Tạ Văn Tinh nghi ngờ rằng có phải là cậu nghe lầm hay không.
Cậu đứng đực ra nhìn Quan Hạc mất mấy phút, Tạ Văn Tinh nghe thấy mình hỏi cực kỳ cực kỳ cẩn thận: “Anh chắc chắn chứ?”
Quan Hạc: “Cậu ngồi đi.”
Tạ Văn Tinh: “A?”
Quan Hạc: “Đứng không tiện.”
Nhưng mà ngồi là ngồi trên ghế salon, cậu cũng không tiện lắm.
Do dự mãi, Tạ Văn Tinh bèn kéo một chiếc ghế đơn qua ngồi xuống, ngồi xong cậu mới phát hiện thà ngồi trên ghế salon còn hơn. Bởi vị trí, cho nên Quan Hạc là nhìn từ trên cao xuống.
Tạ Văn Tinh đưa tay ra, chắc là do luôn ở trong phòng điều hòa, nên người đối phương mặc quần áo rất mỏng, quần tây lạnh lẽo trượt qua lòng bàn tay. Cậu cố gắng quên đi sự căng thẳng: “Mạnh... Thế này đã được chưa?”
Quan Hạc hờ hững gật gật đầu, lúc này anh không nhìn Tạ Văn Tinh, cầm điện thoại mình lên lướt lướt.
Bầu không khí đột nhiên trở nên yên ắng. Tạ Văn Tinh vốn cho là chỉ chút nữa thôi là có thể thả lỏng, ai mà ngờ lại là ngược lại, từ góc độ của cậu có thể nhìn thấy đuôi mắt hơi cong của Quan Hạc, sống mũi thẳng tắp đẹp đẽ cũng đôi môi nhạt màu.
Quả thực đẹp trai, nhưng cũng hết sức lạnh lùng, thậm chí còn có cả chút bạc tình.
Tim đập càng ngày càng nhanh, chỉ vài phút như vậy thôi, đầu óc Tạ Văn Tinh trống rỗng. Chờ cậu phản ứng lại, tay minh đã ấn vào phía đùi trong, một chút nữa thôi là đến, đến...
Cậu vừa định rụt tay lại, chỗ đó lại chủ động chạm vào tay cậu.
Đầu Tạ Văn Tinh bùm một phát nóng bỏng, tay cũng giống như vừa đút vào lò lửa, sau khi định thần cậu rút tay về vị trí cũ, cậu không dám ngẩng đầu nhìn Quan Hạc. Đang yên đang lành, cậu lại thò tay qua trước, nhìn kiểu gì cũng thấy cậu đây là đang có ý xấu, có ý quyến rũ người ta.
Đây không phải là quyến rũ đâu, mà là đùa giỡn lưu manh.
Nhưng mà Quan Hạc không làm gì, thì không sao...
Có nên xin lỗi hay không đây?
“Được rồi.” Nghe thấy tiếng đối phương, Tạ Văn Tinh như được đại xá đứng lên, cậu vừa định nói gì đã va vào ánh mắt của Quan Hạc.
Từ ngày gặp nhau đến bây giờ, đây là lần đầu cậu thấy ánh mắt này của Quan Hạc. Như là suối nước đóng băng, vừa lạnh lùng vừa nhạt nhẽo, thậm chí còn có cả sự phức tạp mà Tạ Văn Tinh không hiểu nổi.
“Cậu nghỉ sớm chút đi.” Quan Hạc nói xong thì không nhìn sang nữa. Kết hợp với ánh mắt vừa nãy của anh, Tạ Văn Tinh đã rõ đây chính là đang đuổi khách.
Vẫn chọc giận anh.
Tạ Văn Tinh cố gắng coi nhẹ nỗi thất vọng trong lòng kia, nhớ tới những gì Thời Gian vừa nói cậu lại muốn tự giễu.
Trước mặt người mình thực sự yêu thích, muốn tán tỉnh thôi cũng khó khăn. Vô tình chạm vào cái là đã vừa hồi hộp vừa xấu hổ, cứ như là tội phạm.
