Mạch Đinh mắng An Tử Yến ở đầu dây bên kia đến cẩu huyết lâm đầu, sau khi bố mẹ trông thấy bức ảnh lần trước, lỗ tai của cậu bị mẹ hành hạ không ngừng, qua mấy hôm mới khiến bố mẹ tin rằng bức ảnh đó là giả .
“An Tử Yến, lần sau không được phép làm như vậy nữa, chẳng may bố mẹ tớ nghi ngờ thì biết sao giờ?” Mạch Đinh cầm điện thoại đi tới đi lui trong phòng, chốc thì chọt tường, chốc lại vo giấy .
An Tử Yến không trả lời thẳng câu hỏi của Mạch Đinh: “Này, cậu chuẩn bị khi nào mới nói cho bố mẹ biết.”.
“Sao vậy, không phải cậu nói có thể chờ à?”.
“Không thích che che giấu giấu.”.
“Chuyện này cứ phải để thuận theo tự nhiên a.”.
“Vì sao tớ cảm thấy cậu đang trốn tránh.”.
“Làm gì có chuyện đó.” Trong lòng Mạch Đinh không chừng cũng có ý định này, biết cứ kéo dài như vậy là rất không công bằng với An Tử Yến, nhưng đây đâu phải trận đấu, cho dù hàng ngày Mạch Đinh đều tự cổ vũ và cố lấy dũng khí, khi thật sự đối mặt với bố mẹ, lại không biết phải bắt đầu từ đâu, cậu sợ, sợ rất nhiều chuyện .
“Thật không?”.
“Vốn đã không có, được rồi, đừng nói chuyện này nữa, mấy ngày nay tớ sẽ không qua đó, đợi đến khai giảng thì gặp.”.
“Ừ.” An Tử Yến đang định ngắt điện thoại, Mạch Đinh lại gọi hắn: “An Tử Yến.”.
“Gì nữa!”.
“Ưm, cái kia, nhớ rõ mỗi ngày ít nhất phải nhớ tớ một tiếng, được rồi, cứ vậy đi, bye bye.” Mạch Đinh vội vàng cúp máy, vỗ vỗ mặt, ý đồ vỗ lui vẻ ửng đỏ trên mặt .
Đột nhiên cậu cảm thấy không thích hợp, rất không thích hợp, hình như thiếu thiếu cái gì, ngón tay trong gương mình không đeo nhẫn! Nhẫn An Tử Yến đưa cho mình biến mất rồi, mất từ khi nào nhỉ, nhớ rõ mấy hôm trước còn thấy mà, Mạch Đinh gấp đến độ xoay quanh, lật tung phòng mình lên cũng không tìm được, sau đó chạy sang hỏi mẹ: “Mẹ, mẹ có thấy nhẫn của con đâu không?”.
“Cái nhẫn kim cương giả của con ấy hả? Không thấy.”.
Mạch Đinh lừa mẹ bảo mình đến tiệm trang sức mua một cái nhẫn giả .
“Sao lại không thấy? Có phải mẹ trộm giấu đi rồi hay không.”.
“Tao không bị điên, thứ kia của mày đáng được mấy đồng, sao hả? Mất rồi à, mất rồi thì thôi.” Mẹ Mạch Đinh không quan tâm lắm .
Nhưng Mạch Đinh sau khi nghe xong, lại bắt đầu tìm kiếm xung quanh, rồi ngồi nhớ lại quãng đường từ chỗ An Tử Yến về nhà mình, lần lượt rà soát một lần, lòng nóng như lửa đốt, sau khi tìm cả ngày, Mạch Đinh càng thêm nặng nề, cho dù rơi ở bên ngoài cũng sẽ bị người khác nhặt mất, sao có thể tìm được, nói là nói như vậy, nhưng Mạch Đinh không cam tâm, trong đầu cậu luôn xuất hiện hình ảnh An Tử Yến quỳ gối đeo nhẫn cho mình, thứ quý giá nhường ấy mà mình lại đánh mất, nếu An Tử Yến biết được, chắc chắn sẽ mắng mình, bị ăn mắng còn đỡ, trong lòng hắn sẽ khó chịu, đó không chỉ là một cái nhẫn, mà còn là một phần hứa hẹn .
Mạch Đinh tìm liên tục vài ngày, thậm chí cố gắng không gọi điện thoại cho An Tử Yến, đến tận lúc khai giảng vẫn không tìm thấy, cậu luôn nhủ thầm, có lẽ nó rơi vào góc nào đó trong phòng, mình chưa tìm được ngay. Chỉ cần nhân lúc An Tử Yến chưa phát hiện ra, tìm được là ổn .
