Cậu Hôn Anh Một Cái

Chương 33: Chương 33: Thích em hả?




Không chỉ Thời Gian, Tạ Văn Tinh cũng sững sờ.

Độ thân mật của hành động này vượt xa sự tưởng tượng của cậu, dù chỉ là một nụ hôn thoáng qua, nhưng chỗ Quan Hạc chạm nhẹ ấy như có những đốm lửa li ti.

Vết thương cứ như là nở hoa.

Khi cậu ngẩn người, Quan Hạc hỏi: “Đi bệnh viện? Vết thương trên tay em phải khâu lại.”

“À... Đi, đi bệnh viện.”

“Thời Gian có đi không?”

Đột nhiên bị điểm danh, Thời Gian giật mình. Hắn nhìn Tạ Văn Tinh đang ngơ ngác, lại nhìn Quan Hạc, luôn cảm thấy bầu không khí giữa hai người này biến đổi một cách vi diệu: “Tôi lại không đi được, hai người làm xong báo kết quả với tôi là ổn.”

Tạ Văn Tinh lên xe cùng Quan Hạc.

Quan Hạc tìm một bác sĩ mà anh có quen biết, hai người là bạn học đại học. Bác sĩ họ Thẩm, là đàn anh của Quan Hạc.

Bác sĩ Thẩm tuổi trẻ tài cao, hơn hai mươi tuổi đã là phó chủ nhiệm khoa ngoại. Nhìn thấy Tạ Văn Tinh đầu tiên là cười cười với Quan Hạc: “Chính là cậu ấy?”

“Phải.”

Tạ Văn Tinh nghĩ, chắc Quan Hạc đã hẹn sẵn bác sĩ cho cậu.

Thấy chỉ khâu vết thương đứt hết, bác sĩ Thẩm kinh ngạc: “Tay cậu bị thương đến mức này rồi còn hoạt động mạnh như thế?”

“Tôi...” Tạ Văn Tinh không biết nói thế nào, nhìn sang Quan Hạc theo bản năng. Anh rất ăn ý giúp cậu trả lời: “Em ấy cũng không muốn.”

Bác sĩ Thẩm im lặng giây lát: “Chỉ trên vết thương của cậu phải tháo ra hết khâu lại, có thể sẽ đau.”

“Không sao cả.”

“Không sợ đau?”

“Không sợ.”

Không ngờ, chính tay bác sĩ Thẩm lại giúp cậu tháo chỉ khâu lại, trong phòng bệnh, kéo được làm từ hợp kim titan cắt từng vết chỉ bị đứt trên tay cậu, trong lúc lấy chỉ bác sĩ Thẩm nói chuyện với Tạ Văn Tinh.

“Cơ bắp trên tay cậu bị tổn thương? Trước đây đã bao giờ rút dịch khớp chưa?”

Tạ Văn Tinh lắc đầu: “Tôi không bị tràn dịch.”

“Chỉ chơi game?”

Thấy Tạ Văn Tinh gật đầu, bác sĩ Thẩm cười khẽ: “Lúc Quan Hạc học đại học có nói với tôi, cậu ta có một đàn em rất thích chơi game.”

Tạ Văn Tinh hơi kinh ngạc, lúc đó cậu và Quan Hạc đã chia tay mấy năm rồi?

Cậu thử dò xét nói: “Là tôi sao?”

“Nếu cậu chơi Liên Minh mà chỉ thích mỗi ad, hay trốn tiết, có bệnh hạ đường huyết,“ bác sĩ Thẩm nhìn biểu cảm trên mặt cậu: “Xem ra đúng là cậu rồi.”

“Anh và anh ấy... Rất thân thiết sao?”

Thậm chí cậu bị hạ đường huyết cũng biết.

“Cũng coi như thân, bình thường ở trong trường đều có nhóm sinh viên đồng hương, lâu dần thì thân thiết thôi.” Bác sĩ Thẩm bắt đầu giúp cậu sát trùng, thấy Tạ Văn Tinh hơi nhíu mày: “Chẳng phải nói là không sợ đau sao?”

Tạ Văn Tinh cười: “Thực ra thì cũng có sợ, nhưng đâu còn cách nào chứ.”

