Nhờ có Thành Dữ, thành tích môn toán của Lâm Úy ngày hôm nay đã có bước nhảy vọt về chất, trong tiết số học. Lần đầu tiên trong đời cậu được giáo viên biểu dương và những bài giảng bình thường vẫn luôn lạnh lẽo cứng ngắt đã làm cho cậu có cảm giác thoải mái hơn rất nhiều. Lâm Úy rất ít khi nghe người khác khen ngợi mình, điều cậu nghe được nhiều nhất chính là những lời trách móc và chất vấn, sau đó chỉ còn dư lại sự hờ hững và không quan tâm.
Sau khi tan học sau, cô gái ngồi sau bàn Lâm Uý cầm bài tập nhăn nhăn nhó nhó đi đến bên cạnh cậu, và nhờ Thành Dữ đang ngồi bên trong giảng bài giúp mình.
“Tớ không hiểu đề này cho lắm, Thành Dữ, cậu có thể giảng lại giúp tớ không?”
Nói xong, cô quay lại nhìn chằm chằm Lâm Úy, trì độn như Lâm Úy cũng biết ý của cô ấy là gì, chính là cậu có thể rời đi hay không. Lâm Úy giả vờ như không nhìn thấy, vùi đầu lật xem bài tập của mình, lật đi lật lại, tiếng sột soạt của trang cứ thế vang lên, nhưng chính là không di chuyển cái mông của mình.
“Thành Dữ…”
“Cậu để Lâm Úy giảng cho mình đi.” Thành Dữ ngắt lời cô ấy, “Cậu ấy biết, sẽ không chỉ sai đâu.”
Cô nàng không biết phải tiếp tục như thế nào, Lâm Úy càng thêm không vui, khóe mắt liếc nhìn Thành Dữ một cái, Thành Dữ dùng ngón gõ vào một đề toán siêu bự và nói với cậu: “Đề bài này, tôi muốn nghe một chút lý giải của cậu.”
Lâm Úy kỳ thực có chút sợ hắn, Thành Dữ có đường nét gương mặt cứng rắn, khi cười rộ lên đôi mắt sẽ híp lại nhìn rất bình dị gần gũi, nhưng khi mặt không hề biểu lộ tí cảm xúc nào lại lạnh lùng xa cách, khiến người khác không đoán được đến cuối cùng hắn đanng suy nghĩ những gì, chứ đừng nói đến việc hắn cau mày lại khi tức giận. Lâm Úy cầm bút cùng giấy nháp đến, Thành Dữ chống tay nâng cằm, nằm nhoài trên bàn của cậu lắng nghe, mỗi một lần hít thở như có nhiệt khi phun lên mu bàn tay của Lâm Uý, nhiệt độ lan toả như vừa mới bước ra từ phòng xông hơi vậy đó.
“Cậu nhìn chỗ này, ừmm, đây là tiếp tuyến…”
Lúc mới bắt đầu có chút lắp ba lắp bắp, nhưng sau đó đã ổn hơn rất nhiều, lô-gich khá rõ ràng, những lời giảng giải của Thành Dữ đã phát huy tác dụng, rất dễ hiểu, không biết bạn nữ bên cạnh có hiểu được chưa. Ngược lại, bản thân Lâm Uý đang rơi vào cảnh đẹp ý vui của chính mình, đợi đến khi suy luận xong đáp án cuối cùng, khi viết trên giấy nháp, tâm trạng của cậu thậm chí có chút phấn khích, đây là điều mà cậu chưa từng làm trước đây trong quá trình học của mình.
Thành Dữ nhìn về phía bạn nữ kia, chậm rãi nói rằng: “Đã hiểu chưa?”
Lâm Úy vẫn còn rất phấn khích, đột nhiên quay đầu lại bắt gặp ánh mắt trêu chọc của Thành Dữ, mặt đỏ tưng bừng, vội vã quay trở lại, bên ngoài cửa sổ một chùm hoa anh đào vừa vặn đón gió, hai cánh hoa bay vào rơi trên bàn của Lâm Uý. Lâm Úy thở ra một hơi, thổi bay cánh hoa rơi xuống đất. Cậu cảm thấy mình cũng như cánh hoa kia, nhẹ nhàng, rung rinh quấn lấy gió xuân, không biết rơi về đâu.
Sau khi tan học, Lâm Úy không dám đến thư viện nữa, xách ba lô đi thẳng đến tiệm bánh gato, vừa ra khỏi cổng trường, nhìn lại thấy Thành Dữ đang đạp xe lướt qua mình, gió thổi lồng lộng tung bay chiếc áo sơ mi trắng. Hắn đi rất nhanh, thậm chí Lâm Úy không biết hắn có nhìn lại mình hay không.
Tự dưng tâm tình có chút thất lạc mà không rõ nguyên nhân, chính mình cũng cảm thấy bản thân rất buồn cười —— Thành Dữ cũng không phải kẻ biến thái cuồng theo dõi, đâu nhất thiết phải chơi cùng cậu, có biết bao người muốn cùng chơi với hắn, trở thành bạn bè của hắn.
Chỉ có bánh ngọt mới có thể cứu vớt tâm tình đang tuột dốc không phanh của cậu.
