Cậu Hoài Bánh Bao Của Tra Công

Chương 2: Chương 2: Con trai chuyển trường




Ba ba hỏi con, có muốn đi nhà trẻ khác học không?

•••

Chương 2: Con trai chuyển trường

“Tiểu La, em cuối cùng cũng về! Giám đốc vừa mới tìm em, mau vào đi.” Tổ trưởng tổ nghiệp vụ Dương Hâm, năm nay hai mươi lăm tuổi nhìn thấy La Kiêu, lập tức mở miệng nói.

La Kiêu mới từ bên ngoài trở về, cậu đem văn kiện trong tay để lên chỗ ngồi, tò mò hỏi: “Chị Dương, chị biết chuyện gì không?”

Dương Hâm lắc đầu, ngón tay nhàn nhã quấy cà phê, “Không rõ ràng lắm, bất quá chị thấy tâm tình giám đốc không tệ, không chừng là chuyện tốt.”

La Kiêu nghi hoặc gật đầu, tổ nghiệp vụ của bọn họ xem như là tổ bận rộn nhất trong công ty, ngày thường tất cả mọi người đều chạy nghiệp vụ bên ngoài, một ngày cũng không gặp nhau được vài lần, La Kiêu biết mình bằng cấp thấp, lại không có kinh nghiệm làm việc, cho nên sau khi vào công ty, vẫn luôn cần cù chăm chỉ, chịu thương chịu khó, hiện tại đã qua 5 năm, cũng coi như là lão công nhân lâu năm trong bộ nghiệp vụ.

Cậu sửa sang lại quần áo, sau đó mới đi đến văn phòng giám đốc, gập ngón tay, nhẹ nhàng gõ ba cái.

“Mời vào.” Người trong văn phòng lập tức mở miệng.

La Kiêu đẩy cửa vào, Ngụy Cừ Giang ngồi trước bàn công tác, đang xem tờ trình vắn tắt trong công ty, vừa ngẩng đầu nhìn thấy La Kiêu, liền cười nói: “Tiểu La à, ngồi đi.”

“Giám đốc Ngụy, anh tìm tôi có chuyện gì sao?” La Kiêu ngồi xuống, thái độ khiêm tốn hỏi.

Ngụy Cừ Giang buông văn kiện trong tay, ngữ khí hòa nhã nói: “Tiểu La, cậu tới Du Viên đã 5 năm, tiến bộ rõ như ban ngày, lấy năng lực của cậu, ở đây làm một nhân viên nghiệp vụ nho nhỏ quá oan ức.”

La Kiêu nghiêm túc nghe Ngụy Cừ Giang nói, cậu đương nhiên biết, đây chỉ là khúc nhạc dạo.

“Mấy ngày trước tôi có tham gia hội nghị của công ty, chủ tịch nhắc tới thành phố Diệp Hải, nơi đó chính là mảnh đất hoàng kim, mấy năm nay đang khai phá xây dựng, không gian thị trường để phát triển rất lớn, chủ tịch đưa ra đề nghị, để các công ty con điều phái nghiệp vụ viên qua, tranh thủ ở thành phố Diệp Hải đứng vững gót chân, tôi lúc ấy liền nghĩ tới cậu, lấy năng lực của cậu, tuyệt đối có thể giúp Du Viên ở Diệp Hải thị tạo ra lợi ích lớn hơn nữa, cho nên, tôi gọi cậu tới, chính là hỏi suy nghĩ của cậu về việc này.”

Ngụy Cừ Giang ngữ điệu trào dâng mà thành khẩn, tràn ngập tín nhiệm với La Kiêu, chỉ kém không đứng lên vỗ tay.

La Kiêu do dự, có chút khó xử, “Giám đốc Ngụy, anh cũng biết, con trai tôi mới vừa vào nhà trẻ, hiện tại chuyển trường chỉ sợ……”

Ngụy Cừ Giang đối với tình huống của La Kiêu cũng có điều hiểu biết, “Tiểu La, cơ hội này khó có được, bỏ qua lần này về sau sẽ không còn nữa, lại nói, trình độ dạy học ở nơi này của chúng ta so ra kém thành phố Diệp Hải rất xa, cậu để bé đến thành phố Diệp Hải học tập, đối với tương lai của bé nhất định có chỗ tốt.”

La Kiêu cuối cùng đáp ứng cậu sẽ ngẫm lại, ngày mai sẽ cho đáp án, lúc gần đi, Ngụy Cừ Giang còn vỗ vỗ bả vai cậu, nói: Trở về suy nghĩ kỹ lại, cứ xem như là vì con trai của cậu! Đừng để về sau lại hối hận.

