Lúc Cố Hoài Nam nhìn thấy Diệp Tích Thượng lấy tiền ra thì Giang Thiệu đóng cửa lại, sau đó hai người tán gẫu chuyện gì cô không biết, dựa người vào ghế sofa, phồng má lên suy nghĩ thì Giang Thiệu mở cửa bước vào.
Bước chân anh chậm rãi đi đến gần Cố Hoài Nam, nhìn cô từ đầu đến chân, trong mắt dường như hiện lên ánh nhìn rất lạ: "Cô Cố, đầu tiên tôi xin tự giới thiệu, tôi là Giang Thiệu, bạn của Diệp “đẹp trai”."
Nghe thấy cái tên "Giang Thiệu", có gì đó thoáng xuất hiện trong đầu Cố Hoài Nam, thế nhưng chỉ trong nháy mắt, nhanh đến mức cô không thể nắm bắt được. Cô che giấu tâm trạng mình, Giang Thiệu không phải tên ngốc.
Cô khẽ nghiêng đầu, nhận ra đó là giọng của anh: "Tôi là Cố Hoài Tây, vừa rồi là anh đã cứu tôi sao? Cám ơn anh."
"Cố Hoài Tây." Giang Thiệu nhắc lại tên cô đầy hứng thú, môi khẽ nhếch.
Diệp Tích Thượng là người nghiêm túc, khi nghe chuyện cười cũng chưa bao giờ thấy cười, một là một, hai là hai, nghiêm túc đến mức làm người khác phát điên, mà Giang Thiệu và anh lại khác biệt hoàn toàn... Từ trên người anh, Cố Hoài Nam cảm nhận được điều mà Diệp Tích Thượng không có - xảo quyệt.
Giang Thiệu ước chừng những mảnh vỡ trong tay: "Cô Cố, cái vòng Phỉ Thúy cổ này là tôi tìm hơn hai năm trời tặng bạn gái, cái này liên quan đến chuyện tôi có lấy được cô ấy không, tôi mới cầm còn chưa kịp cất đã bị cô lanh chanh va vào, vỡ tan tành, cô nói xem, món nợ này nên tính thế nào?"
Phỉ Thúy cổ. . . . . . Cố Hoài Nam run lên, hai bàn tay nắm chặt lại: "Bao nhiêu tiền? Tôi sẽ đền trả anh."
Giang Thiệu nở nụ cười lạnh: "Cho phép tôi nói thẳng, cho dù cô có bồi thường thế nào cũng rất khó tìm được đồ giống hệt thế này, thiệt hại của tôi không chỉ có tiền."
Ở bên ngoài, Diệp Tích Thượng không biết đang nói chuyện điện thoại với ai, giọng rất nhỏ, từ đầu đến cuối không rời mắt khỏi người cô, quả nhiên vẫn còn nghi ngờ tâm tư cô. Cố Hoài Nam không chút hoảng hốt là giả, nhưng cô ấy là ai? Năm tuổi đã quấn quýt lấy anh em họ Trần tiếng xấu vang xa, bọn họ đánh nhau tranh giành địa bàn, cô đứng bên dùng một ngón tay cũng có thể quật ngã vài người, lúc mười một tuổi, chỉ bằng một khẩu súng lục cô một mình đấu với trăm người, trận nhỏ như hôm nay với cô mà nói là không thành vấn đề.
Nhưng khi đối mặt Diệp Tích Thượng, cô có chút giật mình. . . . . .
Cố Hoài Nam không để lại dấu vết, ưỡn thẳng lưng, ánh mắt hai người này có cần sắc bén như thế không, nhất là Diệp Tích Thượng. Nhưng nếu cô thừa nhận mình là ai, sợ sẽ bị anh một phát nuốt sống vào bụng.
"Tạm thời cậu đừng dọa cô ấy, vỡ càng tốt. Người Tiểu An có thể giao phó cả đời mình cũng không chỉ có mình cậu." Lấy được tin mình muốn, Diệp Tích Thượng lập tức cúp máy, lạnh lùng đi vào, trợn mắt nhìn Giang Thiệu.
Diệp Tiểu An là em gái do một tay anh nuôi lớn, là người mà trên đời này anh thương yêu nhất, trân quý nhất. Mà tên đàn ông trước mắt này lại làm bảo bối mà anh nâng niu trong lòng bàn tay bị thương từ trong ra ngoài, anh không làm hắn tàn phế đã là giơ cao đánh khẽ rồi, cho nên, nếu lần sau có gặp lại Giang Thiệu, anh sẽ không chừa lại mặt mũi cho hắn nữa.
