SÁU THÁNG SAU
Đó là thứ Sáu cuối cùng của tháng Mười. Tom và tôi đang ngồi trong nhà bếp ở căn nhà trên đường Moorhouse Road, ánh nắng chiều muộn tràn vào từ cánh cửa để mở sau nhà, trong khi Felicity và Hugh đang ở trên tầng sắp xếp đồ đạc cho một trong những kỳ nghỉ cuối tuần không phải là bất thường đối với họ. Chúng tôi sẽ trông nom Olivia - tại chỗ - giống như chúng tôi đã làm hai kỳ nghỉ cuối tuần trước đó mà chúng tôi rất thích thú. Qua máy bộ đàm theo dõi trẻ em - thứ mà vì lý do nào đó luôn luôn bật - chúng tôi có thể nghe thấy Fliss đang ồn ào trong phòng ngủ, sầm sập mở tủ buýp phê và ngăn kéo, trong khi Olivia gào thét inh ỏi một cách phẫn nộ với mẹ từ giường cũi.
“Được-rồi-mà-con-yêu,” Chúng tôi nghe thấy. “Mummy-đến-NGAY-đây. Ồ anh đây rồi Hugh - lấy hộ em cái túi đựng ở trên nóc tủ quần áo với - nào anh nghĩ gì về cái số be bé này? Em vừa mới mua nó hôm qua ở Agnès B.”
“Hmmm - tuyệt cú mèo.” Chúng tôi nghe thấy. “Đặc biệt là bây giờ khi em đã giảm được hai mươi lăm ký bướng bỉnh cuối cùng đó.” Chúng tôi nghe thấy âm thanh của tiếng rúc cổ, rồi Felicity cười phá lên và Olivia la lên oai oái.
“Được-rồi-mà-con-yêu.” Fliss nói. “Được-rồi-mà-bé-con-bé-bỏng-bố-mẹ-chỉ-ĐÙA-thôi-mà.”
“Em thực sự đã là một bà mẹ hơi nặng nề đấy, Fliss.”
“Em biết. Giờ thì nhìn em xem nào.”
“Một cái xác ướp ngon tuyệt cú mèooooooooooooo.” Có thêm nhiều tiếng chí chóe.
“Thực sự là anh nên tán tỉnh bạn bè em thường xuyên hơn đấy Hugh,” Chúng tôi nghe Fliss nói. “Không có gì giống như cảm giác căng thẳng đó có thể làm cho cân nặng rơi tuột mất.”
“Nhưng anh không muốn tán tỉnh bất cứ bạn bè nào của em nữa,” Hugh nói. “Anh chỉ muốn tán tỉnh em thôi... mmmmmmmm. Hy vọng là chúng ta sẽ có một cái giường bốn cọc ở Chewton Glen.”
“Giờ chị ấy phải tiếp tục giảm cân,” Tôi nói với Tom. “Giờ chị ấy đã biết rằng Hugh có thể bị dụ dỗ. Điều tốt nhất đã có thể xảy ra với chị ấy.”
“Giờ em đã quá mảnh khảnh,” Fliss nói một cách tự hào, “đến nỗi có thể mặc được quần áo cũ của Hope rồi.”
“Anh không biết, em yêu, nhưng dì ấy thì chắc chắn có thể mặc được đồ của em.”
“Cái đó thì đúng - nó thật phì nộn - anh sẽ cho rằng nó đang mang thai ba cho xem.”
Cảm giác bực bội của Felicity khi Hope có thai ngay từ lần thử đầu tiên đã dịu hẳn đi trước cảm giác sung sướng khi mà, vào tháng thứ năm, Hope đã trở nên khổng lồ và có một gương mặt như một trái dưa gang còn chân thì như quả bóng. Với Felicity, điều đó chỉ có nghĩa là công bằng mà thôi.
“Em đã luôn nghĩ là nó sẽ thay đổi suy nghĩ về chuyện đó,” Fliss nói. “Mike thật tử tế khi chấp nhận mọi chuyện như thế - cậu ấy không có vẻ gì là thích thú dù là rất nhỏ. Ý em là, cậu ấy chưa bao giờ muốn đến đây nhiều đúng không - không thể hiện dấu hiệu gì là yêu quý Olivia cả - thực ra thì em thấy hơi bị xúc phạm. Một số người đàn ông không có cảm xúc gì với con cái cả, họ chẳng biết mình đang bỏ lỡ điều gì!”
