Cậu Hôn Anh Một Cái

Chương 5: Chương 5: Hợp đồng hôn nhân




Sau ngày họp hằng năm, Tạ Văn Tinh về nhà live stream.

Bình thường lúc cậu stream có khoảng một đến hai triệu người xem, ngày hôm nay live chưa được mấy phút, người xem đã đạt mốc hai trăm năm mươi nghìn người. Ngẫm lại thì chắc là do hiệu ứng họp hằng năm, Tạ Văn Tinh nhìn khu comment, đúng như dự đoán.

[fan mới điểm danh, đã ghim phòng thành công]

[vợ điểm danh]

[con gái điểm danh]

[sau hôm họp thường niên phòng live stream của Sờ thần lại có thật nhiều chị gái follow, ghen tị quá đi à]

[ông Sờ bây giờ là stream nhiều fan nữ nhất khu Liên Minh, ai phản đối không?]

“Không ai phản đối,“ Tạ Văn Tinh nói: “Tôi còn nuôi con gái kia kìa.”

Có mấy fan nam khóc hu hu, Tạ Văn Tinh cười: “Có nuôi cả con trai.”

Cậu login Liên Minh Huyền Thoại, lúc find thì đi ra ngoài chơi cờ tỷ phú. Bầu không khí trong khu bình luận rất vui vẻ, bỗng nhiên có người nói: [nghe nội bộ Lam Kình nói lúc ngồi trên bàn cơm Sờ thần thừa nhận anh có người thích, thật không vậy?]

[đừng quan tâm, câu cá]

[đêm nay tôi sống chết câu cá, thề đấy]

[đừng tung tin vịt, tôi kết hôn với Sờ thần rồi đây này]

Người thảo luận đề tài này càng ngày càng nhiều, cơ hồ tràn kín màn hình, Tạ Văn Tinh biết không tránh được, cậu click một cái ra bài: “Tôi có người thích.”

Phòng live stream nổ tung. Khu bình luận cũng nhảy càng nhanh, vô số fan nữ rớt nước mắt chua xót, Tạ Văn Tinh vừa nhìn vừa cười: “Không làm fan nữa? Ầy, tôi cũng hết cách.”

[không làm fan nữa làn con gái]

[ba, mẹ con là ai?]

[từ từ, khoan hãy gọi mẹ, người ông Sờ thích chưa chắc đã là gái]

[đừng đùa, ông Sờ nhìn cái phát đã biết là trai thẳng]

Sau khi luật hôn nhân đồng tính được công bố vào năm ngoái, độ chấp nhận của mọi người với đồng tính tăng lên rất nhiều. Khu Liên Minh trước đây cũng có mấy streamer công khai tính hướng, Tạ Văn Tinh chần chờ một lát, cậu định nói chuyện, bỗng thấy một cái comment:

[mẹ ôi tôi không hoa mắt đúng không? Giám đốc Lam Kình vào này?]

Có khán giả mới vào phòng live stream sẽ có hệ thống thông báo, lại có thêm một comment nữa bay lên: [anh em tinh mắt, là Quan Hạc thật].

Tạ Văn Tinh mừng vì mình vẫn chưa kịp nói, phần lớn khán giả vẫn còn đang suy luận về tính hướng của cậu, Tạ Văn Tinh nói rằng: “Thẳng, thẳng như sắt.”

Cậu nói xong cũng đóng bình luận. Đồng thời cũng thấy nghĩ mà sợ. May mà không nói sai...

Mấy ngày yên lặng trôi qua, Tạ Văn Tinh nhận được thông báo từ tổng bộ Lam Kình, bọn họ bảo cậu đến ma đô một chuyến, nói là Quan Hạc muốn đích thân bàn bạc chuyện kí thêm hợp đồng với cậu.

Phòng làm việc của Quan Hạc ở tầng cao nhất, dù ngày giữa đông cũng ấm áp như xuân.

Phòng làm việc khổng lồ lại còn xa xỉ có một chiếc bàn làm việc, hai máy tính. Thủy tinh tràn ngập cảm giác hiện đại và tường trắng bổ sung hài hòa lẫn nhau. Trang trí tổng thể là dạng gọn gàng lãnh đạm, thứ ấm áp nhất trong phòng có lẽ là thảm lông trắng dưới sàn và hai cây cảnh xanh biếc.

Bàn làm việc đơn giản tột bậc cũng cho thấy, Quan Hạc chẳng thường đến nơi đây.

Cũng không trách, Lam Kình chỉ là một công ty mà Thâm Tuyền nắm giữ cổ phần, nếu Quan Hạc đưa quá nhiều quan tâm cho Lam Kình, ví dụ như tự thân bàn bạc chuyện hợp đồng với một streamer.... Dừng, Tạ Văn Tinh nhắc nhở mình không cần nghĩ linh tinh.

Không giống những lần gặp mặt trước, lần này Quan Hạc ăn mặc rất đơn giản, có lẽ như thế giúp Quan Hạc có vẻ gần gũi không còn xa vời nữa, Tạ Văn Tinh cảm thấy người anh như phát sáng, vô cùng hấp dẫn.

