Tôi cố ý.
…
Hứa Thịnh nói ra lời này không che giấu chút nào, cẩn thận mở rộng thăm dò ra xung quanh không muốn người khác biết, tất cả diễn ra ngay trước mặt Thiệu Trạm.
———-Tôi cố ý đấy.
Tiếng nói thốt ra, ngắn gọn súc tích như nhịp tim đập vậy, tiếng ve kêu sôi nổi cũng yên tĩnh trong chớp mắt. Sau khi tiếng ve kêu biến mất, ngọn lửa thảo nguyên dường như đã thực sự bùng cháy, quét qua đầy nhiệt huyết và bất chấp.
Ngón tay mới vừa được Thiệu Trạm dắt đi nóng lên, Hứa Thịnh bị nóng vô thức rụt một ngón tay lại. Cậu vẫn không che giấu gì cả tiếp tục nói: “Vừa rồi ở trong rạp chiếu bóng…Không chỉ là dắt tay, tôi còn muốn làm rất nhiều chuyện với cậu.”
Trong trường học rất yên tĩnh.
Tim Hứa Thịnh đập rất nhanh.
Cậu đọc kế hoạch tỏ tình có liệt kê rất nhiều phần điều kiện tiên quyết, cái gì mà dò xét tâm ý của đối phương, không nên gấp gáp, bình thản chờ đợi thời cơ.
Nhưng những điều đó vào giờ khắc này đều bỏ đi, Hứa Thịnh không hề nhớ được một chữ nào cả.
Quan tâm những thứ khuôn sáo cứng nhắc đó làm gì, vốn dĩ chẳng nhịn được, cậu tự có cách của mình.
Ngược lại đánh bậy đánh bạ làm liều nhưng vẫn trúng một ý: Ở nơi có ý nghĩa kỷ niệm đặc biệt bày tỏ.
Cái bức tường này đúng là vô cùng có ý nghĩa kỷ niệm.
Hứa Thịnh ngồi chồm hỗm trên tường, tựa như thấy được cái ngày mà hai người mới gặp nhau lần đầu. Cậu ở kho hàng rất lâu mới quay về, mang theo bản thân vẫn luôn chống cự và mê mang không nói rõ được trở mình trèo qua tường.
Tiếng sấm ngày hôm đó, thế giới được thiết lập lại, cậu trở thành “Thiệu Trạm”, mà Thiệu Trạm biến thành cậu.
Bọn họ cứ như vậy đến gần đối phương, dùng thân thể của đối phương thấy được một cái nhìn khác về thế giới này.
Trước đó Hứa Thịnh hoàn toàn không có sự chuẩn bị tỏ tình, lúc này hoàn toàn là ý muốn nhất thời đứng trên tường “gây án”, nói thế nào cậu cũng là người nhìn thấy
được cảnh tượng lớn*, động một tí là lên kiểm điểm trước mặt thầy trò toàn trường, còn có bản kiểm điểm nổi tiếng nhất trong số các trường cùng huấn luyện ở Lục Châu.
Nhưng mà bây giờ cái người mỗi ngày đều lên kiểm điểm như cậu lại đang phát huy thất thường.
*见过大场面: những người chứng kiến cảnh tượng lớn có thể mang những đặc điểm sau đây:
-Không sợ nguy hiểm, bình tĩnh và có tổ chức
-Lúc nào cũng rất thoải mái, có khí chất thu hút người khác
-Hiểu rõ bản thân và lên kế hoạch phù hợp
-Vô cảm trước sự sống chết và vượt qua được nó
-…
Hiểu đơn giản là bình thường Hứa Thịnh lên sân khấu như cơm bữa, miệng lưỡi trơn tru, bây giờ tỏ tình lại không lưu loát được như thế =)))
Thiệu Trạm đang đứng ở chỗ vừa vặn ngược sáng với ánh sáng lờ mờ, Hứa Thịnh ép buộc bản thân không được né tránh: “Tôi…”
Sau một chữ “Tôi”, do căng thẳng nên mãi không nói tiếp được, suy nghĩ rối thành một cục, những gì muốn nói ra quá nhiều, lời đã vọt đến cổ họng nhưng lại mất tiếng.
