Cấu Kết

Chương 16: Chương 16: Phản Ứng Theo Bản Năng






Cố Hoài Nam cảm giác dường như mình thay đổi lời nói quá nhanh, trên mặt có chút nóng lên lại xin lỗi, mà một câu gọi "Ba" lại khiến Diệp Cẩm Niên rất vui sướng: "Hai con nghỉ ngơi một chút, chờ sườn chin thì có thể ăn cơm."

Cố Hoài Nam nói muốn vào bếp giúp một tay, bị Diệp Cẩm Niên từ chối. Ông quay vào bếp, Cố Hoài Nam ở trong phòng khách to xoay một vòng, sờ sờ mọi thứ một chút: "Nhà anh sao không có hình ảnh gì cả? Ảnh gia đình cũng không có."

Cô thật sự tò mò những người phụ nữ nhà họ Diệp có đối xử tốt giống như Diệp Cẩm Niên hay không.

"Có, cất rồi." Diệp Tích Thượng nhàn nhạt nói, lấy trong tủ giày ra một đôi dép màu hồng hoàn toàn mới .

"Tôi không muốn đổi." Cố Hoài Nam bĩu môi: "Anh quá cao."

"Em chỉ yêu cầu chiều cao thôi ư?"

"Đúng vậy, người đàn ông cao lớn có cảm giác an toàn, nhưng khi tôi cởi giày cao gót, anh đối với tôi mà nói chính là cảm giác bị áp bức rồi."

Khóe miệng Diệp Tích Thượng khẽ giương: "Em không lùn, so với Tiểu An còn cao hơn một chút." Tầm mắt xẹt qua trước ngực cô: "Cũng mập hơn so với em ấy một chút."

Cố Hoài Nam theo bản năng giơ tay ôm mặt, chẳng lẽ gần đây ngày ngày cô quá quá tiêu diêu tự tại, nên chiều rộng cơ thể mập lên?

Cơm nóng canh nóng rất nhanh đã mang lên bàn, nhìn bề ngoài dường như Diệp Cẩm Niên là người đàn ông thường xuyên xuống bếp. Lúc Cố Hoài Nam bày bát đũa thì hướng Diệp Tích Thượng nháy mắt: "Đàn ông họ Diệp các người đều có chút vốn liếng ha."

"Nam Nam, con biết uống rượu sao?" Diệp Cẩm Niên ở bên trong cất giọng hỏi.

Cố Hoài Nam liếc nhìn Diệp Tích Thượng, thấy hắn gật đầu mới ngọt ngào trả lời: "Ba muốn uống thì con sẽ uống với ba vài hớp, nhiều thì không thể được."

Diệp Cẩm Niên lấy ra một bình sứ , mặc dù thân bình không rõ ràng là nhãn hiệu nào nhưng vừa nhìn là biết là rượu ngon trân quý lâu năm. Diệp Tích Thượng rót hai chung rượu, vừa muốn cầm lên, Diệp Cẩm Niên liền lên tiếng.

"Con không dùng một chút sao?"

Diệp Tích Thượng do dự, Cố Hoài Nam cầm chai rượu rót đầy cho anh: "Con cũng cùng ba uống một chút nha, đừng nói với em tửu lượng của anh không tốt."

Diệp Cẩm Niên cười ha ha: "Các con chưa từng uống rượu chung?"

"Ách, chúng con ——" Cố Hoài Nam nhất thời ý thức được mình nói sai. Đừng nói là uống rượu với nhau, số lần bọn họ ở chung ăn chung cũng chỉ đếm được trên đầu ngón tay, cô làm sao biết anh có biết uống rượu hay không, tửu lượng bao nhiêu.

"Sợ uống nhiều quá sẽ cần cô ấy phục vụ, nên con không uống ở trước mặt cô ấy, hơn nữa cũng không có cơ hội uống rượu." Diệp Tích Thượng bình tĩnh tự nhiên tiếp lời, dễ dàng hóa giải nguy cơ.