“Sợ thì cứ nói, sẽ có người để ý... Quan Hạc là một ngoại lệ, ngoại trừ quen biết với bọn tôi, quan hệ của cậu ta với các bạn cùng khoa cũng không tồi, tuy rằng cách biệt văn hóa khá lớn, nhưng cậu ta rất được các cô gái ngoại quốc ở trong câu lạc bộ yêu thích, nghe xong có cảm thấy ghen tị không?”

“Anh ấy lúc nào cũng thế, từ cấp ba đã có phân nửa bạn gái thích.”

“Nhưng cậu ta lại không thích những cô gái ấy.” Thấy biểu cảm trên mặt Tạ Văn Tinh có chút khó chịu, bác sĩ Thẩm chuyển đề tài: “Tôi biết cậu có bệnh hạ đường huyết à do tình cờ thôi.”

Lần đó, có một nhà đầu tư khá nổi tiếng đến diễn thuyết trong trường.

Trong hội trường đầy ắp người, bác sĩ Thẩm ngồi với Quan Hạc. Bên cạnh bọn họ là một cô gái Brasil tóc vàng, cô gái này rất đẹp, trước khi bắt đầu buổi diễn thuyết bác sĩ Thẩm còn ngắm mấy lần.

Khi buổi diễn thuyết diễn ra được một nửa, mặt cô gái bỗng tái nhợt, lúc đó bác sĩ Thẩm đang học chuyên ngành y, hắn nghi ngờ rằng cô gái này bị hạ đường huyết, mà trên người hắn không mang bất cứ thứ gì có tính ngọt, ngay lúc này, Quan Hạc cho cô gái kia một viên kẹo.

“Tôi hỏi cậu ta sao lại có kẹo trên người, cậu ta nói là do quen rồi.” Bác sĩ Thẩm tiêm thuốc gây mê cục bộ cho tay Tạ Văn Tinh, Tạ Văn Tinh kinh ngạc nói: “Ý anh là trên người anh ấy lúc nào cũng mang theo kẹo?”

Lẽ nào lần ấy trên đỉnh núi tuyết... Quan Hạc cho cậu...

“Cậu ta không nói với cậu à?”

“Không, anh ấy hoàn toàn không nhắc đến.”

“Sao cậu ta...” Bác sĩ Thẩm dở khóc dở cười: “Cậu và cậu ta cũng thật thú vị.”

Bắt đầu khâu mũi đầu tiên lên tay Tạ Văn Tinh, bác sĩ Thẩm tiếp tục nói: “Cũng bởi viên kẹo đó, cô gái Brasil kia theo đuổi cậu ta một quãng thời gian rất dài, lúc đó bọn tôi đùa cậu ta rằng sao lại không đồng ý, dù sao thì người ta cũng rất đẹp, còn biết múa bale. Cậu ta nói, thói quen mang theo kẹo xuất phát từ một đàn em hồi trung học, đó là lần đầu tiên tôi nghe cậu ta nhắc đến cậu.”

Vết thương được khâu xong.

“Tay của cậu còn cần kiểm tra lại tỉ mỉ một lượt, cậu có thời gian không?”

“Có,“ Tạ Văn Tinh không nhịn được hỏi: “Anh ấy còn nói gì nữa không? Liên quan tới tôi ấy?”

“Quả thực là có một ít,“ thấy mắt Tạ Văn Tinh sáng lên, bác sĩ Thẩm nói: “Kì thực cậu có thể đi hỏi thẳng cậu ta.”

*

Có kết quả kiểm tra, không được tốt lắm mà cũng không bị coi là tệ.

So với nửa năm trước, cánh tay Tạ Văn Tinh bị thương nghiêm trọng hơn, bác sĩ Thẩm kiến nghị cậu tìm một bác sĩ vật lí trị liệu thường xuyên, mà không chơi game nữa thì càng tốt hơn.

Không chơi game...

Vậy cậu còn có thể làm gì?

Trong mắt Tạ Văn Tinh có hoảng hốt thoáng qua, trước giờ cậu không lưu ý đến vết thương trên tay, dù thỉnh thoảng sẽ đau và tê rần, nhưng cậu cũng quên phéng mất. Lúc về nhà Thời Gian hỏi cậu kiểm tra ra làm sao, Tạ Văn Tinh nói kết quả cho hắn biết, không ngờ một lúc sau, Flash chạy đến hỏi cậu có muốn làm huấn luyện viên của EVE không.