Cũng như vậy, Giang Thiệu cũng rất không muốn gặp Diệp Tích Thượng, hận chết anh, nhưng chỉ bằng việc anh và Diệp Tiểu An có cùng một chữ "Diệp" anh cũng chỉ có thể chấp nhận thực tế tàn khốc, dù sao vợ anh - Diệp Tử, đối với người anh này, có thể nói là nói gì nghe nấy.
Giang Thiệu nhún vai, sớm quen với lời nói lạnh nhạt của anh, lời nói Diệp Tích Thượng cũng coi như cái rắm, nhưng nghe nhiều rắm cũng sẽ choáng váng đầu óc: "Không phải tôi cố ý làm trái ý anh, nếu Tiểu Diệp Tử thích người khác, thì ba năm trước đã gả cho cái tên họ Tiết rồi."
Diệp Tích Thượng không thích nhìn bộ mặt cậu ta an bài sắp đặt cho Diệp Tiểu An: "Diệp Tử rời đi cũng được ba năm rồi sao? Mấy anh em khác đã có con chạy đi chơi khắp nơi, tại sao cậu vẫn cô đơn? Hơn 30 tuổi rồi mà còn không kết hôn, hy vọng cậu không có chuyện khó nói." Nói xong, kéo tay Cố Hoài Nam đi: "Đi theo tôi."
Khóe miệng Giang Thiệu co rút, thông minh lập tức lựa chọn ngưng chiến, thì ra Diệp Tích Thượng đã nắm được nhược điểm của anh sẽ không buông tha, nhiều lần mang Diệp Tiểu An ra bịt miệng anh, đâm một cú thật đau: "Diệp Suất, đối xử với phụ nữ nên dịu dàng chút, dù sao người cậu muốn tìm là Cố Hoài Nam, không phải là em gái người ta. Cô Cố, tối nay tạm thời như vậy, món nợ này hãy nhớ kỹ, có cơ hội chúng ta sẽ từ - từ - tính."
Không phải Cố Hoài Nam nghi ngờ, mà chính xác là trong câu nói của Giang Thiệu có hàm ý khác, cô không có thời gian ngẫm nghĩ thì đã bị Diệp Tích Thượng thô lỗ kéo ra khỏi phòng.
Người anh cao, chân dài, Cố Hoài Nam chạy chậm bằng giày cao gót mới theo kịp, bị trật chân phải nên vừa đi vừa chú ý vết thương. Dùng sức hất cánh tay Diệp Tích Thượng ra, tay cô chống lên cây cột nhà ăn thở hổn hển, trán lấm tấm mồ hôi: "Anh đưa tôi đi đâu? Tôi đã nói rồi, tôi không phải là người anh đang tìm, cũng không biết bây giờ chị ấy đang ở đâu, xin anh đừng làm phiền tôi nữa, nếu không tôi sẽ báo cảnh sát."
"Rất tốt." Diệp Tích Thượng đứng đó, im lặng nhìn cô vừa thở vừa nói, đầu khẽ nghiêng, ý bảo người nào phía sau bước lên bên cạnh: "Cô ấy muốn báo cảnh sát."
Đứa trẻ chạy bước đến, cảnh giác nhìn anh, cậu bé cũng ngưỡng mộ người đàn ông này: "Chị ơi, chị có cần giúp gì không?"
Giang Thiệu nhìn qua bọn họ, quơ quơ giấy chứng nhận cảnh sát, đôi mắt đứa nhỏ mở to, thông minh rời đi.
Giang Thiệu cất giấy chứng nhận đi, nhìn Cố Hoài Nam bằng ánh mắt đồng tình: "Tin tôi đi, nếu cô biết chị cô phạm vào chuyện gì thì sẽ không chọn báo cảnh sát đâu. Hơn nữa, cô Cố chưa từng nghe qua câu “rắn chuột một hang, cấu kết nhau làm việc xấu” sao? Cô gặp phải người chuyên đóng vai xấu trong hai giới Hắc - Bạch, gia cảnh thâm sâu khó lường, báo cảnh sát cũng vô dụng, vì vậy cô chỉ có thể tự nhận xui xẻo, chỉ có thể trách chị cô kết thù quá nhiều làm liên lụy đến cô, có điều nếu hôm nay cô phục vụ vị đại gia này thoải mái, đảm bảo về sau cô ăn ngon mặc đẹp, vinh hoa phú quý hưởng không bao giờ hết.”