Cố Hoài Nam nhìn Diệp Cẩm Niên le lưỡi, lại sảng khoái vỗ vỗ vai Diệp Tích Thượng: "Không có việc gì, hôm nay anh tận tình uống đi, em không phục vụ anh thì ai sẽ phục vụ ngươi? Em chỉ phục vụ cho anh."

Diệp Cẩm Niên cười to, bưng ly rượu lên: "Một ly này xem như là cho con đón gió tẩy trần, một mình ở nước ngoài nhiều năm như vậy không dễ dàng gì, bây giờ trở về là tốt rồi, con của ba bản lãnh khác không có, nhưng chăm sóc một người phụ nữ như con tuyệt đối không thành vấn đề, hi vọng con đừng để ý đến chút tật xấu của nó."

Cố Hoài Nam nhìn Diệp Tích Thượng một cái, cố ra vẻ kinh ngạc: "Chẳng lẽ anh ấy ngoại trừ nghiêm túc quá đáng thì còn có tật xấu khác? Vậy con sẽ cố đào bới một chút."

Diệp Cẩm Niên chỉ cười không nói, Diệp Tích Thượng vẫn là vẻ mặt kia: "Đào bới ra cũng đã chậm, nếu không chấp nhận nổi em cũng không đổi người khác được."

Cố Hoài Nam cong miệng lên lặng lẽ hừ một tiếng, anh lại một lần nhắc nhở mình về đám cưới đã định, để cho cô chấp nhận thực tế.

***

Ăn cơm tối xong, Cố Hoài Nam chủ động nhận công việc rửa bát, nhưng Diệp Cẩm Niên lại đem nhiệm vụ này phân cho Diệp Tích Thượng. Anh đang phòng bếp rửa bát, hai người ở phòng khách vừa nói vừa cười, có thể thấy Diệp Cẩm Niên vô cùng thích cô, mà người phụ nữ này miệng không biết đã bôi biết bao nhiêu mật mới dụ được Diệp Cẩm Niên vui vẻ khác thường. Mặc dù bình thường ông cười cũng rất hiền từ, nhưng hình như đã lâu rồi Diệp Tích cũng chưa gặp qua ông vui vẻ giống tối nay như thế.

Anh vừa dọn dẹp xong phòng bếp, thì Cố Hoài Nam chạy vào, cầm trong tay một phong thư màu đỏ, vẻ mặt thụ sủng nhược kinh: "Làm thế nào làm thế nào?"

"Cái gì làm thế nào?"

"Ba cho em một cái bao lì xì lớn, rất nhiều rất nhiều tiền!"

Không nhìn lầm, bộ dáng Cố Hoài Nam bây giờ có thể dùng từ “tay chân luống cuống” để hình dung. Diệp Tích Thượng tháo tay áo đã cuốn lên để rửa chén ra, nhìn cô: "Cầm đi, khi con dâu mới vào cửa đều phải cho bao tiền lì xì, cần phải vậy."

"Em vẫn còn là con dâu mới?" Cố Hoài Nam cắn môi, "Anh nói với ba, tôi ra ngoài công tác và học hành sao?"

"Ừ"

Cô rụt vai lại không lên tiếng, Diệp Tích Thượng tháo một nút áo dưới cổ: "Cảm thấy băn khoăn sao?"

Ánh mắt của cô đảo tới đảo lui, nhưng không hề nhìn anh, cũng không thừa nhận. Diệp Tích Thượng hoàn toàn che dấu hành vi độc ác ngày đó cô mang theo tiền lẻn trốn, cô chẳng những không bị chỉ trích ngược lại còn để Diệp Cẩm Niên phải đau lòng trong mấy năm này.

"Thật sự cảm thấy có tội thì em có thể nói thẳng với ông ấy."

Cố Hoài Nam nhăn đầu lông mày, "Nói như vậy, hậu quả sẽ là gì? Em sẽ bị đuổi ra khỏi cửa sao?"

Diệp Tích Thượng nhún nhún vai."Sẽ không, anh sẽ thay em chịu đánh, cũng không để ông ấy đánh em."

