gì không thể để người khác biết!"
"Được thôi, tôi rửa mắt mong chờ." La Kiêu cười như không cười.
Cao Phong giận dữ rời đi, trong văn phòng một mảnh yên lặng, mọi người về chỗ ngồi, không khí áp lực làm người không thở nổi, La Kiêu siết linh kiện bút máy còn sót lại trong tay, bị Đoàn Dịch Phong bức sắp hỏng mất.
"Cậu không sao chứ?" Nghê Thanh vỗ vỗ bả vai La Kiêu.
"Không có việc gì." La Kiêu miễn cưỡng cười.
Bốn giờ rưỡi, công ty mở cuộc họp nội bộ, thảo luận về các hạng mục công việc liên quan đến tiệc rượu Phượng Hoàng Hồ sắp tổ chức, tham gia tiệc rượu đều là những người đứng đầu trong ngành rượu, Du Viên cũng muốn nhân cơ hội này kết giao cùng những người đó, việc này đối với xí nghiệp cỡ trung như bọn họ trăm lợi mà không hại.
La Kiêu là nghiệp vụ viên do Phượng Hoàng Hồ chỉ định, tự nhiên tránh không được, trừ cậu ra, Nghê Thanh cùng một cô gái khác cũng may mắn nằm trong danh sách đó.
Hội nghị đặc biệt đề cập đến các vị khách quan trọng của Phượng Hoàng Hồ, mà nhiệm vụ của ba người bọn họ chính là nghe Phượng Hoàng Hồ sắp xếp, giảng giải về rượu Du Hương với các vị khách quan trọng, dù gì thì trong tiệc rượu, rượu Du Hương cũng là loại rượu được cung ứng nhiều nhất.
Giám đốc thận trọng nhấn mạnh, đây cũng là cơ hội quan trọng kéo nghiệp vụ, nếu gặp được khách hàng vừa lòng với rượu Du Hương, vừa ra tay đơn đặt hàng sẽ không ít hơn hàng triệu.
Sau cuộc hội nghị, ba người đã là nhiệt huyết sôi trào.
Độ hảo cảm của Húc Húc đối với Đoàn Dịch Phong liên tục đổi mới, nhưng lại theo xu thế giảm xuống, thứ nhất là vì dặn dò của La Kiêu, thứ hai có thể nói là Đoàn Dịch Phong một tay tạo thành, từ lúc Húc Húc không còn nghe lời hắn, hắn liền hoàn toàn bại lộ bản tính, chocolate đã không có, tươi cười dịu dàng cũng không còn.
Suốt một tuần, Húc Húc vừa tan học là có thể thấy hắn, Tống Tung mỗi lần đều ngồi trên đùi Đoàn Dịch Phong cọ cọ sờ sờ nhưng lại không thấy một viên chocolate nào, sau đó hai đứa bé ngầm nghị luận Đoàn Dịch Phong quá đáng ghét.
Đoàn Dịch Phong khinh thường, nếu không phải vì La Kiêu, hắn sẽ không để ý đến quỷ con này!
Vừa mới bắt đầu Húc Húc vừa nhìn thấy hắn liền chạy, kết quả căn bản vô dụng, cuối cùng còn phải ngoan ngoãn về cổng trường chờ ba ba, vì thế liên tiếp mấy ngày, người lớn và con nít lúc tan học đều có thể nhìn thấy một hình ảnh như vậy.
Húc Húc hai tay chống nạnh, mặt bụ bẫm trướng đến đỏ bừng, giọng nói mềm mại cũng biến thành hung dữ, bé nhảy nhót giậm giậm mặt đất, đôi mắt đen nhánh trừng Đoàn Dịch Phong, oan ức cực kỳ.
Mà Đoàn Dịch Phong lười biếng đứng khoanh tay trước ngực, ngẫu nhiên đáp trả bé một câu có thể làm bé bạo phát.
"Cái cục mềm oặt này là thứ gì." Đoàn Dịch Phong trên dưới đánh giá Húc Húc, ánh mắt ngừng lại trên hai cuộn len lông xù tròn vo được nối với cái mũ bằng hai sợi len đang rũ xuống áo bé.
Húc Húc đội mũ, trong một lớp lông xù trắng lộ khuôn mặt hồng hồng như thạch trái cây, trên tay bé mang bao tay thỏ trắng nhỏ, nhìn thấy Đoàn Dịch Phong liền dùng tay đẩy hắn đi, một bên quát: "Chú đừng tới nữa! Ba ba nhìn thấy chú sẽ không vui!"
"Nói bậy, ba ba con rất vui khi nhìn thấy chú!" Đoàn Dịch Phong đắc ý phản bác.
Húc Húc hít mũi, chu cái miệng nhỏ, "Mới không phải! Chú gạt người! Đó là ba ba con, chú không được ở chỗ này nữa! Đi mau!"
"Con chờ ba ba con, chú chờ bà xã của chú, ai...... Đừng nhúc nhích, con lại đẩy chú nữa chú đánh con đó!" Đoàn Dịch Phong chỉ mạnh miệng, đừng nói đánh, một đầu ngón tay của tiểu tổ tông này hắn cũng không dám động, cục cưng của La Kiêu đó, hắn tuy trời sinh từ trường không hợp với con nít nhưng cũng yêu ai yêu cả đường đi.