Quả thực là một tên nhóc thiên tài.

Tạ Văn Tinh bị cái suy nghĩ này chọc phát cười, vậy mà Flash nói chuyện rất trịnh trọng: [Anh có thể từ trợ lí làm lên trên, huấn luyện viên của bọn em thấy anh và Triêu Ninh solo...]

Còn chưa xem hết doạn sau tin nhắn, Quan Hạc đã đánh gãy dòng suy nghĩ của Tạ Văn Tinh.

“Cười gì vậy?”

“Flash hỏi tôi có muốn làm huấn luyện viên của EVE không, bọn họ cũng đề cao tôi quá.” Tạ Văn Tinh thu lại ánh ánh mắt đặt trên điện thoại, cậu chần chừ nói: “Hôm nay bác sĩ Thẩm có nói... Anh, cái đó...?”

Quan Hạc dừng xe, lúc này mới quay đầu hỏi cậu: “Anh làm sao?”

Tạ Văn Tinh hít sâu một hơi, những điều giấu trong lòng suốt mấy tiếng bị cậu nói ra một mạch: “Bác sĩ nói lúc anh học đại học trên người cũng có cầm theo kẹo rồi còn từ chối một cô gái xinh đẹp vậy mà ở trên núi tuyết anh lại noi với em là chỉ tiện tay mới cầm thôi còn nữa tại sao ở trong điện thoại anh lại nói anh sẽ đau lòng lại còn hôn vết thương trên tay em—”

Cậu lấy dũng khí nhìn thẳng vào đôi mắt của Quan Hạc, trong mắt anh ánh lên ý cười: “Còn gì nữa không? Nói tiếp đi, anh đang nghe.”

Thái độ này của anh, Tạ Văn Tinh xẹp như quả bóng xì hơi.

Cậu cắn răng, mặt cũng sắp bốc cháy: “Anh... Anh thích em hả?”

Đệch, dũng cảm của cả đời này đã dùng hết rồi.

Tạ Văn Tinh đứng ngồi không yên trong xe, cậu có chút hối hận rằng tại sao mình lại ngồi ở ghế phó lái, ngồi ghế sau thì tốt rồi, Quan Hạc sẽ không thấy biểu cảm thấp thỏm bất an của cậu.

Quan Hạc còn chưa nói câu nào? Tạ Văn Tinh bị nghẹn đến không chịu được nữa, cậu đưa tay định mở cửa xe, tiếng chốt cửa làm tay cậu dừng giữa không trung.

“Anh nghĩ em còn định trốn tránh cái vấn đề này mấy ngày,“ ngón tay man mát dán lên mặt cậu, ngón cái của Quan Hạc vuốt nhẹ qua cằm Tạ Văn Tinh, da thịt cận kề, làm trên mặt Tạ Văn Tinh có cảm giác tê tê ngứa ngứa: “Không ngờ lần này lại lớn gan đến thế.”

Gáy cậu bị ấn lại, người kia hơi dùng sức mạnh, Tạ Văn Tinh không thể không nghiêng về phía trước, nhiệt độ trên môi làm Tạ Văn Tinh nổ tung—

Quan Hạc liếm môi cậu một chút, lúc tách ra còn ghé sát vào tai cậu thì thầm:

“Đây là lần thứ hai anh tỏ tình với em.” Tay anh đặt phía sau gáy Tạ Văn Tinh, nắm rất nhẹ, nhưng lại là một tư thế thể hiện dục vọng chiếm hữu rất mạnh: “Thích, tất nhiên là thích. Không thích sao có thể kết hôn với em, nếu không phải em, nhiều chuyện xảy ra như thế anh cũng không thèm để ý. Mỗi khi nghĩ đến chuyện đi tìm một người khác, mà viên kẹo trong túi kia lại nhắc anh đã từng xảy ra chuyện gì.”

“Thật sự rất quái lạ, rõ ràng lúc mới biết, em chỉ là một thằng nhóc vắt mũi chưa sạch, học kém hạnh kiểm lại yếu, lúc đánh nhau còn có thể khiến mặt bị thương, tính tình cũng chẳng ra sao...” Thấy Quan Hạc quở trách cậu một lượt từ chân lên đầu, dù Tạ Văn Tinh đang mở cờ trong bụng cũng thấy lúng túng, anh nói: “Ai.”

