Nụ hôn này mang theo ý lấy lòng, thậm chí vội vàng đến ngây ngô. Tạ Văn Tinh nói xong câu kia sốt sắng nhìn Quan Hạc, đây là biện pháp cuối cùng cậu nghĩ ra được, nếu như Quan Hạc còn từ chối nữa cậu thật sự...
Có bàn tay đặt lên vai cậu, trong lòng Tạ Văn Tinh run lên.
Cậu bị kéo về phía trước một cái, cả gười lọt thỏm vào trong lồng ngực của một người khác, bốn phía đều là mùi bông gòn mềm mại. Quan Hạc cúi đầu hôn cậu, khác với sự đụng chạm như một con thú nhỏ, nụ hôn này vừa ướt át vừa lưu luyến, nóng đến khiến tâm hồn cũng phải bần thần.
Trong lúc triền miên, Tạ Văn Tinh cảm nhận được tay của Quan Hạc...
Cho dù bị hôn đến không thở nổi, Tạ Văn Tinh cũng biết cứ ôm nhau mãi thì sẽ xảy ra chuyện gì, cậu thử thăm dò kéo cổ Quan Hạc, động tác của cậu khiến người đàn ông đang hôn cậu dừng lại chốc lát.
Quan Hạc tự chủ rất tốt chỉ cắn nhẹ lên môi Tạ Văn Tinh một cái, giọng nói khàn khàn:
“Em có ý gì?”
“Là, là ý đó.” Trời mới biết lúc Tạ Văn Tinh nói được câu này phải dùng mất bao nhiêu là dũng khí. Quan Hạc đã từ từ buông cậu ra, Tạ Văn Tinh vội vàng kéo lại cổ tay đối phương. Thực sự là quá mức trắng trợn, chẳng hiểu chút nào là ve vãn.
Quan Hạc bị cậu kéo lại, bỗng nhiên mỉm cười.
“Nhưng ở chỗ này không có gì cả, đây là phòng cho một người, sẽ rất đau, em còn có khả năng sẽ chảy máu.”
Hiểu được đó là ý gì, màu đỏ trên mặt Tạ Văn Tinh vốn không biến mất nay còn tràn xuống tận cổ, cậu ậm ừ nói cái gì. Khá nhỏ. Quan Hạc đến gần: “Không nghe thấy, em nói gì?”
“Không sao,“ Tạ Văn Tinh hít sâu một hơi: “Em không sợ chảy máu.”
Lúc cậu nói chuyện ánh mắt cứ lảng tránh, hiển nhiên là đang sợ.
Nhìn cậu như vậy, không biết còn tưởng đang đánh nhau liều mạng, Quan Hạc nhìn thôi là đã muốn nở nụ cười.
Thật sự rất rất đáng yêu.
Anh hôn chiếc cổ hồng hồng của Tạ Văn Tinh, dịu dàng nói: “Nhưng anh sợ em chảy máu, sau này rồi hãy nói.”
Anh lại hỏi: “Hơn nữa chúng ta thế này tính là gì?”
Kì thực anh đã hiểu ý của Tạ Văn Tinh, mà phản ứng của Tạ Văn Tinh thật sự rất thú vị. Hóa ra dù bao nhiêu năm có trôi qua, lúc đối mặt với người trong lòng thì tính cách vẫn xấu xa như một cậu trai mới lớn.
Muốn làm mấy chuyện xấu, muốn để đối phương nhìn mình mà thẹn thùng.
“Không phải anh đang theo đuổi em sao,“ Tạ Văn Tinh ấp úng: “Vậy... Giờ anh theo đuổi được rồi đó.”
“Em có cảm giác an toàn?”
Tạ Văn Tinh gật đầu, nói đến chuyện chính thì cậu bình tĩnh lại: “Từ sau khi anh cúp điện thoại em liền có, sau đó em suy nghĩ, trong trí nhớ của em thì anh chỉ giận với một mình em thôi.”
Khi nhớ lại những lần cãi nhau, Tạ Văn Tinh cũng nhớ lại nhiều chuyện nhỏ nhặt, người như Quan Hạc rất dễ khiến người khác hiểu lầm là anh dễ tính. Dù là Lê Diễn tự tìm đường chết, xảy ra ma sát với đám học sinh, hay là có bạn gái đến tỏ tình... Anh cũng không có phản ứng đặc thù nào.
Trên thực tế có khả năng anh chỉ quá lãnh cảm, đối với nhiều sự vật sự việc không thèm để ý đến, thành ra bị nhầm là dễ tính.
Chỉ có khi đối mặt với cậu, Quan Hạc như có chất xúc tác bùng cháy.
“Em cảm thấy anh giận em là vì anh quan tâm em, như thế rất tốt.” Chú ý tới biểu cảm của Quan Hạc dần mềm mại, Tạ Văn Tinh nhân cơ hội kéo lại đề tài: “Bây giờ anh nguôi giận chưa?”
“Đã sớm nguôi rồi,“ Quan Hạc dừng một chút: “Anh muốn có một cam kết.”
