Có ít người tính tình trời sinh lạnh như Tuyên Dung.
Cố phu nhân - Tuyên Dung lúc tuổi còn trẻ chính là diễn viên chính đoàn văn công quân khu X, giỏi ca múa lanh lợi hơn người. Có lẽ là bởi vì một đoạn sự nghiệp đê mê, bà bất đắc dĩ nghe theo ý cha mẹ nhân cơ hội định chuyện chung thân đại sự. Cùng Cố Minh Triết hẹn hò đến kết hôn, không có phí bao nhiêu chuyện. Cố Minh Triết là một con người rắn rỏi sự nghiệp cực mạnh trong quân khu, Tuyên Dung là một cô gái kiêu ngạo vì mê nghệ thuật, hai người mới gặp gỡ đã từ trong mắt nhau thấy thứ mình cần.
Mà Cố Hoài Nam nhìn, bọn họ kết hợp quả thật ông trời tác hợp cho, hai điên cuồng công việc căn bản sẽ không có băn khoăn sau khi cưới bị việc vặt trong gia đình trói buộc, ai bận rộn nấy, ai cũng sẽ không quấy rầy ai, ngay cả mang thai sống chết bất quá cũng chỉ vì nối dõi tông đường.
Một bụng sinh đôi đây đại khái là chuyện Cố Minh Triết cùng Tuyên Dung ai cũng không nghĩ tới.
Hai chị em chưa từng bú sửa mẹ, không biết có phải vì nguyên nhân này hay không, từ nhỏ thân thể đã kém hơn đứa trẻ khác, nhất là Cố Hoài Tây. Mà từ lúc Cố Hoài Nam năm tuổi bắt đầu cùng anh em nhà họ Trần náo loạn, kỳ tích là vô cùng ít ngã bệnh, càng ngày càng khỏe mạnh hơn, tính cách cũng sáng sủa không ít so với trước.
Cố Hoài Nam thích Trần Nam Thừa, Trần Nam Tầm phát hiện sớm nhất. Anh nói cho Dư Kim Kim, cô mới đầu còn chưa tin. "Tại sao Nam Nam có thể thích đứa trẻ hư hỏng như anh chứ? Nói đùa."
Lúc ấy Cố Hoài Nam cùng Dư Kim Kim là đứa trẻ ưu tú số một số hai trong đại viện, mà cha anh em nhà họ Trần vốn có thể coi là thủ hạ của Cố Minh Triết, chuyển nghề sớm, sau ly dị liền xuống biển buôn bán một lòng muốn ở trên thương trường đánh liều địa bàn của bản thân, hai đứa con trai ngang bướng không chịu nổi kết quả cũng bị ông vô tâm quản giáo. Trần Nam Thừa cùng Trần Nam Tầm chính là tiểu lưu manh mọi người đều biết, Cố Hoài Nam làm sao sẽ thích loại bé trai này? Điều này sao có thể?
Đây là ý nghĩ của Dư Kim Kim, cô cũng đã hỏi Cố Hoài Nam, nhưng cho tới bây giờ cô chưa cho chính diện trả lời.
Cho đến ngày đó.
Nhớ ngày đó là chị nhà hàng xóm kết hôn, các cô cũng đi tham gia náo nhiệt. Lần đầu tiên Cố Hoài Nam chân thiết cảm nhận được cô gái làm cô dâu rất mỹ lệ, mặc dù cô còn hiểu quá ít đối với tình cảm giữa nam nữ.
"Kim Kim, còn có mười hai năm, mười hai năm sau tớ liền trưởng thành, nhất định phải gả cho Trần Nam Thừa."
Những đứa trẻ khác đều ở phía ngoài đòi kẹo ăn, hai tay Cố Hoài Nam được nhờ cầm đuôi váy cưới từ trong phòng, như vậy nói cho cô biết. Dư Kim Kim đến nay nhớ được khi đó biểu tình của Cố Hoài Nam, gần như thành kính.
Từ ngày đó bắt đầu, Cố Hoài Nam không hề gọi Trần Nam Thừa là anh Nam Thừa, cô trực tiếp kêu tên của anh.
Một năm kia cô vẻn vẹn mười tuổi.
Tình cảm Cố Hoài Nam đối với Trần Nam Thừa càng mãnh liệt như thủy triều, nhiệt tình như nham, cô chấp nhất để cho Dư Kim Kim Nhất cảm thấy sợ.
"Cậu sợ cái gì? Anh ấy nhiều nhất không thích tớ, còn có thể giết tớ?" Cố Hoài Nam cười cô nghĩ quá nhiều, nào biết rằng lời của mình cơ hồ một câu thành sấm, mười hai năm sau hành động của Trần Nam Thừa đối với cô mà nói thật giống như muốn mạng của cô.