Hứa Thịnh chậm rãi nhắm hai mắt, cảm giác cả người như uống rượu say vậy, lắc lư thiêu đốt nóng rực.
Cậu khó khăn lắm mới bình tĩnh lại được, miễn cưỡng ra vẻ khôi phục dáng vẻ buông tuồng trước kia. Chính xác mà nói, gương mặt của Hứa Thịnh rất có tính mê hoặc, không chỉ Thiệu Trạm sau khi quan sát qua còn từng âm thầm gán cái danh hiệu “Đùa giỡn tình cảm” trong lòng, năm đó lần đầu tiên Khang Khải thấy cậu cũng là cảm giác này, dáng dấp cậu không giống như học sinh giỏi, đuôi mắt hơi xếch lên, trông rất bình thản, phải nói là trông vẫn luôn thờ ơ bất cần.
Hứa Thịnh từ trước đến nay chưa từng đùa giỡn tình cảm của ai mất tự nhiên kéo cổ áo, trong đầu nổ tung một trận xong cuối cùng cũng dành lại không gian cho một tia lý trí còn sót lại, hiếm khi nào thấy cậu nghiêm túc nói: “Tôi vi phạm nội quy rất nhiều, tính lẻ tẻ cộng lại cũng phải đến mấy chục điều. Bây giờ có lẽ phải vi phạm thêm một điều nữa, điều 35 trong nội quy nhà trường, trong thời kỳ ở trường học cấm học sinh yêu sớm.”
Sau đó Hứa Thịnh giống như hai tiếng trước, thời điểm hẹn Thiệu Trạm đi rạp chiếu bóng cũng gọi một tiếng “Anh”.
“Anh ơi, có muốn cùng em vi phạm nội quy không?”
“Không biết cậu có cho cơ hội hay không, không cho cơ hội cũng được, người như tôi rất giỏi không bỏ cuộc… Tôi tiếp tục theo đuổi cậu.” Hứa Thịnh nói đến đây, lại nhỏ giọng bổ sung thêm một câu, “Tuy là cậu có chút khó theo đuổi.”
Hứa Thịnh nói khó theo đuổi, chủ yếu vẫn là vì cái đề hàm số mà Thiệu Trạm đưa cho cậu.
Một câu hỏi ngắn gọn lại thể hiện được giữa học bá và học tra có một khoảng cách lớn.
Thậm chí Hứa Thịnh đã thật sự dừng lại suy nghĩ, nếu sau này Thiệu Trạm tiếp tục ném trước mặt cậu một cái đề, hết đề này tới đề khác nhìn kiểu gì cũng thấy đau đầu…Cậu, cậu sẽ chịu đựng.
…Chỉ cần là đề Thiệu Trạm cho, cũng không phải là không thể làm được.
Vì người mình thích, hi sinh cái này có là gì?
Má.
Hứa Thịnh nghĩ thầm trong lòng, chính bản thân mình còn tự cảm động.
Ánh đèn neon sau lưng Hứa Thịnh đúng lúc biến hóa màu sắc trong nháy mắt, biến thành màu sắc của pháo bông, trong màn đêm tối mịt thầm phóng lên trời tỏa sáng, giống như trong bầu trời đêm ánh lên hàng nghìn ngọn đuốc sáng rực.
Thời gian tựa như trôi qua rất lâu, có lẽ Hứa Thịnh đã hiểu những thí sinh kia tại sao lại lo lắng trước khi có thành tích, cậu tha thiết mong ngóng nghe được câu trả lời của Thiệu Trạm, lại không chịu được sợ hãi muốn rút lui, cho đến khi Thiệu Trạm nói: “Không cần phải theo đuổi tôi.”
Hứa Thịnh ngẩn người.
Không biết đây là gì ý.
Không cần phải theo đuổi, cậu bị từ chối rồi sao?