“Nhưng mà đã gặp em rồi, anh liền nhớ em cả đời.”

A...

Cái người này, thật sự, khống chế lại cảm xúc của cậu dễ như trở bàn tay.

Tại sao lại có người dễ vui đến như vậy, chỉ bởi vẻn vẹn nhận được một chữ thích từ Quan Hạc? Nếu cảm xúc vui vẻ hạnh phúc là dòng nước, vậy thì nó đã tràn ra ngoài từ tận đáy lòng của Tạ Văn Tinh, thậm chí còn biến thành hoa, thành cây, đan xen chằng chịt ăn sâu vào xương tủy của cậu, hung hăng càn quấy đánh tan lí trí.

Thậm chí cậu còn có thể rất thô lỗ mà khẳng định: “Em cũng thích anh.”

Sợ chưa đủ độ mạnh, Tạ Văn Tinh bồi thêm một câu: “Em vẫn luôn... Luôn thích anh nhất.”

Hiển nhiên, câu trả lời của cậu lấy lòng người đàn ông đang ở cạnh, Tạ Văn Tinh nghe được tiếng anh cười. Khóe môi cậu cũng giương lên, Quan Hạc cũng nói thẳng: “Vậy bây giờ em có thể nói cho anh biết, tại sao lúc trước lại đá anh không?”

Tạ Văn Tinh cứng người tại chỗ.

Như là đã dự liệu sẵn được phản ứng của cậu, dù Quan Hạc muốn biết nhưng vẫn rất ung dung chờ đợi.

“Không nói đúng không.”

Quan Hạc đưa tay xuống dưới.

Tạ Văn Tinh trợn mắt, dường như không tin được đối phương vừa mới xác nhận tình cảm là đã làm ra chuyện như vậy: “Anh làm gì... Anh điên hả?!”

“Anh nhịn rất nhiều năm rồi,“ anh cắn cắn lỗ tai cậu thì thầm: “Nếu em muốn trốn tránh vấn đề này, dù chúng ta có bắt đầu lại từ đầu, nhưng mọi thứ còn bình thường được sao?”

*

“Có nói hay không?”

“A, anh đừng như vậy... Đừng chạm—” Tạ Văn Tinh muốn tránh, trong lúc hoảng loạn đạp vào xe một cái, tiếng rất lớn: “Anh thả ra!”

*

“Xin anh... Anh thả lỏng tay ra có được không?”

“Quan Hạc...! Quan Hạc!”

“Em nói...”

“Là bởi bà nội em!... Bà biết chuyện của chúng mình, bà không đồng ý cho mình bên nhau. Hôm đó là ngày chủ nhật, bà nói chuyện với em rất lâu. Em rất kinh ngạc, vốn định hỏi anh nên làm thế nào, tuần sau quay lại nên giải thích với bà ra sao... Nhưng mà, bà mất rồi.”

Mắt Quan Hạc tối xuống.

“Bà có bệnh tim, mấy ngày đó bà mới phẫu thuật xong, bác sĩ nói bà không chịu được kích thích. Tối chủ nhật em về trường, thứ hai giáo viên chủ nhiệm mới báo cho em biết nhà em đã xảy ra chuyện.”

“Anh biết không... Từ nhỏ em chỉ có bà là người thân chân chính, bà nuôi em lớn, đối với em mà nói bà là người rất rất quan trọng, nhưng mà bà lại bị chính em dọa chết.”

“Không phải em không muốn nói cho anh, nhưng buổi sáng em mà nghĩ, tối hôm đó sẽ nằm mơ không dừng được.”

“Ngày tổ chức đám tang cho ba, những lời mà bà nói với em trong hôm mưa, cuối cùng bà mong em học cho giỏi... Nhiều ác mộng lắm, em không ngủ được, mất ngủ cả đêm, đến lúc hửng sáng em không biết mình nên làm gì.”

“Xin lỗi...”

Giọng Tạ Văn Tinh dần khàn đi, áy náy và khổ sở cuồn cuộn trào lên từ trong lòng.

“Em không chịu nổi, liền đem tất cả cảm xúc đổ lên người anh...”

“Rất xin lỗi, em đối xử với anh thật tệ hại.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.