Cố Hoài Nam thở dài thật sâu, cắn 1 góc bao lì xì: "Tại sao em bỗng nhiên cảm giác như chính mình ở lúc mơ hồ nhất ký Khế Ước Bán Thân cho anh? Mặc dù điều đáng mừng chính là điều kiện của ông chủ của em cũng không tệ."

Diệp Tích Thượng không thèm quan tâm những lời nói lung tung lộn xộn của cô, xoay người đi ra ngoài. Cố Hoài Nam đi theo phía sau anh vẫn còn đang suy nghĩ chuyện "Khế Ước Bán Thân", chợt nghe Diệp Cẩm Niên mở miệng nói một câu.

"Tiểu Thượng, con chuẩn bị lúc nào thì cho Nam Nam một hôn lễ?"

Cố Hoài Nam kinh hoảng, đột ngột ngẩng đầu lên vừa đúng lúc đụng vào lưng của anh, không để ý đến lỗ mũi đau nhức, len lén kéo kéo áo sơ mi của anh. Diệp Tích Thượng trở tay túm cô ra ngoài, lấy bàn tay nhỉ bé đang bịt mũi của cô ra dùng lòng bàn tay của mình nhẹ nhàng vuốt vuốt cho cô .

"Tôi không muốn tổ chức hôn lễ."

Diệp Cẩm Niên gõ gõ tàn thuốc lá: "Khoan nói đến giao tình của ta và lão Cố, thì không có người nào đồng ý để cho con gái bảo bối của mình âm thầm gả đi, nếu như đổi lại là Tiểu Diệp Tử, anh có đồng ý không?"

"Hai chuyện này khác nhau." Diệp Tích Thượng mím môi trầm ngâm một hồi lâu mới mở miệng.

"Khác chỗ nào?" Rõ ràng vẻ mặt và giọng nói của Diệp Cẩm Niên đều không thay đổi, nhưng không khí giữa hai cha con lại có biến hóa bất ngờ.

Cố Hoài Nam nhận thấy được sự thay đổi này, vội lấy tay Diệp Tích Thượng ra: "Ba, chuyện này thật sự không quan trọng, con không quan tâm, ba con ông ấy. . . . . . Cũng sẽ không quan tâm, thật đấy! Điểm này con dám cam đoan!"

Cô còn chưa có nói xong, bàn tay đặt trên eo cô siết thật chặt. "Chuyện này nếu có thời gian tôi sẽ nói rõ với ông, hôm nay đã quá muộn, Nam Nam bình thường ngủ rất sớm, chúng tôi đi về trước." Diệp Tích Thượng kéo cô định đi, nhưng Diệp Cẩm Niên lại cười một tiếng, dập đầu thuốc lá vào gạt tàn thuốc.

"Tối nay các con đừng về, ở đây đến chiều ngày mai rồi đi cũng không muộn, phòng trên lầu của con ta đã phái người dọn dẹp sạch sẽ, đệm giường đều là mới, Nam Nam, sao?"

Diệp Cẩm Niên mặt mũi hiền lành nhìn cô, trong mắt tràn đầy thương yêu, Cố Hoài Nam cực kỳ khó xử, nhất thời cũng không biết đáp lại như thế nào. Diệp Tích Thượng vốn muốn từ chối, lại nghe Diệp Cẩm Niên nói."Nếu như mẹ của Tiểu Thượng ở đây, cũng sẽ hi vọng các con có thể ở lại."

Cố Hoài Nam sửng sốt, câu nói này nghe sao. . . . . . Chẳng lẽ mẹ của anh không có ở đây?

Cô thật sự không biết câu này đối với người dđàn ông đứng bên cạnh mà nói giống như một quả bom, thân thể hắn dừng lại một chút, trong khoảng khắc quay người đi.

"Được."

Cố Hoài Nam không dám tin ngẩng đầu nhìn anh: vậy mà anh lại đồng ý! Chẳng lẽ tối nay bọn họ phải. . . . . . Cùng giường chung gối rồi sao? Cô mới không cần!