Phản bội, hai chữ này lúc trước chưa từng xuất hiện trong từ điển của cô, Cố Hoài Nam chưa từng nghĩ tới kết cục, là cô không cách nào thừa nhận thương tổn có tính hủy diệt.
Này không chỉ cảm tình trên mặt bị phản bội, phụ lòng, lại càng một loại vứt bỏ tàn nhẫn. Từ năm tuổi bắt đầu biết Trần Nam Thừa, anh được Cố Hoài Nam coi như hi vọng duy nhất sau này dựa vào, đối với khái niệm người nhà, còn không bằng anh tới chân thật, đó là cuộc sống thực tại, thực tại cần cùng với bị cần.
Song đây hết thảy cũng bị phá vỡ trong một đêm.
Tinh tế nghĩ đến, thật ra thì trước lúc Trần Nam Thừa cưới Dư Anna, Cố Hoài Nam đã từ từ bị xa lánh, cho đến cuối cùng cô đều không nhận được một thông báo chia tay, thay vào đó cũng là một tấm thiệp mời kết hôn.
Từ trên thiệp mời bên cạnh tên Trần Nam Thừa là Dư Anna, rồi đến hiện trường hôn lễ, người đàn ông thân hình cao ngất khẽ trêu cô gái bên cạnh cuối cùng là màn hứa hẹn sau hôn nhân, Cố Hoài Nam cảm giác mình có một cơn ác mộng, một cơn ác mộng đáng sợ mà chân thật.
Đáng sợ hơn chính là cô làm sao vẫn chưa tỉnh lại trong cơn ác mộng.
Cô bị Dư Kim Kim kéo ra từ hiện trường hôn lễ, tâm cũng đã bể trước vẻ mặt lạnh lùng của Trần Nam Thừa.
Dư Anna mặc áo cưới cô thiết kế cho mình, gả cho người đàn ông của cô.
Một khắc đầu óc Cố Hoài Nam đã dừng chuyển, cơ hồ mất đi năng lực suy nghĩ, lúc kịp phản ứng đã đang ở bờ sông.
Có lẽ năm ấy là một ngày lạnh nhất trong mùa đông, đường lớn Hải Uyển phồn hoa cũng thưa thớt người. Cô hướng về phía nước sông mịt mờ, chợt nhớ tới cổ chân bên phải có tên của anh, cũng nhớ tới mình từng lập lời thề: cả đời này, nhất định phải làm vợ Trần Nam Thừa, nếu như không, cô sẽ đi đầu thai thật sớm, đi tới một nơi chờ anh, khi anh gặp bất luận kẻ nào trước, đi tìm sự xuất hiện của anh.
Lúc Cố Hoài Nam nhảy xuống sông ôm ý nghĩ này, nước sông lạnh như băng, giống như từng thanh dao sắc bén găm khoét thân thể của anh, lòng của cô. Cố Hoài Nam không biết bơi lặn, cô không biết mình khi đó đến tột cùng yêu bao nhiêu, mới có thể ngay cả bản năng cầu cứu cũng buông tha, cam nguyện lẳng lặng chờ đợi nước lạnh như băng cùng hắc ám mang mình đi.
Cô nghe thấy một thanh âm đang nói cùng mình, sở dĩ có thương như vậy, lạnh như vậy, chỉ vì cô yêu còn chưa đủ.
Không đủ, như vậy cộng thêm đời tiếp theo, có đủ hay không. . . . . .
Cái thanh âm ‘không’ kia, mang hết thảy ý thức của cô đi.
Khi Cố Hoài Nam tỉnh lại, là ở bệnh viện, người đầu tiên cô nhìn thấy chính là Diệp Tích Thượng. Người đàn ông đứng ngược sáng, hai cánh tay vây quanh đứng ở phía trước cửa sổ, thân hình cao lớn ngăn che trời chiều.
Cô há mồm câu thứ nhất chính là tên Trần Nam Thừa, tiếc rằng thanh âm bị nước sông ngâm mà khàn khàn, tê dại ói không rõ câu chữ.
Cố Hoài Nam không thấy rõ mặt của anh, mà nhiệt độ từ bàn tay anh truyền tới chân thật cho cô biết —— cô không có chết, thế nhưng không có chết.
Cố Hoài Nam kinh ngạc nằm ở nơi đó, không nói một lời nằm không khóc không nháo, bị đút một ít thức ăn, cho đến ban đêm mới khôi phục chút ít thể lực len lén chuồn ra bệnh viện. Cô chạy đến tòa nhà nhà họ Trần lúc trước hai người ở chung, không ngờ chú rể vốn nên cùng vợ động phòng hoa chúc lại ở chỗ này.
