Cậu Hôn Anh Một Cái

Chương 29: Chương 29: Ít tán tỉnh đi




Giải LPL mùa xuân đã diễn ra được hơn nửa tháng, những ngày gần đây, Tạ Văn Tinh sẽ theo dõi kết quả trận đấu.

Nơi tổ chức thi đấu lần này là ở Trùng Khánh, Thời Gian có vé, hỏi Tạ Văn Tinh có hứng thú hay không. Tất nhiên là cậu muốn đi, mà đi Trùng Khánh xem chung kết cũng phải mất bốn, năm ngày, sau khi suy nghĩ, Tạ Văn Tinh muốn hỏi ý kiến của Quan Hạc.

Đêm đến, Tạ Văn Tinh kết thúc buổi livestream.

Nghe thấy tiếng mở cửa ở dưới lầu, chờ Quan Hạc lên cầu thang, Tạ Văn Tinh nói: “Anh đã về rồi.”

Cậu cười cười với Quan Hạc: “Anh có biết giải LPL mùa xuân đang diễn ra chứ? Cả bán kết lẫn chung kết đều được tổ chức ở Trùng Khánh, tôi muốn đến xem với Thời Gian.”

“Đi mấy ngày?”

“Tầm khoảng một tuần.”

Một tuần...

Quan Hạc cụp mắt. Từ khi kết hôn tới nay, chưa có lần nào mà họ phải cách mặt dài như thế, mà chuyện thi đấu thì về cả tình lẫn lí anh đều không nên ngăn cản, anh nói một từ được, sau lại nói thêm: “Đi ngủ sớm một chút.”

Mắt thấy Quan Hạc đã sắp đi mất, Tạ Văn Tinh nhìn bóng lưng anh bỗng nhiên sáng dạ, cậu nhanh chóng tóm lấy điện thoại để cạnh máy tính lên: “Quan Hạc!”

Tạ Văn Tinh gọi một tiếng, người kia quay đầu lại.

Tách—

Camera điện thoại lộ ra ở giữa hai ngón của bàn tay, cậu đã học được loại chụp trộm này từ khi còn mài mông trên giảng đường đại học, đối mặt với ánh mắt của Quan Hạc, Tạ Văn Tinh có tật giật mình cười nói: “Ngủ ngon.”

May mà Quan Hạc cũng không nhận ra được điều gì kì lạ: “Ngủ ngon.”

Anh nói xong liền mở cửa phòng mình ra, Tạ Văn Tinh thở phào nhẹ nhõm, cậu nhìn điện thoại, người trong điện thoại quay đầu lại ngay giữa hành lang, lộ ra nửa khuôn mặt.

Cậu biết Quan Hạc không thích chụp ảnh, đêm họp hằng năm lần trước của Lam Kình, tất cả những streamer muốn chụp cùng anh đều được lịch sự từ chối. Cậu phải đi Trùng Khánh, cả một tuần không được gặp Quan Hạc, chụp trộm một tấm, chắc là... Cũng không quá đáng.

Tạ Văn Tinh cúi đầu, không nhịn được mà cứ ngắm tấm hình kia suốt.

Chỉnh sáng thêm một chút, độ cân bằng cũng chỉnh một xíu, còn phải thêm filter...

Đẹp quá đi mất, sao tiện tay chụp một cái thôi cũng đẹp quá vậy trời ơi?

Cậu kìm lòng không đặng nên cài luôn ảnh này là màn hình khóa.

*

Nơi tổ chức giải LPL mùa xuân toàn tiếng người ầm ĩ, cuộc đấu vừa mới kết thúc, đội EVE lật kèo trong hiểm cảnh, lúc Lee Sin làm nổ nhà chính toàn bộ hội trường đều hoan hô, đạo diễn ra hiệu cho lia máy quay về Flash.

Đấu xong, Tạ Văn Tinh đi cùng với Thời Gian ra ngoài hội trường, ngoài bọn họ ra thì còn có mấy streamer của Lam Kình nữa, mọi người ai ai cũng đến xem giải đấu. Streamer lái xe nhìn điện thoại: “Trợ lí của EVE sang ngồi cùng chúng ta, xe bên kia hết chỗ rồi.”