Tôi mỉm cười với Tom - cho đến lúc này anh đã biết toàn bộ câu chuyện.
“Nhưng cậu ấy đúng là đáng mặt,” Chúng tôi nghe thấy Hugh nói trong khi tôi lật giở cuốn tạp chí Bà mẹ và trẻ em của Felicity. Tôi giở đến trang năm, và Olivia xuất hiện trong cái thảm nhún Tiddli-Toes. “Ý anh là không chỉ sẵn sàng tham gia cái chương trình ôm ấp bé mà Hope có dính dáng đến...”
“Đó dĩ nhiên là điều quyết định,” Fliss xen ngang. “Làm bản năng làm mẹ của con bé nổi lên.”
“... mà còn sẵn sàng dừng ngang sự nghiệp ba năm để tự trông nom đứa bé trong trường hợp Hope không thể kham nổi toàn bộ công việc ‘làm mẹ’.”
“Chà, quá đủ cho ba năm nghỉ làm của em.” Fliss nói trong khi tôi giở trang báo. “Em đã phát điên.”
“Đúng là mỉa mai, bởi vì chúng ta đã thực sự có đủ điều kiện để em không phải đi làm nữa.”
“Em biết. Thật buồn cười đúng không?” Chúng tôi nghe thấy một tiếng cười mũi.
Tôi đang nhìn vào một tấm ảnh của Hugh, đi kèm bởi một bài báo hai trang tất cả đều về sản phẩm BurpaBib mà anh ấy đã thiết kế và phát triển, lúc này đã được bán bản quyền sáng chế cho Mothercare, Asda, Jojo Maman Bébé và Little Urchin, cũng như hệ thống đồ sộ Babies’R’Us ở Mỹ, nơi mà chúng đang được kinh doanh một cách đặc biệt thịnh vượng. Bài báo đề cập theo kiểu en passant (nhân tiện) rằng đối tác kinh doanh của Hugh - Chantal Vane - vừa mới đính hôn với một vị phó Chủ tịch cấp cao tại Babies’R’Us và sắp sửa chuyển đến Mỹ.
“Lãng mạn làm sao,” tôi nói với Tom. “Bị đẩy đến với nhau bằng niềm say mê trẻ em.”
Bài báo tiếp tục nói chuyện Hugh lúc này đang phát triển một loạt sản phẩm trẻ em, bao gồm một loạt các loại tã giấy được gọi là Top Bots với lớp ngoài bằng giấy Gore-Tex và lớp lót trong có thể thả vào bồn cầu.
“Em đã phát điên,” chúng tôi nghe Fliss lặp lại, “nhưng hạnh phúc.”
“Nhưng những gì em đang làm thực sự phù hợp với em,” Hugh nói. Ngoài công việc phát triển sản phẩm và phụ trách mảng quan hệ công chúng cho Hugh, chị ấy đã trở thành một giáo viên NCT, nơi chị có thể thỏa mãn niềm đam mê rền rĩ về trẻ con hàng giờ liền - nhưng là với những khán giả say mê. Chị ấy cũng làm hướng dẫn cho một chương trình chăm sóc trẻ em, Baby Talk, chương trình mà Trident sẽ thực hiện và chị sẽ làm người dẫn chương trình. Tom nói chị ấy có một khuôn mặt ăn hình - như tôi vẫn luôn nghĩ. Đó sẽ là chương trình đầu tiên về nội dung này trên mạng lưới truyền hình.
“Ok Hugh.” Chúng tôi nghe chị rủ rỉ. “Em sẵn sàng rồi. Em sẽ chỉ thay con bé...”
“Anh không muốn em thay đổi nó.” Hugh trả lời cắt ngang lời vợ. “Nó như thế là đáng yêu rồi.”