Bây giờ trong đầu Thiệu Trạm cũng loạn, từ trước đến giờ cậu rất lý trí, cho dù trước đây làm giáo bá cũng rất bình tĩnh. Sự phách lối kiêu ngạo đã thu bớt vào bên trong con người, bề ngoài không lộ ra biểu cảm gì, cũng sẽ không còn vì ai khiêu khích mà liều mạng xắn tay áo đánh nhau với người ta như lúc trước nữa.
Có một lần Dương Thế Uy dẫn người tới làm loạn, quy định của trung học Nam Bình không giống với Lâm Giang, không có những lớp hỗn hợp, chỉ có lớp “mũi nhọn” với lớp cá biệt. Mặc dù thành tích của lớp mũi nhọn cũng không khá hơn chút nào, nhưng lớp cá biệt đều là những lớp khiến giáo viên cả trường nhức đầu nhất, căn bản không quản được, trong giờ học, học sinh bên dưới cái gì cũng dám làm.
Thỉnh thoảng Thiệu Trạm bùng học, trong giờ học quang minh chính đại đi vào từ cửa sau, ngồi trấn giữ ở hàng cuối, không tùy tiện gây rối, ngược lại trở thành học sinh tốt nhất trong lớp cá biệt nhất.
Ngày mà Dương Thế Uy đến kiếm chuyện, làm loạn trong lớp chán chê, Thiệu Trạm vẫn thản nhiên bất động, không nhanh không chậm kết thúc một ván game mới cất điện thoại di động đi, lạnh giọng hỏi: “Nháo đủ chưa?”
“Ba giây, cút ra ngoài.”
Lần này đường bóng thẳng của Hứa Thịnh đã thẳng thật sự, không cuốn theo chiều gió, cũng không tự động cong lượn nữa.
Đập trúng người khác bất ngờ không kịp đề phòng.
Cậu thật sự phơi bày hết toàn bộ cẩn thận, tất cả những sự đè nén xuống đáy lòng không cách nào khống chế được, vô cùng thẳng thắn thành khẩn. Thiệu Trạm cảm giác giống như có một con mèo hung bạo rất to gan khẽ cào vào lòng cậu.
Thật ra lúc cậu nói “cố ý”, lúc trước còn ở trong rạp chiếu bóng, sự suy đoán âm thầm của Thiệu Trạm đã có câu trả lời.
Thích người cũng thích mình, đang theo đuổi người ta thì thật ra người ta cũng theo đuổi mình, loại chuyện có xác suất nhỏ đến mức không tưởng tượng nổi, giống như lấy được một kho báu trân quý vậy.
Tim đập dồn dập hơn so với bất cứ lúc nào.
Thiệu Trạm đang định nói “Cậu đừng nói trước, tôi cũng có lời muốn nói với cậu”, định cướp lời trước một bước, nhưng mà quả bóng này của Hứa Thịnh đánh cực kỳ chuẩn xác, liều mạng xông tới không biết có thất bại không đã đánh xong rồi.
Cậu đã nghĩ chỉ cần Hứa Thịnh đi trước một bước…
Nhưng thật ra cậu đã nghĩ thông suốt từ lâu rồi, ngay cả một bước kia cũng không nỡ để cậu ấy đi.
Nếu Hứa Thịnh vẫn không giải được đề hàm số kia, cậu sẽ cầm tay cậu ấy rồi bắt cậu ấy vẽ, vẽ xong rồi hỏi “Có biết ý anh là gì không?”
Chỉ là không nghĩ tới Hứa Thịnh không chỉ đi một bước kia, hơn nữa còn chạy thẳng về phía cậu.
Ánh đèn neon lại lóe lên.
Thiệu Trạm nói: “Tôi không cần cậu theo đuổi.”
Tâm trạng Hứa Thịnh rơi xuống trong nháy mắt, cho rằng bị từ chối.
Cảm giác sa sút này giống như đang đi cầu thang thì vô tình bước hụt vậy.