***

Diệp Tích Thượng ra ngoài rửa mặt, Cố Hoài Nam ngồi chồm hổm trên giường sững sờ. Đây hoàn toàn là giường mới, ga giường màu trắng điểm thêm những đóa hoa màu đỏ, không khoa trương nhưng cũng mang theo vài phần vui mừng.

Anh không lên tiếng, xoay người mở cửa đi ra ngoài, trong chốc lát lại trở về, ném một cái áo ngủ rất đáng yêu cho cô: "Tiểu An, nếu không có ý kiến thì em thích hợp mặc một đêm."

Cố Hoài Nam cầm áo ngủ quay trước sau xem xét, xem ra thưởng thức của Diệp Tiểu An thật đúng là. . . . . . Rất ngây thơ, toàn thân là hình những con gà màu vàng như trong phim hoạt hình: “Tôi ước gì mình có thể có ý kiến?"

"Kìm nén."

Cố Hoài Nam lườm hắn một cái, cầm áo ngủ đi phòng tắm, lúc trở ra lúc phát hiện Diệp Tích Thượng chuẩn bị giường, mà người lại không ở trong phòng. Đang suy nghĩ, Diệp Tích Thượng liền đẩy cửa đi vào. Trong phòng chỉ bật một chiếc đèn bàn, anh vừa vặn đứng ở trong bóng tối, hình dáng mờ ảo không rõ, quanh thân tựa hồ tràn ngập một khí thế không nhìn thấy không sờ được nhưng vô cùng mạnh mẽ.

Anh có gì đó không đúng, Cố Hoài Nam lập tức cảm thấy như thế. Đợi đến khi từ trong bóng tối đi ra, cái cảm giác bị áp bức mạnh mẽ đó lại biến mất.

Cố Hoài Nam không khỏi nuốt một ngụm nước bọt: "Anh đi đâu vậy hả?"

"Ba tìm anh nói mấy câu." Anh kéo ngăn kéo tủ đầu giường ném vào một cái hộp nhỏ màu sắc rực rỡ. Cố Hoài Nam hí mắt, lại mở ngăn kéo ra, một hộp áo mưa an toàn đột nhiên đập vào tầm mắt, cô lấy ra, hếch mày.

"Chẳng lẽ anh tính nói cái này là do ba đưa cho anh?"

"Ừ" Diệp Tích Thượng mặt không đổi sắc, lấy cái hộp từ trên tay cô ném trở lại: "Không còn sớm nữa, ngủ đi."

Anh lại lấy trong ngăn kéo ra một cái chăn và gối đầu khác bắt đầu trải ra đất nằm ngủ, sau đó tắt đèn nằm xuống. Cố Hoài Nam đứng tại chỗ không động đậy, Diệp Tích Thượng gối lên cánh tay, nhắm hai mắt.

"Không cần lo lắng, anh sẽ không làm loạn."

Cố Hoài Nam sờ soạng bò lên giường chui vào chăn, mắt mở to trong bóng tối: "Này đồng chí lính nhảy dù, bây giờ ô dù trang bị cũng đầy đủ rồi, có phải anh nóng lòng muốn thử? Cùng một mỹ nữ sống chung một phòng có cảm thấy đang rèn luyện tự chủ của mình hay không?"

"Đã chuẩn bị sẵn sàng cũng muốn mọi hành động phải nghe theo lệnh thượng cấp, mặt khác . . . . .Chuyện này còn không đến mức vận dụng đến tự chủ của anh, em có thể tin tưởng anh, yên tâm nghỉ ngơi."

Cố Hoài Nam chợt ngồi dậy, cười như không cười: “Anh có ý gì? Dù tôi không được coi là là đẹp như tiên trên trời thì cũng tốt xấu gì cũng là muốn gương mặt có gương mặt muốn vóc người có vóc người, anh giả bộ Liễu Hạ Huệ cái gì?"