Cố Hoài Nam thiếu chút nữa phun nước miếng ra, anh ta thật sự coi cô là “Tiểu Bạch Thỏ” sao, dễ dọa như vậy chắc? Trong lúc cô - Cố Hoài Nam lăn lộn trên đời thì không biết họ Diệp anh ta đang ở đâu ngoan ngoãn gặm sách vở nữa!
Nét mặt Diệp Tích Thượng không thay đổi, ánh mắt như dao găm nhắm về phía cô.
"Tôi còn có việc phải đi trước, cô Cố, chúc cô may mắn." Giang Thiệu trở mặt bỏ đi trước, người đàn ông này ra tay rất độc, khiến anh ta phát bực không phải là việc nên làm.
Diệp Tích Thượng đưa Cố Hoài Nam đến bãi đỗ xe, nhưng cô lại sống chết không chịu lên xe, nắm chặt cửa xe, bộ dạng giống như muốn khóc. "Chú, xin chú thương xót con để cho con đi, oan có đầu, nợ có chủ, người có tội với chú không phải con mà là Cố Hoài Nam!"
Diệp Tích Thượng bị sặc: "Tôi chỉ lớn hơn cô năm tuổi, không cần gọi chú!"
Cố Hoài Nam rụt đầu, hạ vai: "Xin lỗi Diệp tiên sinh, con không biết, nhưng mà con lại … "
"Hoài Nam?"
Một giọng nam hơi chần chừ, bỗng dưng cắt ngang cuộc nói chuyện, trong hai người, một cứng đờ, một ngạc nhiên.
Người vừa nói đứng ngược chiều sáng, thân hình cao lớn như trong trí nhớ của cô, bên cạnh còn có một mụ đàn bà diêm dúa y chang một con mèo hoang. Viện binh đến rồi! Trong lòng Cố Hoài Nam mừng thầm, chạy lên trước nói to với anh: "Anh Nam Tầm, em là Cố Hoài Tây!"
Trần Nam Tầm hơi ngẩn người, đợi ánh đèn chiếu tới mới nhìn thấy rõ tình hình bên đó, lập tức bỏ lại bạn gái, bước lên phía trước vài bước, kéo Cố Hoài Nam từ trong tay Diệp Tích Thượng ra phía sau mình bảo vệ: "Vị tiên sinh này, anh đối xử với một cô gái như thế là không được đâu?"
Diệp Tích Thượng xác nhận mình không nghe lầm, khẽ nheo mắt lại: "Anh vừa gọi cô ấy là gì?"
Trần Nam Tầm định mở miệng, một cái tay nhỏ hung ác véo một cái sau lưng anh, sau đó khóc nức nở: "Anh Nam Tầm, anh đừng như thế, anh ta không phải người xấu, anh ấy chỉ muốn tìm chị. . . . . ."
Trần Nam Tầm bị đau, mặt sa sầm: “Anh Diệp là bạn của Hoài Nam? Không biết tôi giúp anh được chuyện gì không?"
Trong lời nói của anh để lộ ra không ít giao tình với nhà họ Cố, mặt Diệp Tích Thượng không chút thay đổi, nhìn anh một lượt: "Họ gì?"
"Họ không đổi - Trần."
Diệp Tích Thượng khẽ biến sắc, khóe miệng giương lên, cười như không cười: "Thì ra là Trần nhị công tử, ngưỡng mộ đã lâu."
Trần Nam Tầm khẽ nhíu mày, anh ta biết anh cũng không có gì là lạ, ba chữ Trần Nam Tầm này vẫn có chút nổi tiếng, dù sao tin tức xấu cũng không ít. Không đợi hỏi lại, chỉ thấy hai cánh tay Diệp Tích Thượng vòng trước ngực, cằm nâng lên: "Chỉ sợ chuyện giữa tôi và Cố Hoài Nam, người ngoài không giúp được, trừ phi anh biết cô ấy đang ở đâu."
Eo của Trần Nam Tầm lại bị véo một cái nữa, trong lòng thầm mắng Cố Hoài Nam “cẩu huyết lâm đầu” (máu chó đầy đầu). "Xin lỗi, mấy năm rồi tôi cũng không liên lạc với nha đầu này."