Nhưng mà Thiệu Trạm nói xong câu thứ hai, Hứa Thịnh phát hiện ra, hình như…cũng không giống như cậu nghĩ.
“Không cần tôi theo đuổi”, Hứa Thịnh dừng một chút hỏi, “…Là có ý gì?”
“Ý là tôi rất dễ theo đuổi, nhưng chỉ với cậu mà thôi.”
Thiệu Trạm vừa nói vừa đi tới chỗ cậu, rạng sáng gió còn thổi mạnh hơn nữa, đôi mắt cậu mãnh liệt, áo phông đen trên người càng làm tăng thêm khí chất vô cùng lạnh lùng, rõ ràng là dùng giọng điệu lạnh nhạt vô cảm nhưng lời nói ra lại khiến cả người nóng bừng lên: “Không cần theo đuổi tôi, đã là của cậu từ lâu rồi.”
Cũng không cần cậu ấy mời.
Cậu đã sớm phạm quy rồi.
Chẳng phải cậu cố ý dắt tay người ta sao?
Cho dù Hứa Thịnh không mở miệng, Thiệu Trạm cũng sẽ nghi ngờ bản thân cùng lắm chỉ có thể nhẫn nại đến khi về ký túc xá.
Hứa Thịnh bối rối chớp mắt một cái.
Sau khi “ù ù” một chút, ngay sau đó nổ “bùm” một tiếng.
Cảm giác bước hụt vừa xong so với tâm trạng khó mà hình dung được lúc này tạo nên sự tương phản mãnh liệt.
Nếu như gió lớn hơn chút nữa, cậu có thể bay lên theo luôn cũng được.
“Cậu tưởng rằng tôi thật sự cho cậu đề bài là vì muốn cậu làm sao?”
Thiệu Trạm không nói rõ ra “Thật ngớ ngẩn”, trong giọng nói cũng phảng phất ý này, cậu nói: “Bảo cậu vẽ hàm số chính là vì đồ thị của nó có hình trái tim, vốn là muốn dùng để bày tỏ.”
Dòng máu trong người Hứa Thịnh sôi trào, suýt chút nữa ngồi xổm không vững, nhưng nghe thấy câu Thiệu Trạm nói tiếp, giữa lúc sôi sùng sục này nhớ lại mất hai tiếng đồng hồ vẫn không vẽ nổi hình ảnh đồ thị, còn nói với Thiệu Trạm hay là bỏ đi.
Nhiệt độ cơ thể Hứa Thịnh hạ xuống một chút: “…” Cậu đã làm ra chuyện ngu xuẩn gì vậy?
“Lần trước muốn ôm cậu nhưng không ôm được”, Thiệu Trạm đi tới trước mặt cậu, dang hai cánh tay hỏi, “Cho nên lần này có thể ôm cậu xuống được không?”
Hứa Thịnh mất vài giây mới nhận ra được “lần trước” Thiệu Trạm nói là lần nào.
Là hôm tiệc ăn mừng cậu nói mê sảng.
Lúc ấy Thiệu Trạm đã rất rất kiềm chế lại gần cậu, giữ eo cậu ôm một cái trong chớp mắt.
Hứa Thịnh: “Lúc ấy cậu đã…”
Thiệu Trạm: “So với khi đó còn sớm hơn…”
Bầu không khí hoàn hảo, tỏ tình thành công vui sướng đến nỗi suýt chút nữa đầu óc Hứa Thịnh bất tỉnh luôn. Sau khi trong đầu cậu nổ một trận pháo bông, mạch suy nghĩ kỳ lạ đã quay lại.
Hứa Thịnh: “Đương nhiên là có thể, nhưng mà tôi nhảy xuống nhỡ có tiếng sấm thì sao?”
Thiệu Trạm: “…”
Mặc dù bức tường này có ý nghĩa kỷ niệm nhưng cũng rất nguy hiểm, Hứa Thịnh sẽ không quên được lần đầu tiên ở chính chỗ này nghe được tiếng sấm vang đầu tiên.