Anh không trả lời, không khí trầm mặc càng làm cho Cố Hoài Nam tức giận, nhảy xuống giường đẩy bả vai lúc ẩn lúc hiện của anh: "Đừng giả bộ chết! Ngồi ậy nói rõ ràng, tôi không có sức hấp dẫn như vậy sao? Vậy anh cùng tôi kết hôn là vì cái gì? Trên đường cái tùy tiện nhặt được một người phụ nữ sao?"

Diệp Tích Thượng nhíu nhíu mày, anh có nói cô không có sức hấp dẫn sao? Không có chứ: "Anh không nói như vậy."

"Nguỵ biện! Cái gì mà không đến nỗi phải vận dụng đến tự chủ của đoàn trưởng Diệp anh?"

Cố Hoài Nam càng nói càng tức, thân thể Diệp Tích Thượng chợt cứng đờ, ngay sau đó đứng dậy ôm ngang người phụ nữ đang nói lảm nhảm này ném lên trên giường, mình cũng nằm xuống, một tay che môi của cô , một tay kéo chăn bao hai người vô cùng chặt chẽ.

Cả quá trình sử dụng không tới ba giây, tốc độ cực nhanh, động tác gọn gàng, không cho Cố Hoài Nam nửa giây phản ứng và năng lực phản kháng. Đợi đến lúc cô bình tĩnh trở lại chỉ cảm thấy hô hấp của anh đều đặn thổi bên tai và cổ cô, nóng một chút, ngứa một chút.

Hai thân thể dán chặt vào nhau chỉ cách hai lớp áo ngủ, Cố Hoài Nam không tiếng động trừng tròng mắt, giơ tay đấm anh, bị anh bắt được kéo vào bên người, nhưng cô chẳng những không ngừng ngược lại càng giãy giụa mạnh hơn.

Diệp Tích Thượng thở dài nhỏ đến nỗi không thể ngh được, cắn răng: "Cố Hoài Nam, phản ứng bản năng cũng không trong phạm vi anh có thể khống chế, cho nên bây giờ em nên đàng hoàng một chút cho anh!"

Bản năng. . . . . . Phản ứng. . . . . .

Cố Hoài Nam càng trừng mắt lớn hơn, không dám làm một cử động nhỏ nào nữa.

Diệp Tích Thượng không thèm quan tâm những lời nói lung tung lộn xộn của cô, xoay người đi ra ngoài. Cố Hoài Nam đi theo phía sau anh vẫn còn đang suy nghĩ chuyện "Khế Ước Bán Thân", chợt nghe Diệp Cẩm Niên mở miệng nói một câu.

"Tiểu Thượng, con chuẩn bị lúc nào thì cho Nam Nam một hôn lễ?"

Cố Hoài Nam kinh hoảng, đột ngột ngẩng đầu lên vừa đúng lúc đụng vào lưng của anh, không để ý đến lỗ mũi đau nhức, len lén kéo kéo áo sơ mi của anh. Diệp Tích Thượng trở tay túm cô ra ngoài, lấy bàn tay nhỉ bé đang bịt mũi của cô ra dùng lòng bàn tay của mình nhẹ nhàng vuốt vuốt cho cô .

"Tôi không muốn tổ chức hôn lễ."

Diệp Cẩm Niên gõ gõ tàn thuốc lá: "Khoan nói đến giao tình của ta và lão Cố, thì không có người nào đồng ý để cho con gái bảo bối của mình âm thầm gả đi, nếu như đổi lại là Tiểu Diệp Tử, anh có đồng ý không?"

"Hai chuyện này khác nhau." Diệp Tích Thượng mím môi trầm ngâm một hồi lâu mới mở miệng.

"Khác chỗ nào?" Rõ ràng vẻ mặt và giọng nói của Diệp Cẩm Niên đều không thay đổi, nhưng không khí giữa hai cha con lại có biến hóa bất ngờ.

Cố Hoài Nam nhận thấy được sự thay đổi này, vội lấy tay Diệp Tích Thượng ra: "Ba, chuyện này thật sự không quan trọng, con không quan tâm, ba con ông ấy. . . . . . Cũng sẽ không quan tâm, thật đấy! Điểm này con dám cam đoan!"