La Kiêu có chút động tâm, điều kiện của thành phố Diệp Hải so với nơi này tốt hơn rất nhiều, kinh tế phát triển, chất lượng dạy học cũng cao, Giám đốc Ngụy nói rất đúng, để con trai tới đó đi học, đúng là có chỗ lợi, con nít rất dễ chịu ảnh hưởng bởi cảnh vật chung quanh.

Năm giờ chiều, La Kiêu thu dọn đồ đạc chuẩn bị tan tầm, lúc gần đi còn cùng Dương Hâm nói một tiếng, cậu buổi sáng đã hứa với con trai, tan học dẫn bé đi ăn KFC.

“Lại có hẹn với con trai à? Chị nói tiểu La, em cũng quá chìu Húc Húc, con nít, lúc nên giáo huấn vẫn phải giáo huấn.” Dương Hâm một bộ người từng trải dặn dò.

“Em chỉ có một đứa con trai là Húc Húc, nhất định phải thương rồi, chị Dương, em đi trước.” La Kiêu cười nói.

Dương Hâm vẫy vẫy tay, "Được rồi, em đi trước đi, chị lát nữa cũng tan tầm.”

Nhà trẻ Thái Dương là trường học tư nhân ở Vân Thành, nơi này chất lượng dạy học cũng không tốt cho lắm, gia đình có chút tiền chút quyền, đều sẽ lựa chọn đưa con mình lên huyện hoặc là thành phố đọc sách, La Kiêu không phải không nghĩ tới điều này, nhưng dựa vào chút tiền lương ít ỏi của cậu, thật sự chịu đựng không nổi.

La Bác Húc lưng mang balo nhỏ, ngồi xổm trên mảnh đất trống cách cổng trường không xa, quan sát đàn kiến bò tới bò lui, bé vừa ném một miếng bánh mì nhỏ, không bao lâu đã đưa tới một đàn kiến.

“La Bác Húc, chúng ta đi chơi đi.” Trần Dương chảy nước mũi ở bên cạnh nói.

La Bác Húc rất chán ghét nó, vẫn cứ ngồi xổm trên mặt đất, tay chống cằm, không chút do dự cự tuyệt, “Không chơi, tớ phải đợi ba ba.”

Trần Dương dùng mu bàn tay quệt nước mũi, kiêu ngạo hất đầu, “Chúng tớ ngày hôm qua chơi đốt lửa, cậu không thấy được, nó rất đồ sộ luôn, người lớn đuổi theo còn chúng tớ chạy, căn bản là đuổi không kịp, nhưng rất kích thích, so với chơi với ba ba cậu vui hơn nhiều.”

“Nếu là ba ba tớ chắc chắn có thể đuổi theo kịp!” La Bác Húc nhăn lại cái mũi, khinh thường nói.

“Hừ! Không chơi với cậu!” Trần Dương hít hít nước mũi, không cao hứng chạy đi. La Kiêu từ xa đã thấy La Bác Húc ngồi xổm trên mặt đất, cậu ghé tiệm tạp hóa cạnh trường mua kem đưa tới trước mặt La Bác Húc, đối phương ngẩng đầu, cao hứng nhảy dựng lên đoạt kem.

“Ba ba, sao ba lại lâu như vậy! Bọn họ đều đi rồi.” La Bác Húc cắn kem, một bên oán giận.

La Kiêu giúp Húc Húc cầm balo, một tay nắm tay bé, nghe thấy con trai nói, có chút tự trách, “Hôm nay kẹt xe, ba ba vừa tan tầm là đến đón con liền, xem phân lượng của kem, tha thứ cho ba ba lần này nha?”

La Bác Húc nhìn chằm chằm kem, có chút khó xử, bẹp miệng, không tình nguyện nói: “Chỉ có lần này thôi, ba ba nói chuyện phải giữ lời, gạt người sẽ bị sói xám bắt đi.”

"Được, ba ba nói chuyện nhất định giữ lời.” La Kiêu yêu thương nhìn con trai, “Đi, bây giờ dẫn con đi ăn KFC.”

La Bác Húc hưng phấn giơ lên hai tay, lôi kéo La Kiêu đi về phía trước, “Yeah! Ăn KFC!”

La Kiêu không ít lần mang La Bác Húc tới KFC, vừa vào cửa, La Bác Húc liền quen cửa quen nẻo nhằm về phía quầy bán hàng, chân gà chiên chanh, cánh gà mỹ vị, bé nhìn chằm chằm đều sắp chảy nước miếng.

“Chị ơi, em muốn ăn cái này, cái này, còn có cái này.” La Bác Húc nhón mũi chân, ghé vào trên bàn, ngọt ngào cười nói với nhân viên công tác.

Khi La Bác Húc lấy lòng người, miệng giống như lau qua mật dường, làm không ít người nở nụ cười, chị gái kia mang đồ ăn bé gọi đưa qua, còn khen: “Bé con này cũng thật ngoan, nhỏ như vậy đã biết chọc người vui vẻ.”