Tạ Văn Tinh đánh vỡ im lặng trước: “Quan tiên sinh tìm tôi bàn bạc chuyện hợp đồng?”

Quan Hạc: “Ngồi, có muốn uống gì hay không?”

Tạ Văn Tinh nói không cần rồi ngồi xuống, Quan Hạc cũng ngồi đối diện cậu. Hai người cách nhau một chiếc bàn làm việc, bầu không khí khá vi diệu.

Quan Hạc nói: “Tôi xem hợp đồng của cậu rồi, cậu mới chuyển sang không lâu đúng chứ? Người phụ trách của cậu trước khi nghỉ việc có nói, tám triệu trong hợp đồng cậu vẫn chưa nhận được.”

Tạ Văn Tinh đáp lại một tiếng.

Quan Hạc: “Tôi muốn kí với cậu thêm một hợp đồng nữa, phần trước đã hết hiệu lực. Giá cả tăng gấp ba, thời gian vẫn là ba năm.”

Tạ Văn Tinh tính toán một chốc, tám triệu nhân ba lên là hai tư triệu.

Cậu lại nhẩm thêm lần nữa, chắc chắn là mình không tính sai, ánh mắt Tạ Văn Tinh nhìn Quan Hạc trở nên hơi mông lung. Streamer cao cấp ở trong nước giá lên đến mấy chục triệu là bình thường, nhưng bây giờ cậu vẫn chưa phải là streamer cao cấp, giá trị chưa được thế này. Tuy là Quan Hạc kí với bọn Flash giá đó nhưng bọn họ là tuyển thủ chuyên nghiệp, về bản chất thì chuyên nghiệp và streamer đã khác nhau.

Như là nhìn thấu nỗi nghi ngờ của Tạ Văn Tinh, Quan Hạc cầm một xấp hợp đồng đã in sẵn để trên bàn đưa cho Tạ Văn Tinh: “Hợp đồng có sẵn đây rồi, cậu có thể đọc qua một chút.”

Tạ Văn Tinh lướt qua một lượt, quan trọng nhất hai bên A B, giá cả, thời gian các loại giống hệt những gì Quan Hạc nói, mà đọc đến đoạn cuối...

Tạ Văn Tinh im lặng nửa ngày: “Quan tiên sinh đang đùa tôi à?”

Cậu không đọc hợp đồng nữa, sau khi đặt nó lên bàn Tạ Văn Tinh nhìn chằm chằm Quan Hạc cười mà như không cười. Tóc cậu xù xù, ánh mắt có chút cà lơ phất phơ, cái dạng này là dạng các cô gái cực thích.

“Sao vậy?”

“Anh còn giả vờ,“ chắc là do quá nóng giận, trong giây lát Tạ Văn Tinh quên mất anh là boss nắm trong tay quyền sinh quyền sát: “Anh chưa từng đọc hợp đồng này? Cuối cùng viết cái gì anh có biết không?”

Cậu nói xong thấy mặt Quan Hạc vẫn không biến sắc: “... Anh chưa đọc thật?”

“Có đọc, đây chính là ý của tôi.”

“Mẹ kiếp,“ Tạ Văn Tinh không nhịn được chửi bậy: “Anh điên rồi đúng không? Hợp đồng hôn nhân?”

Dưới phần nội dung bình thường kia, có một hàng chữ gần như được coi là đột ngột tuyên bố về mối quan hệ hôn nhân giữa bên A và bên B, tài sản chung cũng có. Lúc đọc đến đó Tạ Văn Tinh mới phát hiện ra là lạ ở chỗ nào, hóa ra đây không phải hợp đồng cậu kí với Lam Kình, mà là bỏ qua bên hệ thống live streaming, kí hợp đồng trực tiếp với Quan Hạc.

“Bắt đầu từ năm ngoái lúc tôi về nước, mẹ tôi không ngừng tìm kiếm đối tượng cho tôi kết hôn, tháng trước còn tìm đến con gái một nhà họ Bùi, bà cảm thấy chúng tôi môn đăng hộ đối, hợp với nhau mọi mặt,“ Quan Hạc nói: “Trên thực tế tôi không có chút ấn tượng nào với cô ấy, hình ảnh duy nhất còn đọng lại trong đầu là hồi năm tuổi cô ấy chảy nước mũi...”

Tưởng tượng một cô gái xa lạ sẽ thành con dâu nhà họ Quan, giọng Tạ Văn Tinh có chút sượng: “Anh không tìm Lục Dao Dao?”

Quan Hạc liếc mắt nhìn cậu, chỉ coi là cậu đang nói vớ vẩn: “Tôi không muốn kết hôn với một người xa lạ, mà nhà tôi ép rất căng, dù không có Bùi tiểu thư thì cũng có rất nhiều lần xem mắt. Kết hôn giả là biện pháp tốt nhất.”

“Tìm bừa một người mẹ tôi sẽ không tin, mà cậu thì khác, bà ấy biết đến chuyện giữa tôi và cậu hồi cấp ba, tình cũ lại cháy mà nói các vị phụ huynh cũng sẽ hiểu cho.”

