Mấy năm trước khi Cố Hoài Nam vẫn còn đi học, Trần Nam Thừa còn là một thành viên đặc biệt, cô vô ưu áo cơm ở đường thành thị, anh đang ở biên giới thành thị mủi đao liếm máu. Hai người chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều, điện thoại cũng không thể gọi thường xuyên, nhưng cô vẫn vui vẻ, tựa hồ kể từ trong cuộc đời có một người đàn ông như vậy, Cố Hoài Nam tự nói với mình cô không có lý do bi thương.
Khi trải qua lần đầu tiên chia lìa dài nhất, cô cùng Trần Nam Thừa mất liên lạc 700 ngày. Đêm trước lễ Nô-en trường học cho nghỉ, Dư Kim Kim vốn là muốn từ thành phố khác tới đây theo cô cùng nhau qua lễ Nô-en lại bị Trần Nam Tầm ngăn cản, Cố Hoài Nam một mình đi bộ ở trên đường, để cho mình cố gắng dung nhập vào trong không khí vui sướng của người khác.
Ngày đó tuyết rơi lớn khác thường, đến tối rất nhiều đoạn đường đã phong đường, Cố Hoài Nam trở về trường học bằng xe buýt bị tuyết vây ở nửa đường, không thể đi về phía trước nữa. Cô và người khác chuẩn bị tư tưởng bị vây cả đêm, lấy điện thoại di động ra vuốt ve tên của Trần Nam Thừa. Mã số của anh đã tắt máy 700 ngày, mỗi ngày cô đều phải nghe một lần giọng nói nhắc nhở lạnh lẽo, hoặc là phát một tin nhắn đợi nó không có tin tức.
—— Tuyết thật lớn, em đang ở trên xe trở về trường học, xe hư, bất động, có thể phải nán lại một đêm ở chỗ này, em nghĩ anh đang ở đây, cảm giác tốt hơn nhiều.
Đầu Cố Hoài Nam tựa vào trên cửa sổ xe đã bị tuyết bao trùm, biên soạn một tin nhắn cho anh, nhìn đèn bối cảnh điện thoại di động dập tắt, cười tự giễu. Bên ngoài gió gào thét, bão tuyết muốn đem cả thành thị nuốt hết khí thế. Cô lại đói lại lạnh, hai chân lạnh như bị ngâm ở trong nước tuyết. Ngồi ở phía trước cô có một đôi tình lữ tựa sát sưởi ấm, người con trai nhỏ giọng nói chuyện cười với cô gái, trêu chọc cô vui vẻ, tiếng cười cô gái khẽ trong, Cố Hoài Nam nghiêng đầu lau khóe mắt ươn ướt, mở điện thoại di động ra biên soạn tin nhắn thứ hai:
—— Trần Nam Thừa không kiếp, qua tối nay anh còn không xuất hiện, em liền không nhớ anh nữa! Không nhớ anh nữa! Người theo đuổi em rất nhiều! Đẹp trai hơn anh, có thể ở bên cạnh em hơn anh!
Cố Hoài Nam hung hăng nhấn nút gửi đi, lúc biểu hiện gửi đi thành công thì hối hận.
Cô gái trước mặt vẫn nhỏ giọng cười, cô ở phía sau bụm mặt không ngừng chảy nước mắt. Cho đến khi trời sắp sáng, xe buýt trước mặt chợt truyền đến một hồi xôn xao, sau đó tài xế mở cửa xe ra, hai người đàn ông cao lớn uy vũ lên xe, cầm đèn pin quét nhìn từ trước đến sau ở trong toa xe, đưa tới bất mãn oán trách của rất nhiều người.
"Có sao?" Một người đàn ông đang hỏi một người đàn ông khác, thanh âm hơi có vẻ lành lạnh.
Sau đó một ánh sáng mạnh soi sáng trên mặt cô, hết sức dời đi lại dừng một chút, sau đó đỉnh đầu cô vang lên thanh âm một người đàn ông khác. "Có."
Hai ánh sáng đèn pin soi tới đây, Cố Hoài Nam không cách nào mở mắt ra, lại bởi vì cái thanh âm này mà quả tim hung hăng rút xuống. Một tay người đàn ông lôi cô từ trên chỗ ngồi ôm ra, không nói lời gì giở trò sờ sờ ở trên người cô xác nhận cô không có việc gì.
Cố Hoài Nam không có phản kháng, chỉ nửa hí mắt cố gắng thấy rõ bộ dáng của anh, đôi môi cắn thật chặt, nửa ngày mới nức nở hô lên một câu nói: "Anh là ai? Tôi không biết anh! Đừng… táy máy tay chân với tôi!"