Trần Nam Thừa không kinh ngạc cô sẽ đến, chỉ kinh ngạc sắc mặt cùng ánh mắt giống như chết qua của cô. Trên người cô mặc không biết y phục người nào, hai chân đứng ở trong sân nhà anh, nhìn anh lâu một thế kỷ, khi có dũng khí lại chỉ đủ cho cô hỏi một câu không có chút ý nghĩa nào.
"Làm sao anh. . . . . . Nhẫn tâm?"
Trần Nam Thừa chưa từng lạnh lùng quyết tuyệt qua với cô như vậy, Cố Hoài Nam nhất định là điên rồi mới có thể liều lĩnh chỉ muốn trở lại quá khứ, mới có thể làm như vậy, ở trước mặt anh cởi áo ngoài xuống, chỉ mặc áo lót thật mỏng, hai mắt đỏ đến muốn nhỏ ra máu.
"Em biết rằng anh khôn quên, chúng ta đã nói chờ em tốt nghiệp xong sẽ kết hôn, em đem mình cho anh, sinh đứa bé cho anh, sau đó cùng nhau đến già, chúng ta đã nói thế."
Mặt Trần Nam Thừa không chút thay đổi, khom người nhặt áo khoác lên phủ cho cô, xoay người muốn đi, bị cô túm cổ tay dừng tay. Cũng không biết cô có lớn khí lực như vậy, Trần Nam Thừa cúi đầu, đã thấy cô nắm tay của mình, móng tay bị mình cắn trơ trụi, máu và thịt mơ hồ làm lòng người sợ hãi.
Trong nháy mắt đó tựa hồ có điều dao động.
Cố Hoài Nam lao vào trong lòng anh, cố gắng hấp thu ấm áp thuộc về anh, lại chỉ nghe tiếng nói lạnh lùng của anh từ đỉnh đầu truyền đến.
"Anh đã kết hôn, Cố Hoài Nam."
Anh đẩy cô ra một chút, nâng cằm cô, ngón tay lau qua trên cánh môi xanh tím vì đông lạnh của cô. "Anh có yêu em, yêu đến từng làm ra hứa hẹn, nhưng vẫn chưa tới trình độ thực hiện hứa hẹn." Ánh mắt của anh rốt cục chuyển qua mắt cô, nói ra lời dập tắt ánh sáng cuối cùng dưới đáy mắt cô.
"Đây là sự thật, không phải là ảo giác, em tỉnh lại đi, không nên quá mức chấp nhất với anh, hận anh đi, chuyện giữa anh và em đã qua. . . . . . Liền quên đi."
Quên đi. . . . . .
Cố Hoài Nam buồn cười, nước mắt treo ở hốc mắt, gắt gao khống chế không có chảy ra. "Làm sao quên? Có thể quên ư?"
Quật cường chấp nhất như vậy, Trần Nam Thừa hiểu rõ cô gái này, nhìn rõ lòng dạ của cô, vết thương của cô đầm đìa cùng đau tê tâm liệt phế, thậm chí đem tôn nghiêm quăng đi chỉ đổi lại một câu của anh. . . . . . Quên đi.
"Em quên anh, chính là lễ vật kết hôn tốt nhất cho anh." Trần Nam Thừa gạt tay cô ra, xoay người, không chút lưu luyến tiêu sái ra khỏi thế giới của cô.
Một tay anh vì cô kiến tạo lên thế giới.
Anh đến nơi này, rõ ràng chỉ vì muốn nói lời từ biệt với cô.
Trần Nam Thừa cho tài xế xe taxi tiền, đem Cố Hoài Nam đưa về nhà cô. Bệnh viện phát hiện Cố Hoài Nam không thấy, thông qua số liên lạc Diệp Tích Thượng lưu lại liên lạc với anh. Diệp Tích Thượng chạy tới bệnh viện, nhìn thấy cô gái thất hồn lạc phách đứng ở cổng bệnh viện, lập tức cởi áo khoác cho cô mặc vào, thấy cô đi chân trần, không thể làm gì khác hơn là ôm lấy cô, đem cô đến phòng bệnh.
Cố Hoài Nam liên tiếp hôn mê mấy ngày mấy đêm, sau khi tỉnh lại cả người không hề tức giận. Thân thể cô không có gì đáng ngại, đã không có lý do ở lại bệnh viện. Ngày xuất viện, Diệp Tích Thượng hỏi chỗ ở của cô, Cố Hoài Nam lần đầu tiên mở miệng nói chuyện cùng anh.