Tạ Văn Tinh quay lưng về phía Quan Hạc lên lầu, anh nhìn bóng lưng cậu, nhíu lông mày.
Tâm trạng của anh quả thực không tốt đẹp gì, quả thực là anh có cho Tạ Văn Tinh cơ hội, không ngờ lại giống như Quan Sa nói, đối phương quả nhiên bỏ mất sự thận trọng. Mà chuyện làm anh thấy khó chịu nhất không phải mấy trò trêu chọc của Tạ Văn Tinh, mà là dù cậu ấy dùng mấy chiêu cực kỳ kém cỏi đó, anh vẫn cứ dính.
Phản ứng của thân thể là thành thật nhất, anh có dục vọng với Tạ Văn Tinh.
Hiếm lắm Tạ Văn Tinh mới dậy sớm.
Bởi chuyện bất ngờ đêm qua, sau khi cậu về phòng chẳng còn tâm trạng đâu mà chơi game, ngủ sớm hơn nhiều bình thường, lúc dậy nhìn điện thoại mới có hơn tám giờ.
Cậu rời giường rửa mặt, lúc xuống nhà dưới dì Tống cười nói với cậu: “Tạ tiên sinh, bữa sáng đang để trên bàn, vẫn còn nóng.”
“Dì gọi con Tiểu Tạ là được rồi,“ Tạ Văn Tinh ngồi xuống: “Bình thường dì đều làm bữa sáng ạ?”
Từ ngày cậu vào ở biệt thự này tới giờ đều sống theo kiểu sáng chúi trong nhà chiều ra ló mặt, đến tận bây giờ mới biết là buổi sáng cũng có người đến làm cơm.
Dì Tống gật đầu: “Nếp sống của Quan tiên sinh luôn rất tốt, tầm khoảng bảy giờ là tôi tới rồi. Nếu cậu ấy biết ngày hôm nay cậu điều chỉnh lại thói quen sinh hoạt, cậu ấy hẳn sẽ rất vui.”
Quan Hạc không quan tâm chuyện này đâu.
Tạ Văn Tinh cười cười, cậu nói: “Cảm ơn dì.”
Thấy cậu bắt đầu ăn cơm, dì Tống rời khỏi biệt thự.
Tạ Văn Tinh vừa ăn vừa nghịch điện thoại, cậu vừa trả lời một tin nhắn đã thấy có cuộc gọi đến. Người gọi là ông Tạ, cha cậu.
Cậu không nói câu nào, bên kia cũng im lặng, qua mấy giây ông Tạ mới khó tin nói: “Dậy sớm vậy?”
Tạ Văn Tinh ừ một tiếng.
“Dậy sớm tốt, dậy sớm khỏe, đã nói với con là tuổi còn trẻ thì tập dậy sớm...”
Ông Tạ lòng vòng nói chuyện với cậu mấy câu, tán hết hơn mười phút, ông Tạ đột nhiên nói: “Dì Tùy của con định qua tết mua một căn nhà. Khu mới quy hoạch kia nghe đâu qua tết là sẽ tăng giá, ba mới nộp học phí cho Tiểu Cảnh, tầm sáu mươi vạn, ba muốn mượn của con một chút.”
Không đợi Tạ Văn Tinh nói, ông Tạ còn bổ sung thêm: “Sẽ trả muộn nhất là vào hè năm sau, trả cùng với số tiền mượn của con lúc trước.”
Gia đình của Tạ Văn Tinh có ba mẹ đã ly hôn, mẹ cậu đã đi Thượng Hải từ lúc cậu còn chưa hiểu chuyện, ba đi bước nữa cưới thêm một dì, khi còn bé cả ba cả dì không ai chăm nom cậu, chỉ có bà nội chăm nom.