Tạ Văn Tinh không lên tiếng, mà ánh mắt hỏi anh muốn cam kết thế nào. Ánh mắt như vậy làm Quan Hạc có cảm giác anh muốn gì cậu cũng sẽ cho.
Vậy có phải anh muốn Tạ Văn Tinh ngừng chơi game, chỉ hát cho mình anh nghe, Tạ Văn Tinh cũng sẽ đồng ý?
Thôi.
Anh bỏ đi cái ý nghĩ ấu trĩ đột nhiên xuất hiện này. Như Tạ Văn Tinh nói, ở cùng nhau đã là rất tốt.
Anh nói: “Dù cho có chuyện gì xảy ra, cũng không được chê anh phiền.”
“Sao em lại thấy anh phiền cho được?” Tạ Văn Tinh nở nụ cười, dường như khó mà tin nổi, “Dù em thấy bản thân mình phiền cũng sẽ không chê anh phiền, em thật sự... rất thích anh.”
Ngôn từ đơn giản thẳng thắn, lại dễ dàng nhổ hết gai trong lòng Quan Hạc đi. Lúc nói chuyện Tạ Văn Tinh nhìn chằm chằm vào anh, như là trong lòng cậu chỉ có mình anh thôi.
Quan Hạc mềm lòng, chắc hẳn là đàn ông đều thích bạn đời xinh đẹp ngoan ngoãn, hoặc là do Tạ Văn Tinh có làm gì cũng hợp với ý hắn.
“Ngoan quá.”
Anh dùng giọng nói như nỉ non để nói chuyện.
Câu nói này làm một luồng chạy điện chạy dọc tủy sống Tạ Văn Tinh, không kịp để ý đến chuyện lúc anh nói nghe rất biến thái, Quan Hạc kéo cậu lại, hai người ôm lấy nhau.
“Nếu như lừa anh,“ Quan Hạc nhẹ nhàng cầm lấy tóc Tạ Văn Tinh, ngón tay cái vuốt nhẹ khóe mắt cậu: “Anh sẽ nhốt em lại.”
*
Sáng hôm sau, lúc Quan Hạc mở cửa vẫn đánh thức Tạ Văn Tinh.
Tạ Văn Tinh ngáp một cái bò từ trên giường dậy, hôm qua lúc ngủ cậu mặc áo sơ mi của Quan Hạc, mặc quần của mình lên cậu mới vội vàng chạy đến cửa, cậu muốn nhìn anh ra ngoài.
Trợ lí của Quan Hạc đã chờ sẵn, lúc bị trợ lí dùng ánh mắt nhìn hồ ly tinh nhìn mình, Tạ Văn Tinh đột nhiên nhe răng làm mặt quỷ với người ta.
Loại xấu vô cùng.
Chắc là mặt quỷ của cậu xấu quá, trợ lí làm vẻ mặt sợ hãi, Tạ Văn Tinh cười một tiếng, Quan Hạc nghiêng đầu nhìn cậu.
Không cần nghĩ cũng biết cậu đang nghịch, Quan Hạc thấy cậu đi chân trần, đột nhiên khom lưng bế cậu lên.
Ôm công chúa hàng thật giá thật. Tuy Tạ Văn Tinh cao, nhưng lại gầy, ôm không quá tốn sức. Tạ Văn Tinh bị ôm cách mặt đất còn chưa hoàn hồn, tầm mắt liếc loạn một vòng, cuối cùng rơi xuống cánh tay của Quan Hạc đang ôm cậu.
Cơ bắp căng lên, nhìn qua rất cứng.
Trợ lí nhìn hồ ly tinh mới vừa kiêu ngạo đột nhiên co lại, sau khi được đặt lên giường còn vô cùng mềm mại mà níu lấy ống tay áo sếp của bọn họ: “Khi... Khi nào anh về?”
“Chiều anh sẽ về.”
“Vậy cùng ăn tối được không?”
Quan Hạc gật đầu.
Mẹ ơi, quá chiều. Trợ lí có cảm giác mình sắp nghẹt thở.
Buổi chiều Tạ Văn Tinh đến sân bay hủy phòng khách sạn, tiện tay lấy luôn hành lí của mình ra ngoài. Cậu đã dự tính đến tình huống xấu nhất, nếu như Quan Hạc không muốn gặp cậu, cậu sẽ ở bên đó canh thật, vì để không làm lỡ chuyện phát sóng trực tiếp, Tạ Văn Tinh mang cả camera tới.
Quan Hạc về hơi trễ, vốn định mang Tạ Văn Tinh ra ngoài ăn cơm, không ngờ vừa mở cửa đã thấy Tạ Văn Tinh đang livestream rồi. Thấy anh vào, Tạ Văn Tinh chào một câu rồi lại tiếp tục nhìn máy tính.
Quan Hạc hiểu nên không quấy rối cậu, suy nghĩ một lúc, liền đặt đồ ăn ngoài.
“Ban ai bây giờ? Muốn chơi Katarina, vậy cấm Galio đi, không muốn thấy tên tướng ngu ngốc này.” Chơi một game, cậu vừa khởi động gân cốt, định quay đầu lại xem Quan Hạc đang làm gì, thì một miếng đậu phụ sốt đã được đưa đến miệng.