“Xem-nào-miếng-thịt-NGON-LÀNH-của-mẹ.” Có những tiếng líu ríu phản đối khi Olivia được đặt vào ghế thay đồ. “Đừng cựa quậy nào, bé con của mẹ. Những miếng tã lót này thật tuyệt, Hugh.” Chúng tôi nghe Felicity nói. Họ đang dùng những mẫu sản phẩm Top Bots đầu tiên. “Anh thật thông minh, anh yêu - tất cả những ý tưởng kỳ diệu của anh.”
Sau đó là im lặng.
“Anh yêu em nhiều lắm.” Chúng tôi nghe Hugh nói.
“Em cũng yêu anh nhiều.” Felicity đáp lại.
“Bố mẹ đều yêu con, cục cưng.”
“Alathatdobeylyerlgoyagoyagoya,” Olivia đáp lời.
Năm phút sau tất cả bọn họ cùng xuống lầu. Fliss và Hugh mở một chai champagne và tất cả chúng tôi mỗi người cầm một cốc, ngoại trừ Hugh vì anh phải lái xe. Và chúng tôi khoe với họ chi tiết về căn nhà vườn mà chúng tôi sẽ mua ở Quảng trường Stanley, cách đây khoảng một phần tư dặm. Chúng tôi đã chưng hửng trước giá của nó - nhưng Tom đang nhận được những khoản tiền tác quyền đồ sộ từ nước ngoài cho chương trình đố vui - đặc biệt là từ Mỹ.
“Nó trông tuyệt quá.” Fliss nói. “Ba phòng ngủ, một phòng ngủ kép - và tiếp nối với những khu vườn của Quảng trường Stanley.”
“Em biết.” Tôi hạnh phúc nói.
“Có một cái sân chơi nhỏ xinh xắn ở đó.” Chị nói thêm vào.
“Với ghế đu, hố cát và vòng ngựa gỗ.”
“Chà... đó là điều đã thu hút bọn tôi.” Tom nói. “Chúng tôi nghĩ rằng nó có thể sẽ... hữu dụng.”
Rồi chúng tôi nhanh chóng khoe họ những bức ảnh Canada từ chuyến đi của Tom và tôi ở đó mười ngày trước. Có những bức ảnh về Montreal, và bố mẹ Tom bên ngoài nhà họ ở Westmount, rồi Christina và tôi bước đi trong Botanical Gardens, và Tom với tôi trèo lên Mont Royale, nhìn bao quát toàn cảnh thành phố, và rồi là chuyến đi của chúng tôi đến Hồ Memphremagog chỉ cách vài giờ lái xe về phía nam.”
“Đẹp quá,” Fliss nói. “Màu sắc của cây cối...”
“Nó thật tuyệt vời.” Tôi nói. “Cách Vermont hai mươi dặm về phía Bắc. Bố mẹ Tom có một căn nhà gỗ ở đó. Họ đã rời khỏi đó nhiều năm.”
“Em có thấy nhiều động vật không?” Fliss hỏi. “Chị nghĩ có gấu ở đó.”
“Có đấy.” Tom nói. “Và hươu nữa.”
“Và đại bàng.” Tôi nói. “Bọn em đã thấy một con đại bàng rất ngoan.”
“Một con đại bàng ‘ngoan’ ư?” Hugh nói, mắt nheo lại.
“Vâng, nó thực sự rất hay - anh có thể nhìn thấy nó khá rõ. Em cũng nhìn thấy một con đà điểu châu Phi nữa.”
“Một con đà điểu châu Phi?” Fliss hỏi lại.
“Đà điểu thì hơi khó thấy hơn.” Tom nói. “Nhưng không phải là không thể.”
“Và có mấy chú voi nữa.” Tôi thêm vào.
“Voi Ấn Độ ấy.” Tom giải thích.
Fliss đảo tròn mắt. “Hai người uống thêm chút champagne nữa đi. Dù sao đi nữa, anh chị tốt hơn hết nên lên đường nếu như muốn có mặt ở đó vào giờ ăn tối. Bái-bai bé yêu.” Chị thơm chùn chụt lên má Olivia trong khi Hugh xoa đầu con bé. Mặt nó nhăn nhúm lại và trở nên đỏ lựng khi nó nhận ra rằng bố mẹ nó sắp đi - và nước mắt trào ra từ đôi mắt nhíu lại. Tôi bế con bé quay trở lên phòng khách để làm nó phân tâm bằng thứ gì đó trên TV.