Cũng chính vì thế mà Tạ Văn Tinh và ba cậu chẳng có gì gọi là thân thiết, đặc biệt là con trai Tạ Cảnh của ba và dì xuất ngoại học hội họa mấy năm trước, mỗi năm phải tốn đến sáu, bảy mươi vạn, ông Tạ tìm cậu để mượn tiền mấy lần rồi, Tạ Văn Tinh không đòi, bên kia cũng không đề cập đến.
“Được.” Tạ Văn Tinh nghe thấy rõ ràng tiếng thở phào thả lỏng khi cậu đồng ý: “Chuyển vào thẻ như trước sao?”
“Phải.” Ông Tạ nói nhanh thêm một chút: “Cảm ơn con. Có mấy người bạn của em con rất thích con, thường thường ôm tivi xem con phát sóng trực tiếp...”
Nào có chuyện live stream trên truyền hình?
Không chờ ông Tạ khen bậy xong, Tạ Văn Tinh đã đánh gãy ông: “Ba, con có chuyện này muốn nói với ba.”
“Hả?”
“Ba có mở máy tính không?” Ba Tạ Văn Tinh là công chức, lúc làm việc có ngồi máy tính: “Ba search tên Quan Hạc. Quan trong quan môn, Hạc trong chim hạc.”
Tạ Văn Tinh nghe thấy tiếng bên kia gõ phím, một lúc sau ông Tạ nói: “Đây là sếp mới của các con? Cậu này đẹp trai thật. Nhưng mà vừa nãy ba gõ tên cậu ta phía sau còn có cả Lục Dao Dao đi kèm, giám đốc và nữ streamer có scandal sao? Thế này cũng không tốt.”
“Không tốt là đúng,“ Tạ Văn Tinh nói: “Ba đổi Lục Dao Dao thành Tạ Văn Tinh.”
“...”
“Con và anh ấy kết hôn rồi.”
Ngay lúc ông Tạ định chửi cậu máu cho đầy đầu cậu đã nhanh tay cúp trước. Cậu mở app chuyển tiền, đồng thời cũng chuyển tiền ngay tức khắc, nhận được tiền rồi quả nhiên ông Tạ không gọi đến nữa.
Tạ Văn Tinh để điện thoại xuống hài lòng. Hay lắm, giải quyết được một chuyện.
Lúc live stream gần xong, có một loạt comment đột nhiên hiện lên như thế này:
[Sờ thần, Flash hẹn ông đêm giao thừa]
[Phất Hoàng mới nói ở live stream là, anh ấy muốn chơi đấu cha con với anh, đêm giao thừa solo 1v1, thua thì sẽ gả cho anh.
[Mỹ nam giới gamer chuyên nghiệp và mỹ nam giới live stream, tui chúc hai vị trăm năm hảo hợp, sớm sinh quý tử].
“Mọi người đừng chém gió nha,“ Tạ Văn Tinh cười: “Flash nói thật?”
Chính vào đêm giao thừa hai năm trước, Tạ Văn Tinh mới vào đã giết Flash ba mạng nên một trận thành danh. Cũng sắp hai năm không 1v1 với Flash, nghĩ đến trình độ của cậu ta chính là đại diện cho trình độ các top gamer chuyên nghiệp trong nước, Tạ Văn Tinh có chút động lòng.
[Nói thật mà, không tin anh hỏi cậu ta thử xem]
[Lúc đó phải kéo nổi hẳn lên trang chính, sau giật tít là “Lễ kết hôn của Phất Hoàng và Sờ thần”, quà nhận được khi live chính là quà cưới được không?]
[E chừng nhận quà kiểu đó thì nhận đến mềm cả tay]
Tạ Văn Tinh nhìn đám người tán phét cũng cười, trong lúc vô tình cậu liếc mắt nhìn góc phải, vừa hay thấy thông báo của hệ thống.
[”Tui sờ cậu cái nè” vào phòng live stream]
Tạ Văn Tinh cứng lại.