Cô còn chưa có nói xong, bàn tay đặt trên eo cô siết thật chặt.

"Chuyện này nếu có thời gian tôi sẽ nói rõ với ông, hôm nay đã quá muộn, Nam Nam bình thường ngủ rất sớm, chúng tôi đi về trước." Diệp Tích Thượng kéo cô định đi, nhưng Diệp Cẩm Niên lại cười một tiếng, dập đầu thuốc lá vào gạt tàn thuốc.

"Tối nay các con đừng về, ở đây đến chiều ngày mai rồi đi cũng không muộn, phòng trên lầu của con ta đã phái người dọn dẹp sạch sẽ, đệm giường đều là mới, Nam Nam, sao?"

Diệp Cẩm Niên mặt mũi hiền lành nhìn cô, trong mắt tràn đầy thương yêu, Cố Hoài Nam cực kỳ khó xử, nhất thời cũng không biết đáp lại như thế nào. Diệp Tích Thượng vốn muốn từ chối, lại nghe Diệp Cẩm Niên nói."Nếu như mẹ của Tiểu Thượng ở đây, cũng sẽ hi vọng các con có thể ở lại."

Cố Hoài Nam sửng sốt, câu nói này nghe sao. . . . . . Chẳng lẽ mẹ của anh không có ở đây?

Cô thật sự không biết câu này đối với người dđàn ông đứng bên cạnh mà nói giống như một quả bom, thân thể hắn dừng lại một chút, trong khoảng khắc quay người đi.

"Được."

Cố Hoài Nam không dám tin ngẩng đầu nhìn anh: vậy mà anh lại đồng ý! Chẳng lẽ tối nay bọn họ phải. . . . . . Cùng giường chung gối rồi sao? Cô mới không cần!

*

Diệp Tích Thượng ra ngoài rửa mặt, Cố Hoài Nam ngồi chồm hổm trên giường sững sờ. Đây hoàn toàn là giường mới, ga giường màu trắng điểm thêm những đóa hoa màu đỏ, không khoa trương nhưng cũng mang theo vài phần vui mừng.

Anh không lên tiếng, xoay người mở cửa đi ra ngoài, trong chốc lát lại trở về, ném một cái áo ngủ rất đáng yêu cho cô: "Tiểu An, nếu không có ý kiến thì em thích hợp mặc một đêm."

Cố Hoài Nam cầm áo ngủ quay trước sau xem xét, xem ra thưởng thức của Diệp Tiểu An thật đúng là. . . . . . Rất ngây thơ, toàn thân là hình những con gà màu vàng như trong phim hoạt hình: “Tôi ước gì mình có thể có ý kiến?"

"Kìm nén."

Cố Hoài Nam lườm hắn một cái, cầm áo ngủ đi phòng tắm, lúc trở ra lúc phát hiện Diệp Tích Thượng chuẩn bị giường, mà người lại không ở trong phòng. Đang suy nghĩ, Diệp Tích Thượng liền đẩy cửa đi vào. Trong phòng chỉ bật một chiếc đèn bàn, anh vừa vặn đứng ở trong bóng tối, hình dáng mờ ảo không rõ, quanh thân tựa hồ tràn ngập một khí thế không nhìn thấy không sờ được nhưng vô cùng mạnh mẽ.

Anh có gì đó không đúng, Cố Hoài Nam lập tức cảm thấy như thế. Đợi đến khi từ trong bóng tối đi ra, cái cảm giác bị áp bức mạnh mẽ đó lại biến mất.

Cố Hoài Nam không khỏi nuốt một ngụm nước bọt: "Anh đi đâu vậy hả?"

"Ba tìm anh nói mấy câu." Anh kéo ngăn kéo tủ đầu giường ném vào một cái hộp nhỏ màu sắc rực rỡ. Cố Hoài Nam hí mắt, lại mở ngăn kéo ra, một hộp áo mưa an toàn đột nhiên đập vào tầm mắt, cô lấy ra, hếch mày.