Hứa Thịnh dè dặt nói: “Hay là vẫn đừng ôm vội, đổi chỗ khác, mới vừa ngày đầu tiên xác nhận quan hệ với bạn trai mà bị sấm đánh, không tốt lắm.”
“…”
Cuối cùng Hứa Thịnh tự nhảy xuống, không biết là do nhảy tường hay trái tim vốn đã đập nhanh như vậy.
Lúc hai người về phòng thì đã hơn hai giờ, cửa sổ tầng một khép hờ, sau khi đi vào thì khóa cửa sổ lại. Trong ký túc xá vô cùng yên tĩnh, từ bên ngoài nhìn vào vẫn còn mấy phòng đèn còn sáng, có lẽ vì chuẩn bị để chiến đấu với kỳ thi giữa kỳ. Mỗi khi đến gần thời điểm thi cử, học tra nước đến chân mới nhảy, học bá ôn cũ biết mới.
Kỳ thi giữa kỳ của Lục Trung Lâm Giang được sắp xếp thời gian muộn hơn so với trường trung học phổ thông bình thương, do chế độ ôn tập và học bài mới nên chỉ còn khoảng một tháng nữa là tới kỳ thi giữa kỳ và thi cuối kỳ.
Kỳ thi giữa kỳ cũng rất được chú trọng, độ khó có thể so ngang với thi Đại học.
Hứa Thịnh không ôn tập, nhưng Thiệu Trạm vẫn còn vài bộ bài thi phải làm. Hứa Thịnh hoàn toàn không quan tâm sau khi xác định quan hệ còn tốn thời gian ngắm bạn trai làm bài thi: “Tôi sang phòng cậu nhé?”
Thiệu Trạm cười một tiếng: “Cậu sang phòng tôi làm gì?”
Bàn tay Hứa Thịnh bị cậu nắm trong tay, vừa rồi thực hiện trong rạp chiếu bóng cậu đã suy nghĩ rất lâu chuyện này, ngón tay chậm rãi di chuyển xuống, đan vào ngón tay Thiệu Trạm: “Cậu giải đề, tôi ngắm cậu viết.”
Sự thật chứng minh Hứa Thịnh chính là một sát thủ học tập.
Bản thân không học, còn dễ dàng làm ảnh hưởng đến người khác học.
Hứa Thịnh co chân ngồi bên cạnh cậu, còn luôn khiêu khích cậu, Thiệu Trạm làm gì còn tâm tư giải đề.
Cậu dứt khoát đặt bài thi sang một bên, cầm bút đưa giấy nháp đã viết lại một lần dãy hàm số kia cho Hứa Thịnh, sau đó nói với cậu: “Qua đây.”
Hứa Thịnh ngẩng mặt lên.
“Cầm bút”, Thiệu Trạm đưa bút qua, “Muốn nhìn đường trái tim không?”
Hứa Thịnh cầm bút, Thiệu Trạm cầm tay cậu.
Lúc này Thiệu Trạm không cố ý để lại một bước cuối cùng cho cậu tự vẽ nữa, hướng dẫn cậu từ đầu tới cuối vẽ một lần. Lần đầu tiên Hứa Thịnh phát hiện trong ấn tượng về lớp văn hóa khô khan máy móc của cậu, môn Toán học khiến người ta đau đầu hóa ra còn có thể lãng mạn như vậy. Trục tọa độ hình trái tim bừng bừng trên giấy, cảm xúc và lý trí va chạm lên đỉnh điểm.
Đèn trong phòng đã tắt từ lâu, hoàn toàn dựa vào ánh sáng duy nhất còn sót lại từ chiếc đèn bàn USB kia.
Hứa Thịnh đột nhiên tò mò: “Nếu tôi vẫn không vẽ được, cậu định làm thế nào?”
“Đổi sang một phương thức theo đuổi khác phù hợp với chỉ số IQ của cậu”, Thiệu Trạm giơ tay lên gõ lên ót cậu một cái nói, “Tỏ tình với cậu.”