“Chị thật xinh đẹp!” La Bác Húc cười đến hai mắt đều nheo lại.

Lời này khiến càng nhiều người cười to, chị gái kia càng bị kích thích, nếu không phải đang trong thời gian làm việc, khẳng định sẽ lao ra hôn cục cưng này mấy cái.

“Húc Húc, đủ rồi! Đừng không biết lớn nhỏ.” La Kiêu xoa xoa đầu Húc Húc, bất đắc dĩ nói.

“Không có việc gì, bé thật làm người ta yêu thích, bất quá nhìn anh cũng mới hơn hai mươi tuổi, không nghĩ tới lại có con trai lớn như vậy.”

La Kiêu cười cười, không nói chuyện, thanh toán tiền, liền nắm tay Húc Húc tìm chỗ ngồi, Húc Húc vừa ngồi xuống, lập tức lấy chân gà ra, đầu tiên đưa cho La Kiêu, sau đó mình mới ăn.

La Kiêu ngồi ở đối diện, nhìn động tác Húc Húc ăn ngấu nghiến, con nít khi ăn tương đối khó coi, nhưng lại rất đáng yêu, đặc biệt là bé một bên gặm, một bên ngẩng đầu nhìn La Kiêu cười, La Kiêu dịu dàng duỗi tay qua, lau sạch mảnh vụn bên miệng bé.

Hoàng hôn buông xuống ánh mặt trời trở nên ảm đạm, xuyên thấu qua pha lê, tản ra hơi thở ấm áp, La Kiêu cảm thấy thực thỏa mãn.

Khi rời khỏi KFC, Húc Húc còn đặc biệt chạy đến quầy bán hàng chào hỏi chị gái kia.

“Chị ơi, tạm biệt.” Bé quơ quơ tay nhỏ mập mạp, tươi cười ngọt ngào có thể thấm sâu vào lòng người.

La Kiêu đứng ở cạnh cửa chờ bé, lúc Húc Húc đi ra, trong tay lại cầm một cái cánh gà, La Kiêu nghiêm túc nhìn chằm chằm bé, còn chưa mở miệng, Húc Húc đã đem cánh gà giấu ở phía sau, không tự tin nói: “Đây là chị gái tặng cho con.”

“Về sau đừng như vậy, chị ấy còn phải kiếm tiền, con muốn ăn thì nói với ba ba, biết không?” La Kiêu nhìn Húc Húc làm ra biểu tình đáng thương, biết rõ bé đang giả bộ, cũng không có tâm tư giáo huấn, chỉ dùng vẻ mặt ôn hoà giảng đạo lý cho bé.

La Kiêu tự mình thuê phòng ở, một phòng ngủ một phòng khách, cậu nắm tay Húc Húc về nhà, mới vừa mở cửa, Húc Húc liền trực tiếp chạy về phía TV, bé gần nhất mê mẫn 《Cừu vui vẻ và sói xám》, về nhà chuyện đầu tiên chính là xem TV.

La Kiêu ngồi bên cạnh Húc Húc, lật xem cặp sách của bé, đồ học tập ở nhà trẻ rất ít, La Kiêu cầm một quyển tập tranh ra, vài tờ trước là cậu cùng Húc Húc vẽ, phía trên còn có điểm cô giáo chấm, nhưng cậu lật thêm mấy tờ, phía sau lại trống rỗng.

Cậu nhớ rõ, Húc Húc từng nói, hôm nay cô giáo sẽ dạy vẽ tranh.

“Húc Húc, hôm nay cô giáo dạy vẽ đâu? Con không phải vì lười biếng nên không vẽ đi.” La Kiêu đem trang giấy trống trong tập tranh che trước mặt Húc Húc, nghiêm túc hỏi.

Húc Húc xem rất tập trung, không nghe rõ La Kiêu đang nói cái gì, “Ba ba, ba cản trở con.” Bé phất tay muốn kéo tập tranh ra.

“Húc Húc!” La Kiêu nâng cao giọng, lúc cậu nghiêm túc rất đáng sợ, Húc Húc ngẩn ra, tầm mắt chuyển tới trên người La Kiêu, ngọt ngào cười nói: “Ba ba.”

La Kiêu không khỏi thở dài, bộ dáng đáng yêu này của Húc Húc quả thực chính là khắc tinh của cậu, bé con này rất biết cách nhìn tình huống (*), làm người vừa tức vừa buồn cười, cậu nghĩ nghĩ, vẫn là quyết định nấu cơm trước, chờ cơm nước xong lại chậm rãi nói.