"Chẳng lẽ anh tính nói cái này là do ba đưa cho anh?"

"Ừ" Diệp Tích Thượng mặt không đổi sắc, lấy cái hộp từ trên tay cô ném trở lại: "Không còn sớm nữa, ngủ đi."

Anh lại lấy trong ngăn kéo ra một cái chăn và gối đầu khác bắt đầu trải ra đất nằm ngủ, sau đó tắt đèn nằm xuống. Cố Hoài Nam đứng tại chỗ không động đậy, Diệp Tích Thượng gối lên cánh tay, nhắm hai mắt.

"Không cần lo lắng, tôi sẽ không làm loạn."

Cố Hoài Nam sờ soạng bò lên giường chui vào chăn, mắt mở to trong bóng tối: "Này đồng chí lính nhảy dù, bây giờ ô dù trang bị cũng đầy đủ rồi, có phải anh nóng lòng muốn thử? Cùng một mỹ nữ sống chung một phòng có cảm thấy đang rèn luyện tự chủ của mình hay không?"

"Đã chuẩn bị sẵn sàng cũng muốn mọi hành động phải nghe theo lệnh thượng cấp, mặt khác . . . . .Chuyện này còn không đến mức vận dụng đến tự chủ của tôi, em có thể tin tưởng tôi, yên tâm nghỉ ngơi."

Cố Hoài Nam chợt ngồi dậy, cười như không cười: “Anh có ý gì? Dù tôi không được coi là là đẹp như tiên trên trời thì cũng tốt xấu gì cũng là muốn gương mặt có gương mặt muốn vóc người có vóc người, anh giả bộ Liễu Hạ Huệ cái gì?"

Anh không trả lời, không khí trầm mặc càng làm cho Cố Hoài Nam tức giận, nhảy xuống giường đẩy bả vai lúc ẩn lúc hiện của anh: "Đừng giả bộ chết! Ngồi ậy nói rõ ràng, tôi không có sức hấp dẫn như vậy sao? Vậy anh cùng tôi kết hôn là vì cái gì? Trên đường cái tùy tiện nhặt được một người phụ nữ sao?"

Diệp Tích Thượng nhíu nhíu mày, anh có nói cô không có sức hấp dẫn sao? Không có chứ: "Tôi không nói như vậy."

"Nguỵ biện! Cái gì mà không đến nỗi phải vận dụng đến tự chủ của đoàn trưởng Diệp anh?"

Cố Hoài Nam càng nói càng tức, thân thể Diệp Tích Thượng chợt cứng đờ, ngay sau đó đứng dậy ôm ngang người phụ nữ đang nói lảm nhảm này ném lên trên giường, mình cũng nằm xuống, một tay che môi của cô , một tay kéo chăn bao hai người vô cùng chặt chẽ.

Cả quá trình sử dụng không tới ba giây, tốc độ cực nhanh, động tác gọn gàng, không cho Cố Hoài Nam nửa giây phản ứng và năng lực phản kháng. Đợi đến lúc cô bình tĩnh trở lại chỉ cảm thấy hô hấp của anh đều đặn thổi bên tai và cổ cô, nóng một chút, ngứa một chút.

Hai thân thể dán chặt vào nhau chỉ cách hai lớp áo ngủ, Cố Hoài Nam không tiếng động trừng tròng mắt, giơ tay đấm anh, bị anh bắt được kéo vào bên người, nhưng cô chẳng những không ngừng ngược lại càng giãy giụa mạnh hơn.

Diệp Tích Thượng thở dài nhỏ đến nỗi không thể ngh được, cắn răng: "Cố Hoài Nam, phản ứng bản năng cũng không trong phạm vi anh có thể khống chế, cho nên bây giờ em nên đàng hoàng một chút cho anh!"

Bản năng. . . . . . Phản ứng. . . . . .

Cố Hoài Nam càng trừng mắt lớn hơn, không dám làm một cử động nhỏ nào nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.