Có người cho là hai người kia giở trò lưu manh đối với tiểu cô nương, thiếu chút nữa muốn động tay.
Cố Hoài Nam không rảnh bận tâm, bị áo khoác ngoài dầy cộm nặng nề của người đàn ông kia che phủ cực kỳ chặt chẽ, người đàn ông bế cô xuống xe, chung quanh thanh âm hỗn loạn cô tựa hồ cũng không nghe được, không cảm thấy gió tuyết bên ngoài cuồng bạo, tất cả lực chú ý cũng bị lồng ngực có lực của anh hấp dẫn.
Trần Nam Thừa đem Cố Hoài Nam thả vào trong xe của mình, kéo áo khoác ngoài bao lấy cô ra, bóp cằm liền hôn lên. Cố Hoài Nam tránh thoát ra khỏi cánh tay, thật chặt ôm cổ của anh, hôn so với anh còn hung ác hơn, căn bản không quan tâm tại chỗ còn có một người khác.
Hai người hôn qua một phen, Trần Nam Thừa không biết thế nào bị cô đè ở chỗ ngồi sau xe, nút áo trên người bị cô giải khai hơn phân nửa, mà Cố Hoài Nam đỏ mắt đỏ môi, níu lấy y phục của anh khóc đến cả thân thể đều run.
"Trời còn chưa sáng, Nam Nam, em còn có anh." Trần Nam Thừa xoa xoa nước mắt trên mặt cô, mắt cũng đỏ, giữ chặt đầu của cô gần hơn, điên cuồng hôn, dùng thanh âm bởi vì đè nén nhớ nhung mà trở nên khàn khàn ở bên tai cô không ngừng lặp lại câu kia. . . . . . Anh yêu em, Nam Nam.
Cố Hoài Nam nhất thời liền khóc ra thành tiếng, lại đấm lại đánh đối với anh, Trần Nam Thừa nắm tay nhỏ bé của cô, chỉ chỉ áo rộng mở của chính mình: "Bây giờ là người nào động tay động chân với người nào?"
Cố Hoài Nam vừa lau nước mắt vừa ngượng ngùng, còn nghe tiếng cười nhẹ của người đàn ông ở chỗ tài xế.
Trần Nam Thừa chỉ chung sống không tới ba giờ cùng cô rồi rời đi, anh tới nơi này thi hành nhiệm vụ không cách nào ở lâu, phía trên chỉ cho anh thời gian mười giờ, anh dùng bảy giờ ở trên con đường này tìm kiếm xe buýt cô ngồi, tìm được cô.
Thật ra thì người cùng anh đi một chỗ chính là Giang Thiệu, chỉ là trong mắt trong lòng Cố Hoài Nam chỉ có Trần Nam Thừa xa cách gặp lại, không tâm tư chú ý anh hay bất luận kẻ nào. Đối với Cố Hoài Nam mà nói, ba giờ ngắn ngủn vành tai và tóc mai chạm vào nhau cùng câu kia anh yêu em đủ để triệt tiêu 700 ngày đau khổ, cho dù hai người không thể thời khắc ở cùng nhau, có ba chữ kia là cô cảm thấy đủ rồi.
Nhưng quá khứ khắc cốt cuối cùng cũng không bù được thời gian, những thứ kia đã qua, hôm nay Cố Hoài Nam lại có một loại ảo giác dường như đã có mấy đời.
Vẫn là ở trong xe Trần Nam Thừa, vẫn là cô níu lấy y phục của anh, y nguyên câu nói đùa "Động tay động chân" kia, cũng đã không có câu nói đã từng kia. . . . . . Anh yêu em.
Cô không phải Nam Nam của anh, anh cũng không phải là chỗ để cô dựa vào nữa.
Trí nhớ giống như đồng thời hiện lên trong đầu hai người, từ trong mắt bọn họ đều thấy mình, nhưng những quá khứ này không thể tiếp tục trở về, ngược lại thành châm chọc tàn nhẫn nhất.
Cố Hoài Nam buông Trần Nam Thừa ra, mở to mắt tiếp tục lau nước trên tóc mình. Trần Nam Thừa yên lặng kéo cổ áo, ánh mắt liếc thấy bao thuốc lá để trên xe, theo bản năng cầm lên.
"Chớ ở trước mặt tôi rút ra, tôi ghét mùi thuốc lá." Cố Hoài Nam lạnh lùng nói.
Trần Nam Thừa dừng lại, thu tay lại, khóe miệng khẽ cong. "Thật là hiếm, hút thuốc lá uống rượu loại nào em không tinh thông? Đi theo Diệp Tích Thượng liền hoàn lương rồi hả?"