Tạ Văn Tinh tự nhiên vô cùng há miệng.
“Khá nóng, em ăn chậm chút.”
Tạ Văn Tinh vừa gật đầu vừa nhai.
[Trời ơi!]
[Tôi không chỉ nhìn thấy tay của một người đàn ông, còn nghe thấy tiếng của một người đàn ông nữa?]
[Chồng ơi anh leo tường hả, con gái như em khóc không dậy được]
[A A A A giọng của anh trai này cũng hay quá, vừa dịu dàng vừa gợi cảm!]
[Tay cũng đẹp! Ngón tay thật dài! Còn trắng!]
“Nhìn gì vậy, có đẹp bằng tôi không? Không cho nhìn nữa, nhìn nữa đòi tiền.” Trong lòng Tạ Văn Tinh có chút mừng thầm, cậu lầm bầm vài câu mới nhớ tới chuyện chọn tướng, nhìn tướng vừa bị cấm Tạ Văn Tinh cảm thấy khó mà tin nổi: “Katarina của tôi bị cấm rồi? Sao bây giờ còn có người cấm Katarina?”
[Bây giờ Katarina đi rừng đã rất mạnh]
[Mạnh nữa thì bình thường cũng đâu ai cấm đâu?]
[Ai cho anh chỉ biết ăn thôi, báo không báo một câu, ăn chết đi thôi]
[A A A bé cưng mau nói con ở đâu? Hình như mami nhìn thấy chân giường phía sau con, phòng lớn vậy chẳng lẽ chỉ có một cái giường thôi sao?]
...
[Còn giải thích làm gì nữa? Sờ thần rõ ràng là ngủ với đàn ông]
Một lời gây nên cơn sóng, thấy Quan Hạc ở bên kia vẫn còn đang mở túi thức ăn, Tạ Văn Tinh cũng nhỉ giọng nói với bọn họ: “Suỵt, người ta thẹn thùng.”
[Ngày hôm nay fan bạn gái muốn trào nước mắt]
[Anh hay thật đó, ngủ với đàn ông? Streamer thẳng cuối cùng của Lam Kình cũng cong rồi?]
[Ít nhất Sờ thần cũng là 1 hiếm hoi ở trong vòng, haiz, thôi tha cho]
[Tui chỉ tò mò là thụ của ông Sờ như thế nào? Tay với giọng cũng không đến nỗi tệ, mặt hẳn cũng đẹp trai?]
Ha ha ha ha ha ha trời ơi, cười chết mất thôi là thụ.
Tạ Văn Tinh cười sắp ngỏm luôn, nghe thấy tiếng bước chân ở đằng sau, cậu phản ứng nhanh chóng tắt bình luận.
“Cola với trà đen, em muốn uống cái nào?”
“Cola.”
Quan Hạc giúp cậu cắm ống hút, Tạ Văn Tinh cầm cốc giấy qua cắn chặt lấy đầu ống.
“Ăn ít thôi, bữa chính còn chưa tới, vừa nãy hỏi tiếp tân, các cô ấy nói ngoài kia có một nhà hàng kiểu Tây ăn rất ngon.”
Tạ Văn Tinh ừm ừm.
Không thể không thừa nhận, ở mặt này Quan Hạc rất dịu dàng.
Chờ Quan Hạc đi, cậu mở bình luận lên tiếp tục đùa giỡn, nhưng đáng tiếc mọi chuyện ở trong lại không giống cậu tưởng tượng:
[Có cảm giác như đang cho mấy nhóc thú be bé xinh xinh ăn vậy...]
[Sao tôi cảm thấy hôm nay ông Sờ thật mềm mại, hay là tại hôm nay ổng không đủ dâm?]
[Tôi thấy là hôm nay dâm không nổi đâu, khí thế bị người ta đè xuống, nghe lời kinh khủng khiếp]
[Nói thật, vừa nãy tôi còn tưởng đó là sugar daddy của Sờ thần]
“Sugar daddy?”
Tiếng của Quan Hạc truyền từ phía sau đến, Tạ Văn Tinh run tay một cái, không cẩn thận ném ra skill W.
Khu bình luận thấy cậu ném nhầm, vui vẻ cười nhạo Tạ Văn Tinh đang hoảng hốt. Tạ Văn Tinh cũng biết không thể đùa nữa, nhìn thấy khu bình luận yêu cầu cậu giới thiệu người phía sau, Tạ Văn Tinh nói: “Đây là bạn tôi...”
Quan Hạc đặt tay lên gáy cậu, có chút uy hiếp: “Bạn?”
[Ha ha ha ha cái giọng nói này, tuyệt, xin mọi người nhận định đâu mới là công thụ rõ ràng]
[Này thì nói linh tinh, người ta không vui rồi]
Quan Hạc nhéo nhéo cổ cậu, ý rất rõ.
Tạ Văn Tinh khẽ cắn răng: “Bạn trai.”