“Sẽ là gì đây?” Tom hỏi khi tôi ôm ấp Olivia trong lòng. Con bé đã ngừng khóc, còn anh thì đang quan sát chồng video và DVDs của nó. Anh giơ lên một cái hộp Fimbles. “ ‘Hãy đi tìm Fimbles’ nhé?”
“Không, cái đó mới xem gần đây.”
“’Khám phá Fimbly Bimbly thật vui’?”
“Hmmm... em khá thích cái đó.”
“Những ngôi sao lấp lánh và những vật tỏa sáng?”
“Đó là một khả năng - có bài hát ‘bông tuyết’ rất dễ thương mà Florrie hát ấy, anh nhớ không?”
“Nhớ chứ, nhưng xem cái này đi - Cảm nhận Cảm giác Fimbling!”
“Được thôi.”
Và bản thân tôi đã có một cảm giác fimbling thật dễ chịu khi Tom và tôi cùng ngồi đó, với một đứa bé hạnh phúc đang mơ màng ngủ và đám Fimbles, mỗi người cầm một ly champagne, vào một buổi tối thứ Sáu sau một tuần bận rộn đáng hài lòng. Chiếc đĩa DVD kết thúc, lúc đó đã là giờ đi ngủ của Olivia và tôi cho nó vào giường, dém chăn cho nó, trong khi Tom thổi món đồ phát ra nhạc ru ngủ của nó. Con bé ngủ chỉ trong vài giây, chèn chú gấu teddy dưới một tay. Tom và tôi xuống dưới nhà nơi chúng tôi có thể nghe thấy tiếng khịt khịt và tiếng thở dài khe khẽ của nó thông qua máy bộ đàm. Tôi lấy đồ ăn đêm ra khỏi tủ lạnh, và nghĩ mình hạnh phúc đến dường nào - hạnh phúc trở lại biết dường nào - khi mà nỗi bi kịch về sự biến mất của Nick - rồi sự trở lại - cuối cùng đã ở sau lưng tôi.
Tôi rót cho Tom một ly champagne nữa. Anh đang ngồi tại chiếc bàn trong nhà bếp, xem lướt lại đám ảnh của chúng tôi.
“Đúng là một chuyến đi tuyệt vời, đúng không em?” Anh nói.
“Đúng thế.”
“Nhưng em biết không, khi chúng ta xuống Hồ Memphremagog, và cùng nhau ngồi ngắm mặt trời lặn buổi tối hôm đó trên đỉnh núi Owl, có một điều anh thực sự muốn hỏi em.”
“Ừ hử.”
“Một câu hỏi.”
“Em biết.”
“Nhưng vì lý do nào đó anh lại không sẵn sàng nói ra... Và rồi ngày hôm sau chúng ta cuốc bộ lên đỉnh Núi Bear, rồi chúng ta được nhìn thấy một cảnh tượng ngoạn mục phía bên dưới về toàn bộ cái hồ và khu sườn đồi toàn màu đỏ và vàng - lúc đó anh lại muốn hỏi em câu hỏi của anh. Nhưng một lần nữa anh lại không nói ra. Vì vậy anh nghĩ mình nên hỏi em ngay bây giờ. Đây là một trong những câu hỏi rất nghiêm túc của anh. Thực ra thì...” anh đứng dậy, “nó quá nghiêm túc đến mức anh nghĩ rằng tốt hơn hết anh nên thì thầm nó vào tai em.” Anh bước về phía tôi, đứng ngay cạnh tôi, luồn cánh tay quanh hông tôi, rồi cúi đầu xuống và rủ rỉ vào tai tôi. Tôi cảm thấy toàn thân mình tan ra với cảm giác ấm áp.
“Đây đúng là một câu hỏi nghiêm túc.” Tôi nói.
Anh nhìn tôi đầy mong đợi. “Và...?”
Tôi mỉm cười. “Câu trả lời là em đồng ý.”