Ngày đầu tiên đi học, An Tử Yến rõ ràng cảm thấy Mạch Đinh rất bất an, nói chuyện với cậu ấy, cậu ấy cũng chỉ đáp vài câu cho có lệ, điều này khiến An Tử Yến rất không thoải mái. Lúc tan học, An Tử Yến quay đầu hỏi Mạch Đinh: “Hôm nay đến chỗ tớ?”.
Mạch Đinh ánh mắt né tránh: “Tớ, tớ còn có việc.”.
“Cậu thì có chuyện gì.”.
“Dù sao cũng là bận, tớ đi trước.” Mạch Đinh bức thiết muốn đi tìm nhẫn .
An Tử Yến túm tay Mạch Đinh lại, nhưng vừa chạm vào đã bị Mạch Đinh cuống quít giãy ra, tâm hoảng ý loạn sợ An Tử Yến phát hiện trên tay mình không đeo nhẫn, nếu An Tử Yến phát hiện ra, có thể cảm thấy mình căn bản không coi trọng nó hay không, tùy tiện làm rơi, có thể sau này sẽ không hứa hẹn gì với mình nữa hay không, Mạch Đinh đột nhiên thấy chán ghét bản thân, tại sao lại để mất nhẫn cơ chứ, mất cái gì cũng được, nhưng không thể mất những thứ An Tử Yến cho mình .
Cảm xúc ghét bỏ ấy bị An Tử Yến đặt vào mắt, mặt nhăn mày nhíu, xiết chặt tay của mình, đang định nói gì đó, Mạch Đinh đã nhanh chóng muốn rời khỏi đây: “Cứ vậy đi, mẹ tớ còn đang chờ ở nhà.” Dứt lời liền xoay người bước đi. An Tử Yến nhìn theo thân ảnh của Mạch Đinh, ánh mắt luôn luôn đạm mạc hiện lên một tia mất mát .
Mạch Đinh, cậu muốn tránh né tớ đến vậy cơ à?.
Mạch Đinh về tới nhà lại lao vào tìm kiếm, trong máy giặt, trong giày, dưới gầm giường, cầm đèn pin soi từng cm dưới gầm giường, khiến mặt bám đầy bụi, càng tìm càng thát vọng, quỳ rạp trên đất, hay là mình mua tạm một cái giống ý như đúc, nói không chừng An Tử Yến sẽ không phát hiện ra, nhưng mình lại không có nhiều tiền như vậy, hơn nữa mình mua thì còn ý nghĩa gì nữa, cậu không biết nên làm sao cho phải .
Tránh né An Tử Yến gần một tuần, An Tử Yến chẳng hề nói gì cả, nhưng sắc mặt càng ngày càng lạnh, thứ bảy sau khi tan học, Mạch Đinh đeo balô đang định đi, An Tử Yến mở miệng: “Ngồi xuống.”.
“Tớ, nhà của tớ còn có việc.” Mỗi lần đều lấy cái cớ như vậy, ngay cả Mạch Đinh cũng thấy quá gượng ép, dùng balô che tay của mình, liên tục thối lui .
“Cậu thử bước thêm một bước nữa xem.”.
Sao cậu ấy lại tức giận? Mạch Đinh nhìn An Tử Yến, chân giống như bị đóng đinh, rốt cuộc không dám động đậy. Người trong phòng học dần dần về hết, An Tử Yến đá ghế đến trước mặt Mạch Đinh: “Tớ bảo cậu ngồi xuống.”.
“Nhưng mà...”.
Mạch Đinh không dám nói tiếp, bởi vì vẻ mặt hiện tại của An Tử Yến thật đáng sợ, dọa chết Mạch Đinh, cậu chậm rãi ngồi xuống, vẫn ôm xiết lấy balô để ở đằng trước, An Tử Yến bực bội đoạt lấy balô ném xuống đất, kéo cái ghế Mạch Đinh đang ngồi đến trước mặt mình: “Vì sao lại trốn tớ?”.
“Không a, cậu suy nghĩ nhiều quá.” Thôi xong, sao hắn có thể phát hiện ra .
“Còn nói không có, nhìn vào tớ mà nói chuyện này.” An Tử Yến nắm cằm Mạch Đinh, quay sang đối diện với mình .
“Thật sự không có, mấy hôm nay trong nhà có việc.”.
An Tử Yến cười lạnh một tiếng, hữu khí vô lực đứng dậy, đút hai tay vào túi quần: “Nếu cậu cảm thấy tớ bức bách cậu, nếu cậu không muốn nói với bố mẹ, con bà nó cậu cứ cứ nói thẳng ra, như vậy là có ý gì?” Từ cái ngày An Tử Yến vô tình hỏi Mạch Đinh bao giờ mới nói với bố mẹ, Mạch Đinh bắt đầu trở nên kỳ lạ, không gọi điện thoại cho mình, còn không muốn mình chạm vào cậu ấy, hắn cho rằng mình có thể nhẫn nhịn được, nhưng cậu ấy không dám nói sự thật với bố mẹ mà dám quay sang xa lánh mình .