Cố Hoài Nam không sao cả nhún vai. "Đúng vậy, tôi phải biến thành một cô gái tốt mới xứng với một người đàn ông tốt."
Cô ý ở ngoài lời Trần Nam đương nhiên nghe hiểu được, con ngươi cụp xuống, nghiêng đầu từ cửa sổ xe miêu tả hình dáng cô. "Em yêu anh ta?"
"Anh cảm thấy thế nào? Không phải là anh vẫn luôn bảo Trần Nam Tầm phái người giám thị tôi sao?" Nói xong tựa như nhớ tới cái gì, che môi lại. "A, thiếu chút nữa đã quên rồi, Trần Nam Tầm mất tích, anh bình thường đắc tội không ít người, đàn ông phụ nữ đều có, chuyện báo thù tình sát đều nói không cho phép, nếu như ngay cả anh tìm khắp không thấy anh ta, vậy. . . . . . Chuyện này thật là khó nói."
Cô cố ý nói như vậy, chính là muốn nhìn mặt Trần Nam Thừa tối tăm, ai ngờ anh nói ra một câu để cho tâm tình cô u ám hơn trời.
"Cậu ấy cuối cùng ở chung một chỗ với Kim Kim, cậu ấy mất tích, Kim Kim cũng không lộ mặt, ngay cả tìm khắp cũng không đến phiên chị em như em, chuyện này quả thật khó nói."
Cố Hoài Nam im lặng, lo lắng trong lòng càng nghiêm trọng. "Tôi xác thực không biết Kim Kim ở đâu, , đã rất nhiều ngày không có liên lạc với cô ấy, tôi cho là cô ấy đi giải sầu, cô ấy bị đả kích rất lớn khi chia tay với Tiết Thần, mặc dù biểu hiện của cô ấy hết sức lạc quan, nhưng từ lúc cô ấy bắt đầu công việc thì tôi bắt đầu có loại dự cảm xấu."
Cô có chút ảo não mình không có ở khi đó chú ý nhiều một chút, càng hận Trần Nam Tầm hơn.
Cố Hoài Nam có chìa khóa nhà Dư Kim Kim, cùng Trần Nam Thừa cùng nhau trở về, cố gắng có thể tìm được một chút đầu mối. Trần Nam Thừa lục soát khắp cả gian phòng, đáng tiếc là không tìm được, lúc trở về phòng ngủ nhìn thấy Cố Hoài Nam sợ sệt ngồi ở chỗ đó, anh ngồi xổm xuống trước cô, phát hiện trong đôi mắt tất cả đều là oán hận.
Cố Hoài Nam nắm điện thoại di động trong tay, đó là Tiết Thần đã từng dùng qua, Trần Nam Thừa lật xem thêm vài lần, bên trong là những hình ảnh hai người chia tay trên giường, cũng là chứng cứ Trần Nam Tầm đáng đời róc xương lóc thịt. Anh nhíu nhíu mày, ném điện thoại ở một bên, rút khăn giấy đưa cho Cố Hoài Nam.
Cô không có nhận, giọng nói oa oa. "Tôi không hiểu, dầu gì cô ấy cũng từng là bạn gái của anh ta, tại sao phải làm như vậy đối với Kim Kim, cô ấy vẫn cho là Trần Nam Tầm không đối với mình như vậy." Cô ngẩng đầu nhìn chăm chú khuôn mặt có mấy phần giống Trần Nam Tầm. "Tôi thủy chung không muốn tin tưởng chuyện này đúng là thật, nếu như không yêu, tội gì tổn thương cô ấy? Nếu như yêu, tội gì lại làm cô ấy tổn thương một lần? Nhìn thấy cô ấy như vậy, tim của anh ta không đau sao?"
Trong lời nói của cô tựa hồ có điều ngụ ý, con ngươi trong trẻo nhìn thẳng vào Trần Nam Thừa.
Có bao nhiêu năm?
Trần Nam Thừa cắn răng, khẽ cúi đầu nhìn mặt tinh xảo của Cố Hoài Nam, đang hồi tưởng lại bao nhiêu năm chưa từng cách cô gần như vậy qua, gần đến mức hô hấp cùng nghe thấy, gần đến mức thấy cô nhếch nhác. Anh bỗng chốc đứng dậy, trên cao nhìn xuống cô, trong chốc lát xoay người muốn đi. "Anh không biết."
"Anh đứng lại!"