Tất nhiên là chẳng có ai phản đối, bọn họ đi bằng SUV 7 chỗ mà. Trong lúc chờ đợi, Tạ Văn Tinh cầm điện thoại lên lướt lướt.

Kết quả ở vòng bán kết, EVE đấu với TCCY.

TCCY cũng là một đội có truyền thống khá mạnh, jungler năm nay mời được Hàn Viện, thú vị nhất là cả EVE và TCCY đều là hai câu lạc bộ mà Quan Hạc mua lại, trên mạng giỡn rằng dù đội nào thắng thì có lợi vẫn là ông lớn Thâm Tuyền ở phía sau.

Thời Gian nhìn điện thoại của cậu, trong lời nói có thâm ý: “Ad của TCCY là Triêu Ninh?”

Tạ Văn Tinh đáp lại.

Thời Gian cười nhạo: “Một tên nhóc ngu ngốc, năm ngoái cũng là tên đó hẹn trận cha con với cậu?”

Tầm khoảng nửa năm trước, Tạ Văn Tinh vô tình đấu với Triêu Ninh, hai người đều là xạ thủ, trong quá trình chơi có xảy ra chút ma sát, Triêu Ninh liền hẹn Tạ Văn Tinh chơi solo.

Thời Gian vô cùng có ác cảm với Triêu Ninh: “Tuyển thủ nhà nghề thì ghê à? Bị cậu solo kill thì đổ lỗi cho support, lúc hai người solo có phải nó cũng mắng nhiều lắm không?”

“Tôi cũng mắng nó mà.”

Quy tắc solo là một kill, một trụ, Tạ Văn Tinh làm nổ trụ của Triêu Ninh, Triêu Ninh không đầu hàng, mà quay ra hỏi thăm cả tông ti họ hàng nhà cậu, đó là lần đầu tiên cậu chửi nhau với người khác ngay trên livestream, cũng bởi chuyện này, mấy ngày hôm sau Tạ Văn Tinh bị bôi đen không ít.

“Tên này cũng khá nổi tiếng đấy...” Thời Gian nói: “Đồng ý là kĩ thuật của nó tốt, mà fan của nó bảo nó là nam thần giới game thủ? Flash có đồng ý chưa?”

Tạ Văn Tinh không nhịn được cười ra tiếng, đôi mắt cũng cong cong.

Thời Gian nhìn cậu cười, đột nhiên nói: “Không thì cậu đi thổi gió bên tai với đàn anh của cậu, vừa cho nó bị đì vừa hủy hợp đồng với nó.”

Tạ Văn Tinh đạp hắn một đạp: “Đã biết người ta là đàn anh của tôi, còn thổi gió bên tai cái gì? Ít tán tỉnh thôi.”

Đùa xong Tạ Văn Tinh có chút mệt, vừa xuống máy bay cậu đã đi xem thi đấu luôn, bây giờ còn chưa kịp nghỉ ngơi, để điện thoại xuống cậu liền ngủ luôn trong xe. Lúc xuống xe người vẫn cứ mơ màng, nếu không phải Thời Gian kéo cậu một cái, chắc là cậu đã nhầm đường.

Vào khách sạn, Tạ Văn Tinh ngủ đến nỗi không biết trời đâu đất đâu, đến tận đêm khuya Thời Gian mới gõ cửa phòng cậu, hẹn ra ngoài ăn đêm.

Cũng chính lúc này, Tạ Văn Tinh mới phát hiện ra điện thoại mình mất rồi.

“Cậu nghĩ kĩ lại xem, lần cuối cậu dùng điện thoại là ở đâu?”

“Ở trên xe,“ Tạ Văn Tinh nói: “Lúc chờ trợ lí của EVE đến nên rảnh quá, tôi ngồi lướt điện thoại.”

“Vậy...” Thời Gian còn chưa nói xong, đột nhiên thấy tin nhắn nhóm của Lam Kình, hắn sửng sốt mất một lúc.

Trợ lí của EVE hỏi mọi người: [Có ai bị mất điện thoại không? Tối nay quay lại SUV lấy chai nước, thấy có một cái điện thoại ở trên xe]

Có người trả lời ngay sau:

[Của hãng nào vậy?]