Hứa Thịnh bỗng nhiên bị giễu cợt: “Đệt.”
Mặc dù Hứa Thịnh bằng lòng ở cùng bạn trai đến khi trời sáng, nhưng rõ ràng bạn trai cậu không nghĩ cậu thức đêm được.
“Về đi ngủ đi, đừng có chịu đựng”, Thiệu Trạm nói, “Ngủ phòng tôi cũng được.”
“Con mẹ nó”, Hứa Thịnh chống cằm, gục xuống bàn nói, “Lần đầu tiên thoát khỏi độc thân còn không cho phép người ta hưng phấn nhiều hơn một lúc.”
Thiệu Trạm bắt được từ mấu chốt: “Lần đầu tiên?”
Hứa Thịnh ngẩng đầu lên: “Cậu cũng cảm thấy tôi đẹp trai đúng không? Đẹp trai như vậy mà còn độc thân đúng là vô lý. Người theo đuổi tôi cũng không ít, nhưng mà tôi chưa từng thích ai… Cậu nghĩ sao?”
Trong lòng Thiệu Trạm nghĩ, bạn trai nhà mình thẳng thắn bày tỏ như vậy, hóa ra vẫn là lần đầu tiên.
Cậu kinh ngạc chớp mắt một cái, rất muốn lái sang chuyện khác:
Nếu không phải lần đầu tiên, bóng cũng không có khả năng đánh thành breaking ball* như thế.
Thiệu Trạm: “Nghe lời.”
Người như Thiệu Trạm một khi bằng lòng dỗ dành người khác, kiểu gì cũng có hiệu quả. Cậu so với Hứa Thịnh cứ mở miệng là cợt nhả không nghiêm túc hoàn toàn khác, cứ phải lạnh lùng mới có lực sát thương, Hứa Thịnh hoàn toàn không chống đỡ được.
Ngày hôm qua lúc đi học lão Mạnh đã nói, sáng mai tiết đầu tiên chính là kiểm tra, bây giờ thời gian cũng gần đến hai rưỡi sáng rồi, đợi tiếp nữa dứt khoát đừng ngủ.
Hứa Thịnh cầm điện thoại di động về phòng, Thiệu Trạm đưa cậu ra ngoài.
Hứa Thịnh đang chuẩn bị vặn mở khóa cửa, tay vừa đặt lên thì khựng lại, dựa cửa hỏi một câu: “Nghe lời có được thưởng không?”
Đúng lúc Thiệu Trạm đi tới bên cạnh cậu, nghe vậy cúi người, lúc nói chuyện ép sát tới gần cậu, suýt chút nữa đụng phải sống mũi, hô hấp cũng vấn vít quẩn quanh cùng một chỗ.
Cậu giơ tay lên, bàn tay chạm lấy bên tai Hứa Thịnh, dường như là tư thế vòng tay muốn giam một người vào trong ngực, lòng bàn tay đè lên cánh cửa: “Có, cậu muốn thưởng gì đây?”
Cậu ấy thật sự quá gần.
Cùng với Thiệu Trạm gần trong gang tấc, còn có hơi thở của Thiệu Trạm ghé sát vào bên tai cậu, tựa như chạm vào cả bên rái tai cậu, đang lúc hơi thở quấn quít, nhịp tim cũng theo đó mất thăng bằng, cảm xúc vất vả lắm mới khôi phục lại dễ dàng bị khiêu khích dễ như trở bàn tay nảy lên.
Đèn bàn có thể sạc lại có lẽ còn chưa được sạc đầy, chịu được một lúc cũng hơi miễn cưỡng, ánh sáng yếu dần, có xu hướng đình công trong giây tiếp theo.
Trên thực tế nó đúng là “không phụ sự mong đợi của mọi người”———ánh đèn càng ngày càng mờ dần, sau mấy giây thì dứt khoát đình công, một ánh sáng nhỏ nhoi cũng không chịu bố thí cho nữa.
Trước mắt Hứa Thịnh tối sầm.