Cố Hoài Nam kéo lấy anh, buộc anh nhìn thẳng hai mắt của mình. "Kim Kim tin tưởng, tôi cũng sẽ tin tưởng, Kim Kim nghi ngờ, tôi cũng sẽ không hiểu, Trần Nam Thừa, năm năm trước anh không giải thích cho tôi liền phán tôi tử hình, tôi cũng không dám muốn giải thích của anh, như vậy hiện tại đâu?"
Trần Nam Thừa kéo tay cô ra, nhẹ nhàng vung. "Không có giải thích gì cả, con anh cũng lớn như vậy, em còn muốn anh giải thích cái gì chứ? Có ý nghĩa gì sao? Có phải muốn tìm khó chịu cho mình hay không? Giải thích nhiều hơn nữa tổng kết lại chỉ là một câu nói: anh thay lòng." Anh cười , giọng nói như phiếm loại nhẹ nhõm. "Chẳng lẽ còn muốn anh nói với em. . . . . . Thật xin lỗi."
Con người khi còn sống, có bao nhiêu lời thật lòng, vì vậy phương thức đùa giỡn nói ra sao?
Trần Nam Thừa đem một câu xin lỗi tươi sống nhịn năm năm, không, thậm chí lâu hơn, sau đó chọn một phương thức cực kỳ không nên nói cho Cố Hoài Nam nghe. Nói ra ba chữ này, anh hẳn là hối hận, chỉ sợ mình từ đó không có lý do len lén ở đáy lòng nhớ tới một người.
Cố Hoài Nam nhắm mắt lại nhẫn nhịn, chợt giơ tay lên tát anh một cái, ra tay hung ác, đánh vào trên mặt anh thanh thúy, nghe tiếng vang trong lòng người đều đau. "Anh nói láo, tôi sẽ giải thích tựa như anh hiểu tôi, chỉ là trước kia tôi không nói ra miệng, có phải là thật hay không, cho là tôi không nhìn ra được ư?"
"Vậy em nói một chút, đều nhìn ra cái gì?" Mặt của Trần Nam Thừa bị cô đánh khẽ nghiêng đi, mu bàn tay lau khóe miệng một cái, tỉnh táo mà tự chế, trong con ngươi đè nén tình cảm khổng lồ, tương tự như một dòng nước xoáy phải đem cô hút vào.
Đầu ngón tay Cố Hoài Nam lau vết máu bên khóe miệng anh, ngón tay vê nhẹ, bên môi cong lên nụ cười buồn bã. "So với năm năm trước lúc anh cưới Dư Anna thì bây giờ anh càng sợ nhìn thấy tôi, vậy. . . . . . Hơn yêu tôi, tôi chỉ muốn biết, là vật gì đối với anh mà nói quan trọng như vậy, quan trọng đến mức để cho anh cam nguyện buông tha tôi."
Trần Nam Thừa thật lâu không nói, thật sâu đưa mắt nhìn cô gái trước mặt, lúc cô nói ra lời này anh nghe thấy thanh âm sụp đổ ầm ầm ở sâu trong nội tâm. Hai người cứ giằng co như vậy, không tiếng động mà đè nén. Trần Nam Thừa cho là người bại trận sẽ là mình, ai ngờ cô lại giơ lên cờ hàng sớm hơn một bước so với mình.
Cố Hoài Nam cười mỉa mai, lui ra một bước. "Anh trông coi bí mật của mình cả đời đi, tôi xác thực không cần những thứ giải thích kia, Trần Nam Thừa, tôi cho anh biết một bí mật rất nhanh anh sẽ biết từ trong miệng người khác —— tôi lập gia đình, người đó chính là Diệp Tích Thượng."
Thấy anh biến sắc, Cố Hoài Nam hơi cười. "Hơn nữa còn là vào năm năm trước."
Cô luôn luôn đều là người yêu nghiêm túc hận rõ ràng, Trần Nam Thừa luôn cho rằng như thế.
Người không thể làm chuyện xấu, hơn nữa có là một người không thể tổn thương nhất. Ban đầu khiến Cố Hoài Nam có bao nhiêu đau, hiện tại cũng tới anh rồi.
Theo như lời cô nói, nếu không yêu, ban đầu tội gì phải đả thương cô như vậy? Nếu yêu, tại sao lại nhẫn tâm như vậy đối với cô?
Trần Nam Thừa cắn nát răng, hồi hồn hết sức kéo cô trở lại, thật chặt giam cầm vào trong ngực, trước lúc cô giãy giụa đưa ra cảnh cáo. "Em dám động, anh liền ở chỗ này muốn em, tựa như em nói, họ Trần bọn anh đều là súc sinh, anh không ngại, em hãy thử xem."
Hết chương 54