Hôm nay cậu đến sớm, bên trong tiệm bánh gato không có bao nhiêu người, trong tủ kính giữ bánh có rất nhiều món, chỉ nhìn màu sắc cũng đủ để cho lòng người cảm thấy vui sướng. Ngày hôm qua, cậu đã ăn một chiếc bánh Red Velvet được trang trí bằng những quả anh đào, những quả anh đào nàm gọn trong nền kem bơ, và cuống mảnh mai đang run rẩy. (Cái Đuôi Nhỏ) Lâm Úy nhìn chằm vào cành anh đào và chạm ngón tay lên mặt kính lành lạnh kia, cuối cùng chỉ vào chiếc bánh Napoleon kế bên.
Nhân viên cửa hàng bước đến mở tủ ra, đưa chiếc bánh Red Velvet cho cậu…
Lâm Úy: “Không phải, tôi muốn chính là…”
Cậu nhìn theo đôi tay đang cầm chiếc bánh và ngẩn đầu lên nhìn, là Thành Dữ, hắn đang đeo tạp dề màu đen dành riêng cho nhân viên bán hàng và đưa chiếc bánh cho cậu.
Lâm Úy không nhận, nhỏ giọng giải thích: “Tôi không phải muốn cái này, cái bên cạnh cơ, Napolenon.”
Thành Dữ không thu tay về, nâng cằm lên, cười nói: “Mời cậu ăn.”
Lâm Úy choáng váng và hoàn toàn quên mất Napoleon, cầm lấy chiếc bánh Red Velvet ngồi ở chỗ gần cửa sổ, theo thói quen cậu nhặt những quả anh đào ra để ăn sau cùng, đặt ở trên đĩa sứ trắng, dùng thìa nhỏ ăn từn miếng kem bơ. Vừa đưa đến bên miệng, còn chưa kịp mở miệng đã ngây ngẩn cả người. Thành Dữ đang pha cà phê trong quầy bar và đưa lưng về phía cậu, áo sơ mi trắng kéo tới khuỷu tay, đai lưng tạp dề màu đen quấn quanh vòng eo, thắt nút lại phía sau, càng tôn lên bờ vai và chiếc lưng thẳng tắp.
Trong trường học đúng là có tin đồn gia đình của Thành Dữ tương đối thanh bần, nhưng Lâm Úy không nghĩ tới hắn sẽ làm việc bán thời gian thế này.
Trước khi Thành Dữ quay người lại, Lâm Úy vội vã thu hồi tầm mắt, há mồm ăn kem bơ.
Mất thời gian gấp đôi so với bình thường, Lâm Úy vẫn còn dư lại một phần ba của chiếc bánh ngọt, quả anh đào vẫn còn lặng lẽ nằm yên trên chiếc đĩa nhỏ, sắc trời bên ngoài dần dần chuyển tối, mặt trời cũng dần rơi xuống trên cành cây, anh sang hạnh phúc chiếu lên cửa kính. (Cái Đuôi Nhỏ) Lâm Úy miếng được miếng không mà ăn, mặt không hề cảm xúc, ánh mắt lại không dừng được mà lưu luyến trên người Thành Dữ.
Kem bơ vốn dĩ có hình dáng xinh đẹp, sau khi rời khỏi tủ kính giữ bánh và tiếp xúc với môi trường nhiệt độ bên ngoài, cùng với việc Lâm Uý dùng muống khuấy nãy giờ, đã bị tan chảy, dính vào đĩa nhỏ, cũng dính vào những quả anh đào.
Thành Dữ không nhìn đến cậu thêm lần nào nữa, cũng không nói chuyện với cậu.
Nhưng chỉ cần hai người ở chung một không gian, Lâm Úy có sung sướng trong ảo tưởng của chính mình, chiếc muỗng của cậu đụng vào quả anh đào, quả anh đào liền rơi xuống.
Cuối cùng, tất cả học sinh đến tiệm bánh sau giờ tan học cũng rời đi, trong cửa hàng chỉ còn lại một vị khách là Lâm Úy. Chiếc đĩa nhỏ chứa đựng những quả anh đào kia bị nhấc lên, thì ra là Thành Dữ.
“Cậu không ăn sao?”
Lâm Úy vội vàng để muỗng xuống, hốt hoảng gõ vào đĩa.
Thành Dữ cầm lên một quả anh đào, lúc ẩn lúc hiện, nhẹ giọng nói: “Đầu lưỡi cậu rất linh hoạt, có thể thắt lấy cuống quả anh đào luôn ấy.”
Lâm Úy có chút khó chịu, cúi đầu nói rằng: “Cậu đã nói …”
Cậu vừa dứt lời, Thành Dữ đã ăn mất quả anh đào đang chờ đợi được ăn nãy giờ, hạt còn dính một chút thịt quả đã bị phun trên khăn giấy, nhuộm đỏ tờ khăn giấy trắng tinh bằng một đỏ nhưng quyến rũ.
Lâm Úy không dám ngẩng đầu, đành cúi xuống, nhìn chằm chằm vaò một hạt kia, tay vô thức gãi bắp đùi của chính mình.
Cuống anh đào, không thấy nữa.
“Cậu xem.”
Giọng nói của Thành Dữ giống như mang theo một tia dụ dỗ, Lâm Úy cuối cùng cũng chịu thua, ngẩng đầu lên, Thành Dữ chống cằm, lộ ra chiếc răng hổ, hàm răng nghiến chặt cuống quả anh đào, không có nút thắt.
Lâm Úy thẹn quá hóa giận, đứng lên nói chuyện với một người phục vụ khác, lớn tiếng nói: “Tính tiền.”
Thành Dữ cười đến mức đôi mắt đều nheo lại, cười vui đắc ý, kéo tay Lâm Úy lại.
“Đã nói là mời cậu ăn rồi còn gì.”