"Đó là ba ba con! Ba ba con không phải bà xã của chú! Chú đi mau đi mau! Không được đoạt ba ba với con! Chú Đoàn xấu nhất!" Húc Húc tức đến giậm chân, nhào qua dùng hai tay ôm lấy chân Đoàn Dịch Phong, dùng sức đẩy đẩy, nhưng sức lực bé nhỏ nên không đẩy được, thân thể uốn éo uốn éo, Đoàn Dịch Phong thuận tay chụp mông bé một cái.
"Ba ba con cái gì, thật không lễ phép, quỷ con, người em ấy yêu nhất là ai con biết không?" Đoàn Dịch Phong thấp thấp nói.
Húc Húc bị vuốt mông vẻ mặt bị chiếm tiện nghi nhìn chằm chằm Đoàn Dịch Phong, quai hàm tức giận banh ra, chú Đoàn xấu nhất, vậy mà muốn đoạt ba ba với mình! Ba ba rõ ràng là mình!
La Kiêu chạy tới nhà trẻ, thấy một màn thường xuyên lặp lại gần đây cũng không kinh ngạc, Đoàn Dịch Phong thu lại sắc nhọn, vẻ mặt dịu dàng nhìn La Kiêu đến gần, Húc Húc khinh bỉ nhìn hắn một cái, ngẩng đầu ưỡn ngực kiêu ngạo nhào vào trong lòng La Kiêu.
"Ba ba, người ba yêu nhất có phải Húc Húc không?" Cái tay nhỏ beo béo ôm cổ La Kiêu, Húc Húc làm nũng hôn bẹp trên mặt La Kiêu, lại dùng khuôn mặt mềm mại cọ cọ.
La Kiêu hồi: "Đương nhiên là Húc Húc."
Húc Húc quay đầu lại, hơi nâng cằm, nhìn Đoàn Dịch Phong đắc ý cười, Đoàn Dịch Phong gắt gao nhìn chằm chằm hai người.
—— Hừ. Tâm lại sinh ghen ghét làm thế nào cho phải?
"Húc Húc, ở chỗ này chờ ba ba, ba ba sẽ về ngay được không?" Ngẩng đầu nhìn thoáng qua Đoàn Dịch Phong, La Kiêu cười sờ sờ đầu Húc Húc, nói.
"Dạ, được, ba ba nhanh nha." Húc Húc ngoan ngoãn gật đầu.
La Kiêu thái độ không khác bình thường, gương mặt lạnh nhạt kia nhìn không thấu cảm xúc, Đoàn Dịch Phong nhìn lại hành vi của mình, cũng không phát hiện có gì không thích hợp mới khẽ buông lỏng, trừ đưa lễ vật, nhưng những cái đó đều bị cậu đưa qua tay.
"La Kiêu......"
"Chuyện Phượng Hoàng Hồ là anh làm sao?" La Kiêu đứng yên, trực tiếp hỏi.
Đoàn Dịch Phong không nghĩ tới La Kiêu sẽ hỏi cái này, "Sao em đột nhiên......"
La Kiêu nhìn chằm chằm hắn, nghiêm túc nói: "Là có phải hay không?"
"...... Không phải." Đoàn Dịch Phong suy nghĩ rất nhiều, cuối cùng lựa chọn nói dối thiện ý.
Ánh mắt La Kiêu quét qua trên mặt Đoàn Dịch Phong, cảm thấy mình hỏi cái này quá ngu ngốc, sự thật không phải đã ở viết ra trên mặt hắn sao.
"Mấy thứ này trả lại cho anh, Đoàn Dịch Phong, cách tôi xa một chút, buông tha cho tôi." Đưa thùng giấy cho Đoàn Dịch Phong, La Kiêu hạ giọng nhấn mạnh.
Tay Đoàn Dịch Phong đang vươn bỗng khựng lại, tươi cười cứng đờ, cậu nói...... Buông tha cho cậu?
"Vậy ai buông tha cho tôi?" Đối diện ánh mắt La Kiêu, Đoàn Dịch Phong vô lực hỏi lại, nếu có thể buông tay sao lại không muốn bỏ xuống chứ, có ai lại lựa chọn tiếp tục để hại người còn hại cả bản thân mình đâu.
La Kiêu buông tay, Đoàn Dịch Phong ngẩn ngơ, thùng giấy không chịu khống chế rơi xuống đất phát ra tiếng vang giòn giã, nước nhanh chóng lan ra, mảnh vụn thủy tinh vươn vãi đầy đất, La Kiêu lấy lại đồ từ chỗ Diêm Lộ Lộ, một cái cũng không thiếu.
Đoàn Dịch Phong đứng cạnh đống hỗn độn, nhìn La Kiêu nắm tay Húc Húc rời đi, Húc Húc thậm chí còn quay đầu cho hắn một cái mặt quỷ.
Một lúc lâu sau, hắn nhận được điện thoại của Trần Côn.
"Alo, thiếu gia, em đã tìm được bà mụ kia rồi, cậu tuyệt đối không thể tưởng tượng được, bà ta vẫn không rời khỏi thôn, lúc nhìn thấy ảnh chụp của La Kiêu còn dọa một cú nữa! Nhưng mà em phải nhắc nhở cậu, trước khi biết chân tướng, nhất định phải làm tốt chuẩn bị tâm lý."
Đoàn Dịch Phong nắm chặt điện thoại trong tay, thật lâu mới lạnh lùng "ừ" một tiếng.