Giải LPL mùa hè tổ chức ở Thượng Hải, EVE giành thắng lợi chung cuộc, lấy được tư cách đại diện Trung Quốc tham dự đấu trường quốc tế.
Tối hôm đó Tạ Văn Tinh cùng đám Flash ăn cơm, sự ức chế bởi hồi đấu thua TCCY giải mùa xuân được quét đi hết sạch, solo mid uống rượu vào bắt đầu hưng phấn: “Phất cẩu hôm nay thế là không được, cắt đứt quadra kill của ông... Lần này ngay cả tứ kết TCCY cũng không vào nổi đúng không? Này thì hồi mùa xuân dám múa may trước mặt bố mày.”
Flash khá khách quan: “Ad của bọn họ là dạng thay thế bổ sung, vào được tám đội mạnh nhất đã là rất tốt.”
Support xen mồm: “Nhân cách của Triêu Ninh dù thối, mà kĩ thuật của hắn không phải là tệ.”
“Giỏi cách mấy cũng thua trong tay Sờ thần của chúng ta. Lại đây lại đây, chén đầu tiên em kính anh Tiểu Tạ, cảm ơn anh đá Triêu Ninh xuống.
“Các cậu đừng đùa,“ thấy bọn họ chuẩn bị chúc thật, Tạ Văn Tinh nói: “Chén đầu tiên kính Flash đi, cả hai trận đều được MVP.”
“Kính hết kính hết.”
Những người khác uống rượu, chỉ mình Tạ Văn Tinh uống nước trái cây. Bên ngoài bắt đầu mưa nhỏ, vốn tưởng mưa mùa hè chẳng mấy chốc sẽ dừng, ai ngờ mưa càng ngày càng lớn.
“Anh,“ tất cả mọi người uống đến nỗi có hơi mơ màng, Flash mở miệng: “Bài hát thế nào rồi?”
Mấy đội viên EVE cũng nhìn sang, Tạ Văn Tinh nói: “Viết xong rồi.”
“Oa, thật?” Jungler cười nói: “Khi nào phát hành vậy ạ? Xếp ghế hóng sẵn.”
“Sờ thần hát hay lắm, có đợt Phất hoàng nó ngồi nghe suốt.”
“Ha ha ha ha thật hay đùa? Phất cẩu làm ông cười chết?”
“Không phải tôi hát,“ Tạ Văn Tinh cũng cười, “Không biết người ta có chọn hay không, chọn thì cũng tầm đến cuối năm phát hành.”
Tạ Văn Tinh vừa dứt lời, điện thoại đặt trên bàn rung lên, cậu nhìn vuốt màn hình: “Ừm... Đang ăn cơm, tầm khoảng nửa tiếng?... A? Không cần, em bắt xe được mà...”
Mấy đội viên EVE nhìn nhau, Flash nói với vào trong điện thoại trước: “Ông chủ, mưa lớn như thế không đón bà chủ về sao?”
Câu nói này của hắn như chạm vào công tắc nào đó, đám thanh niên trẻ tuổi ngồi trên bàn cười ngặt nghẽo với nhau:
“Ông chủ, bọn tôi mới đạt được quán quân, có thưởng hay không vậy?”
“Yêu cầu không cao, cho nghỉ hai ngày cũng được.”
“Yêu cầu của tôi càng thấp hơn, tôi chỉ hi vọng được gặp ông chủ thôi, liệu ông chủ có thể vỗ vai tôi nói là: Chơi Yasuo hay lắm.”
“Mẹ ôi bị dở hơi hả? Làm màu quá đi mất.”
Tạ Văn Tinh ngẩn người, cũng cười nói: “Anh nghe được không? Thế thì anh đến đi...”
Đùa thì vô cùng to mồm, chờ Quan Hạc tới thật, cái tên muốn được khen chơi Yasuo giỏi im như gà. Tạ Văn Tinh vẫn đẩy nhẹ Quan Hạc một cái: “Mau khen.”
Quan Hạc nghĩ một lúc, “Cậu chơi Yasuo hay lắm.”