[Màu gì thế?]

Trợ lí trả lời, nói là màu đen. Thời Gian cho Tạ Văn Tinh xem cuộc trò chuyện trong nhóm: “Có phải điện thoại của cậu không?”

Cả màu sắc lẫn nhãn hiệu đều đúng, lại không biết ai nhắn ra câu: [Đơn giản, xem màn hình khóa điện thoại là gì?]

Tạ Văn Tinh định ngăn cản theo bản năng, mà trợ lí thì nhanh hơn cậu.

Trợ lí: [Để tôi xem]

Trợ lí: [...]

Trợ lí: [Má ơi! Chuyện này... Chuyện này... Đây là điện thoại của nữ streamer nào vậy?]

Hai nữ streamer có mặt ở đây đêm nay đều dồn dập phủ nhận, trợ lí vẫn còn chưa hiểu: [Không phải chứ, màn hình khóa điện thoại là ảnh Quan tiên sinh].

Một viên đá làm dấy lên sóng lớn ngập trời, nhóm chỉ có mấy người nhắn tin đột nhiên tràn ra một đám người thảo luận.

[Cái đệch? Có phải điện thoại của ông chủ không?]

[Ông chủ cũng không phải tự luyến, sao có khả năng lấy hình mình làm ảnh khóa màn hình?]

Chủ xe SUV cũng đứng ra nói chuyện: [Không thể nào, tôi còn chưa chở ông chủ bao giờ]

[Hai em gái cũng không phải, lẽ nào... Điện thoại này là của nam streamer?]

[Trâu chó thật đấy anh em ơi? Mong người anh em dũng cảm đứng ra ha ha ha ha ha]

Thời Gian nhìn biểu cảm trên mặt Tạ Văn Tinh: “Là cậu thật? Ảnh khóa màn hình là đàn anh của cậu?”

Tạ Văn Tinh hàm hồ trả lời.

Thời Gian kinh ngạc nói: “Sao lại là anh ta được? Chẳng phải...”

“Đệt!”

Đột nhiên Tạ Văn Tinh kêu lên sợ hãi, làm Thời Gian sợ hết hồn, hắn nhìn nhóm chat, hóa ra trợ lí bị giựt dây chụp lại ảnh khóa màn hình.

Đúng là Quan Hạc, đường nét khuôn mặt anh quá dễ để nhận ra, lông mày sắc bén, nét môi cùng đường cằm phải nói là hoàn mỹ. Bộ quần áo trên người anh hơi hơi lộ cổ, quần tây lịch sự được cắt may tỉ mẩn ôm lấy đôi chân dài.

Sau khi Thời Gian xem không không thể tin được: “Cậu còn dùng cả filter? Tạ Văn Tinh cậu nghĩ gì thế?”

Hắn không nhịn được nói một câu: “Trời ơi, tấm hình này đẹp trai đến chói mắt, cậu có photoshop không vậy?”

Tạ Văn Tinh nhỏ giọng phủ nhận: “Anh ấy không cần dùng photoshop.”

“...” Thời Gian nghẹn một hơi: “Hay lắm, tôi yêu cầu cậu giải thích chuyện này cho rõ ràng.”

Vừa nói Tạ Văn Tinh xong, Thời Gian đã hóng hớt chuyện trong nhóm chat hết sức vui vẻ, trong phút chốc Thời Gian cũng có chút đồng tình cậu, “Tôi bảo, hoặc là cậu nhắn tin riêng cho trợ lí của EVE, hoặc là sống chết không nhận cái điện thoại đó là của mình.”

Hắn không ngờ rằng, vừa mới dứt câu, mặt Tạ Văn Tinh đã biến sắc.

Thời Gian nghĩ thầm còn tình trạng nào tệ hơn nữa đâu? Quay lại nhìn, hắn cũng thương thay cho Tạ Văn Tinh: “Đàn anh của cậu... Cũng có trong nhóm...”

Nhóm của Lam Kình, Quan Hạc có ở trong đó cũng không có gì là lạ.