An Tử Yến rất bực bội, rất khó chịu .
Mạch Đinh thật sự không hiểu gì cả: “Cậu, cậu hiểu lầm rồi.”.
“Vậy cậu giải thích rõ ràng cho tớ.”.
“Tớ không nói được.”.
“Cậu tưởng tớ thực sự để ý chuyện cậu nói hay không nói cho bố mẹ biết à? Lão tử bảo cậu giải thích rõ ràng, cho dù cậu định giấu diếm cả đời, tớ cũng chấp nhận, ai bảo tớ muốn ở bên cậu.” An Tử Yến thoáng trầm mặc rồi nói tiếp, lần này ngữ khí nhẹ nhàng hơn: “Nhưng mà, cậu lại dễ dàng buông tay như vậy, nếu tình yêu của cậu là thế, tớ không còn lời nào để nói.” Dứt lời An Tử Yến lướt qua Mạch Đinh đang ngây ngốc tại chỗ chuẩn bị rời đi .
Cái đầu đần độn của Mạch Đinh không thể suy nghĩ được gì cả, thầm nhủ phải giữ An Tử Yến lại, cậu đứng bật dậy, túm lấy quần áo của An Tử Yến khiến hắn dừng cước bộ: “Tớ không nói cho bố mẹ biết là vì muốn được ở bên cậu lâu hơn, không muốn bị quấy rầy, không muốn bị chia rẽ, thêm được phút nào hay phút ấy, sau này cậu có thể đừng nói mấy lời như tình yêu của tớ chỉ thế thôi hay không, tình yêu của tớ sớm đã không còn là của tớ nữa rồi, nó cả ngày đều đi theo cậu. Nếu mấy hôm nay khiến cậu hiểu lầm, là do tớ không tốt, vì tớ đánh mất cái nhẫn cậu tặng, lời hứa mà cậu dành cho tớ, tớ đã đánh mất. Sợ bị cậu phát hiện.”.
Nghe được nguyên nhân, An Tử Yến đột nhiên rất muốn bóp chết luôn Mạch Đinh tại đây, xoay người lại: “Vì cái việc vớ vẩn này?”.
“Sao lại vớ vẩn, nó rất quan trọng, là một cái nhẫn kim cương đấy.”.
“Thì sao, tớ có thể mua lại 100 cái cho cậu.”.
“Đó là lời hứa cậu đồng ý với tớ.”.
“Thì sao, tớ có thể hứa lại với cậu 100 lần.”.
Bị An Tử Yến nói như vậy, Mạch Đinh liền thả lỏng, không ngờ nói ra lại đơn giản thế, là cậu luôn phức tạp hóa mọi việc: “Tớ còn sợ bị cậu mắng a.”.
“Nếu cậu không làm gì sai, tớ mắng cậu làm gì.”.
“Nhưng có lúc tớ không làm gì sai, cậu vẫn vô duyên vô cớ chỉnh tớ.”.
“Chỉnh cậu là chính cậu, mắng là mắng, đó là hai việc khác nhau.”.
“Tớ cảm thấy như nhau.”.
An Tử Yến hung hăng véo mặt Mạch Đinh: “Về sau đừng như vậy nữa.”.
“Nếu như cậu mua lại cho tớ 100 cái nhẫn kim cương.”.
“Ban nãy tớ đùa đấy.”.
“Này, cậu ——” Mạch Đinh còn chưa kịp nói hết, An Tử Yến liền nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên môi Mạch Đinh, nắm tay Mạch Đinh: “Đi thôi, đừng lắm chuyện nữa.”.
“Vậy hôm nay đến nhà cậu.”.
“Cậu nói mình phải về nhà, tớ liền vứt hết đồ của cậu đi rồi.”.
“Thật hay giả, ném chỗ nào, tớ ra nhặt lại.”.
Cái việc thuận theo tự nhiên ấy, rất nhanh đã tới. Đầu bên kia Ngô Hinh đứng dậy từ sôpha nhà Mạch Đinh, chỉnh trang quần áo, sau đó tươi cười nhìn cặp vợ chồng sắc mặt ngưng trọng phía đối diện, hơi cúi xuống: “Tôi đây không quấy rầy hai người nữa, hy vọng anh chị có thể quản tốt con trai của mình, đừng để nó quấn lấy An Tử Yến nhà chúng tôi, con mình dính vào việc này, người làm cha làm mẹ không thể mặc kệ được.” Dứt lời bước ra ngoài. Cả căn phòng trở nên hoàn toàn yên tĩnh .