(*) Nguyên văn: Kiến phong sử đà 见风使舵 ý chỉ thái độ ẩn dụ, thực hành theo sự thay đổi tình hình mà chuyển đổi cách làm

“Cô giáo không có dạy vẽ tranh, cô chỉ nói chúng con tự chơi, Trần Dương còn đi xốc váy cô giáo, bị cô giáo phạt đứng, cô giáo còn nói, phải nói với mẹ cậu ấy, Trần Dương lần này thật thảm!"

Cơm nước xong, Húc Húc nằm trong ngực La Kiêu, kể chuyện nhà trẻ hôm nay.

“Vậy con chơi cái gì?”

Húc Húc nghĩ nghĩ, vặn vặn ngón tay, “Con cùng bọn Lưu Hồng chơi diều hâu bắt gà con, Trần Dương tìm con chơi, con không thích cậu ấy, nên không chơi cùng, ba ba, tan học con còn nhìn kiến, con có đếm, chỉ là hiện tại không nhớ được.”

La Kiêu dán vào thân thể ấm áp của con trai, ngón tay vuốt nhẹ tóc bé, phương thức dạy học của nhà trẻ Thái Dương cậu luôn không hài lòng, cô giáo không có trách nhiệm, từ khi khai giảng đến bây giờ, Húc Húc trừ bỏ chơi cái gì cũng chưa học được, La Kiêu có khi bảo bé vẽ tranh, bé cũng không vẽ được cái gì, La Kiêu nghe chủ nhà nói, con nhà họ cũng năm tuổi, hiện tại đã có thể viết chữ, La Kiêu tuy rằng không có tâm tư đua đòi, nhưng con trai của mình tụt lại sau người khác một bước, trong lòng cảm thấy không thoải mái.

Húc Húc thấy La Kiêu không nói chuyện, lắc lắc tay cậu, lại tò mò hỏi: “Ba ba, con được sinh ra thế nào ạ?”

La Kiêu nghẹn họng, trong lúc nhất thời không biết trả lời thế nào, “Húc Húc, sao đột nhiên lại hỏi cái này?”

- -- Cậu có thể nói cho Húc Húc, con là chui ra từ trong bụng ba sao!

Húc Húc đô miệng, có chút bất mãn, “Trần Dương nói, cậu ấy là bị mẹ cậu ấy lôi ra, con mới không tin đâu, cô giáo nói chờ chúng con lớn lên sẽ biết, ba ba, ba có thể nói cho con hay không?”

La Kiêu hắc tuyến, Trần Dương này, biết cũng nhiều thật! Cậu không ít lần nghe Húc Húc nhắc tới Trần Dương, cái gì đánh nhau chơi lửa, xốc váy bé gái, đủ loại chuyện xấu Trần Dương đều đã làm, nó làm còn chưa tính, còn gọi Húc Húc làm chung, La Kiêu phản ánh với trường học rất nhiều lần, nhưng căn bản không ai quản.

“Húc Húc ngoan, đừng học Trần Dương, chờ con lớn lên sẽ biết.”

“Con không học cậu ấy.” Húc Húc cúi đầu, thanh âm rầu rĩ, có chút oan ức, “Nhưng mà ba ba, hiện tại ba có thể nói cho con biết không, Trần Dương nói con cái gì cũng không biết.”

“Trần Dương nói không đúng, đừng so đo với nó, Húc Húc hiểu chuyện nhất.”

La Kiêu sờ sờ đầu Húc Húc, cười hỏi, “Húc Húc, ba ba hỏi con, có muốn đi nhà trẻ khác học không?”

“Nhà trẻ khác?” Húc Húc chớp chớp mắt, có chút khó hiểu.

La Kiêu nhìn chằm chằm khuôn mặt phấn nộn của con trai, nhịn không được hôn một cái, “Đúng vậy, cái nhà trẻ kia có rất nhiều đồ chơi, còn có cô giáo mới, bạn bè mới.”

“Nơi đó có Trần Dương không?” Hiển nhiên, Húc Húc chỉ quan tâm một việc.

“…Không có.”

Húc Húc lập tức cười rộ lên, vỗ tay nói, “Con đây muốn đi nhà trẻ khác! Con mới không thèm chơi với Trần Dương! Cậu ấy chảy nước mũi, ghét nhất!”

Nói xong, La Kiêu cầm truyện cổ tích, kể chuyện xưa cho Húc Húc nghe, chờ sau khi bé ngủ, mới rón ra rón rén ra khỏi phòng, thuận tay đóng cửa lại.

La Kiêu tìm bia, đứng ở ban công một hồi, ngắm nhìn phong cảnh nơi xa, cậu cái gì cũng không nghĩ, hiện tại trong đầu trừ Húc Húc, vẫn là Húc Húc.

Ban đêm, trên trời sao sáng thưa thớt, gió nhẹ mang theo chít lạnh lẽo, phất đi nặng nề của ban ngày.

Cậu biết rõ, 5 năm sinh hoạt ở Vân Thành này, sắp sửa kết thúc.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.