Solo mid đang chìm trong hơi men cũng bị giật mình tỉnh lại, vô cùng lúng túng: “Không, ngài đừng nghe anh Tiểu Tạ, lúc trước tôi chỉ đùa thôi...”
Flash khá là không sợ chết: “Ông chủ, ngài có biết Yasuo không?”
“Anh ấy biết,“ Tạ Văn Tinh cười lười biếng, “Lúc ảnh học cấp ba có leo lên bạch kim, còn chơi cả Diana, sau đó bị tôi ép chơi ếch.”
Từ Diana đến ếch, vị trí chơi cách nguyên cái hẻm núi.
Tất cả mọi người nghe thế đều tỏ ra kinh dị mức độ không đồng đều, solo mid vô cùng khâm phục: “Nếu như người yêu tôi để tôi chơi ếch... Mẹ ơi, tôi vẫn cứ nên độc thân thôi, tôi chọn Diana.”
Câu này làm tất cả mọi người ở đây đều bật cười, không biết ai nói câu: “Sờ thần chọn Jinx hay chọn ông chủ?”
Có thể gọi đây là một câu hỏi mang độ khó sử thi.
Tạ Văn Tinh nghĩ một lát, “Jinx là vợ nhỏ.”
“Vậy...”
“Này này này Sờ thần cẩn thận lời nói!”
“Còn đây,“ Tạ Văn Tinh vỗ vai Quan Hạc một cái, “Là vợ lớn.”
*
Lúc Phó Thành Hạ gọi điện đến, Tạ Văn Tinh đang ngủ.
“Alô...?”
Cổ họng cậu có hơi khàn, giọng còn ngái ngủ.
“Vẫn đang ngủ?” Người bên kia cười cười, “Thời gian làm việc và nghỉ ngơi của anh hơi hỗn loạn nhỉ, gần bốn giờ chiều rồi.”
“Tôi ngủ lấy sức,“ Tạ Văn Tinh ngáp một cái: “Sao vậy?”
“Nói cho anh nghe một tin tức khiến người sảng khoái,“
“... Cậu chọn sao?”
“Chọn, bên tuyên truyền cũng chọn anh.”
Lần này Tạ Văn Tinh tỉnh ngủ hoàn toàn, “Nhưng lúc trước tôi nghe nói, bên tuyên truyền của các cậu chọn Lâm Xảo?”
“Bản thân em khá thích anh, bàn với bên đoàn đội, thì hôm nay họ đã đồng ý.”
“... Thật?”
“Đừng cảm động quá anh Tiểu Tạ à, kì thực đoàn đội cũng có tính toán trong lòng, bọn họ cảm thấy lấy lòng vị kia nhà anh trong cuộc họp, thì sẽ có lợi cho em.”
Tạ Văn Tinh bật cười: “Quả thật là như vậy.”
“Nhưng mà em cũng rất thích,“ Phó Thành Hạ dừng một chút, “Hay lắm.”
*
Ngày Phó Thành Hạ công bố bài hát mới cũng là lúc Tạ Văn Tinh livestream. Chiều hôm đó Phó Thành Hạ hát, đến tối kênh livestream của Tạ Văn Tinh tràn ngập comment:
[Mới đầu nhìn tên bài hát hôn anh một cái còn tưởng là ballad bình thường, không ngờ lại hay như vậy! Nghe đâu người viết ca khúc này là streamer?]
[Đúng!! Sáng tác nhạc! Chính là! Ông chồng! Cực kì đẹp trai cực kì đáng yêu! Ad giỏi đến nỗi không ai sánh kịp! Của tui!]
[Sờ thần nói không thể gọi ổng là chồng nữa, phải gọi là ngôi sao nhỏ]
[Ông Sờ lần này nổi tiếng thật rồi, các app âm nhạc đều có bài hát của ổng xếp top, chiều hôm nay đi ba quán trà sữa quán nào cũng mở, đương nhiên Phó Thành Hạ cũng rất hot]
[Vừa debut đã thành ca khúc quốc dân, Real Red hàng thật đây chứ đâu]
...
Một lát sau, kênh livestream có hình ảnh.