Rõ ràng là rất có lý, huống chi trong hợp đồng có nói về chuyện tài sản chung của cả hai bên, so với Quan Hạc thì cậu chỉ có kiếm bộn chứ không thể lỗ. Mà Tạ Văn Tinh càng nghe càng thấy giận, này là sao chứ? Quan Hạc coi cậu là gì? Đổi chác? Hàng hóa?

Tạ Văn Tinh tức đến mức không nói tròn được câu: “Không, tôi không đồng tính...”

Lời vừa ra khỏi miệng, ánh mắt Quan Hạc liền thay đổi.

Tạ Văn Tinh thấy mình hối hận không thôi, lúc này mới phản ứng được là mình vừa đạp lên vùng cấm của Quan Hạc, Tạ Văn Tinh nhìn đôi mắt gần trong gang tấc kia, chỉ cảm thấy tự tay mình đã thả một con thú dữ đang bị giam.

Quan Hạc nở nụ cười, nụ cười nhạt vô cùng: “Cậu không là gì?”

“...” Đánh chết Tạ Văn Tinh cậu cũng không dám nói cậu không phải đồng tính luyến ái.

Cậu không ngờ rằng chuyện năm ấy lại để lại bóng tối trong lòng Quan Hạc lớn như vậy. Tạ Văn Tinh vừa hối hận vừa đau lòng, chỉ còn cách cãi chày cãi cối: “Không phải anh cũng thế sao?”

Quan Hạc không để ý tới cậu: “Nếu cậu không đồng ý, công ty sẽ không cho cậu lên trang đầu, chèn ép tất cả hoạt động của cậu, còn có khả năng nữa là sẽ bịa đặt tin tức xấu về cậu. Cậu kí ba năm hợp đồng với Lam Kình, trừ khi có người giúp cậu trả tiền cho chuyện vi phạm hợp đồng, không thì ba năm tiếp theo Lam Kình sẽ ghim cậu.”

Tạ Văn Tinh hơi mở to mắt: “Anh không sợ lỗ sao?”

Quan Hạc hỏi ngược lại: “Tại sao tôi phải sợ?”

Đúng đấy, sao Quan Hạc phải sợ?

Tạ Văn Tinh lúc bấy giờ mới ý thức được là mình hiểu sai rồi, cậu cho rằng cậu là lưu manh, Quan Hạc là học sinh tốt, lãnh đạo tốt.

Không ngờ rằng người ta không phải lưu manh thật, mà cởi lớp ngụy trang kia ra, Quan Hạc chính là kẻ cướp.

Đại khái là anh cảm thấy mình ép cậu hơi căng, Quan Hạc bèn buông lỏng một chút: “Cậu có thể suy nghĩ, muộn nhất là tuần sau cho tôi câu trả lời.”

Tạ Văn Tinh không nói lời nào, cậu nhìn chằm chằm khuôn mặt hoàn mỹ của Quan Hạc, người này vô cùng kiên nhẫn mà đối mặt với cậu. Nửa ngày trôi qua, cổ họng Tạ Văn Tinh có chút khàn khàn: “Nếu tôi đồng ý kết hôn, tôi phải làm gì?”

“Gặp cha mẹ tôi với tôi, tổ chức lễ cưới, cậu biết bạn tôi, tôi biết bạn cậu, lúc cần thì giả thân mật trước mặt người ngoài, có thể sẽ có phỏng vấn, cậu cần đứng trước rất nhiều người trả lời quan hệ của chúng ta.” Như là ngại độ kích thích vẫn chưa đủ, Quan Hạc thoáng cong môi: “Sinh hoạt tình dục thì không cần giả vờ, mà sẽ có lúc tôi ôm cậu, cầm tay cậu, giúp cậu mặc quần áo, còn có khả năng sẽ hôn cậu.”

Miêu tả hết sức đơn giản lại khiến người ta nóng người. Cậu không biết nên trách Quan Hạc nói quá mờ ám, hay là tự trách đầu cậu quá đen. Tạ Văn Tinh cố gắng làm như mình là một thẳng nam thân kinh bách chiến, không phải là con cún độc thân sau khi đã chia tay Quan Hạc: “Hôn loại nào?”

“Cậu cảm thấy là loại nào?” Quan Hạc dùng âm thanh vô cùng bình tĩnh thuật lại: “Đương nhiên là loại dùng lưỡi rồi.”

Bên tai Tạ Văn Tinh có chút nóng.

Như thế... Hơi bị quá đáng?

Cậu không nói câu nào, cũng không nhìn Quan Hạc, thoạt nhìn có chút chống cự. Người khác nhìn vào thì lại thấy đó là do Tạ Văn Tinh không chấp nhận được chuyện ôm ôm hôn hôn với một người đàn ông.

“Nếu cậu không thích, thì cũng không cần làm chuyện này.” Sắc mặt Quan Hạc lạnh xuống: “Cậu ở cùng với tôi là được rồi, nhưng mà trong hợp đồng có ghi cậu không thể yêu đương với người khác.”

Quan Hạc như đang cảnh cáo cậu, ánh mắt hơi tối: “Đặc biệt là cô gái mà cậu thích, chia tay cô ta đi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.