Khu bình luận còn chưa biết gì vẫn ship cậu và Flash hết sức nhiệt tình, dồn dập thảo luận xem trận đấu thế kỉ này sẽ có bao nhiêu khán giả, bài đăng, diễn đàn và cả weibo sẽ rầm rộ cỡ nào.
[Tui sờ cậu cái nè]: [Đêm giao thừa nghỉ, hệ thống live stream đóng cửa một ngày].
...
[Tui vừa thấy ai? Nhìn thấy cái gì?]
[Má ơi tui hổng có hoa mắt chứ?]
[Đệt? Quan tổng quá ngầu, nghỉ giao thừa, giời ơi kiểu này thì tổn thất không biết bao nhiêu tiền?]
[Có phải Quan tổng cho nghỉ vì Lục Dao Dao không? Dù sao đêm ba mươi ôm mỹ nhân thì mới gọi là mỹ mãn].
Tạ Văn Tinh cũng rất kinh ngạc, sau khi kinh ngạc xong, cậu nhớ tới Lam Kình nghỉ thì cậu cũng được nghỉ: “Vây tôi làm gì?”
[Tui sờ cậu cái nè]: [Cậu về nhà].
[Ha ha ha ha Sờ thần cực khổ rồi, boss gọi cậu về nhà ăn tết]
[Bận cả một năm, nghỉ ngơi một ngày]
Độ hóng hớt của khu bình luận rất cao, Tạ Văn Tinh thì lại khác. Hôm nay cậu mới nói với ông Tạ tin tức khủng bố như thế, giờ mà về ông Tạ chẳng đánh gãy chân cậu.
“Năm nay tôi không về được,“ Tạ Văn Tinh nói: “Tôi với ba tôi đang xích mích, không có nhà để về.”
Bình luận bắt đầu chế nhạo cậu là bé cưng không nhà, Tạ Văn Tinh đang định phản dame, liền thấy giữa đám comment có ID của Quan Hạc.
[Tui sờ cậu cái nè]: [Cậu có].
Tạ Văn Tinh không nói. Cậu hiểu suy nghĩ của Quan Hạc, hẳn là anh muốn dẫn cậu về gặp người lớn. Từ mới bắt đầu Quan Hạc đã không có ý định cho cậu về nhà ăn tết với ông Tạ.
Tạ Văn Tinh ngồi trên ghế, mà tâm hồn bay đến một nơi rất xa.
Đêm giao thừa sáu năm trước, mẹ cậu đột nhiên quay về thủ đô, bà kiên trì muốn mang Tạ Văn Tinh đi. Tạ Văn Tinh chưa từng thấy có người phụ nữ nào cãi nhau với ông Tạ ở nhà, hai người cãi nhau tối tăm trời đất, nóc nhà chắc cũng bị bọn họ lật tung. Tạ Văn Tinh không thể chịu nổi nữa lặng lẽ gọi điện cho Quan Hạc.
Tuyết rơi lớn làm hầu hết các tuyến đường chính của thủ đô tê liệt, cho đến bây giờ, cậu hoàn toàn không tin được Quan Hạc có thể thuyết phục tài xế chở anh đến chỗ cậu.
Bà nội là người đầu tiên phát hiện ra cậu không ổn, bà hỏi muộn thế này cậu còn muốn đi đâu, Tạ Văn Tinh nhỏ giọng nói: “Con đến nhà Quan Hạc ở mấy ngày.”
Nói xong Tạ Văn Tinh liền vội vội vàng vàng chạy xuống lầu, không kịp nhìn biểu cảm của người lớn, cũng để lại lời dặn của bà nội ở sau cánh cửa. Cậu chỉ muốn nhanh nhanh chạy đến bên Quan Hạc đang chờ mình, dưới lầu có một thiếu niên tựa ngọc đang đứng, trong tuyết trắng vô bờ, anh như một vị thần.
Tạ Văn Tinh nhìn Quan Hạc như thế, đột nhiên cậu nghĩ đây không đơn thuần chỉ là bỏ nhà trốn đi, mà là cầu sinh từ trong cuộc chiến.