Tạ Văn Tinh vào phòng.
[A a a a Tỏ tình trước! Sờ Sờ em yêu anh a a a a! Mua 100 bản online a a a a!]
“Cảm ơn,“ Tạ Văn Tinh cười cười, “Hay không?”
[Hay không lối thoát! Thực không dám giấu trước giờ tôi tưởng ông chém gió vụ học ngành soạn nhạc—Tôi sai rồi xin hãy nhận lấy hai đầu gối của tôi]
[Hay không lối thoát +1! Tám trăm năm rồi không nghe nhạc Trung phát đi phát lại cả chiều!]
[Thật sự rất hay, anh Sờ đêm nay có định hát không?]
“Hát một lần...” Tạ Văn Tinh dừng một chút, thuận miệng hát lên: “Sáng thu gặp gỡ đêm hè, cành khô xuân nảy nở, đợi được em mỉm cười biểu lộ, tuyết đông cũng hóa mơ hồ, em lấp lóe chút thôi, làm thế giới của anh bừng sáng.”
[Mẹ ơi khóc vang thấu trời xanh! Giọng hát của Sờ Sờ có thể làm em nhớ cả đời!]
[Đang hay sao ngừng rồi?]
[Tiếp đi mà tiếp đi mà đừng dừng lại!]
“Chỉ hát đoạn này thôi, bài này viết cho một người,“ Tạ Văn Tinh bắt đầu login Liên Minh: “Phó Thành Hạ hát cho mọi người nghe, còn tôi chỉ hát cho người ấy nghe.”
[... Cái đệch, đột nhiên bị nhét thức ăn cho chó]
[Khóc, cô gái độc thân xem livestream cũng bị ân ái tát đến sưng mặt]
[Có ai cảm thấy kiểu viết ca khúc chỉ hát cho một người rất tình cảm không? Mấy cậu trai thế này đều biết cách tán tỉnh ư?]
[Giấc mộng lớn nhất, biến thành Quan Hạc, mỗi ngày có Sao*]
[Ghen với ông chủ quá, lúc nào cũng có người hát cho nghe]
“Anh ấy chưa nghe bao giờ,“ Tạ Văn Tinh bỗng nhiên nói: “Từ lúc bắt đầu viết đến lúc ghi âm vẫn chưa cho anh ấy nghe, tôi...”
Cậu dừng một lúc, không có nói lý do ra.
Bởi vì viết bài hát cho Quan Hạc, nên cậu rất để tâm đến chuyện Quan Hạc có thích hay không. Tạ Văn Tinh sợ rằng nếu cho Quan Hạc nghe thử, cậu sẽ bị phản ứng của anh ảnh hưởng, cho nên trước khi tác phẩm thật sự hoàn thành, dù Quan Hạc có hỏi cậu vẫn lảng tránh.
Tránh đến tận bây giờ.
[Anh rất quá đáng đấy có biết không]
[Sờ không có tình người]
“Quả thật rất quá đáng,“ Tạ Văn Tinh cong đôi mắt: “Chờ anh ấy về tôi hát cho anh ấy nghe.”
*
Gần mười giờ, dưới lầu có tiếng động.
Vừa hay đánh xong một game, vẫn còn dừng ở trang chiến tích, Tạ Văn Tinh nghĩ một chốc thuận thế nói: “Hình như anh ấy về rồi, hôm nay xin nghỉ một ngày, off trước.”
[Cái đệch, vì yêu mà off?]
[Có cần tiền hay không? Có quan tâm đến giờ phát sóng trong hợp đồng không? Thật xin lỗi quên mất ông chủ là chồng anh]
Tạ Văn Tinh nhìn camera, cười hết sức biếng nhác, khuôn mặt cậu hơi quyến rũ, có cảm giác như một cậu trai có xíu hư hỏng.
Nhìn tràn ngập vị thiếu niên:
“Bye bye.”
*Về đoạn cả ngày có Sao trên kia, chắc mọi người cúng biết rồi, Sao ở đây chơi chữ từ chữ Tinh trong tên của Tạ Văn Tinh.
- End phần chính-