"Tại sao muốn cứu tôi. . . . . ."
Diệp Tích Thượng trầm mặc chốc lát, "Bản năng."
"Tôi sẽ hận anh." Cô rù rì lầm bầm lầu bầu, Diệp Tích Thượng chỉ coi cô nói mớ. Vốn định đưa cô về nhà, cô nói mình không có nhà, vạn bất đắc dĩ, Diệp Tích Thượng tạm thời thuê gian phòng ốc cho cô ở.
Diệp Tích Thượng cho là qua một thời gian ngắn cô sẽ tỉnh táo lại, nào biết rằng mới một tuần sau chủ cho thuê nhà gọi điện thoại tới nói vẫn chưa từng thấy cô đi ra ngoài, hoài nghi cô xảy ra chuyện.
Nếu như không phải là cú điện thoại này, Cố Hoài Nam có lẽ thật sẽ chết trong phòng kia. Diệp Tích Thượng đi đến thì cô đã hấp hối, hai gò má gầy gò khuôn dung tiều tụy cũng không quá đáng. . . . . .
Như thế nào cứu sống một người căn bản không muốn sống, Diệp Tích còn chưa có tiếng nói an ủi cô khích lệ cô, chỉ chọn thủ đoạn bắt buộc ép cô ăn cơm.
Cố Hoài Nam không biết người đàn ông này rốt cuộc đang làm gì, bàn tay to tùy tiện đặt lên huyệt vị trên người cô, đau đến mức cô không cách nào nhịn được thét chói tai, sau đó anh sẽ nhân cơ hội cứng rắn đem thức ăn nhét vào trong miệng cô, bịt miệng mũi chỉ chờ cô không có lựa chọn nào khác đem thức ăn nuốt xuống.
Vì không để cho Cố Hoài Nam khi anh không có ở đây tìm chết, Diệp Tích Thượng sẽ đem cô cột vào trên giường, trong miệng đút khăn lông sạch sẽ, để ngừa cô cắn lưỡi tự vận, chờ anh tan việc trở lại cho cô ăn.
Anh tìm nhân viên tới tắm cho cô, bày tỏ tinh thần của cô không tốt, sợ đả thương người nên trói chân tay hạn chế tự do.
Cứ như vậy qua hơn một tháng, Cố Hoài Nam từ từ biết nghe lời, không hề kháng cự giống như trước nữa, nhưng cô không chịu nói, thường núp ở một cái góc nhỏ co rúc thân thể của mình. Diệp Tích Thượng nhớ đông tác thường xuyên nhất chính là vuốt ve vòng chân bên mắt cá chân bên phải, một sợi dây đỏ quấn quanh mắt cá chân tinh tế của cô.
Diệp Tích Thượng đem thức ăn bưng đến trước mặt cô, Cố Hoài Nam sẽ giương mắt nhìn, giống như sủng vật thuận theo.
Ngày đó cô rốt cục mở miệng nói chuyện, hỏi tên anh.
"Diệp Tích Thượng." Anh không có giấu diếm, nói cho cô, nào biết rằng ánh mắt Cố Hoài Nam nhìn lại anh, trong nháy mắt đó giống như là muốn đem anh cắn nát. . . . . . Hận.
Hai tháng sau, Diệp Tích đã không nhìn thấy trong mắt cô có dấu hiệu tìm chết, liền thả cô tự do. Trước khi Cố Hoài Nam đi muốn phương thức liên lạc với anh, cũng không nói cám ơn, cũng không có nói gặp lại.
Một đêm khuya, anh nhận được điện thoại của cô, đó là lần đầu tiên Cố Hoài Nam chủ động tới tìm anh, bộ dạng cô đứng ở ngoài cửa lớn anh nhớ rất rõ ràng.
"Anh kết hôn chưa?"
"Chưa."
"Anh có đối tượng chưa?" Cố Hoài Nam lại hỏi, Diệp Tích Thượng lắc đầu.
Cố Hoài Nam cúi đầu, lại ngẩng đầu lên nhìn anh, vẻ mặt nghiêm túc. "Anh lấy tôi chứ."
Diệp Tích Thượng kéo cô, xác định cô không có uống rượu, sau khi trầm ngâm lâu, chỉ nói một câu. "Cô suy nghĩ kỹ càng, tôi là quân nhân, một khi kết hôn, cũng sẽ không chủ động ly hôn."
Cố Hoài Nam gật đầu, "Tôi chỉ có một yêu cầu, càng nhanh càng tốt, ngày mai sẽ —— không, tối nay viết báo cáo kết hôn, được không?"
Hết chương 64.