Theo tới là chàng trai đột nhiên ép tới gần mang theo làn gió thoảng qua, lẫn vào chút hương vị bạc hà quen thuộc.
Yết hầu ở cổ họng Thiệu Trạm di chuyển lên xuống, từ rạp chiếu bóng đến cả bên tường, cả trái tim đều bị con người này cầm trong tay đùa giỡn, mong muốn khao khát vẫn luôn chất chứa không còn phải che giấu nữa, nụ hôn của Thiệu Trạm rất sâu———–dường như mạnh mẽ kiên quyết chạm vào.
Thiếu niên động lòng, trẻ trung, lại không cần khuôn mẫu trình tự.
Một tay khác của Thiệu Trạm nắm lấy eo Hứa Thịnh, nhiệt độ cơ thể truyền tới cách một lớp vải vóc.
Tất cả giác quan trước mắt càng trở nên phóng đại vô hạn trong bóng tối, chỉ có xúc cảm trên môi là vô cùng rõ ràng.
“Tỏ tình bị cậu giành trước”, Thiệu Trạm thả cậu ra, trước khi lùi về sau còn cắn một cái lên môi Hứa Thịnh, sau đó hôn một cái vỗ về, nói, “Chuyện này đừng có tranh với tôi nữa nhé.”
-Người anh em?
-Còn sống không?
-Hẹn ra ngoài có hiệu quả không? Xem phim buổi đêm có hiệu quả với anh không đó?
Giờ này mà Khang Khải vẫn còn không quên quan tâm đến tiến trình yêu đương của anh em, mấy tiếng sau vẫn không thấy Hứa Thịnh chậm chạp trả lời, còn tưởng rằng bị anh em mình ghẻ lạnh: Không sao, chân trời nào mà chẳng có hoa cỏ, bỏ ngọn cây này vẫn còn ngọn cây khác tốt hơn. Nếu anh ta coi thường anh, đó đơn giản là vì anh ta không có mắt nhìn. Sau này em sẽ không để anh ta trèo cao đâu.
Khang Khải: Đừng vì chuyện tình yêu thất bại mà tự kỷ một mình nhé, trả lời đê.
Khang Khải nghĩ tới một khả năng khác: Đừng nói hai người bọn anh vẫn còn giải đề nhé?
Lúc Hứa Thịnh đọc tin thì đã hơn một tiếng sau.
Cậu đóng cửa phòng lại trả lời: Theo đuổi được rồi.
Sau khi nhắn xong Hứa Thịnh lại cảm thấy không đúng, vì vậy nằm trên giường bổ sung thêm vài câu.
-Cũng không tính là theo đuổi, tôi và cậu ấy là lưỡng tình tương duyệt*.
-Tóm lại bây giờ cậu ấy là người yêu của tôi.
*Kiểu như song phương thầm mến, tình trong như đã mặt ngoài còn eLời editor
Trong mấy chương gần đây có hay xuất hiện những câu so sánh việc tán tỉnh nhau của hai bạn giống như chơi bóng gì đó, bắt nguồn từ lời của Khang Khải ấy. Hôm nay mình mới nhận ra đây là chỉ bóng chày, không phải bóng đá như trong vài chương trước mình edit. Ý của Khang Khải là chỉ Hứa Thịnh tấn công giống như cú breaking ball – thuật ngữ trong bóng chày, nghĩa là loại đường bóng khi bay sẽ thay đổi quỹ đạo. Đương nhiên bóng chày thì phải là đánh chứ không phải sút. Mình sẽ sửa lại những chương trước cho đồng nhất,
Các cô thỏa mãn chưa:> Chứ tôi là tôi thích cái đèn bàn của Thiệu Trạm lắm rồi, cuối cùng chúng ta cũng đợi được đến ngày hai cái bộ não này cũng tần số với nhau =)))) Mọi người tranh thủ đọc kỹ chương này nhé, bởi vì từ sau khi xác định tình cảm sẽ có vài chương hoàn edit là mình khóa hẳn trong một thời gian đó:3