Diệp Tích Thượng thản nhiên nhìn mắt anh, bả vai lộ ra nửa cái đầu nhỏ, Trần Nam Tầm lập tức hiểu ý anh. "Tôi cũng đi tìm cô ấy lâu rồi, vừa rồi còn nhận nhầm Tiểu Tây là cô ấy, hình dáng chị em cô ấy rất giống nhau, lâu ngày nên tôi cũng nhận lầm."
Lời nói của Trần Nam Tầm rất khách sáo, nhưng thái độ che chở Cố Hoài Nam lại cương quyết, dáng vẻ hoàn toàn khác khiến người khác khó nắm bắt. Môi Diệp Tích Thượng cong lên lạnh lẽo: "Đã như vậy, làm phiền anh Trần đưa cô gái này về nhà."
"Không thành vấn đề." Trần Nam Tầm thẳng thắn đồng ý.
"Chính xác là nhà họ Cố." Diệp Tích Thượng nhấn mạnh. "Đó là ý của ba cô gái này."
Người phía sau run lên, Trần Nam Tầm nhếch môi cười: "Chuyện nhỏ, tôi rất quen thuộc Cố Gia, anh Diệp còn “chỉ thị” gì nữa không?"
Diệp Tích Thượng nhìn chằm chằm cái đầu nhỏ sau lưng anh, nói: "Hết rồi."
Trần Nam Tầm lấy danh thiếp ra: "Anh Diệp có thể lưu lại số điện thoại của tôi, nếu biết tin gì về Hoài Nam, tôi sẽ lập tức thông báo cho anh."
"Tôi và anh trai anh quen biết đã lâu, bảo cậu ta nói với tôi cũng được." Diệp Tích Thượng nhận lấy danh thiếp, tùy ý nhìn lướt qua: "Nếu như có thể, hãy thay tôi nói câu này với Cố Hoài Nam."
"Mời nói."
"Nếu có thể trốn tôi cả đời, coi như cô ấy có bản lĩnh, nhưng nếu xui xẻo bị tôi bắt được, cũng đừng trách tôi không nể tình bạn cũ." Sau cùng, Diệp Tích Thượng dè chừng nhìn Hoài Nam một cái, ngay trước mặt Trần Nam Tầm, đóng sầm cửa xe.
Giọng anh không nặng, nhưng trong lời nói lại tràn đầy tàn ác, khiến trái tim Cố Hoài Nam lo sợ.
Xe Diệp Tích Thượng rất nhanh biến mất khỏi tầm mắt, Trần Nam Tầm như bị cháy đuôi, nhảy dựng lên, kéo bàn tay đang véo hông anh ra, lông mày nhíu chặt lại, bực tức nói: "Em định nhéo đứt thịt anh sao?"
Diệp Tích Thượng vừa rời khỏi, cảm giác bức bách vô hình biến mất, Cố Hoài Nam thở phào nhẹ nhõm, sau đó xoay người đi. Cô bước đi khập khễnh, Trần Nam Tầm nhìn thấy gai mắt, đi lên kéo cô.
"Nam Nam, chân của em bị sao vậy?" Anh mới chạm vào tay cô, bỗng dưng bị cô hất ra, tát một cái.
"Đừng dùng bàn tay bẩn thỉu của anh cầm tay tôi, tránh xa tôi ra!" Lời nói của Cố Hoài Nam lạnh lùng, vừa nãy làm “Bạch Thỏ” lập tức lại biến thành “Hổ Báo”, miệng lưỡi sắc bén.
Bị bỏ lại một bên, “Mèo Hoang” hít sâu một hơi, vội vàng chạy đến, uốn éo người trước mặt Trần Nam Tầm, đột nhiên lại thấy dấu tay trên mặt, quát: “Con tiện nhân kia! Cô không biết anh ấy là ai sao? Cô muốn chết phải không?"
"Câm miệng." Trần Nam Tầm hất tay cô ta ra, khuôn mặt lại không có chút hờn giận, ánh mắt nhìn về phía Cô Hoài Nam giống như tên vô lại: "Để anh xem chân em."
Cố Hoài Nam xấu xa phỉ nhổ anh, lần nữa xoay người đi, nhưng chưa bước được mấy bước, ngang hông đã bị túm chặt, thoáng chốc đã bị vác lên vai Trần Nam Tầm.
Cách chỗ rẽ đó không xa, Diệp Tích Thượng lặng lẽ thu hết cảnh này vào tầm mắt, không nói một lời lái ôtô rời đi.