Quan Hạc nhắn ra một dấu chấm tròn, ý thế nào thì chưa rõ.

Thấy nhân vật chính xuất hiện, cả đám lại sôi sùng sục, nhao nhao rằng ông chủ ơi ngài bị chụp trộm xong rồi còn bị người ta bí mật cài làm ảnh khóa màn hình.

Giữa những câu nói líu ríu kia, Quan Hạc trả lời: [Đó là điện thoại của tôi].

Tất cả mọi người đều câm lặng, anh giai vừa khẳng định ông chủ sẽ không tự luyến đến thế trượt tay gửi đi một dấu chấm, lại nhanh chóng thu hồi.

[Mấy hôm trước có gặp trợ lí của EVE, có chút thông tin ở trong chiếc điện thoại đó, để cho tiện thì tôi đưa điện thoại cho cậu ta luôn,] Quan Hạc mở mắt nói phét với trợ lí của EVE: [có phải mấy hôm nay cậu không đổi áo khoác đúng không?]

Dù trợ lí có biết anh đang lừa người, nhưng chỉ có thể giúp che giấu: [Phải phải phải, ôi trí nhớ của tôi... Tôi quên mất, cái điện thoại kia rõ ràng là chính tay tôi cất vào trong túi, có chuyện nhỏ thế này cũng quấy rối ngài, thật lòng xin lỗi].

Hai bên đều nói thế, mọi người dù có thấy quái lạ, nhưng có thân phận Quan Hạc ở đó thì mọi người cũng không dám lấy ra làm trò đùa.

Có nữ streamer đánh vỡ sự im lặng trước tiên: [Nam thần! Màn hình khóa của anh cực kì đẹp trai!] ở đằng sau còn có một icon tỏ vẻ dễ thương.

[Phải phải, ông chủ có thể cân nhắc đến chuyện tiến quân vào showbiz]

[Thâm Tuyền cũng có liên quan đến showbiz đúng không? Đề nghị này ổn đấy]

Quan Hạc không nhắn lại nữa, trong nhóm chat là cảnh tượng vui mừng hòa thuận, Thời Gian còn chưa hoàn hồn lại, hắn nhìn Tạ Văn Tinh cũng chưa hoàn hồn: “Cậu và anh ta... Đã xảy ra chuyện gì vậy?”

Tạ Văn Tinh há miệng, bên ngoài có tiếng gõ cửa.

EVE Team và các streamer đều ở cùng trong một khách sạn, Tạ Văn Tinh mở cửa thấy trợ lí của EVE đứng ngoài, vừa thấy Tạ Văn Tinh, đối phương đã vội vã đưa đồ trong tay ra.

“Quan tiên sinh nói để anh giúp ngài ấy cầm về Thượng Hải.” Cũng không biết Quan Hạc nói gì với người ta, mà trong ánh mắt trợ lí ánh lên sự thấp thỏm: “Thật xin lỗi, vừa nãy làm phiền anh rồi.”

Tạ Văn Tinh cũng lúng túng mà nhận lại điện thoại, cậu vừa nói cảm ơn, mới mở khóa điện thoại ra, cậu nhìn thấy ngay một tin nhắn.

[Sao chụp trộm tôi?]

Tạ Văn Tinh run tay một cái, xém chút nữa là hất văng điện thoại đi.

Quan Hạc giận sao?... Nhất định là giận rồi, người bình thường bị chụp trộm thì sao lại không giận cho được.

Tạ Văn Tinh vô cũng chột dạ, bên kia liền có tin nhắn mới.

Thời Gian nhịn đến bây giờ, trợ lí EVE vừa đi hắn đã không kìm nổi nữa: “Cậu đừng có mà cắm mặt vào điện thoại để trốn tránh vấn đề... Từ từ, cậu đỏ mặt cái gì? Tạ Văn Tinh cậu rất đáng ngờ đấy có biết không?...”

Tạ Văn Tinh không nghe rõ Thời Gian nói gì, cậu nhìn màn hình điện thoại, đầu cũng sắp nổ tung.

Mập mờ quá.

[Lần sau có thể nói thẳng]

[Cậu muốn chụp thế nào, tôi cũng sẽ phối hợp]

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.